Nghĩ đến việc anh ta đã bán đứng mình, Hà Thuy Lâm lại tức giận. Anh ta thương yêu cô ta cũng chỉ là giả à? Tại sao chứ, tại sao lại bán đứng cô? Hà Thuy Lâm đứng ở cửa, cô nũng nịu: “Anh…”
Hà Thuy Trạch lại gần, sau đó mới nhận ra vết thương trên đầu gối của cô, anh ta cau mày: “Em đánh nhau với ai à?”
.
Nếu không sao lại thành ra như thế này chứ? Hà Thuy Lâm lắc đầu, cô nhìn Hà Thuy Trạch: “Anh, anh yêu thương em đều là giả hết à?”
“Sao lại như thế chứ” Hà Thuy Trạch thật sự thương yêu cô ta, năm đó việc cô ta biến mất liên quan đến anh ta. Mấy năm nay anh ta đều sống trong dằn vặt, khó khăn lắm mới tìm được cô ta về.
Anh ta cảm thấy có lỗi với cô ta, yêu thương cô ta. Không hề giả tạo.
“Ha ha..” Hà Thuy Lâm cười lớn, nhưng một giây sau lại không thấy nụ cười đó đâu, chỉ còn lại sự điên rồ: “Nếu anh yêu thương em, vậy tại sao anh lại bán đứng em, tại sao anh lại vì một người đàn bà mà bán đứng em?”
“Tại sao em lại nói như vậy?”
Hà Thuy Trạch nghe lời nói mập mờ: “Mau vào phòng đi.”
Anh kéo em gái vào phòng, chuyện cô ta bị từ hôn khiến Hà Văn Hoài không vui lên nổi, không khí trong nhà cũng vì vậy mà trầm đi rất nhiều.
Nếu bị Hà Văn Hoài biết cô ta cãi nhau gây chuyện, chắc chắn sẽ tức giận. Hà Thuy Lâm dường như bị Hà Thuy Trạch đẩy mạnh vào phòng.
“Em cứ ngồi xuống trước, anh đi lấy thuốc cho em, đầu gối phải sát trùng đã, nếu không sẽ bị nhiễm trùng mất”.
Hà Thuy Lâm giống như nghe không hiểu, cô ta ngồi im, hai mắt nhìn chằm chằm ra ngoài.
Cô ta cho rằng, cô ta trở thành con gái của nhà họ Hà thì có thể ở bên cạnh Tông Cảnh Hạo, có thể có thân phận cao quý, có người chồng mà ai cũng ngưỡng mộ, có người anh hết mực yêu thương em gái.
Cuộc đời cô ta coi như không còn gì tiếc nuối nữa. Nhưng hoàn toàn không phải như vậy.
Tất cả đều thay đổi, cô ta đúng là đã có thân phận cao quý, nhưng lại không có Tông Cảnh Hạo, ngay cả sự thương yêu của Hà Thuy Trạch nữa, cô ta cũng bị một người phụ nữ khác cướp mất.
Tình yêu, tình thân của cô ta đều bị Lâm Tâm Ngôn phá hỏng.
Cô ta đút tay vào trong túi áo ngủ, ngày càng nắm chặt hơn, gân tay của cô ta đều nổi hết lên, có thể thấy rằng cô ta đang tức giận đến nhường nào.
Hà Thuy Trạch mang hộp thuốc vào, anh ta quỳ xuống để làm sạch vết thương cho tôi ta, sợ cô ta đau nên anh ta làm rất nhẹ nhàng.
“Anh” Hà Thuy Lâm cụp mắt: “Anh có nhẹ nhàng với Lâm Tâm Ngôn như thế không?”
Hôm nay Hà Thuy Lâm rất khác thường.
“Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
Hà Thuy Trạch đặt nước sát trùng trong tay xuống, anh ta quyết định nói chuyện với em gái trước”
“Lâm Lâm, thế giới này không chỉ có mình Tông Cảnh Hạo là đàn ông, em không cần thiết phải sống chết vì anh ta. Với điều kiện của em, em có thể tìm một….”
“Thế giới này cũng không chỉ có mình Lâm Cảnh Ngôn là đàn bà, vậy tại sao anh lại thích cô ta?”
Lời của anh ta còn chưa nói xong, thì đã bị Hà Thuy Lâm ngắt lại.
Hà Thuy Trạch không tìm được lời phản bác nào cả. Đúng vậy, lúc anh ta khuyên em gái lại quên đi chính mình.
“Anh, anh có thể vì một người đàn bà mà bán đứng em gái mình, tình yêu của anh đúng là thật vĩ đại”
Hà Thuy Lâm lại nói lại câu nói này, anh ta không thể không nhìn cô: “Lâm Lâm, em gặp cô ấy rồi à?”
“Đúng vậy” Hà Thuy Lâm không phủ nhận. Hà Thuy Trạch cau mày: “Vừa rồi em nói anh bán đứng em, như vậy là có ý gì?”
Lẽ nào có liên quan gì tới Lâm Tân Ngôn à? “Anh hỏi em?”
Hà Thuy Lâm cười nhạo: “Chuyện anh đã làm mà anh còn không rõ à?”.
“Anh không rõ, anh đã làm gì tổn thương đến em” Anh ta không xấu hổ với lòng mà nói với cô ta.
Lúc đầu khi anh biết Tông Cảnh Hạo là người đàn ông tối hôm đó, anh vì cá nhân mà không muốn Lâm Tâm Ngôn biết. Sau này biết cô là em gái của mình, lại thích Tông Cảnh Hạo anh ta càng phải dấu bí mật này ở trong lòng.
Dù Lâm Cảnh Ngôn và hai đứa trẻ không có ba, anh cũng không nói. Hôm nay cô ta chỉ chích anh bán đứng cô ta. Hà Thuy Trach cảm thấy rất thất vọng, rất đau lòng. Lời nói của Hà Thuy Lâm làm anh ta đau lòng quá.
“Chưa từng có chút gì có lỗi với em, anh nói Lâm Tân Ngôn sao lại biết, vụ tai nạn sáu năm trước là do em gây ra?”
“Cô ấy, cô ấy biết vụ tai nạn sáu năm trước là do em làm rồi à?”
Hà Thuy Trạch không dám tin, Lâm Tân Ngôn đã biết việc mà anh ta không muốn để cô biết.
Dù gì người hại cô cũng là em gái của anh ta. Nếu cô ấy biết nhất định sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người.
Hà Thuy Lâm cười lạnh: “Không cần giả làm vẻ mặt không dám tin đó, chuyện sáu năm trước, bây giờ những người biết nó đều đã chết, chỉ còn lại một mình em với anh, lẽ nào là em tự đi nói với cô ta à?”.
Hà Thuy Trạch bị đơ lại một hồi, anh ta nói: “Anh thật sự không nói cho cô ấy” Điều làm anh hoảng sợ chính là, Lâm Tân Ngôn đã biết. Liệu cô ấy có tức giận không? Anh ta ngồi lên trên sofa. Cô vừa mới biểu hiện là sẽ chấp nhận anh ta, nhưng lại biết chuyện tai nạn xe đó. Anh ta không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Hà Thuy Lâm nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu của anh, cô ta khẽ cau mày: “Thật sự không phải anh nói à?”.
Hà Thuy Trạch cười nói: “Tại sao anh lạ lừa em chứ?”
“Vậy cô ta làm sao biết được chứ?”
Hà Thuy Lâm không hiểu, dù gì những người biết chuyện đó cũng không nhiều, người biết chuyện đều đã hết.
Bây giờ người biết chuyện chỉ có cô ta và Hà Thuy Trạch, nếu không phải Hà Thuy Trạch, bản thân cô ta cũng không nói, vậy Lâm Tâm Ngôn sao có thể biết được chuyện về vụ tai nạn năm đó chứ?
“Em nghỉ ngơi cho khoẻ đi” Hà Thuy Trạch đứng dậy, anh ta phải bình tĩnh, nếu gặp phải Lâm Tâm Ngôn, anh ta phải làm sao chứ.
Làm sao để giải thích chuyện này bây giờ.
“Anh” Hà Thuy Lâm ôm anh ta từ đằng sau, cô ta dính chặt trên lưng anh ta: “Anh, anh cũng không còn trẻ nữa, em cũng không phải là cô gái mười bảy mười tám tuổi nữa, chúng ta đều không còn trẻ nữa, anh giúp em, vì……”
Cô ta thích Tông Cảnh Hạo, mà anh ta lại thích Lâm Tận Ngôn, chỉ cần anh ta và Lâm Tận Ngôn kết hôn, cô ta sẽ có thể ở bên Tông Cảnh Hạo.
“Anh giúp em như thế nào?”
Hà Thuy Trạch cười khổ, bản thân anh ta còn đang khó giữ, làm sao có thể giúp cô ta cơ chứ.
“Chuyện lần trước em nói, anh chứ suy nghĩ đi”
Sợ anh từ chối Hà Thuy Lâm ngay lập tức nói: “Anh đừng vội từ chối em, anh cứ nghĩ kỹ đi. Muốn Lâm Tận Ngôn yêu anh một cách trong sáng, điều đó là không thể nào. Nếu anh muốn biết rõ điều này, cách duy nhất chính là anh và cô ta phải phát sinh quan hệ, khiến cô ta không thể không ở bên cạnh anh, con gái đều là động vật có cảm tính, khi cơ thể cô ta thuộc về anh, trái tim chắc chắn cũng sẽ có cảm tình với anh. Đến lúc đó, em và Tông Cảnh Hạo kết hôn, đó chính là liên hôn hai nhà, ba cũng sẽ rất vui. Chúng ta một mũi tên trúng ba đích, vui vẻ biết bao”.
Hà Thuy Trạch không nói, anh ta đúng là rất thích Lâm Tâm Ngôn.
Quen biết cô không chỉ một hai năm, đó là cuộc tình gần mười năm, sao có thể dùng những thủ đoạn bẩn thỉu đó để làm vấy bẩn người cô ấy chứ, vấy bẩn mối quan hệ mười năm gắn bó với nhau chứ?
“Tình hình trong nhà chắc anh cũng biết, em và anh đều không giỏi lắm ăn, ba tuổi cũng cao rồi, lần này ba muốn em và Tông Cảnh Hạo kết hôn, như vậy không phải vì nhà họ Hà chúng ta sao? Anh muốn nhà họ Hà chúng ta ngày càng đi xuống sao?”
Hà Thuy Lâm tiếp tục khuyên anh ta.
“Vậy cũng không được. Anh ta vẫn không đồng ý như cũ.
Tuy anh ta lớn hơn Lâm Tân Ngôn một chút nhưng Lâm Tân Ngôn lại là cô gái đầu tiên mà anh ta thích.
Anh ta không muốn phá hỏng kỷ niệm đẹp đẽ này. Hà Thuy Lâm buông anh ta ra, cô ta lùi về sau biểu thị nỗi thất vọng của mình.
“Hạnh phúc của em, tiền đồ của gia tộc đều không quan trọng bằng một người con gái ư?”
Giọng điệu của cô ta đậm chất nghi vấn: “Anh hưởng thụ bao nhiêu vinh hạnh mà gia tộc đem lại, nhưng anh đã làm được gì cho gia tộc chứ, nhiều năm như vậy anh luôn sống nước ngoài, ba mẹ luôn quan tâm anh, còn anh thì đã làm cho họ được những gì chứ?”
Hà Thuy Trạch cứng đờ, những điều cô ta nói đều đúng, anh chưa làm gì cả. “Anh..”