Trong lòng anh ta đang rất mâu thuẫn, phải nói rằng những điều mà Hà Thuy Lâm nói đều trúng những chỗ yếu mềm nhất trong trái tim anh ta.
Anh ta chưa từng cống hiến gì cho sự nghiệp của gia tộc, toàn bộ đều là Hà Thuy Hành làm. Anh ta hưởng thụ địa vị xã hội mà gia tộc mang lại, nhưng lại chưa từng làm gì cho gia tộc.
“Để anh suy nghĩ đã” Hà Thuy Trạch cúi đầu.
“Được, vậy em đợi tin tốt từ anh” Hà Thuy Lâm không ép anh ta nữa. Bởi vì anh ta đã đồng ý suy nghĩ, thì đã có sự tiến bộ rồi. Dù gì lần trước anh ta còn từ chối thẳng thừng.
“Nhưng đừng quá lâu đấy, như vậy đối với anh và đối với em đều không tốt” Hà Thuy Trạch không nói gì, anh ta chỉ bước ra ngoài.
Lâm Tân Ngôn đóng cửa sổ chat lại, cô và khách hàng đã thoả thuận với nhau, sẽ dùng kiểu dáng và chất liệu vải gì, bây giờ chỉ cần để bên nước A làm, bởi vì làm lễ phục hoặc váy cưới đều là làm thủ công.
Cửa hàng bên này vẫn chưa xử lý xong, chỉ có thể làm bên nước A.
Cô gập máy tính lại, sau đó xoa xoa mày, cô nghĩ đến việc Trang Tử Khâm dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài không tiện liền. muốn mua một chiếc xe, nghĩ rồi cô lấy ra số điện thoại từ trong túi sách ra mà Vu Đậu Đậu để lại cho cô.
Cô dựa theo số điện thoại trên đó đẻ gọi, rất nhanh đã có người đáp.
“Alo?”. Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Vu Đậu Đậu.
“Chào anh, tôi là Lâm Tâm Ngôn”
“À, tôi nghe thấy rồi”
“Anh có rảnh không?”
“Có”.
“Tôi muốn đi xem xe, nhưng lâu rồi không có ở trong nước nên không quen lắm. Nếu anh có thời gian thì có thể phiền anh dẫn tôi đi được không?”
“Được, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến nhà cô.”
“Được, vậy tôi đợi anh”. Dập máy xong Lâm Tâm Ngôn lưu số điện thoại lại.
Nửa tiếng, vẫn còn thời gian nên đi tắm, thay một bộ váy rồi mặc một chiếc áo sơ mi để đi xem xe. Nếu như thử xe thì lúc lên xuống xe mặc váy hình như không tiện lắm.
Cô thu dọn xong thì Vu Đậu Đậu tới. Cô khoá cửa lại rồi xuống tầng. Vu Đậu Đậu đợi cô ở cửa khu dân cư, nhìn thấy cô đi ra, anh lập tức giúp cô mở cửa xe.
“Cảm ơn” Lâm Tân Ngôn cười: “Anh khách sáo quá, tôi mở cửa ra là được rồi.”
“Không sao” Vu Đậu Đậu cười sau đó đi lên phía trước ngồi vào ghế lái xe, anh quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn: “Cô muốn mua xe tầm nào?”.
Lâm Tâm Ngôn nghĩ một hồi: “An toàn, giá tầm 900 triệu đến 1.5 tỷ” Vụ Đậu Đậu chép miệng: “Cô giàu phết nhỉ.” Lâm Tâm Ngôn ho nhẹ: “Cũng tạm được.” Mấy năm nay cô đều để dành tiền, ở nước ngoài cô đều đã mua được nhà, mua được xe.
Vụ Đậu Đậu muốn hỏi cô liệu cô đã nghĩ kỹ chưa, nhưng cuối cùng lại không hỏi nữa, nếu như cô nghĩ kỹ rồi, vậy cô nhất định sẽ nói cho anh, hỏi cô lại sợ cô phiền.
Lâm Tân Ngôn nhìn thấy dáng vẻ muốn hỏi nhưng lại thôi của anh.
Lúc chưa gặp Hà Thuy Lâm, cô nghĩ cô sẽ nể mặt của Hà Thuy Trạch, không đi truy cứu nữa, nhưng khi gặp Hà Thuy Lâm rồi, cô biết dù cô có không truy cứu thì e là Hà Thuy Lâm cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Món nợ giữa hai người sớm đã có rồi. Muốn hoà bạn thành thì đúng là không thể nào.
“Đậu Đậu, tôi gọi anh như thế được không?” Lâm Tâm Ngôn hỏi.
“Được.” Đây chính là tên của anh mà.
Có người nghe thấy tên anh là Đậu Đậu đều nhìn anh thêm một cái, sau đó nói: “Một người đàn ông như anh, gọi Đậu Đậu cái gì?”.
Hết cách rồi, tên ba mẹ đặt mà.
“Anh biết thân thể của người phụ nữ đã hại anh trai anh không?”
Vụ Đậu Đậu lắc đầu.
“Anh nghe nói đến nhà họ Hà ở thành phố B chưa?”
Vu Đậu Đậu gật đầu: “Tôi biết, gia đình khởi nghiệp bằng đá quý, có hàng trăm năm lịch sử, cũng là gia đình quyền quý có tiếng ở thành phố B”.
“Nếu tôi nói, người hại anh trai anh là người nhà họ Hà, anh còn muốn lật lại án cho anh trai không?” Nếu là người bình thường, muốn lật lại án năm đó đúng là không dễ, huống hồ người đó còn có thân thế phía sau.
Muốn lật án lại càng thêm khó. Nếu Lâm Tâm Ngôn muốn hợp tác cùng anh ấy thì nhất định phải biết lòng quyết tâm của anh. Dù gì việc đó cũng chẳng phải dễ dàng gì. Vu Đậu Đậu ngưng lại một chút, dường như anh không nghĩ tới người phụ nữ đó lại có thân thể như vậy. Tay của anh nắm chặt vào vô lăng: “Không thể vì cô ta là con cháu nhà quyền quý mà có thể tha thứ, giết người phải đền tội”.
Anh ấy nói rất quyết tâm. Anh trai của anh ấy đúng là có tội, nhưng sống hay chết nên do pháp luật định đoạt.
“Được, chúng ta sẽ hợp tác.”
Chuyện này nằm trong dự liệu của cô. Anh ấy vẫn kiên trì với vụ án nhiều năm trước, chứng tỏ anh có lòng quyết tâm. Vu Đậu Đậu cười khổ một tiếng: “Người thân của mình mà không quan tâm, thì đúng là không xứng với người ta.” Lúc hai người nói chuyện, xe oto đã dừng trước một của hàng oto.
“Tôi mua xe đều đến đây, cô muốn xem loại gì cũng có” Lâm Tâm Ngôn đẩy cửa xe ra, cô chỉ về phía một cửa hàng: “Chúng ta vào cửa hàng đó đi.”
“Được, người không mua nổi xe như tôi cũng có thể xem mà” Vu Đậu Đậu tự cười chính mình. Lâm Tâm Ngôn nhìn anh: “Cái anh đang lái không phải là xe à?”
“Cũng đúng ha, tôi ngày nào cũng lái xe mà.” Tuy chạy xe taxi nhưng nó cũng là xe mà.
Cửa kính cảm ứng được có người bước vào, nó liền tự động mở ra, người bán hàng lập tức đến tiếp: “Các cô, anh muốn mua loại xe gì ạ? Gần đây chúng tôi mới ra một con xe Coupe khá tốt, cô đến xem xem.” Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Tôi muốn xem xe bảy chỗ!” Không gian lớn có thể ngồi thoải mái bên trong, nếu mang hai đứa trẻ đi chơi cũng rất tiện để mang theo đồ.
“Cái xe này đi.” Người bán hàng dẫn Lâm Tận Ngôn đến một chiếc xe hiệu SUV: “Chiếc này có không gian rộng, hơn nữa hiện giờ đang có khuyến mại, mua còn rẻ hơn bình thường đến mấy chục triệu, rất tiết kiệm”.
Vụ Đậu Đậu khẽ lại gần Lâm Tâm Ngôn, anh thì thầm bên tai cô: “Hãng xe này từng xảy ra mấy vẫn đề rò rỉ dầu, danh tiếng không tốt lắm, đi xem loại khác đi.”
Lâm Tân Ngôn nghiêng đầu nhìn anh ấy. Anh ấy gật đầu chắc chắn. Lâm Tân Ngôn nắm được ý anh, cô cười nói với người bán hàng: “Xin lỗi, chúng tôi không thích hãng xe này lắm.”
Nghe thấy Lâm Tân Ngôn không hài lòng, không muốn mua, người bán hàng lập tức trở nên lạnh lùng: “Không mua nổi thì nói là không mua nổi, nói cái gì mà không thích hãng xe, có mà chê đắt thì có”
Nói xong anh ta đánh giá đồ Lâm Tâm Ngôn đang mặc trên người, quần bò áo sơ mi, đúng là quê mùa quá đi.
“Cái anh này, anh nói chuyện kiểu gì thế?” Vu Đậu Đậu tức giận nói. Tại sao đi đến đâu cũng có mấy người tiểu nhân như thế nhỉ? Mắt chó xem thường người khác. Lâm Tâm Ngôn kéo anh ấy lại, cô lắc đầu, không cần thiết phải cãi nhau với loại người tiểu nhân như vậy. Đi cửa hàng khác là được rồi. Ra đến cửa tiệm, Vu Đậu Đậu vẫn chưa hết tức: “Từng này tuổi, chưa từng gặp loại người nào tiểu nhân như thế” Lâm Tấn Ngôn nhìn anh ấy: “Biết là tiểu nhân rồi thì cần gì phải tức giận chứ?” Vụ Đậu Đậu nghĩ rồi nói: “Cũng đúng”
“Cái hãng xe kia có danh tiếng kìa, tính an toàn cũng đã được kiểm nghiệm, nhưng giá tiền hơi đắt một chút.” Vu Đậu Đậu chỉ vào hãng xe hơi nước ngoài trong cửa hàng khác.
Lâm Tân Ngôn nghĩ một hồi: “Đắt thì đắt một chút cũng được, có thể mua được xe ưng ý là được.”
Xe của cô cũng không chở người ngoài, mà đều chở những người quan trọng nhất với mình, tính an toàn phải là yếu tố quan trọng nhất.
Hai người vào cửa hàng đó, cửa hành này không giống như cửa hàng trước, khi thấy Vu Đậu Đậu và cô bước vào, người bán hàng đáng lẽ phải chạy đến tiếp đón thì lại ngồi xuống.
Cảm thấy Lâm Tâm Ngôn và Vu Đậu Đậu là loại người không mua nổi xe của họ. Lâm Tân Ngôn chau mày. Vu Đậu Đậu chép miệng: “Cửa hàng này còn không bằng cửa hàng trước.” Lâm Tân Ngôn cười: “Có lẽ là xe của người ta tốt nên không lo không bán được, thái độ lạnh lùng chút.
Không sao.” Vụ Đậu Đậu thừa nhận: “Hãng xe này đúng là tốt, nhưng giá tiền cũng cao”
Một cái xe thôi cũng đều trên vài tỷ. Cửa phòng làm việc mở ra, Quan Kình bước vào, anh ấy đứng cạnh giám đốc: “Tôi đã cho người đem xe tới đây.”