Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 937: Cô Ấy Đã Biết Hết Tất Cả





Tông Ngôn Hi đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Anh quá tự cao tự đại, tôi không đánh cược với anh, đơn giản chỉ là tôi không thích con người anh, anh cũng không phải là yêu quái ăn thịt người, tôi không cần phải sợ anh.

Còn nữa là tôi không thích nghe lịch sử tình trường của anh chút nào, vậy nên sau này đừng nói với tôi về chuyện vợ cũ của anh, đó khiến tôi rất phản cảm, thành thật mà nói, khi ăn bữa cơm trưa này tôi cảm thấy rất không thoải mái.”
Nói xong cô ấy kéo ghế xoay người bỏ đi.
Giang Mạt Hàn ngồi im không nhúc nhích, chỉ là ánh mắt di chuyển theo từng bước chân rời đi của cô ấy.

Cô ấy đã tức giận?
Là anh ấy quá nóng vội rồi chăng?
Hai bàn tay đang để trên bàn của anh ấy nhẹ nhàng siết chặt.
Có lẽ anh ấy nên thay đổi một phương thức khác?
Khi bước ra khỏi biệt thự, Tông Ngôn Hi gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.

Giang Mạt Hàn đã ký tên vào bản phương án, thế thì phương án thu mua này cũng sẽ chính thức bắt đầu.

Trong vòng đầu tiên sẽ phải đầu tư một khoản tiền lớn để tác động đến cổ phiếu của công ty bị mua lại.

Ngay cả khi hai công ty cùng góp vốn với nhau, đó cũng là một khoản tiền không hề nhỏ.

Giang Mạt Hàn biết rõ rằng số tiền này cho đi sẽ không bao giờ quay trở lại, về sau cho dù việc thu mua này có thành công đi chăng nữa, chỉ sợ rằng đó cũng chỉ là một cái vỏ của công ty, anh ấy chắc chắn sẽ mất trắng tất cả, nhưng vẫn quyết định đầu tư ra khoản tiền đó.

Tuy nhiên lúc này Cố Hiềm lại đến từ biệt Tông Ngôn Hi, anh ấy phải trở về nhà, đối với anh ấy mà nói, trong nước là nơi để làm việc, anh ấy lớn lên cùng mẹ ở nước ngoài, nơi đó là nơi anh ấy lớn lên, đó mới là nhà của anh ấy.


Tông Ngôn Hi không hỏi anh ấy tại sao lại đột ngột phải trở về, chỉ lấy tư cách của một người bạn mà tiễn anh ấy đến sân bay.

Cố Hiềm cũng không hiểu tại sao mẹ mình đột nhiên lại gọi mình trở về, chỉ là nói bảo anh ấy về đây một chuyến.

Anh ấy và mẹ sống nương tựa với nhau, nên đối với lời nói của mẹ, anh ấy đều sẽ nghe theo.

Nhìn Cố Hiềm bước vào cửa lên máy bay, Tông Ngôn Hi mới xoay người rời khỏi sân bay, Điền Khởi Phong mở cửa xe cho cô ấy.

Tông Ngôn Hi cúi người bước vào.

“Chuyện cô bảo tôi điều tra đã có chút manh mối, cái tên Nam Thành đó đang điều tra về vụ tai nạn xe cách đây rất lâu.” Điền Khởi Phong cũng ngồi vào trong xe nói.

Khi Tông Ngôn Hi từ biệt thự trở về, cứ cảm thấy Giang Mạt Hàn đã biết được điều gì đó, nên đã bảo em trai của Điền Khởi Phong đi theo dõi Nam Thành, điều tra xem gần đây anh ta đang làm những chuyện gì.

Người mà Giang Mạt Hàn tin tưởng nhất chính là Nam Thành, nếu đi theo dõi anh ta nhất định sẽ tìm ra được manh mối.

Đúng như dự đoán, anh ta đã đi điều tra những chuyện trước đó, vậy nói một cách khác, có chín mươi phần trăm là anh ấy đã biết được thân phận của mình, nếu không cũng sẽ không đột ngột đi điều tra chuyện này.

Ánh mắt cô ấy hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên mặt không có biểu hiện gì, chỉ là trong lòng cảm thấy tò mò, anh ấy làm sao phát hiện ra được?
Cô ấy không biết mình ở chỗ nào đã khiến anh ấy nảy sinh ra sự nghi ngờ.

Điền Khởi Phong từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy cô ấy lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nói: “Kình tổng đã từng cố ý xuất hiện tại công ty chứng khoán Lâm Hải.”
Tông Ngôn Hi cau mày: “Anh nói cái gì?”
Điền Khởi Phong nói: “Kình tổng hình như là cố ý để cho anh ấy phát hiện.”
Tông Ngôn Hi cầm lấy điện thoại vừa định gọi đi, nhưng cuối cùng vẫn đặt điện thoại xuống.

Cô ấy rốt cuộc cũng hiểu rõ được, cô ấy căn bản không thể tiến hành theo kế hoạch của mình, các trưởng bối của cô ấy vẫn luôn muốn giúp cô ấy một tay.

Haiz.

Cô ấy cong môi nở một nụ cười khổ.

Điền Khởi Phong giải thích nói: “Thật ra Kình tổng chỉ là muốn thử xem Giang Mạt Hàn có còn tình cảm với cô hay không thôi.”
Cho nên mới cố tình xuất hiện ở công ty Lâm Hải, cố tình để Giang Mạt Hàn phát hiện.

Anh ta muốn thăm dò xem sự hối hận của Giang Mạt Hàn sâu đến mức nào, nếu biết rõ rằng đây là một cái bẫy, liệu anh ấy có nhảy xuống hay không.

Quan Kình là con cáo già rồi, làm việc làm sao có thể bất cẩn đến như vậy được, anh ta chính là đang cố tình muốn để cho Giang Mạt Hàn dễ dàng phát hiện.

Lúc trước anh ta cũng là xem trọng Giang Mạt Hàn, cho rằng anh ấy sẽ cùng với Tông Ngôn Hi chung sống vui vẻ với nhau, thế nhưng nào lại ngờ được.

Tông Ngôn Hi cảm thấy chuyện này thật buồn cười, một người trong lòng mang đầy nỗi thù hận, cho dù có còn tình cảm thì có thể chứng minh được gì chứ?
Trong lòng anh ấy sự hận thù quan trọng hơn bất kỳ thứ tình cảm nào.


Cho dù anh ấy có hối hận hay nuối tiếc, thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ yêu anh ấy nữa.

Điều này căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Thế nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.

Xem ra Giang Mạt Hàn lại có thể dễ dàng mà ký kết bản phương án này, hẳn là do biết được đây là một hố bẫy nhưng vẫn bằng lòng nhảy xuống.

Nếu anh ấy đã bằng lòng, thế thì cứ để cho chuyện này nhanh chóng kết thúc đi.

Cô ấy đem bản phương án ban đầu sửa đổi khoản tiền đầu tư mà mình muốn, nếu như anh ấy đã bằng lòng nhảy vào cái hố bẫy này rồi, thế thì cô ấy phải tận dụng lấy điều này mới được.

Tông Ngôn Hi một lần nữa cầm hợp đồng đặt ở trước mặt Giang Mạt Hàn, Giang Mạt Hàn không hỏi tại sao lại thay đổi bản phương án, cũng không đọc nội dung, mà giống như lần trước vậy, dứt khoát ký tên vào.

Mãi cho đến khi phát động vòng quỹ vốn thứ hai, Giang Mạt Hàn mới nhận được cuộc gọi từ bộ phận tài vụ.

Số tiền chi ra quá lớn, nên bên đó không dám dễ dàng chuyển tiền đi như vậy.

Ngay cả khi Giang Mạt Hàn đã ký vào bản chấp thuận, nhưng bên đó vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa, vì sợ sẽ xảy ra sai sót.

Giang Mạt Hàn đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa, đây là thứ anh ấy nợ cô ấy, nên phải trả lại cho cô ấy.

Anh ấy nói: “Tôi đồng ý.”
Bên đó cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Khách sạn.

Vòng quỹ vốn lần thứ hai vừa được chuyển vào, thì cô ấy đã nhận được tin tức.

Cô ấy cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Rất nhanh là có thể chấm dứt, cô ấy cũng là có thể rời đi rồi.

Cô ấy đã suy nghĩ ổn thỏa rồi, mình sẽ ra nước ngoài trước, lấy lại diện mạo của mình, sau đó sẽ đến gặp bố mẹ.

Còn có em trai và dì Tần Nhã bọn họ nữa.

Thời gian một năm nói không dài, nhưng cũng không phải là ngắn.

Leng keng.

Chuông cửa phòng đột nhiên vang lên, cô ấy bước tới mở cửa, thì thấy Giang Mạt Hàn đứng ở cửa.

Nhìn thấy đó là anh ấy, Tông Ngôn Hi cũng không kinh ngạc, cười cười nói: “Tổng giám đốc Giang, anh đến tìm tôi là có chuyện gì sao?”
Bây giờ cô ấy đã biết được Giang Mạt Hàn biết thân phận của cô ấy, nhưng Giang Mạt Hàn vẫn không biết rằng cô ấy đã biết chuyện này rồi.


“Chỉ đơn thuần là muốn gặp cô Hi, cô không mời tôi vào trong ngồi sao?”
Giang Mạt Hàn ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đang rất bối rối, anh ấy không biết lúc này mình phải làm gì mới có thể níu kéo được cô ấy.

Lần trước cô ấy rõ ràng đã tức giận, anh ấy không dám dùng phương thức đó nữa.

“Nhà tôi rất lộn xộn.” Tông Ngôn Hi nói.

“Tôi không phiền đâu.”
“Thế được thôi, mời anh vào.” Tông Ngôn Hi nghiêng người cho anh ấy vào đi trong.

Giang Mạt Hàn bước vào quan sát nhìn quanh căn phòng: “Tôi thuê cho cô Hi một căn nhà nhé, khách sạn người đến người đi sẽ không được thuận tiện.”
“Không cần, tôi nghĩ tôi cũng không sống ở đây lâu đâu.” Tông Ngôn Hi đóng cửa lại đi vào.

Giang Mạt Hàn quay đầu lại nhìn cô ấy: “Sao vậy? Cô muốn rời đi sao?”
“Nơi đây vốn dĩ không phải là nhà của tôi, đợi khi công việc kết thúc, tôi cũng nên rời đi rồi.” Tông Ngôn Hi ngồi ở trên ghế sô pha, bảo Giang Mạt Hàn cũng ngồi xuống.

Giang Mạt Hàn nào có thể ngồi yên được nữa, bây giờ anh ấy lại cảm thấy rằng mình không nên dễ dàng ký tên như vậy, thế thì vẫn còn có thể giữ cô ấy lại.

Lúc này anh ấy nên dùng lý do gì đây?
“Cô Hi.”
“Anh ăn thử bánh kem vị xoài này đi.” Giang Mạt Hàn còn chưa kịp nói gì, thì Tông Ngôn Hi đã đưa một miếng bánh kem đến trước mặt cho anh ấy.

Trước đây cô ấy rất thích ăn xoài, nhưng sau đó vì biết Giang Mạt Hàn bị dị ứng với xoài, nên cô ấy cũng không bao giờ ăn nữa.

Trong nhà lại càng không mua về, vì sợ anh ấy không cẩn thận chạm vào.

Hôm nay cũng không biết tại sao cô ấy lại đi mua một chiếc bánh kem vị xoài.

Có lẽ là vì đã lâu rồi không được thưởng thức hương vị của quả xoài, nên mới có chút hoài niệm.

Hoặc có thể là vì tiềm thức cô ấy muốn tìm lại bản thân mình trước kia.

Giang Mạt Hàn dị ứng nghiêm trọng với trái xoài, nhìn chiếc bánh kem có vị xoài trong tay cô ấy, ánh mắt anh ấy rơi vào trên mặt Tông Ngôn Hi: “Cô đối xử với tôi tốt thật.”
“Chúng ta là đối tác, đương nhiên là tôi phải đối xử tốt với anh rồi.” Trong lúc nói chuyện, cô ấy lại đưa miếng bánh về phía trước.
- -----------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.