Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 952: Nam Thành Mày Muốn Chết





Giang Tuấn vừa nói xong, Khâu Minh Diễm liền mở miệng nói: "Đúng vậy đó, Mạt Hàn, Hữu Khiêm có quan hệ máu mủ với con, người khác làm sao thực lòng quan tâm con được chứ."
Giang Mạt Hàn lạnh lùng nhìn hai vợ chồng bọn họ, một câu quan tâm cũng không có, bộ dáng cũng y hệt, vậy mà nói rất quan tâm anh?
Anh cười nhạo một tiếng: "Vậy hai người là thật lòng quan tâm tới tôi, hôm nay đến đây cũng là vì tôi, mà không phải vì con trai của hai người sao?"
Sắc mặt của Giang Tuấn hơi không nhìn được, vừa định mở miệng đã bị Khâu Minh Diễm cản lại, sợ ông ta không kiềm giận được lại ầm ĩ với Giang Mạt Hàn, bà ta dành mở miệng trước: "Chúng ta thật lòng quan tâm con, cũng đã xem hết tin tức rồi, thua lỗ nhiều tiền như vậy, nếu như có thể tin tưởng người bên cạnh con thì đã không thua lỗ nhiều như thế, đó là do người bên con quá vô dụng."
Sau khi Khâu Minh Diễm đọc tin tức liền trải qua một đêm không ngủ, vài tỷ đó, cho bà ta mấy đời cũng xài không hết, nhưng cứ như vậy mà mọc cánh bay đi.

Bà ta nghĩ lại mà đau lòng.
Nên càng kiên định muốn đưa con trai vào Hằng Khang, chia lấy một nửa tài sản.

Giang Mạt Hàn không muốn lãng phí nước bọt: "Con của hai người lần trước tới công ty kiếm chuyện, hai người không biết gì sao? Làm sao, đã được viện tâm thần thả ra rồi?"
"Nói thế nào nó cũng là em trai con, sao con lại..."

"Cậu ta đến công ty kiếm chuyện có coi tôi là anh không?" Không đợi Giang Tuấn nói xong, Giang Mạt Hàn liền hỏi ngược lại.

Giang Tuấn bị nghẹn không phản bác được, Khâu Minh Diễm hát đệm: "Nó cũng không có ác ý..."
Giang Mạt Hàn bắn tới ánh mắt lạnh lùng, cả người như nhiễm khí lạnh, Khâu Minh Diễm sợ hãi ánh mắt của anh nên nuốt xuống lời chưa nói xong.

"Hai người đi đi, tôi mệt mỏi." Giang Mạt Hàn hạ lệnh tiễn khách, bởi vì anh không muốn bàn đúng sai với hai người này.

"Nghe nói con bị gãy chân, người trong công ty của con đã nói Hữu Khiêm là ứng cử viên tốt nhất, Mạt Hàn, con là con trai ta, Hữu Khiêm cũng thế, ta đối với hai con đều giống nhau." Lòng Giang Tuấn vẫn hướng về đứa con trai út, nhân cơ hội này, muốn đưa con trai út vào công ty: "Lần trước con đưa nó vào viện tâm thần, nói thế nào nó cũng làm em trai con, nếu như trước đó có làm gì không đúng thì hiện tại cũng nên làm hòa có đúng không?"
Giang Mạt Hàn gần như nổi giận, nếu như lúc trước anh không muốn nghe thì có thể thẳng bước rời đi, hiện tại đi đứng không tiện, nhẫn nại đã đến cực hạn.

Nói là đến thăm anh nhưng không hề hỏi thăm thương thế của anh mà luôn đòi hỏi lợi ích cho con trai hai người họ.

Bố, em trai?
Anh chỉ cảm thấy tim lạnh buốt.

"Hữu Khiêm là em trai con, cái người tên Nam Thành không hề huyết thống với con, nước lã máu đào con phải phân rõ."
"Nam Thành không có huyết thống với tôi, nhưng tôi xảy ra tai nạn xe đều do cậu ta luôn ở bên hầu hạ phải trái, tôi muốn hỏi hai người, người thân của tôi tại sao lại không đến?"
Giang Mạt Hàn bình tĩnh hỏi, giọng nghiêm túc tàn khốc, trong lòng của anh sáng như gương, bởi vì minh bạch mới không tình nguyện tranh luận cùng hai người họ.

Tại sao bọn họ còn không chịu đi
"Mạt Hàn..."
"Tổng giám đốc Giang." Lúc này Nam Thành đẩy cửa tiến vào, Giang Tuấn định nói gì đó đành nuốt trở về, mắt lạnh nhìn anh ta: "Cậu có chuyện gì? Tại sao vào mà không gõ cửa?"
Nam Thành nói: "Tôi thấy cửa không khóa nên đi vào."
"Cửa không khóa nhưng cậu phải có lễ phép, gõ cửa rồi mới có thể đi vào, tôi đang nói chuyện cùng con trai, cậu thế này xông đến cắt ngang lời chúng tôi..."

"Là tôi cho phép cậu ấy không gõ cửa tiến vào phòng bệnh, ông có ý kiến gì?" Giang Mạt Hàn đã sớm không kiên nhẫn: "Nam Thành, thay tôi tiễn khách."
"Mạt Hàn..."
"Ông nói thêm một câu nữa, tôi liền quyên hết tài sản ra ngoài, cũng sẽ không cho Giang Hữu Khiêm một đồng một cắc." Giang Mạt Hàn không muốn thảo luận lý lẽ với ông ta, thế nhưng Giang Tuấn và Khâu Minh Diễm cứ lặp đi lặp lại nhiều lần muốn tài sản trong tau anh, muốn để Giang Hữu Khiêm tiến vào công ty.

Miệng luôn nói thân tình, bọn họ có thể nói thân tình gì với anh?
Mỗi một lần đều nhấn mạnh anh và Giang Hữu Khiêm là anh em, thế nhưng, lúc Giang Hữu Khiêm chạy đến cổng công ty gây rối, hủy đi thanh danh của anh thì bọn họ đã từng nói với Giang Hữu Khiêm rằng đó là anh của con, con làm vậy là sai?
Bọn họ chỉ nhấn mạnh ‘thân tình trước mặt anh để anh nhượng bộ.

Vậy bọn họ đã từng nghĩ đến thân tình?
Lòng anh lạnh, cứng rắn, không một chút dao động.

"Tốt nhất về sau hai người đừng đến quấy rầy tôi nữa, chọc tới tôi, tôi sẽ không chi trả tiền thuốc men của hai người đâu." Giang Mạt Hàn vô tình nói.

Sắc mặt Giang Tuấn trở nên khó coi, người ông ta đã như thế, tuổi tác lại lớn, lúc trước cũng không dành dụm được bao nhiêu, nếu như nó không trả tiền thuốc và tiền sinh hoạt thì ông ta không còn đường để sống.

Sau khi Khâu Minh Diễm gả cho ông ta lại không hề ra ngoài kiếm tiền, vẫn luôn rúc trong nhà.

Toàn bộ tiền thuốc men và sinh hoạt của hai người họ đều nhờ Giang Mạt Hàn trả, còn dư thêm một phần để hưởng thụ.

Bọn họ gấp gáp muốn đưa Giang Hữu Khiêm vào công ty làm việc, lấy vài cổ phần chính là để có tiền dư dả, không phụ thuộc vào anh nữa.

"Thế nhưng tôi là bố của anh!" Giang Tuấn tức lên gầm nhẹ.

"Tôi không được chọn." Nếu như có thể lựa chọn, anh nhất định sẽ không lựa chọn ông ta làm cha.


"Ngài vẫn nên đi đi." Nam Thành vươn tay muốn đẩy xe lăn của Giang Tuấn.

Giang Tuấn nổi giận gầm lên một tiếng: "Cút!"
Nam Thành không hề tức giận, chỉ là cậy mạnh đẩy ông ta ra ngoài.

"Nam Thành mày muốn chết!" Giang Tuấn tức giận đập mạnh lên thành xe, thân thể không đứng dậy được, dù tức giận, dù uy hiếp cũng không cản được bản thân bị đẩy ra ngoài phòng.

Không có Giang Tuấn ở đó, Khâu Minh Diễm cũng không dám nói thêm gì, đành đi theo.

"Tôi không muốn đắc tội nhưng tổng giám đốc Giang vẫn cần tĩnh dưỡng, không thể bị quấy rầy, về sau đừng nên đến đây." Nam Thành không thèm quan tâm Giang Tuấn đang tức giận.

"Hài." Bà ta hối hận, hẳn là bà ta nên ác hơn, không để nó bình an lớn thành như vậy, thì hôm nay cũng không xảy ra cớ sự này!
Đoạt lấy tất cả tài sản trong nhà khiến hai người họ phải sống như bố thí.

"Vẫn nên để Hữu Khiêm tìm việc làm khác trước đã." Giang Tuấn không nghĩ con trai ông cả đời sẽ luôn ngây ngốc như vậy.

"Nó không có văn bằng, có thể tìm công việc gì?" Khâu Minh Diễm phàn nàn.
- -----------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.