Sự Hối Hận Muộn Màng

Chương 29



Sự hối hận muộn màng

Author: Karly Dương

______________________

Buổi sáng hôm nay rất đẹp trời, Chu Hiểu Lam nổi hứng muốn đi loanh quanh cho thoải mái, ở bên trong nhà lâu ngày cũng nên ra ngoài hít thở khí trời đi.

Môc Hứa Duật một mực muốn đẩy xe phụ cô nhưng Chu Hiểu Lam nhất quyết từ chối. Chỉ là đi vòng quanh cái hoa viên ngắm hoa thôi nên không nhất thiết cần hắn đi cùng.

Giằng co một hồi Mộc Hứa Duật nghe lời đi vào thư phòng giải quyết tài liệu. Còn Chu Hiểu Lam tự mình đẩy xe lăn.

Đúng như cô dự đoán, hoa viên biệt thự này quả nhiên cực to. Bên trong trồng nhiều loại hoa quý hiếm.

Xe dừng lại, trước mắt Chu Hiểu Lam hoa lưu ly được trồng rất nhiều; hồng, xanh lam, xanh ngọc, tím nhạt... muôn màu muôn sắc.

Chu Hiểu Lam đặc biệt thích loại hoa này, có thể vì vẻ đẹp cũng có thể vì ý nghĩa của nó.

Bất cứ loài hoa nào cũng tượng trưng cho một điều gì đó và lưu ly cũng vậy.

"Xin đừng quên tôi!" Một cái ý nghĩa quá sâu chắc đấy nhỉ?

Có một truyền thuyết của người Đức giải thích tên của loài hoa xinh đẹp này.

Một ngày nọ, có một hiệp sĩ trẻ và người yêu đang đi dọc theo bờ sông Danube. Cô gái trông thấy mấy cánh hoa mọc sát ven bờ, rất thích thú, cô kêu người yêu hái cho mình.

Nhưng than ôi, trong lúc đang cố hái chúng, chàng hiệp sĩ trượt tay ngã xuống dòng sông đang chảy xiếc. Do chiếc áo giáp nằng nề và vướng víu nên chàng không thể vượt qua được bờ sông dù đã cố hết sức.

Cảm thấy mình đang nhanh chóng chìm xuống, chàng ném hoa lên bờ cho người yêu và bằng tất cả hơi thở tàn của mình trước khi chìm mãi, chàng gọi nàng như một lời trăn trối "Đừng quên nhau nhé..!" rồi ngã xuống. Người yêu đau khổ đã không bao giờ quên chàng, nàng cài những cành hoa trên đầu cho đến khi chết. (Thực cmn lăng xẹt mà! Ai thấy vậy không? 😂)

Đang ngồi suy nghĩ vu vơ được một lát liền nghe thấy tiếng gọi mình, Chu Hiểu Lam theo phản ứng quay ra liền bất ngờ "Anh ba, là anh sao?"

Mộc Lăng vui vẻ tiến lại gần rồi cúi xuống ôm cô vào lòng, nói "Tình Y, em vẫn khỏe chứ?"

"Ùm, em ổn! Anh sao giờ mới tới? Không có người tán ngẫu làm em chán chết đi được! " Chu Hiểu Lam giả bộ hờn dỗi, chu môi hồng nhuận trông thực dễ thương.

"Ha ha... " Mộc Lăng buông cô ra cười hai tiếng, bồi thêm một câu "Hảo a! Giờ sẽ không buồn chán nữa, anh quyết định ở đây vài ngày tán ngẫu cùng em "

"Đến rồi thì mau vào ăn cơm, sắp tới trưa rồi! " Phía bên kia bỗng xuất hiện thêm lời nói nữa, là của Mộc Hứa Duật.

Hắn với bộ dáng tiêu sái hướng chỗ hai người đi tới, đến nơi liền đẩy xe vào nhà giúp Chu Hiểu Lam, Mộc Lăng theo sau.

Vào đến phòng ăn cùng lúc thức ăn được người làm bưng ra. Tuy chỉ có ba người nhưng đồ ăn chất đầy bàn, thực phẩm toàn đồ xa xỉ...

Nhanh chóng đẩy cô tiến vào rồi bế cô đặt trên ghế, Mộc Hứa Duật mới an vị bên cạnh, Mộc Lăng ngồi sát cô, thành ra Chu Hiểu Lam hiện giờ kẹp giữa hai nam nhân.

Mộc Hứa Duật tăng cường gắp cho cô nào là thịt gà, thịt bò đến rau xanh, củ quả. Không chỉ Mộc Hứa Duật mà Mộc Lăng cũng rất tích cực, chẳng mấy chốc cái bắt trên bàn lấp đầy thành một cái núi nhỏ.

Mộc Hứa Duật hơi nhíu đôi lông mày với cảnh tượng trước mặt. Mộc Lăng hiểu ý mới thu lại bàn tay đang gắp thức ăn cho cô mà tập trung ăn cơm.

Không khí có phần lạnh lẽo hơn vì chẳng ai mở lời. Có thể mỗi người đang chìm trong cảm xúc riêng của mình đi?

.....

Dùng bữa xong, Chu Hiểu Lam vào phòng nghỉ ngơi, sau khi no bụng sẽ dễ chìm vào giấc ngủ sâu.

Mộc Hứa Duật bước đi vào thư phòng, nhắc nhở Mộc Lăng đi theo.

Mộc Hứa Duật đưa mắt nhìn Mộc Lăng trước mặt, câu mở lời làm người ta nghe không hiểu ý nhưng Mộc Lăng dễ dàng nhận biết.

"Anh rất yêu Tình Y! Em hiểu chứ?"

Mộc Lăng gượng cười ngồi xuống ghế đối diện hắn, miệng trả lời "Em biết!"

"Nếu đã hiểu thì anh không phải giải thích gì nữa, nếu còn tiếp tục đừng trách anh không nể tình thân " Đối với Mộc Hứa Duật hắn muốn gì chắc chắn phải có được, dù dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa. Thậm chí không giành được thì sẽ phá nát nó luôn... Hắn là cực đoan tới vậy.

Mộc Hứa Duật tựa tiếu phi tiếu xoay ghế hương cửa sổ nhìn tới. Không biết có phải trùng hợp hay không mà tầm mắt rơi đúng vào nữ nhân kia đang ngủ, khuôn mắt muốn xinh đẹp liền có bấy nhiêu mê hoặc.

"Em cũng đã biết! Tình cảm này đã là không thể giữ lấy nên đã chuẩn bị tinh thần buông tay, anh không cần lo..."

Mộc Lăng không để Mộc Hứa Duật trả lời liền rơi đi, trước khi bước ra khỏi cửa lại tiếp " Huống hồ còn có thêm đối thủ, sẽ chẳng dễ tới vậy!" rồi đi khỏi.

Mộc Lăng đương nhiên biết tình cảm với Chu Hiểu Lam sẽ bất thành. Ngay từ lần đầu gặp gỡ anh đã có chút phản ứng với cô.

Nhưng cũng chẳng chỉ có một mình anh, còn nhiều lắm! Tiêu biểu như Mộc Hứa Duật, tỉ như Cố Thần đi?

Mấy nam nhân này Mộc Lăng đấu không lại. Chi bằng buông tay sẽ dễ dàng hơn nhiều....

.......

Vote và Cmt đê anh em!

Xin lỗi nhiều vì đã không ra chương mới xớm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.