Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 37



Ta chỉ cảm thấy ngực mình nghẹn lại, gần như không dám nhìn bóng người máu me be bét trong lòng Cảnh Húc…

Huynh ấy đã khẩn cầu đến nước này, nhưng người đàn bà kia vẫn không dao động chút nào, lạnh lùng nói: “Con tránh ra…”

Cảnh Húc ôm Tinh Trầm, không chịu nhượng bộ.

“Vì thứ súc sinh hỗn xược với ta từ nhỏ đến lớn là nó, mà con nỡ ép người mẹ này phải khổ sở, cút ngay cho ta…”

Bà ta vừa nói, vừa lật cổ tay lại đâm lưỡi dao sắc mình đang cầm về phía Tinh Trầm.

Ta sợ đến nỗi suýt nhào lên. Chỉ trong chớp mắt ấy, tiếng ầm lớn bỗng vang lên ngoài cửa điện. Một bóng áo trắng bay vút lên đài quỳnh, nâng ngón tay búng lưỡi dao sắc trên tay người đàn bà ra ngoài…

Người đàn bà kinh ngạc kêu lên: “Kẻ nào vừa đến, lại dám đột nhập vào cấm địa của từ đường cung Tử Vi?”

(Chương trước tác giả để là đền trời, nhưng từ chương này trở đi thì bả đã thay đền trời = từ đường của cung Tử Vi, tộc Tử Vi.)

Tiên nhân mặc áo trắng kia xoay người lại, khiến chúng ta kinh ngạc nhảy dựng lên. Người đó hóa ra là sư phụ.

Người đàn bà nổi trận lôi đình, thét về hướng cửa: “Cấm địa của từ đường cung Tử Vi, ngoại trừ người thân có chung huyết mạch thì không ai có thể mở ra được. Tễ Nguyệt, con thật to gan…”

Một thiếu niên thân hình cao lớn chậm rãi đi ra từ đằng sau cánh cửa, đó chính là Tễ Nguyệt.

Ta lén liếc nhìn Tễ Nguyệt đứng bên cạnh mình, thấy bây giờ mặt anh ta tái xanh tái xám, như bị bóc trần chuyện xấu hổ tồi tệ gì đó, khiến anh ta không dám ngẩng cao đầu vậy…

Lòng ta cảm thấy vô cùng phức tạp, không biết rốt cuộc ông anh này nghĩ gì trong đầu. Đã không nỡ để Tinh Trầm chết, vậy thì sao lại suốt ngày gây nhau với hắn…

Sư phụ che phía trước Cảnh Húc và Tinh Trầm, gật đầu khẽ với người đàn bà kia: “Mạo muội xâm nhập vì tình thế cấp bách, xin đế hậu thứ tội. Ta đã biết hết ngọn nguồn việc này. Vì có liên lụy đến chuyện riêng tư của người khác, nên không tiện kể với bên thứ ba. Tinh Trầm có lỗi, nhưng tội không đến mức phải phạt nặng. Xin đế hậu hãy tha mạng cho thằng bé, để tại hạ đưa nó về núi Lưu Ba, bao giờ khỏi trọng thương thì hẵng xét đến việc trách phạt…”

Đế hậu lạnh lùng nói: “Nếu tha cho nó, ta biết ăn nói thế nào với vợ chồng Ngưỡng Sơn Tiên Tôn?”

Sư phụ rằng: “Tại hạ bất tài, xin được làm người đứng giữa, giải thích rõ ràng với phía Ngưỡng Sơn Tiên Tôn…”

Sau một hồi im lặng đến thót tim, người đàn bà lạnh lùng quét mắt nhìn hai đứa trẻ trên mặt đất, giận dữ vung ống tay áo lên, bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại. Đi tới cửa điện, bà ta đạp ngã Tễ Nguyệt đang cúi đầu đứng cạnh cửa.

Bấy giờ ta mới cảm thấy trái tim gần như ứ tới cổ họng của mình lại quay về chỗ cũ…

Nhược Thủy tiên tử quay đầu hỏi Nguyên Lại sư huynh đang ngơ ngác đứng một bên: “Ngươi còn muốn tiếp tục tố oan của đại ca mình không?”

Nguyên Lại sư huynh có vẻ hơi ngập ngừng, sau đấy lại giận dữ gật đầu: “Muốn tố tiếp ạ.”

Tễ Nguyệt đột nhiên đẩy mấy sư huynh đứng chắn đằng trước ra, bước đến bên cạnh Nguyên Lại sư huynh, túm cổ áo gã mà mắng: “Ngươi không nghe sư phụ nói sao, chuyện này có liên quan đến việc riêng tư của người khác. Thầy tất nhiên cũng đã giải thích rõ ràng với song thân của ngươi. Tại sao ngươi còn cố chấp mãi không chịu bỏ cuộc? Có tin ta đánh chết ngươi không?”

Nguyên Lại sư huynh buồn bã nói: “Hai anh em nhà các người mỗi kẻ giết một người, âu cũng là chuyện tốt thành đôi.”

Tễ Nguyệt sư huynh á khẩu trước câu nói của gã, đành căm giận buông lỏng tay ra.

Nhược Thủy tiên tử rằng: “Việc này đã có liên quan đến chuyện riêng tư của người khác, năm đó chính miệng Tiêu Vân Tiên Tôn cũng làm chứng, vốn không nên tìm tòi nghiên cứu tiếp. Nhưng nếu bản tôn đã lập cửa ải này để thử thách các ngươi, thì không thể bỏ dở giữa chừng được. Các ngươi về trước đi, đợi bản tôn xem cho rốt rồi sẽ phán chuyện sống chết cho các ngươi.”

Nàng ta nói xong thì vung tay áo lên, trời đất lại quay cuồng lần nữa. Cảnh tượng trước mắt lại đổi thành cung Thủy Tinh. Tinh Trầm đã ngồi trên mặt đất từ lúc nào chẳng hay. Hắn đang nhắm mắt như thầy tu nhập định. Ta gọi hắn mấy lần, hắn vẫn không nhúc nhích, như thể không nghe được.

Nhược Thủy tiên tử cũng nhắm mắt dựa nghiêng trên chiếc giường bạch ngọc, im lìm không nhúc nhích.

Con cá nhỏ xinh đẹp của nàng ta lại thản nhiên bơi tới gần, đậu ở vai ta. Ta nhẹ nhàng vu0t ve nó. Chợt thấy đầu ngón tay đau nhói, ta kêu la oai oái.

Mạn Mạn sư tỷ vội thò đầu qua xem, thấy đmột chuỗi bọt nước nhỏ như bị lửa li3m nổi lên trên đầu ngón tay ta.

“Trên người con cá này có độc hả?”

Tỷ ấy vừa nói vừa bạo dạn duỗi một ngón tay ra sờ chú cá nhỏ, nhưng không bị đau ngứa gì, cũng chẳng bị bỏng nổi bọt nước.

Chúng ta tặc lưỡi bảo lạ. Lúc tụi ta đang thì thầm to nhỏ, Nhược Thủy tiên tử bỗng chậm rãi mở mắt ra, uể oải mở miệng: “Tâm trạng của bổn tiên… rất tệ…”

Dứt lời, nàng ta búng tay, khe hở khiến người ta hãi hùng ầm ầm nứt ra. Những tiếng quỷ khóc sói gào tê tái lòng mề ùa tới, làm mọi người che tai lại ngã trái ngã phải.

“Tự ngươi đi mà hỏi đại ca ngươi đã làm chuyện gì…”

Nàng ta nói xong thì quạt một cái giữa không trung, Nguyên Lại sư huynh và đám đệ tử Lưu Ba đứng về phe gã lập tức bị quạt vào trong khe hở đáng sợ kia, nhanh như lá rụng bị cuồng phong quét đi.

Ta và Mạn Mạn sư tỷ còn chưa kịp định thần, trong điện đã trống không…

Kết giới giam Tinh Trầm đã được giải, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại. Ta lắc lắc bả vai hắn, không thấy hắn động cựa gì, vội hỏi Nhược Thủy tiên tử xem ông tướng này bị làm sao.

Tiên tử nói: “Tiểu tử này dữ quá, đưa hắn lên bờ rồi hẵng gọi hắn tỉnh lại vẫn hơn.”

Ta nghĩ bụng chắc là ban nãy tiên tử tận mắt chứng kiến cảnh hắn đánh người nên đến giờ hẵng còn e sợ.

Tiên tử quay sang Tễ Nguyệt, nhíu mày nói: “Nên xử lý ngươi thế nào cho phải bây giờ… Thôi thôi, dù gì ngươi cũng không mù quáng như những kẻ khác, tha cho ngươi lần này vậy…”

Tễ Nguyệt sư huynh vẫn còn đắm chìm trong cơn sốc trước cái quạt tay ban nãy của Nhược Thủy tiên tử. Mắt anh ta dại ra, anh ta cảm tạ tiên tử, không còn chút kiêu ngạo ương ngạnh nào.

Ta không kìm được lòng hiếu kỳ, thì thào hỏi tiên tử: “Tỷ tỷ, ban nãy tỷ đã nhìn thấy gì ạ?”

Nhược Thủy tiên tử lắc đầu, dịu dàng đáp: “Việc này quả thật không thể để ai khác biết…”

Nàng ta nhìn Tinh Trầm, lại nói: “Cậu nhóc này… quả là xứng mặt đàn ông. Đi thôi, ta đưa các muội ra ngoài.”

Nói xong nàng ta tự đưa chúng ta ra khỏi động phủ thủy tinh. Cô cá chép nhỏ trước cửa động cầm chiếc đèn vỏ trai, đứng cạnh một con cá thân dẹp lớn. Thấy tiên tử, cô bé vội cung kính nói: “Bẩm tiên tử, đã chuẩn bị xong thú cưỡi để tiễn khách rồi ạ.”

Tễ Nguyệt ném Tinh Trầm lên con cá lớn kia trước, sau đấy cũng xoay người lên lưng cá, tiếp theo là Mạn Mạn sư tỷ.

Nhược Thủy tiên tử phất tay làm con cá kia bơi ra xa hơn, sau đó kéo tay ta, hơi lưu luyến mà rằng, “Phinh Phinh, lần này từ biệt, không biết còn có duyên gặp lại nữa không, ta thấy muội… tâm địa không xấu…”

“Tâm địa không xấu…”

Ta cười gượng, nghĩ thầm tiên tử tỷ tỷ này biết cách khen người khác gớm…

Ta nói lời cảm ơn, chia tay với nàng, rồi đi về phía con cá lớn đang đỗ cách đó không xa, mới đi được vài bước đã bị nàng ta gọi lại từ đằng sau.

“Phinh Phinh…”

Ta ngoái đầu nhìn về phía Nhược Thủy tiên tử. Cách những gợn sóng kiều diễm, ta đứng ở hai đầu với nàng ta: “Tỷ tỷ còn muốn dặn dò điều chi ạ?”

Nụ cười của nàng ta hơi quái dị, không rõ là phiền muộn hay là ưu thương…

Nàng ta lẩm bẩm hỏi ta: “Muội tin số mệnh, hay tin bản thân mình?”

Câu hỏi này của tiên tử tỷ tỷ kỳ quái quá, ta ngẫm nghĩ một lát, đoạn trả lời: “Nếu số mệnh may mắn, tất nhiên là tin số mệnh, còn nếu xui xẻo, thì đương nhiên phải tin bản thân thôi…”

Nàng ta giật mình, chợt mỉm cười gật đầu với ta, xoá hết vẻ buồn bã ban nãy: “Được vậy thì rất tốt, mong rằng trong cuộc đời này, muội được sống theo ý mình, không phải cậy người…”

Tuy không hiểu rõ ý nàng ta lắm, nhưng ta cảm thấy những lời này trong buổi chia tay nghe rất đỗi hùng tráng, tựa như cơn gió Xuân thổi qua bờ đê mười dặm. Nàng đứng vẫy tay chào tạm biệt ta trong khói chiều liễu rủ, tặng ta tất cả sự trân trọng ấp ủ trong lòng…

Chia tay tiên tử tỷ tỷ rồi, chúng ta cưỡi trên con cá lớn rẽ sóng mà đi, chỉ lát sau đã đến bờ bên kia. Con cá như có linh tính, gật đầu với chúng ta, rồi mới quay lại lặn xuống nước.

Ta và Mạn Mạn sư tỷ nhìn những gợn sóng dần khép lại trên mặt hồ, sửng sốt một lát. Sư tỷ lẩm bẩm: “Phinh Phinh… Muội nói xem rốt cuộc Tinh Trầm sư huynh đang giấu giếm điều gì, mà sư phụ nghe xong lại không nói ra được, Nhược Thủy tiên tử thấy mà cũng chẳng thể tiết lộ điều chi…”

Ta buồn bã lắc đầu.

Mạn Mạn sư tỷ cũng buồn bã nói: “Tỷ tò mò chết đi được…”

Ta thở dài, lòng rục rịch ý nghĩ muốn đi nhòm trộm…

Tễ Nguyệt sư huynh lên tới bờ thì ném phứt Tinh Trầm mà mình đang nửa đỡ nửa ôm lên bờ sông, quay đầu lạnh lùng nói với ta và Mạn Mạn sư tỷ: “Những chuyện nhìn thấy trong gương ban nãy, nếu các cô dám tiết lộ một chữ với người ngoài, ta sẽ cắt lưỡi các cô.”

Ta và Mạn Mạn sư tỷ chẳng chút do dự, khuất phục trước uy quyền của anh ta ngay, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.

Tễ Nguyệt sư huynh hừ lạnh một tiếng, đá văng cánh tay đang chặn đường của Tinh Trầm, tự đi vượt ải cuối cùng.

Ta ngồi xổm xuống cạnh Tinh Trầm, x0a nắn cánh tay bị Tễ Nguyệt sút phải kia. Ta vẫn chưa thể vứt bỏ hình ảnh máu me be bét trong gương ra khỏi đầu, bỗng cảm thấy cú đá này của Tễ Nguyệt sư huynh như đá vào thân thể ta.

Hắn khép chặt đôi mắt hẹp dài, lẳng lặng nằm trên nền đá cuội trắng tinh. Những lọn tóc ướt đẫm dính trên gương mặt, hàng mi rất dài vẫn còn dính mấy giọt nước trong suốt.

Một gương mặt vừa tuấn tú vừa ương bướng thế này, vậy mà lúc nhắm mắt ngủ yên, lại nhang nhác bóng dáng thời còn con nít. Mắt ta lướt theo cánh tay hắn tới ngón tay xanh xao, quả nhiên thấy một tay hắn đang túm góc áo mình. Tựa như vô số sớm chiều ta rình coi trong giấc mộng, mỗi khi ngủ, thiếu niên mảnh dẻ ấy luôn túm tay áo huynh trưởng mình…

Cộng cả lần này, ta đã nhìn trộm quá khứ của hắn ba lần, nhưng vẫn không biết cục bột nếp năm xưa đã trưởng thành từng ngày trong cái rét lạnh thấu xương hay hơi ấm khăng khít nào, để trở thành dáng vẻ hôm nay…

Ta bất giác búng giọt nước trông cực kỳ giống nước mắt trên mi hắn đi. Hàng mi của hắn cũng rung động theo, hắn chợt mở mắt ra.

Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại quả nhiên là tính rút kiếm. Nhược Thủy tiên tử đúng là khôn khéo ghê, tránh được một trận ác đấu.

Ta đè cánh tay hắn lại, vội vàng giải thích: “Sư huynh, sư huynh, chúng ta thắng rồi. Đám Nguyên Lại sư huynh đã bị Nhược Thủy tiên tử quạt vào khe sâu U Minh, chắc hẳn phải nếm chút khổ sở thì mới trở ra được, xin huynh bớt giận…”

“Mụ ta đã cho các cô nhìn thấy những gì?”

Tinh Trầm kiềm lửa giận lại hỏi.

Ta vội vàng nhún vai phẩy tay nói: “Không… Không thấy gì cả ạ. Chỉ nhìn thấy sư phụ bảo tuy huynh có lỗi, nhưng tội chưa tới mức phải phạt nặng. Vì thấy sư phụ nói việc này có liên quan đến chuyện riêng tư của người khác, nên Nhược Thủy tiên tử không cho bọn muội xem tiếp, chỉ tự đi tìm hiểu những gì đã xảy ra. Lúc tỉnh lại tỷ ấy quạt bay hết hội Nguyên Lại sư huynh đi rồi.”

Mạn Mạn sư tỷ ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi: “Ngoài chuyện ấy ra thì chẳng thấy gì cả, chẳng thấy gì ạ…”

Ta và sư tỷ cực kỳ ăn ý im bặt không nhắc tới cảnh tượng thê thảm khi Tinh Trầm phải chịu phạt.

Tinh Trầm lại cúi đầu, day phần thái dương đang nổi gân xanh. Trông tướng này có lẽ hắn chưa hạ hỏa được ngay, ta trong cái khó ló cái khôn, vội chỉ vào hướng Tễ Nguyệt sư huynh đã đi, nói: “Không ổn rồi, Tễ Nguyệt sư huynh đã đi vượt ải cuối cùng trước chúng ta từ lâu. E rằng bây giờ huynh ấy đã hái được đèn hoa sen về tay…”

Tinh Trầm nhảy dựng lên: “Cái gì… Sao hắn ta không bị quạt đi cùng?”

Sự thật đã dâng tới miệng, nhưng ta lại bất giác bật ra một câu nói dối: “Về sau huynh ấy đứng về phía tụi mình, cũng là đội thắng ạ.”

Biểu cảm của Tinh Trầm như thể gặp ma giữa ban ngày, nhưng hắn cũng quên cả cơn tức. Ba chúng ta không dám trì hoãn, chạy dọc theo con đường nhỏ hoang vu tới cửa ải cuối cùng.

[HẾT CHƯƠNG 37]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.