Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 74



Sáng sớm nay thức dậy, ta thấy ánh tuyết phản chiếu trên cửa sổ lưới xanh ngọc, những cây thường xuân và rừng trúc xanh trên núi tiên như được khảm vào một thế giới bọc trong ánh bạc.

Tuyết trên Cửu Trùng Thiên, bay lả tả bay xuống phàm trần.

Tiên khí lượn lờ trong đại điện trên đỉnh núi Phượng Vũ. Mạn Mạn sư tỷ thì thầm giảng giải bên tai ta: “Người vừa đi vào là vợ của Ngọc Lan Tiên Tôn. Người này là con cọp mẹ, có lần bà ấy đã đuổi đánh Ngọc Lan Tiên Tôn tới tận đại điện của cung Tử Vi.”

Một tiên nữ áo quần chỉnh tề thong thả ung dung đi vào từ ngoài cửa, Mạn Mạn sư tỷ chưa đợi ta phải hỏi đã xích lại gần thì thào: “Vị này chính là Trường Dục Nguyên Quân của núi Khôn Vân, sau lưng còn có biệt danh là cây gậy thọc cứt của Tiên giới. Ở đâu có nhiễu loạn là bả sẽ thích đến đó nhảy nhót lung tung. Bình sinh bả chỉ có hai thú vui, một là thêm dầu vào lửa, hai là giậu đổ bìm leo…”

Ta âm thầm ghi nhớ tôn tính đại danh của vị Nguyên Quân này, ngày sau lỡ thấy bà ta thì trốn được xa chừng nào gắng trốn xa chừng ấy…

Ta lén liếc mắt nhìn A Phụ ngồi kế bên ta, chỉ thấy người đang nhìn chúng tiên tụ tập trong đại điện với vẻ mặt rất lấy làm hứng thú, nụ cười gần như là nghịch ngợm thường trực trên khoé môi.

Ở trong mắt người, đám thần tiên mặt chó thân người khắp điện đều là hạng có mắt như mù. Chắc hẳn vào giờ phút này, ngài sư tổ đây đang cười thầm hí hửng lắm…

Ta quét mắt một vòng quanh các thần tiên ở điện dưới, rồi lại nhìn lên phía trên đại điện. Hai hàng bàn ghế tinh xảo cổ xưa được bày dưới một tấm bình phong bằng bạch ngọc khổng lồ vẽ tranh thủy mặc, ở giữa là một hồ sen xanh nở tưng bừng rực rỡ trong ngày Đông tháng Chạp giá rét. Một người phụ nữ gợi cảm quyến rũ mặc bộ áo the mỏng đỏ rực ngồi trước hồ, đó là Nữ thần Vương Ốc. Chỉ nhìn khuôn mặt kiều diễm của bà, thì không thể phát hiện bà ấy đã thuộc tuổi hạc thọ ngang đất trời.

Ngồi gần bà là mười hai vị khách quý có địa vị hết sức quan trọng trên Tiên giới. Người ngồi trên cùng là Cảnh Húc sư huynh, sau đấy là Tễ Nguyệt và Tinh Trầm. Ba người mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, đặc biệt là Tinh Trầm, đẹp chói mắt…

Mạn Mạn sư tỷ lại nhỏ giọng lầu bầu bên tai ta: “Số lượng tiên gia tới mừng thọ Nữ thần Vương Ốc rõ ràng không nhiều bằng năm trước. Nữ thần Vương Ốc là người nhà mẹ đẻ của đế hậu, tuy quan hệ huyết thống cách hai hàng với đế hậu, nhưng từ nhỏ đế hậu đã coi bà ấy như chị em. Ngày xưa, nhờ có quan hệ với cung Tử Vi nên nữ thần là một nhân vật vang dội ở tiên giới. Mấy năm nay ngôi vị đế tôn của cung Tử Vi để trống, có vẻ nước sông ngày một rút xuống, càng ngày càng không trấn áp được mấy lão già tinh ranh lọc lõi ở Thiên tộc. Muội nói thử xem tại sao thần thú tá mệnh của Tinh Trầm sư huynh còn chưa xuất hiện nhỉ? Cứ kéo dài mãi thế này, chẳng rõ Cửu Trùng Thiên còn được bao nhiêu ngày tháng thái bình nữa đây…”

Mạn Mạn sư tỷ hẵng còn lải nhải bên tai ta, nhưng ánh mắt ta lại chú mục vào bóng dáng vô cùng xuất sắc của Tinh Trầm. Hắn ngồi đó trong bộ xiêm áo màu trắng, vẻ mặt vẫn lãnh đạm thờ ơ. Nhưng gần như ngay trong khoảnh khắc ta nhìn về phía hắn, cách một khoảng xa xôi nhường ấy, mà hắn như lập tức cảm nhận được ánh mắt của ta. Hắn đột nhiên quay sang nhìn về phía này, nở một nụ cười tinh ranh mà chỉ mình ta mới có thể nhận ra được.

Nhưng nụ cười này lại tựa một con dao găm, đâm một nhát đau nhói vào tim ta…

Ta bỗng nhiên chẳng còn dũng khí nhìn nhau với hắn…

Ta cụp mắt xuống, ngơ ngẩn thất thần một lát, sau đó lí nha lí nhí hỏi A Phụ: “Sư… A Phụ, nếu bất cẩn nuốt phải nội đan của kẻ khác, thì người có biết phải lấy nó ra thế nào không?”

A Phụ nhướng mày, hỏi với vẻ tò mò: “Ai mà ham ăn tục uống thế?”

Ta lẩm bẩm: “Người đừng hỏi ai vội, chỉ cần nói có cách gì không thôi ạ.”

A Phụ ngẫm nghĩ, sau đó trả lời: “Đơn giản nhất đương nhiên là mổ gà lấy trứng…”

Ta uể oải hỏi: “Nếu muốn giữ lại tính mạng của người đã nuốt nội đan thì sao ạ?”

A Phụ cười nói: “Cái này thì khó nói lắm, cần xem tình hình của người đó thế nào nữa.”

Ta suy nghĩ cẩn thận rồi mới lên tiếng: “Ví dụ người nọ vốn là yêu quái thành tinh, cái loại quái thành tinh còn không có cả thần thức đó, nuốt nội đan của người khác rồi thì đột nhiên thành tiên. Vậy người đó phải làm thế nào mới trả lại nội đan cho người ta được ạ? Nếu trả lại rồi thì còn… còn có thể sống sót không?”

A Phụ nhìn ta thật sâu, tiện tay thiết lập một kết giới nho nhỏ quanh hai chúng ta, chỉ có hai ta nghe được mình đang trò chuyện gì. Người vô cùng tò mò hỏi: “Con đang nói tới nội đan của sư huynh con sao? Con biết viên nội đan ấy ở đâu à?”

Ta bị người hỏi thế thì lấy làm chột dạ lắm, co quắp gật đầu.

A Phụ nghiền ngẫm nhíu nhíu mày, lại hỏi: “Vậy sư huynh con có biết nội đan của nó ở đâu không?”

Ta càng co quắp hơn, gật đầu, “Huynh ấy… biết ạ, chỉ là không nhẫn tâm bắt người đó trả lại ngay thôi…”

A Phụ nhìn lướt qua Tinh Trầm ngồi trên hàng ghế đầu, vẻ khiếp sợ và thương tiếc đan chéo trên khuôn mặt. Người lại lưỡng lự một lát rồi mới hỏi lần nữa: “Thằng bé biết nội đan ở đâu ư?”

Ta gật đầu.

A Phụ cười khổ, “Nó điên rồi sao…”

Tim ta dần siết lại, “Tại… Tại sao ạ?”

A Phụ nhìn ta thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì con không thể tưởng tượng nổi nỗi giày vò mà thân thể không có nội đan phải chịu mỗi ngày là thế nào đâu…”

Ta bỗng cảm thấy hơi khó thở, lẩm bẩm hỏi: “Người có cách nào lấy nội đan ra giúp huynh ấy được không?”

A Phụ lắc đầu, “Với tình hình mà con nhắc đến, nếu lấy nội đan ra, con yêu quái thành tinh đã thăng lên làm tiên kia sẽ lập tức bị đánh về nguyên hình.”

Một lớp mồ hôi mỏng đã ứa đầy lòng bàn tay ta từ lúc nào chẳng hay, ta lẩm bẩm: “Vậy… Vậy cũng không sao ạ, chỉ cần có cách giữ lại chút linh thức là được ạ. Chỉ cần… Chỉ cần còn có thể nhớ được huynh ấy… À không… Nhớ được bản thân ngày xưa là được…”

A Phụ ngơ ngẩn nhìn ta, vẻ thương tiếc trong ánh mắt càng thêm đậm đặc.

Ta bị người nhìn chằm chằm thì hơi khiếp đảm, đang định hỏi vì sao người lại nhìn ta bằng ánh mắt như phúng viếng tiễn đưa thế, thì Mạn Mạn sư tỷ đột nhiên kéo tay áo ta.

A Phụ nhẹ nhàng búng tay, phá kết giới gắn quanh hai chúng ta.

Ta đưa mắt nhìn về phía cửa đại điện theo ánh mắt khiếp sợ của sư tỷ, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ hoa phục màu tím thong thả ung dung bước vào từ bên ngoài. Mười mấy tiên nga mặt mày thanh tú cung kính đi theo đằng sau. Một cây trâm có dải ngọc khắc hình phượng hoàng bay múa bằng vàng ròng, và những viên đá quý lộng lẫy màu tím đen được cài trên búi tóc của người phụ nữ. Cây trâm kết hợp cùng hoa văn phượng lên cõi tiên trên bộ hoa phục như đang tôn nhau lên. Mỗi bước đi của bà ta đều quý phái vô ngần, xinh đẹp vô song. Khi bà ta tiến từng bước lại gần, ban đầu đại điện còn im lìm ngỡ ngàng, sau đấy chúng tiên sôi nổi đứng dậy thi lễ. Những tiếng hô: “Cung nghênh đế hậu…” vang lên hết lượt này đến lượt khác trong điện.

Ta bị Mạn Mạn sư tỷ luống cuống kéo dậy, kinh ngạc nhìn theo đế hậu bước dọc tấm thảm dài thêu hoa văn mây gấm, từ tốn đến trước chỗ ngồi của Nữ thần Vương Ốc. Bà ta thong thả ung dung hành lễ với nữ thần, cười nói: “Muội muội tới mừng thọ muộn, lòng lấy làm áy náy, xin tự phạt ba ly để tạ tội…”

Dứt lời, bà ta giơ tay lên, một tiểu tiên nga đằng sau bưng chiếc hộp châu báu lấp lánh ánh ngọc đi lên đằng trước.

Đế hậu hiến chiếc hộp cho nữ thần, cười nói: “Viên dạ minh châu lớn nhất ở Nam Hải, xin dành chúc thọ tỷ tỷ.”

Nữ thần hiển nhiên không dự đoán được đế hậu sẽ tự mình đến đây mừng thọ mình, vội vã đứng dậy đón chào, kéo đế hậu sang ngồi chung ghế với bà. Gương mặt không có dấu vết tháng năm lại để lộ hương vị tuổi già khi bà cười.

Mạn Mạn sư tỷ kề tai ta lầu bầu lí nhí: “Không phải vết thương nặng của đế hậu còn chưa lành hả? Sao lại tự tới mừng thọ?”

Ta lắc đầu, cũng không hiểu ra sao cả. Ta hơi lo lắng nhìn lên Tinh Trầm đang ngồi ở vị trí trên cùng. Hắn cúi đầu nhìn rượu trong ly, biểu cảm vẫn thờ ơ như trước, nhưng bàn tay đặt trên bàn lại vô thức siết chặt lại, để lộ khớp xương bợt đi. Ta biết đây là dáng vẻ của hắn mỗi lúc kích động…

Cảnh Húc giật áo choàng của Tinh Trầm cách Tễ Nguyệt, dẫn hắn và Tễ Nguyệt cùng lên chào đế hậu. Huynh ấy cung kính hỏi: “Sức khoẻ của mẫu hậu đã khá hơn chưa ạ? Lặn lội đường xa thế này người có chịu nổi không?”

Đế hậu hiền hoà cho chư tiên trong điện ngồi hết, bản thân cũng ngồi xuống gần Nữ thần Vương Ốc. Bà ta quay đầu cười, nói với ba đứa con trai: “Nếu sáng sớm nay ta bảo mình sẽ tới, e rằng sẽ không gặp được đủ mặt ba anh em con.”

Nói xong ánh mắt bà ta dừng lại trên mặt Tinh Trầm thêm một lát, Tinh Trầm chỉ cung kính đứng cúi đầu, không nói lời nào.

Đế hậu xua xua tay, ba anh em lại về chỗ ngồi trong bàn tiệc.

Nhạc tiên nổi lên, rượu quỳnh toả hương, khách và chủ chè chén vui vầy. Chỉ một lát sau, mấy chục tiên nữ mặc váy lụa màu hồng khói lướt vào từ cửa đại điện, nhẹ nhàng dâng điệu múa góp vui. Ta bị hút mắt vào một tiên nữ có dáng người lả lướt yêu kiều, gương mặt thanh tú vô ngần trong đó, ngắm mà như si như say. Ta nghĩ bụng, người con gái đẹp tuyệt trần này đã khiến tim mình phải gia tốc, thì đám thần tiên nam trong điện lại càng miễn bàn…

Vì thế ta âm thầm lướt hết một vòng chúng tiên trong sảnh, quả nhiên thấy mấy nam thần tiên trong điện đã quên cả rượu trong chén, ánh mắt lưu luyến qua từng chuyển động của tiên nữ kia, gần như bước vào cảnh giới quên mình.

Mắt Sở Dao tiên quân càng cực kỳ đắm say…

Ánh mắt ta vô thức tìm tới Tinh Trầm, lại thấy hắn cúi đầu yên lặng uống rượu, hồn nhiên không phát hiện có thêm một mỹ nhân tuyệt sắc như thế ở trong điện. Lòng ta bỗng dâng trào một nỗi vui không thể cắt nghĩa nổi, dường như có một nắm đường cát đang chậm rãi hoà tan trong tim ta…

Ta vừa mới nhìn hắn lần hai, trán ông tướng kia đã như mọc ra mắt, hắn quay đầu liếc về phía ta.

Ta cuống quít cụp mắt xuống, không biết vì sao lại cảm thấy hơi chột dạ…

Khúc nhạc kết thúc, các tiên nữ chậm rãi rời khỏi đại điện. Nữ thần đột nhiên vẫy tay với vị tiên tử tuyệt sắc nọ, mỉm cười gọi nàng ta: “Tiêm Ngưng, con không cần lui xuống đâu, qua bên ta này.”

Tiên tử kính cẩn nghe theo, bước về phía trước. Nơi nào nàng ta đi qua, dường như bầu không khí đều trở nên dịu dàng kiều diễm hơn.

Ta lại vô thức nhìn về phía Tinh Trầm, lần này hắn cũng nên chú ý tới vị tiên nữ tuyệt sắc kia chứ nhỉ…

Không ngờ ta lại bắt gặp ánh mắt hắn đang hướng về ta. Hắn thoáng nhướng mày, như đang lặng lẽ hỏi ta: “Có chuyện gì thế?”

Ta lại vội vàng cụp mắt xuống, không dám nhìn qua chỗ hắn nữa.

Tiên nữ xinh đẹp tên là Tiêm Ngưng kia thướt tha lả lướt đi tới trước mặt nữ thần và đế hậu, uốn gối quỳ xuống, dịu dàng điềm đạm hành lễ với đế hậu, nói với nữ thần: “Tiêm Ngưng chúc mẹ sắc Xuân còn mãi, thọ cùng trời đất…”

Đế hậu chợt hiểu ra, cười nói: “Hóa ra là Tiêm Ngưng, bao năm không gặp, con đã trổ mã thành một cô gái xinh đẹp thế này, mau lại đây cho dì ngắm cái nào…”

Tiêm Ngưng ngoan ngoãn lại gần hơn. Đế hậu nhấc ngón tay thon dài nhuộm màu đỏ thắm như đậu khấu, nâng mặt Tiêm Ngưng lên. Bà ta mỉm cười ngắm nghía, tặc lưỡi khen ngợi: “Tỷ tỷ, con bé này mới tuyệt sắc làm sao, tính tình lại dịu dàng hiền thục, ngày sau phải làm mai với ai mới không khiến con bé phải ấm ức đây…”

Nữ thần Vương Ốc nhìn về phía ba vị điện hạ đang ngồi một bên, cười trêu ghẹo nói: “Hiện tại ta đã chọn được người thích hợp rồi, chỉ sợ muội không nỡ cho ta thôi.”

Đế hậu cố ý nhếch hàng lông mày mảnh, hỏi: “Tỷ tỷ ưng ý ai, chẳng ngại nói nghe chăng?”

Tiêm Ngưng tiên tử đỏ mặt cúi đầu.

Nữ thần Vương Ốc cười nói: “Ta thấy Tam điện hạ nhà muội là xứng đôi với Tiêm Ngưng nhà ta nhất.”

Cái gì?

Tim ta thót lại, vị chua xót không thể giải thích đươc chợt cuồn cuộn dâng lên từ dạ dày, chỉ trong nháy mắt đã tràn đầy môi răng.

Ta vô thức túm tay áo, bỗng nhiên hoang mang không hiểu nổi vì sao mình lại thấy hụt hẫng thế này.

Ta chỉ cảm thấy tai mình ong lên, rất muốn liếc nhìn hắn, nhưng lại sợ hãi không dám liếc hắn dẫu chỉ một cái.

Giữa lúc hoảng hốt, ta nghe thấy đế hậu cười ha hả nói: “Tỷ tỷ ưng mắt ai nào có tính, phải hỏi ý của chính Tiêm Ngưng chứ.”

Ta ngơ ngẩn nhìn về phía Tiêm Ngưng tiên tử, chỉ thấy nàng ta rụt rè liếc Tinh Trầm. Ánh mắt kia như có móc câu, đến cả cụm “mê mẩn mất hồn” còn khó lòng miêu tả nổi thái độ dịu dàng quyến rũ này. Ta suýt ộc cả máu vì móc câu trong ánh mắt nàng ta.

Nhìn biểu cảm của vị tiên tử này, thì hình như người ta bằng lòng lắm đó…

Chén bạch ngọc trong tay ta đột nhiên nứt toác một tiếng giòn tan. Cơn đau thấu tim chợt thốn lên từ mé da giữa ngón cái và ngón trỏ. Ta cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện không hiểu sao mình lại bóp nát chén rượu đang cầm. Một dòng máu đỏ thắm chảy xuống lòng bàn tay từ mé da giữa hai ngón, chạy dọc theo cổ tay, nhuộm dần lên tay áo…

[HẾT CHƯƠNG 74]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.