Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 76



Ta quay lại phòng mình, chống má ngồi ngẩn ngơ một lát bên cửa sổ, đầu óc lộn xộn, khi thì hiện ra gương mặt tuyệt sắc của Tiêm Ngưng tiên tử, lúc lại văng vẳng câu nói “Bởi vì con không thể tưởng tượng nổi cơ thể bị mất nội đan phải chịu sự tra tấn cỡ nào đâu…” của A Phụ.

Ta rất muốn đi tìm A Phụ ngay bây giờ, hỏi người rốt cuộc sự tra tấn ấy là gì, tại sao Tinh Trầm phải sống qua ngày trong sự tra tấn ấy, mà ta lại không hề phát hiện ra nỗi vất vả của hắn…

Ta phải đui mù tới mức nào, để mãi tới bây giờ mới nhận ra bấy lâu nay hắn đã sống thế nào. Cũng phải tới lúc này, ta mới chợt hiểu được sự dịu dàng không nói thành lời mà hắn dành cho ta…

Bầu trời ngoài cửa sổ dần tối đi, Mạn Mạn sư tỷ đẩy cửa vào với mái tóc ướt lướt thướt. Tỷ ấy trở tay ấn cửa lại, chặn hai chiếc bình nhỏ vẫn không chịu bỏ cuộc ở bên ngoài.

Những quả cầu tuyết nện bôm bốp lên cánh cửa như hạt mưa, Mạn Mạn sư tỷ gào ra bên ngoài: “Không chơi nữa không chơi nữa, mấy đứa đi mà bày trò khùng điên với người khác ấy. Ban nãy ta thấy Tễ Nguyệt sư huynh ở sân bên cạnh, mấy đứa đi tìm huynh ấy đi.”

Hai cô nhóc bình bên ngoài vui cười chạy đi xa.

Bấy giờ ta mới nhớ tới món đồ mà ban nãy Tễ Nguyệt sư huynh nhờ mình đưa giúp. Ta vội móc bao vải đỏ ra khỏi tay áo, đưa cho Mạn Mạn sư tỷ.

Tỷ ấy nhận đồ, vừa mở ra vừa tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Chưa đợi ta trả lời, Mạn Mạn sư tỷ đã đột nhiên mừng rỡ reo lên: “Úi chà, cún con đáng yêu quá.”

Ta vội vàng nhìn món đồ trong tay tỷ ấy. Hóa ra đó là một mặt trang sức bằng phỉ thúy, chạm trổ hơi vụng về, nhưng có thể nhận ra là hình một chú cún con bụ bẫm, tuy rằng hơi thô ráp nhưng không kém phần đáng yêu.

Mạn Mạn sư tỷ vừa thích thú ngắm nghía nó, vừa hỏi ta: “Cho tỷ à? Muội khắc đấy ư?”

Ta lắc đầu nói, “Tễ Nguyệt sư huynh bảo muội đưa tỷ đó.”

Mạn Mạn sư tỷ giật mình, vẻ mặt bỗng dưng không được tự nhiên lắm.

Ta bắt chước giọng điệu trêu chọc hôm qua của tỷ ấy, hỏi: “Sư tỷ, đây là tín vật đính ước ạ?”

Mạn Mạn sư tỷ vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Làm gì có… Chắc tên kia tính lòe tỷ đó.”

Ta tò mò hỏi: “Lòe tỷ cái gì ạ?”

Khuôn mặt nóng bừng vì chạy trên tuyết ban nãy của Mạn Mạn sư tỷ bỗng nhiên càng đỏ hơn. Tỷ ấy chợt xấu hổ, nhưng ta biết với tính tình của sư tỷ, giấu một chuyện trong lòng ba hôm đã là cực hạn rồi. Tỷ ấy ngượng ngùng một lát, rồi quả nhiên xích đến gần ta, ấp a ấp úng nói: “Tỷ với huynh ấy… chuyện ấy ý…”

Ta hoang mang hỏi: “Ấy là ấy gì ạ?”

Mạn Mạn sư tỷ vỗ nhẹ lên trán ta, “Con bé chết tiệt này, giả ngốc làm gì, muội với Tinh Trầm sư huynh đã gắn bó keo sơn như thế, còn không biết chuyện ấy là chuyện chi ư?”

Ta vuốt trán, càng bối rối hơn: “Muội thật sự không biết chuyện ấy là chuyện gì mà?”

Mạn Mạn sư tỷ nhìn chằm chằm vào mắt ta một lúc lâu, đột nhiên lắp bắp hỏi: “Hai người… Hai người suốt ngày ở chung sớm chiều, mà còn chưa từng song tu sao?”

Ta đột nhiên tỉnh cả người, kích động chỉ vào Mạn Mạn sư tỷ, kêu lên: “Chuyện ấy… Chuyện ấy nghĩa là song tu sao? Hai người song tu rồi à?”

(Song tu: một phương pháp tu luyện thông qua ho4n ái)

Mạn Mạn sư tỷ vội vàng nâng một ngón tay kề bên miệng làm động tác suỵt, đỏ mặt nói lẫy: “Muội nói nhỏ thôi, Tiểu Thạch Lựu là đứa mồm loa, nhất định không được để nó nghe thấy.”

Ta gật đầu, tò mò hỏi: “Sư tỷ, tỷ đã song tu với Tễ Nguyệt sư huynh rồi, tại sao lại không muốn lấy huynh ấy ạ?”

Mạn Mạn sư tỷ cạn lời lườm ta, đỏ mặt nói: “Không muốn là không muốn thôi…”

Ta càng mơ hồ hơn, chẳng hiểu mô tê gì hỏi tỷ ấy: “Tỷ không lấy huynh ấy, sao lại song tu với huynh ấy?”

Biểu cảm của Mạn Mạn sư tỷ trở nên hơi phức tạp. Tỷ ấy thở dài với vẻ một lời khó tỏ, “Thật ra tỷ cũng không biết tại sao mình lại mơ hồ làm chuyện đó với huynh ấy. Muốn trách thì phải trách con thủy quái trong sông Huyền Băng. Nó hóa thành một con cá chép nhỏ tiếp cận tỷ ở ven sông. Tỷ thấy nó đáng yêu lại ngọt miệng, nên vô thức lơi lỏng cảnh giác, bị con thủy quái kia kéo tuốt vào trong sông.”

Mạn Mạn sư tỷ ôm vai rùng mình một cái, “Muội không biết nước sông ấy lạnh lẽo thấu xương thế nào đâu. Tỷ vận chuyển toàn bộ tiên lực cũng không thể bảo vệ thân thể, chỉ lát sau đã đông cứng thành một tảng băng. Tễ Nguyệt huynh ấy… huynh ấy nhảy theo tỷ vào sông băng, không biết cứu tỷ ra ngoài bằng cách gì. Khi tỷ tỉnh lại thì đã cùng ngâm mình trong một suối nước nóng với huynh ấy. Cơ thể tỷ hoàn toàn không xây xát gì, nhưng huynh ấy lại bị thương cả người do giá rét. Tỷ bèn đưa tay sờ lên những vết xanh tím nông sâu trên lưng huynh ấy, không để ý rằng lúc đó mình và huynh ấy đều tr4n tru0ng không manh áo che thân, sau đấy…”

Sư tỷ không nói gì nữa, ta nghe mà lòng ngứa ngáy, vội hỏi: “Sau đấy thì sao ạ?”

Sư tỷ đỏ mặt nói: “Sau đấy… thì vậy đó…”

Ta nhìn gương mặt ửng hồng kiều diễm của sư tỷ, đó là vẻ quyến rũ ngọt ngào mà ta chưa từng được thấy bao giờ. Ta nói từ tận đáy lòng: “Sư tỷ, muội thấy mặt tỷ có vẻ vui mừng, không giống ghét việc song tu với huynh ấy.”

Mạn Mạn sư tỷ vội vàng thề thốt phủ nhận, “Tỷ vui chỗ nào đâu, muội chớ có nói bậy.”

Ta thấy sóng mắt sư tỷ uyển chuyển như giận như cười, khóe miệng bất giác cong lên, tựa được rót đầy một thìa mật đường, vẻ dịu dàng rù quyến tỏa ra từ từng tấc xương cốt toàn thân, như lột xác khỏi con người hấp tấp ngày xưa. Ta biết bây giờ tỷ ấy chỉ cứng mỏ vậy thôi, chứ e là trong lòng đã thích Tễ Nguyệt sư huynh lâu rồi.

Quả nhiên, sư tỷ ấp úng, hỏi ta ra chiều phiền muộn: “Phinh Phinh… Nếu người mà muội thích kém mẫu hình lý tưởng trong lòng muội khá xa, xa đến nối quăng tám gậy tre còn chẳng đến, vậy thì nên làm thế nào?”

Ta ngẫm nghĩ, nghiêm túc đáp: “Quăng tám sào cũng không tới mà vẫn còn thích, thì chứng tỏ thích lắm rồi đó.”

Lời vừa ra khỏi miệng, chính ta lại giật mình trước.

Mặt sư tỷ tuy vẫn còn nét buồn bã, nhưng đã bình tĩnh lại, đượm vẻ suy tư.

Sư tỷ đi rồi, ta lại bị Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh quấn chân bắt đi đắp người tuyết dưới cửa sổ một lát. Sắc trời mỗi lúc một tối hơn mà Tinh Trầm vẫn chưa quay về, ta đang vỗ cái đầu tròn xoe của người tuyết, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vọng lại đằng sau. Ta cuống quít ngoái đầu nhìn, trái tim gần như nhảy lên tới họng.

Hóa ra là hai tiên đồng tới đưa bữa tối, lòng ta thoáng thấy hụt hẫng. Ta khách khí cảm ơn hai tiên đồng, đợi họ đi rồi thì tống cổ Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh vào nhà dùng bữa.

Ta chẳng có hứng ăn uống gì, vô thức đi ra khỏi tiểu viện, lang thang không có mục đích dọc theo một con đường nhỏ yên ắng trong núi. Ta đi mãi thật xa mới phát hiện con đường này thông tới nơi đế hậu ở.

Ta dừng bước lại, đứng trên nền tuyết trắng xóa, không biết phải đi đâu…

Đêm có vẻ đã khuya rồi, cơn mưa tuyết nặng hạt đã dừng từ lúc nào chẳng hay. Một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm xa xôi, ánh bạc nhạt nhòa rọi lên nền tuyết yên tĩnh, bầu không khí lạnh lẽo mà sạch sẽ.

Ta nghe thấy tiếng bước chân từ rất xa, đạp lên lớp tuyết đọng thật dày, lạo xạo lạo xạo. Tiếng kia nghe cũng êm tai, lại hơi rung động lòng người. Có lẽ là vì lòng ta đang ôm ấp một thứ tình cảm không thể nói rõ, nên cảm xúc duy nhất ta có thể phân biệt được, là một thoáng mong chờ bất an.

Tiếng bước chân kia mỗi lúc một gần thêm, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trên nền tuyết, khoác ánh trăng nhàn nhạt, cao ráo và tuấn tú.

Bỗng dưng ta lại muốn xoay người hốt hoảng chạy trốn, nhưng hai chân như bị đông cứng trên nền tuyết, không thể động đậy.

Bóng người kia đột nhiên dợm bước nhanh hơn, chỉ một thoáng sau đã ở trước mắt.

Hắn thở hổn hển vì chạy, sương mù trắng tỏa ra từ miệng. Hắn nắm bàn tay đông cứng của ta, ủ trong tay mình chà xát.

“Sao muội lại ở đây?”

Tinh Trầm hơi chau mày hỏi ta, khóe môi lại bất giác nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp.

Ta ậm ừ nói: “Dạo quanh… ăn no… đầy bụng… quá…”

“Ta đi với muội.”

Hắn nắm tay ta bước lên trước, bàn tay dưới tay áo lẹ làng chui vào khe hở giữa những ngón tay ta, mười ngón đan chặt vào nhau.

Lặng lẽ đi một lát, ta đột nhiên cảm thấy hai đứa cứ im thin thít thế này thì xấu hổ quá, vì thế bèn gắng kiếm chuyện kể cho hắn nghe.

“Sư huynh, huynh có biết ban nãy bông tuyết to cỡ nào không? To như vầy nè…”

Ta vươn bàn tay ra khoa tay múa chân với hắn.

“Ban nãy tụi muội chơi ném tuyết trong sân, còn đắp người tuyết dưới cửa sổ nữa…

“Chắc A Phụ lại đi uống rượu với Sở Dao tiên quân rồi…

“Món bánh xốp hoa mai ở đây ngon ghê…

“Tiêm Ngưng tiên tử đẹp thật sư huynh nhỉ…

“… Đẹp thì đẹp đó, nhưng vẫn thiếu chút duyên đúng không ạ…”

Tinh Trầm đột nhiên dừng bước, nhẹ nhàng túm ta lại, kéo ta tới trước mặt hắn.

Hắn cúi đầu nhìn ta, đôi mắt dài và xếch kìm nén ý cười, nhưng lại như thu hết những vì sao khắp trời vào đáy mắt…

“Ta cũng thích muội…”

Hắn mở miệng, nhẹ nhàng ngắt lời lải nhải của ta.

Ta ngơ ngác đứng đờ ra trước mặt hắn, tựa một cột băng bị đông cứng, hai má lại nóng như phải bỏng trong bầu không khí rét buốt.

Hắn cúi người xuống, chầm chậm kề sát lại. Hơi thở mát lạnh của riêng hắn quẩn quanh gần chóp mũi ta. Ta chợt hiểu hết tất cả, mãi tới lúc này, ta mới nhận ra hơi thở này làm ta đắm say mê mẩn cỡ nào…

Vị ngọt ngào và nỗi sợ hãi đan chéo vào nhau, gần trong gang tấc, ta lại bất giác lùi một bước nhỏ ra sau. Phía trước tựa như có vực sâu vạn trượng, chỉ cần bước lên một bước là sẽ mất mạng.

Chàng lại không kéo ta tới cạnh mình ngay, mà sải bước chạy tới trước mặt ta. Nụ cười vẫn nhạt nhòa, nhưng vẻ lưu luyến trong đáy mắt lại nồng đậm, “Muội không thích ta cũng chẳng sao, ta có thể chờ, bao lâu ta cũng chờ được.”

Ta vẫn không thốt ra tiếng nào, chàng cười thẹn thùng, môi lại thơm lên má ta chẳng khách khí tẹo nào.

Ta chợt giơ tay chặn chàng lại, gắng nói thật bình tĩnh: “Sư huynh, nếu huynh còn hôn muội mà không báo trước, muội sẽ…”

Hàng mi dài của chàng hơi nhếch lên, khóe mắt đuôi mày chở gió Xuân mười dặm, “Thì muội sẽ thế nào?”

“Muội… Muội sẽ tuyệt giao với huynh…”

Lời vừa dứt miệng, tự ta đã không nhịn được phải phì cười trước. Trời giá rét, nhưng hoa Xuân tháng Ba ấm áp lại nở rộ lan tràn trong lòng ta.

Chàng đứng cười ngây ngô với ta giữa đất trời phủ băng tuyết, cười đủ thì nhẹ nhàng nói bên tai ta: “Ta và muội vốn không có giao tình…”

Ta chợt thấy bất mãn, đã bày tỏ là thích ta rồi, mà vẫn còn nói năng không tích đức như thế.

Ta xoay người định đi, chàng lại kéo ta gần vào lòng mình, thì thầm nói ba chữ: “Có tư tình…”

Giọng tên này như có móc câu, từng lời từng chữ đều khiến tim gan người ta run loạn lên. Ta vội đẩy chàng ra, chạy mà không biết phương hướng.

Chàng đuổi theo, nụ cười tươi đẹp trên gương mặt như khỏa lấp toàn bộ đêm đen.

Đi một lát, ta đột nhiên hỏi chàng: “Sư huynh, chỗ này là chỗ nào?”

Nhìn bốn xung quanh chỉ có cây tùng cây bách phủ trong tuyết trắng, ngọn đèn đón gió lắc lư ở nơi xa, không rõ mình đi một lúc đã lạc đến nơi nào rồi.

Tinh Trầm như người say rượu, cười ngây ngô nói: “Không biết, chắc lạc đường rồi…”

Ta không nói gì mà chỉ lườm chàng, chưa thấy ai lạc đường mà lại vui vẻ thế bao giờ.

Vì thế chúng ta quay đầu lại giữa đêm hôm trên đỉnh Phượng Vũ. Chẳng ai nỡ dùng linh thức để dò ra đường ngay mà không cần tốn sức cả. Cho đến khi sao trên trời thưa thớt dần, chúng ta mới về tới tiểu viện. Chàng tiễn ta đến trước cửa, dùng dằng mãi chưa chịu đi, ta cũng rề rà mãi không đóng cửa. Thời gian tiêu hao từng chút một, trở thành vị ngọt trong trái tim ta…

Chàng rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Ngủ đi.”

Ta gật đầu, nhưng chưa đóng cửa lại ngay.

Chàng cười hỏi: “Hay là ta ngủ với muội nhé?”

Ta đóng sập cửa lại, tựa cái trán nóng rẫy lên cánh cửa lạnh lẽo, lề rề mãi chưa có sức lực nhúc nhích.

Mấy tiếng gõ nhẹ vang lên ngoài cửa sổ, ta đi tới mở cửa ra. Bóng đêm và nhan sắc đảo loạn phàm trần của chàng cùng ánh vào trong mắt.

Chàng ngượng ngùng cười với ta, để lộ cái răng nanh đáng yêu, thì thầm bảo: “Có chuyện này ta quên hỏi muội.”

Ta hỏi: “Chuyện gì thế?”

Chàng nói: “Hôn một cái nhé được không?”

Ta giật mình, chợt cong mắt cười.

Ta gật đầu, nhón mũi chân rướn người về phía trước, đón nhận đôi môi lạnh lẽo của chàng.

“May mà còn sống đến giờ, bằng không làm sao biết được cuộc đời lại có vị ngọt thế này…”

Ta nhắm mắt lại, yên lặng nghĩ thầm trong lòng…

[HẾT CHƯƠNG 76]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.