Dù đã bị mê trận làm hao tổn nguyên thần rất nhiều, nhưng khi nằm xụi lơ hoàn toàn trên giường, khép đôi mắt lại, mãi lâu sau ta vẫn không ngủ nổi.
Đợi lâu thế rồi, mà Tinh Trầm vẫn chưa theo sư phụ về đỉnh Mộ Vãn. Ta rụng rời chân tay bò dậy khỏi giường, đi ra vách đá ngoài tiểu viện, ngồi chờ chàng trở về.
Ta nhận thấy hình như có gì đấy không ổn, khi nhìn về mặt biển khói sóng mênh mông lần nữa, bấy giờ ta mới nhận ra tiên chướng lá phong rực rỡ luôn vây quanh đây từ trước đến giờ đã biến mất biệt tăm, thay bằng một màn sương mù lạnh lẽo như băng.
Ta đang buồn bực, thì mấy điểm đen chợt bay đến từ miền trời biển chung màu đằng xa. Ta tò mò rướn cổ quan sát xung quanh, lại bất ngờ trông thấy đế hậu.
Bà ta bước l3n đỉnh Mộ Vãn giữa muôn trùng mây, mấy tên tùy tùng trông cực kỳ hoành tráng đi theo đằng sau.
Ta vội vàng cưỡi mây bay về phía đỉnh Mộ Vãn, luống cuống theo sau mấy tùy tùng nọ tới trước điện Sương Hoa. Bị mấy tên thị vệ hùng tráng như tháp lạnh lùng trừng mắt, ta đành phải ngước mắt ngóng trông ngoài điện Sương Hoa, không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Chẳng rõ đã đợi bao lâu, cửa điện bỗng bị đẩy ra đánh ruỳnh, đế hậu hùng hổ đi ra khỏi đại điện, bước thẳng lên mây lành bay ra ngoài núi. Theo bước bà ta bay xa dần, tất cả mây lành ráng màu đằng sau đều hóa thành khói mù đậm đặc, vẽ ra một rặng mây nặng nề như mưa gió sắp tới.
Chỉ trong giây lát, mây đen dày đặc nhanh chóng dâng lên ở vùng trời nơi đế hậu đã bay xa. Mây đen ngùn ngụt đổ ập về hướng núi Lưu Ba, chớp mắt đã đến trước mặt. Ta ngơ ngác nhìn đám thần binh giáp đen đông nghìn nghịt giữa không trung. Hóa ra đó không phải mây đen, mà là đoàn quân áp thành…
Một hình bóng quen thuộc bước ra từ giữa đoàn quân giáp lạnh mũ sắt. Trái tim ta chùng hẳn xuống. Ngưỡng Sơn Tiên Tôn đã đưa quân tới bao vây ba tầng ngoài ba tầng trong đỉnh Mộ Vãn chặt như nêm cối.
Dáng ông ta hơi gù, sắc mặt cực kỳ sầm sì, hẳn là đã bị thương sau trận đánh đêm qua với sư tổ.
Sư tổ đâu, rốt cuộc người thế nào rồi…
Ta vội vàng chạy vào trong điện Sương Hoa, luống cuống đóng hai cánh cửa, quay lại nói với người trong điện: “Sư phụ, không ổn rồi, thiên binh đã bao vây đỉnh Mộ Vãn, Ngưỡng Sơn Tiên Tôn ở bên ngoài.”
Cảnh Húc, Tễ Nguyệt và Tinh Trầm đang quỳ dưới đất, quay lưng về phía cửa điện. Chẳng ai ngoái lại cả. Không biết ban nãy họ cãi cọ gì với đế hậu, mà tới tận lúc này mặt ai nấy vẫn còn thái độ giằng co giương cung bạt kiếm.
Sư phụ đứng cạnh họ, xoay người lại nhìn về phía ta, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên như trước.
Ta cuống quít chạy đến bên cạnh Tinh Trầm, cúi đầu thấy một bên mặt chàng hơi sưng đỏ, như thể bị ai cho một cái bạt tai trời giáng.
Lửa giận gần như bốc thẳng lên đầu ta chỉ trong nháy mắt, ngón tay ta run rẩy không kiểm soát được. Ta muốn đưa tay sờ mặt chàng, nhưng lại không dám làm gì không hợp nhẽ trước mặt sư phụ.
“Chàng ấy là của mình, sao lại để kẻ khác bắt nạt thế này chứ…”
Ta nghĩ thầm như vậy trong lòng, lặng lẽ ngồi xổm xuống, túm tay áo chàng.
Cặp mắt lạnh băng của chàng rốt cuộc cũng ánh lên chút dịu dàng, chàng nhẹ nhàng nắm tay ta cách lần tay áo.
Cánh cửa đằng sau kêu kẽo kẹt, nỗi căm ghét hằn học dâng trào trong lòng ta, ta không muốn quay đầu lại nhìn nữa.
Bước chân Ngưỡng Sơn Tiên Tôn hơi chậm chạp, ông ta đạp từng bước lên mặt nền lạnh lẽo, tạo ra những âm thanh rất nhỏ trong đại điện.
“Tiêu Vân Tiên Tôn, lâu lắm mới gặp nhỉ…”
“Ngưỡng Sơn Tiên Tôn đại giá quang lâm, không biết có việc gì chăng…”
Giọng sư phụ vẫn bình tĩnh thản nhiên, như thể đây chỉ là một buổi chiều bình thường, thầy tình cờ gặp người quen, tán dóc mấy câu rồi chào tạm biệt nhau.
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn cười nói: “Bổn tọa đặc biệt đi chuyến này để bắt một thứ từ Tiên Tôn.”
Sư phụ nhẹ nhàng đáp: “Không thể giúp gì được ngài, ta đang bảo quản đồ hộ người khác, e rằng phải để Tiên Tôn trở về tay không rồi.”
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn cười nói: “Không sao, ta chờ ở đây là được…”
Ông ta chọn bừa một tấm chiếu trúc xanh để ngồi xuống, cười ha hả bổ sung: “Chỉ cần lão ta có gan tới đây…”
Ta hơi kinh ngạc, không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ thấy đoàn quân lính vây tầng tầng lớp lớp quanh đám đệ tử Lưu Ba đang dần túm tụm. Có kẻ to gan tính xông vào xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bị thiên binh mặt không cảm xúc chặn cứng bên ngoài, không nhượng bộ chút nào.
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn cười nói: “À, bổn tọa đột nhiên nhớ ra. Hôm qua hình như lão ta đã bị thương tới nỗi chỉ còn hơi tàn. Có lẽ chẳng thể tới đây được nữa đâu, ngươi muốn trông đồ thay lão ta đến khi nào? Tới tận lúc Lưu Ba đóng cửa lần nữa sao?”
Ta ngồi quỳ bên cạnh Tinh Trầm, giương mắt thấy bàn tay dưới tay áo sư phụ đang siết chặt lại, tới nỗi gân cốt gồ lên. Thầy mở miệng cất lời, giọng vẫn lạnh nhạt như trước: “Ngày nào thầy còn chưa đến, thì ta sẽ bảo quản cho thầy ngày đấy. Cả đời này thầy không quay lại, thì ta sẽ bảo quản cho thầy cả đời.”
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn sầm mặt chất vấn: “Tiêu Vân, ngươi tu hành ngàn năm là để làm gì, để hôm nay tạo phản sao?”
Ông ta vừa thốt ra câu này, Tễ Nguyệt đột nhiên đứng dậy lạnh lùng nói: “Ai mới là kẻ muốn tạo phản? Rốt cuộc phụ hoàng ta đã chết như thế nào?”
Cảnh Húc cũng đứng dậy chất vấn: “Ngưỡng Sơn Tiên Tôn, nếu không phải đêm qua sư tổ đã liều chết đưa chúng ta ra khỏi lôi trận, thì ông định đánh chết cả Lục Bạch lẫn ba chúng ta đúng không?”
Ngưỡng Sơn chẳng hề hoang mang tẹo nào: “Điện hạ trách oan cho lão thần rồi. Lão thần lòng son dạ sắt cúc cung tận tụy vì cung Tử Vi, làm sao dám có lòng riêng nửa phần. Ngài nói thế quả thực làm tim lão thần băng giá. Về phần cái chết của đế tôn, lời của một kẻ điên khùng giết người như ngoé làm sao lại là thật được?”
Ta không kìm lòng nổi, đối đáp ngay: “Nếu nói tới kẻ giết người như ngoé, thì Tiên Tôn cũng nào kém cạnh gì. Chẳng phải chính Tiên Tôn đã lấy đi mấy ngàn tính mạng ở núi Không Tang đó sao?”
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn kinh ngạc nhướng mày, sau đấy chợt ngộ ra, nói: “Hóa ra là các ngươi, thảo nào Lục Bạch có thể thoát thân khỏi lôi trận của ta…”
Bỗng chợt, ông ta ung dung giữa chốn xô bồ cười nói: “Thiên binh đã vây kín ngọn núi này, còn có cả lôi trận bàn thạch của ta. Tiêu Vân Tiên Tôn, ngươi tưởng rằng thượng thần Phong Lăng tới đây, thì còn có thể toàn thây trở ra được sao?”
Sư phụ đến gần bên cửa sổ, chậm rãi nâng tay lên. Một luồng linh lực khổng lồ cuồn cuộn trút ra từ lòng bàn tay thầy, hối hả hoà vào màn sương mù mỏng manh quanh dãy núi. Ta nhìn sư phụ với vẻ khó hiểu, chỉ thấy gương mặt thanh thoát tuấn tú của thầy chợt tái nhợt đi.
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn hơi giật mình, nhưng vẫn duy trì vẻ đạo mạo: “Ngươi hao phí nhiều tiên lực lên kết giới như thế, là để ngăn lão ta vào sao? Nếu đã không cho lão ta vào, thì tội gì lại giữ Lục Bạch ở đây, nên giao hắn cho ta từ sớm mới phải.”
Ông ta còn chưa dứt lời, một giọng nói quen thuộc bỗng vọng ra từ biển mây trời. Giọng nói kia không lớn, thậm chí còn hơi yếu ớt, nhưng lại như vang vọng mỗi ngóc mỗi ngách của Lưu Ba, lướt qua từng thân cây ngọn cỏ tại Lưu Ba, nhẹ nhàng chui vào tai, nhưng lại lập tức khiến người ta chấn động tới nỗi lệ rơi hàng hàng.
“Tiêu Vân, sao con lại dẹp cái kết giới chỉ đẹp chứ không được tích sự gì kia đi? Không phải con vẫn luôn gọi thầy quay về như chiêu hồn sao? Bây giờ con lại dựng lá chắn bỏ đi này lên làm gì, không chào đón thầy nữa sao…”
Ta thấy sư phụ sững sờ tại trận, cánh tay mảnh khảnh khẽ run rẩy. Thầy nhắm mắt lại, khóe mắt vẫn không kìm nén được mà hơi ươn ướt.
Cửa điện bất chợt mở rồi lại đóng, một hình bóng quen thuộc nhẹ nhàng lướt vào, sau đó là Sở Dao tiên quân cun cút theo đuôi. Một đêm không gặp, hình như người lại gầy ốm đi rất nhiều, hai gò má vốn quắc thước dường như trũng xuống.
“A Phụ…”
Ta vội vàng sửa miệng: “Sư tổ…”
A Phụ nháy mắt với ta, chỉ một động tác này thôi, mà trái tim ta đột nhiên không còn quá lo sợ bất an.
Sư phụ thấy sư tổ bước từng bước một về phía mình, thầy đứng sững sờ tại chỗ, như thể đã quên phải cất bước thế nào.
Khi người tới gần, đến trước mặt thầy, sư phụ mới chợt kêu lên như vừa tỉnh khỏi giấc mộng: “Sư phụ…”
A Phụ cười nói: “Con còn chẳng thèm mở cửa cho thầy vào, mà còn có mặt mũi gọi thầy là sư phụ…”
Tiêu Vân Tiên Tôn sư phụ ta chậm rãi vươn tay, nắm lấy tay áo sư tổ, sau đấy từ từ quỳ xuống, lặng lẽ ôm lấy người nghẹn ngào bật khóc như một đứa trẻ.
Sư tổ xách thầy lên, vẻ nuông chiều bất đắc dĩ chứa chan trong giọng điệu, “Nhát chưa kìa…”
Người ngoái lại liếc nhìn Ngưỡng Sơn Tiên Tôn, vẫn cười mỉm chi nói: “Ngưỡng Sơn, một nơi như đá Côn Luân mà ta vẫn vui vẻ chịu đựng, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ chết sao?”
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn bị sư tổ hỏi thế thì cứng họng, căm giận huơ tay với đám thần binh mặc giáp đen ngoài cửa điện. Sấm sét chợt rền vang ngoài thềm, những tiếng binh khí bén nhọn gầm rú đinh tai nhức óc.
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn nói nhẹ tênh: “Tất cả cấp dưới tinh nhuệ của ta đều ở đây, ta không tin mình không làm gì được ngươi.”
Sư tổ cười khẩy, “Ngươi ham sống, ta muốn chết, ngươi làm gì ta được chứ?”
Chỉ trong hai câu nói, điện Sương Hoa đã ầm ầm sụp xuống trước sự tấn công của đám thiên binh. Sư phụ và Sở Dao tiên quân chung tay tạo ra một kết giới, bảo vệ mấy người chúng ta trong đó.
Sư tổ hỏi sư phụ: “Tụi trẻ ở đâu?”
Sư phụ nói: “Mê trận.”
Sư tổ cười nói: “Nhóc khôn lỏi sắp bì kịp với người sư phụ này rồi đấy…”
Dứt lời, người úp hai tay lại, ta chỉ cảm thấy trời đất bỗng quay cuồng, lại ngã vào trong mê trận.
Một căn nhà nhỏ ở nơi núi non hoang dã đang nằm trước mắt, dòng nước chảy róc rách trước cửa nhà. Triền núi đằng sau nở đầy hoa thơm cỏ dại. Lục Bạch và chú cáo con quấn quýt của cậu ta đang ngồi ở bờ sông, rửa sạch giòi bọ trên vết thương của Uyển Duyệt tiên tử.
Tiếng bước chân của chúng ta hình như đã làm cậu ta hoảng sợ. Cậu ta bế cơ thể mục nát của Uyển Duyệt tiên tử lên, đang định chạy trối chết. Sau khi thấy đấy là chúng ta, cậu ta chần chờ một lát rồi mới bỏ túi xuống.
Ánh mắt cậu ta dừng lại ở A Phụ. Cậu ta lảo đảo tiến lên vài bước, quỳ sụp xuống trước mặt A Phụ.
“Thượng thần…”
Ánh mắt cậu ta vừa thành kính vừa khẩn thiết, như thể gửi gắm hết hy vọng cuộc đời mình vào A Phụ.
A Phụ gật đầu với cậu ta, sau đó quay đầu hỏi ta: “Lấy được nước suối chưa?”
Tinh Trầm lấy một chiếc bình ra khỏi ngực áo, đưa cho A Phụ.
A Phụ nhận chiếc bình, đi đến trước cơ thể rách nát của Uyển Duyệt tiên tử, ngồi xổm xuống mớm từng ngụm nước vào cái miệng khiến người ta chết khiếp kia.
Người nói với Lục Bạch: “Loại nước trong chiếc bình này là thứ cực độc, cả thân thể lẫn nguyên thần đều sẽ bị hủy diệt khi uống vào. Ta sẽ thử dẫn một ít nguyên thần ra trước khi cô ta biến mất, xem thử có giữ lại được không.”
Lục Bạch khóc lóc quỳ gối trên mặt đất, nghẹn ngào nói: “Đa tạ thượng thần đã thỏa mãn ước nguyện của con.”
A Phụ nhặt một chiếc lá từ dưới đất, vỗ lên vầng trán loang lổ vết máu của Uyển Duyệt tiên tử. Dần dà, một quầng sáng vàng mơ hồ dần tụ trong lòng bàn tay A Phụ. A Phụ cẩn thận đặt quầng sáng ấy lên lá cây, sau đó nhẹ nhàng điểm lên phiến lá.
Chiếc lá bay lơ lửng lên từ tay người. Trong khoảnh khắc chậm rãi rơi xuống đất, nó bỗng hóa thành một người con gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Có lẽ đó là một phần nguyên thần rất nhỏ được lấy ra từ người Uyển Duyệt tiên tử. Người con gái này gần như trong suốt, tựa như gió thổi là sẽ tan.
Bà ấy cúi đầu thật thấp với A Phụ, giọng nói xa xăm, “Đa tạ thượng thần đã cứu con khỏi bể khổ…”
A Phụ nâng bà dậy, dịu giọng nói: “Ta chỉ có thể làm tới bước này. Nguyên thần của cô chỉ tạm thời bám vào chiếc lá này, nếu không bảo quản cẩn thận thì vẫn sẽ tan thành mây khói. Tiêu Vân Tiên Tôn sẽ nuôi dưỡng nguyên thần cô cẩn thận. Nếu may mắn, hơn ngàn năm nữa có lẽ sẽ lại đánh thức được cô dậy.”
Sư phụ cung kính thưa vâng ở bên cạnh người.
Uyển Duyệt tiên tử nhẹ nhàng lắc đầu, “Đa tạ ý tốt của thượng thần, chuyện cũ nghĩ lại còn kinh, chỉ cần còn sống thì sớm muộn cũng lại nhớ về. Con không chịu nổi việc phải nghĩ tới những hồi ức ấy, xin tình nguyện tan thành mây khói, được tự do vĩnh hằng.”