Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 21: Chăn



“Tiêu ca.” An Vũ Hàng cùng Thời Nhiễm đồng thời ngoan ngoãn chào hỏi.

Tiêu Mộc Từ hơi hơi gật đầu với Thời Nhiễm, sau đó nhìn thoáng qua cái chăn trong tay An Vũ Hàng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Có thể là có người đùa dai, dì trông đồ cũng không chú ý, thành ra…” Nói thật, An Vũ Hàng đặc biệt đau lòng cái chăn này, lúc trước khi mua giá cũng không rẻ, vốn dĩ định sau khi tốt nghiệp đại học có thể cầm về nhà tiếp tục dùng, không ngờ hôm nay phải ném rồi…

Ấn đường Tiêu Mộc Từ không dễ nhận ra mà nhíu lại một chút, “Phòng ngủ còn có chăn không?”

“Không có…” An Vũ Hàng lắc đầu, cậu đang định đi mua mới. Chẳng qua hiện tại trong tay cậu có chút khó khan, mua một bộ chăn mền tốt cũng tốn không ít tiền, nghĩ thôi mà đã có chút đau lòng.

Tiêu Mộc Từ trầm mặc một hồi, mới nói: “Hôm nay đến nhà của tôi ở đi.”

“Hả?” An Vũ Hàng rất bất ngờ đối với đề nghị của anh.

“Hôm nay cho dù đi mua chăn, mua drap giường thì cũng phải giặt rồi mới dùng được.” Đây là thường thức, cho dù hiện tại mua về lập tức đi giặt, đến lúc ngủ cũng không thể khô kịp.

An Vũ Hàng ở trường học chỉ có một bộ drap giường, lúc đem chăn đi phơi cũng mang theo phơi cùng, cho nên bên trên cũng đồng dạng dính không ít Coca. Hơn nữa Coca không dễ giặt lắm, cậu cũng định vứt luôn.

Mấp máy khóe miệng, An Vũ Hàng nói: “Tiêu ca, ý tốt của anh tôi nhận, chẳng qua tôi không quen ở bên ngoài.”

Nghe cậu nói như vậy, Tiêu Mộc Từ cũng không muốn miễn cưỡng cậu, chỉ nói: “Đi vứt chăn đi, sau đó tới tìm tôi.”

“Sao?” An Vũ Hàng không hiểu nhìn về phía anh.

“Dẫn cậu đi mua chăn.”

An Vũ Hàng vốn dĩ muốn nói cậu có thể tự đi, nhưng Tiêu Mộc Từ đã xoay người đi với mấy người cùng đến với anh. Bởi vì cách hơi xa, An Vũ Hàng không nghe được Tiêu Mộc Từ nói gì với bọn họ, chỉ thấy vài người cung kính gật đầu, sau khi lễ phép chào Tiêu Mộc Từ, liền đồng thời rời đi.

Thời Nhiễm vỗ vỗ vai An Vũ Hàng một chút, cười nói: “Đi cùng với Tiêu ca đi, trời lạnh như vậy ông tự mình xách cả cái chăn bông dày về cũng không thuận tiện. Đưa cái chăn dơ đây, tui giúp ông đem vứt.” Nói xong, Thời Nhiễm nhét mớ sách mượn ở thư viện vào trong túi, tiếp nhận cái chăn trong tay An Vũ Hàng cùng với vật dụng hàng ngày mà cậu vừa mua.

“Để tui tự vứt.”

“Không soa, chỉ đi mấy bước, ông đi sớm về sớm.” Thời Nhiễm quay đầu lại chào tạm biệt Tiêu Mộc Từ vừa mới trở lại, Tiêu Mộc Từ gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Lên xe, An Vũ Hàng thắt đai an toàn, có chút ngại ngùng nói: “Làm phiền anh rồi.”

“Công nhấc tay mà thôi.” Tiêu Mộc Từ khởi động xe, lái ra khỏi trường học.

Tiêu Mộc Từ lái xe rất ổn định, An Vũ Hàng mỗi lần ngồi xe anh đều có loại cảm giác mệt mỏi muốn ngủ. Không biết qua bao lâu, Tiêu Mộc Từ phá vỡ an tĩnh bên trong xe.

“Cậu xác định chỉ là đùa dai?”

“Hẳn là vậy. Ở trường tôi cũng chưa từng đắc tội ai, cũng chư từng cãi nhau với bạn học, hẳn sẽ không có người nhằm vào tôi.”

“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Mộc Từ nhìn về phía trước, nghiêm túc lái xe.

“Đúng rồi.” An Vũ Hàng nhìn về phía Tiêu Mộc Từ, hỏi: “Sao hôm nay anh lại đến trường học?”

“Lại đây bàn chút việc.” Tiêu Mộc Từ nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Có một số chuyện về công việc không thuận tiện lộ ra, An Vũ Hàng cũng rõ ràng, nên không hỏi nhiều, chỉ nói: “Công việc bận rộn như vậy sao?”

“Trước khi nhìn thấy cậu vừa lúc xong việc.”

An Vũ Hàng cười cười, nói: “Sớm một chút đi về nghỉ ngơi.”

“Được.”

Còn chưa đến giờ cao điểm tan tầm, xe trên đường không nhiều lắm, tình hình giao thông cũng không tệ, An Vũ Hàng chống cằm nhìn ra bên ngoài xe, cậu thực hưởng thụ loại tình huống ở chung an tĩnh này. Không cần nói quá nhiều, cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ, tự nhiên, an nhàn.

Nhưng loại tâm tình tốt đẹp này không duy trì lien tục bao lâu, An Vũ Hàng liền nhíu nhíu mày, ngồi thẳng người dậy cẩn thận nhìn vào kính chiếu hậu của xe.

“Làm sao vậy?” Nhận thấy được động tác của cậu, Tiêu Mộc Từ hỏi.

“Hình như có xe đi theo chúng ta.” An Vũ Hàng nhìn kỹ vào chiếc xe màu xám không quá thu hút chạy phía sau, “Còn có ánh đèn loang loáng, là đang chụp ảnh sao?”

“Không có gì, không cần để ý.” Tiêu Mộc Từ cũng không thèm để ý mà nói.

An Vũ Hàng quay đầu nhìn nhìn anh, đột nhiên hiểu ra, hỏi: “Đó là phóng viên?” Trước đây hình như Tiêu Mộc Từ và Ông Nghệ Kiều đã từng có scandal, lần trước gặp Tiêu Mộc Từ, bởi vì chuyện của Kha Tuấn Hân nên cũng không muốn hỏi tới.

“Ừ, đừng lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt.” Tiêu Mộc Từ nói. Đối với loại chuyện này anh tựa hồ đã tập mãi thành thói quen.

Nếu nhân vật chính đã không thèm để ý, An Vũ Hàng tự nhiên cũng không có gì phải để ý, thả lỏng mà ngồi dựa vào lưng ghế, trầm mặc một lúc, hỏi: “Tôi hỏi có thể có chút mạo muội, anh và Ông tiểu thư thật sự kết giao?”

An Vũ Hàng vốn cũng không thích hỏi thăm chuyện riêng của người khác, nhưng không biết vì sao, chuyện của Tiêu Mộc Từ cậu vẫn muốn hỏi một chút. Đáp án là thật hay giả đều không sao, chỉ là muốn hỏi mà thôi.

“Không có gì.” Tiêu Mộc Từ nhàn nhạt cười, nói: “Cậu thoạt nhìn không giống loại người sẽ quan tâm loại chuyện này.”

An Vũ Hàng kéo kéo đai an toàn, cũng không biết phải đáp như thế nào. Có lẽ là Tiêu Mộc Từ đối với cậu mà nói thì có chút đặc biệt, lại từng giúp cậu giải vây, cho nên cậu mới có thể quan tâm nhiều hơn một chút.

“Chỉ là hiểu lầm, không có gì cả. Chờ thêm vài ngày Ông Nghệ Kiều sẽ làm sáng tỏ.” Tiêu Mộc Từ thanh âm ôn nhu nói tiếp, loại ôn nhu này không phải bởi vì nhắc tới Ông Nghệ Kiều, mà chỉ là đối với An Vũ Hàng mà thôi.

“À.” An Vũ Hàng gật gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.

“Chuyện của giới giải trí nửa thật nửa giả, không cần tin tưởng.”

An Vũ Hàng cười cười, nói: “Lúc ấy nhìn thấy còn rất bất ngờ.” Nghe ý tứ trong lời nói của Tiêu Mộc Từ, anh tựa hồ còn rất hiểu biết đối với giới giải trí, nhìn lại bản than, chẳng qua chỉ là một sinh viên, nhìn thấy cũng chỉ là những thứ đã bị phóng đại rồi lan truyền trên weibo mà thôi. Đột nhiên, An Vũ Hàng cảm thấy Tiêu Mộc Từ cách cậu rất xa, cuộc sống xung quanh của bọn họ tựa như hai thế giới, hơn nữa căn bản không nên cùng xuất hiện với nhau…

Sau khi đến shopping mall ở trung tâm thành phố, Tiêu Mộc Từ trực tiếp dẫn An Vũ Hàng đi đến một cửa hàng chuyên bán chăn drap gối nệm lớn nhất nơi này.

Dưới sự nhiệt tình đề cử của nhân viên cửa hàng, Tiêu Mộc Từ rất nhanh đã chọn được một bộ drap giường bằng tơ tằm, lại chọn thêm một bộ chăn mền. Bởi vì tổng giá trị đạt yêu cầu nhận thêm tặng phẩm của cửa hàng, nhân viên cửa hàng lại đưa thêm một cái gối đầu.

Kỳ thật An Vũ Hàng nghe được nhân viên cửa hàng báo giá thì có chút do dự, nhưng Tiêu Mộc Từ trực tiếp đưa thẻ cho nhân viên cửa hàng, bảo cô đi quẹt thẻ thanh toán, chặn lại câu cự tuyệt đã đến bên miệng của An Vũ Hàng.

Sau khi thanh toán, hai người mang theo đồ rời khỏi cửa hàng. An Vũ Hàng nhỏ giọng nói: “Chờ tôi nhận lương sẽ trả lại cho anh ngay.”

“Không cần.” Tiêu Mộc Từ không quá để ý mà nói: “Xem như tôi tặng cho cậu.”

“Không được, anh không cho tôi trả, tôi cũng không dám dùng.” An Vũ Hàng cự tuyệt ý tốt của Tiêu Mộc Từ.

Tiêu Mộc Từ nghĩ nghĩ, nói: “Vậy cậu chậm rãi trả, mỗi tháng trả một ít là được.”

An Vũ Hàng cười, không nói được, cũng không nói không được. Dù sao nằm trong phạm vi năng lực của cậu, cậu sẽ nhanh chóng trả hết.

Mang theo ba cái túi to trở về phòng ngủ, Thời Nhiễm đang làm nhiệm vụ hằng ngày, thấy cậu vào cửa, đứng lên giúp cậu tiếp nhận mớ đồ trên tay, cười nói: “Tiêu ca đưa ông trở về?”

“Ừ.” An Vũ Hàng gật gật đầu, thay quần áo rồi đi rửa tay.

“Ăn cơm chiều chưa?”

“Ăn rồi.” An Vũ Hàng nói, mua xong đồ Tiêu Mộc Từ liền dẫn cậu đi ăn cơm, đương nhiên, cũng là Tiêu Mộc Từ mời khách.

Thời Nhiễm buông đồ trên tay xuống, tựa vào cạnh cửa toilet, cười nói: “Khi nào thì ông bắt đầu quan hệ tốt với Tiêu ca như vậy? Tiêu ca thoạt nhìn cũng không giống loại người nhiệt tình, đối với ông ngược lại không tệ.”

An Vũ Hàng liếc mắt nhìn cậu, nói: “Chỗ làm việc của Tiêu ca ở cạnh quán Noãn Quang, ngẫu nhiên sẽ đến đó mua cà phê.”

“Thì ra là thế.” Thời Nhiễm gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều hơn nữa. Chẳng qua cậu cứ cảm thấy Tiêu Mộc Từ đối với An Vũ Hàng tựa hồ có chút không bình thường.

Để cái chăn mới lên trên giường, bộ drap giường thì bỏ vào trong máy giặt, cái gối đầu được tặng kèm thì để vào trong tủ treo quần áo, An Vũ Hàng đi vào toilet tắm.

Nước ấm xua đi chút hàn khi mang theo trên người, An Vũ Hàng lau lau mái tóc ướt sũng bước ra, cảm thấy cả người đều thả lỏng. Ngồi vào trước bàn học, mở máy tính, An Vũ Hàng đăng nhập vào game.

Giao diện game vừa mới nhảy ra, cậu liền nhận được một lời mời vào đội, vừa nhìn thấy người mời cư nhiên là sư huynh, An Vũ Hàng lập tức chọn đồng ý.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư huynh, anh về rồi?

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Ừ, tối hôm qua vừa trở về. Thời gian muộn quá nên không online.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng.

Nhìn thấy cái tên của sư huynh sáng lên, tâm tình của An Vũ Hàng đặc biệt tốt, khóe miệng cũng không khỏi hiện lên một tia ý cười.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: PVP đánh thuận lợi chứ?

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sau khi được anh dạy tôi cũng đánh tốt hơn một chút, chẳng qua thủ độc còn chưa nuôi xong, lực công kích còn kém một chút. Nhưng con cóc thì nuôi ra cấp 10, nhờ có Tiêu Vĩ cầm của sư huynh, cám ơn.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Em đã cám ơn tôi nhiều lần lắm rồi. Cầm tuy rằng có thể tạo nên một phần tác dụng, nhưng vẫn là em nuôi tốt, vận khí cũng không tệ.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Đúng rồi, sư tử tôi và Yến ca phối, còn vài ngày nữa mới có thể nuôi xong.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Không vội.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư huynh đang làm gì?

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Trước khi em log-in tôi vừa mới mãn cấp, đang làm trang bị.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Chút nữa luận bàn không?

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Lá gan ngược lại rất lớn.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư phụ nói học tập với cao thử mới có thể tiến bộ.

Kỳ thật cậu chỉ muốn luận bàn với sư huynh, biết khẳng định sẽ đánh không lại, nhưng vẫn muốn cùng nhau chơi đùa một chút.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Ừ, chờ một chút, tôi khảm nạm vài viên đá đã.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng.

Sau khi sư huynh chuẩn bị tốt trang bị, xem xét tọa độ của An Vũ Hàng, trực tiếp bay tới. Sau khi lui đội, click vào nhân vận của An Vũ Hàng chọn luận bàn. An Vũ Hàng thả con cóc của mình ra, sau đó chọn đồng ý.

Thời gian đếm ngược kết thúc, An Vũ Hàng lập tức cho Sương Thiên Quyết một chiêu Hồn cổ, sau đó thêm một chiêu độc thủ khiến anh bị định than. Sương Thiên Quyết cũng không vội, sau khi 2 giây định than kết thúc, đứng tại chỗ một chiêu Khinh Phong Tế Vũ, chiêu DOT (*) này có hiệu quả duy trì thương tổn liên tục 20 giây, mỗi 2 giây tạo thành một tổn thương loại nhỏ. An Vũ Hàng trực tiếp lôi con cóc lên để di dời kỹ năng thương tổn, chuyển toàn bộ giá trị duy trì liên tục thương tổn này sang cho con cóc, sau đó lại cho Sương Thiên Quyết một chiêu Vạn Kiếp, Cưu Độc và Xích Yến. Ba chiêu này ngoại trừ hiệu quả tự thân thương tổn, còn mang theo Debuff hiệu quả giảm trị liệu và giảm tốc độ.

(*) Damage over time: kỹ năng có hiệu quả thương tổn theo thời gian nhất định, lần trước có giải thích rồi nhưng nói lại sợ bị quên =v=

Sương Thiên Quyết mở kỹ năng giảm thương Phệ Cốt để ngăng cản lần thương tổn này, sau đó cho An Vũ Hàng một chiêu Thanh Ti Đoạn Hồn, định thân 5 giây, An Vũ Hàng trực tiếp dùng Phong Sái giải trừ trạng thái định than, sau đó cho Sương Thiên Quyết một chiêu Lang Hoặc, phong tỏa chiêu thức trong 4 giây. Nhưng không khéo chính là hiệu quả Phệ Cốt trên người của Sương Thiên Quyết vẫn còn, dưới hiệu quả của Phệ Cốt, Sương Thiên Quyết có thể miễn trừ phong tỏa. Cho nên An Vũ Hàng chẳng khác nào đánh hụt một chiêu khống chế, chỉ tạo thành thương tổn một lần.

Lúc này đại bộ phận kỹ năng của An Vũ Hàng đều tiến vào giai đoạn làm lạnh, mà kỹ năng không cần CD lại chưa đạt đến mức có thể tạo nên hiệu quả khống chế, cho nên toàn bộ chiêu thức cậu có thể đánh ra đều biến thành kỹ năng thương tổn đơn thuần. Sương Thiên Quyết tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhân cơ hội đánh một bộ công kích, cũng cho An Vũ Hàng một chiêu giảm tốc độ. Lúc này 6 giây chịu thương tổn của con cóc cũng vừa qua, cách lần mở di dời thương tổn đợt sau đến 40 giây, An Vũ Hàng vì không muốn thừa nhận quá nhiều thương tổn, nguy cơ tàn máu, quyết đoán hy sinh con cóc, nhận được một Buff hộ thuẫn Âm Dương tế hấp thu 10 vạn thương tổn.

Mà Sương Thiên Quyết chờ đợi chính là cậu dùng xong chiêu Âm Dương tế, lá chắn này này đối với Sương Thiên Quyết mà nói cũng không khó đánh, mà kỹ năng gọi con cóc về lần thứ hai còn đang CD, Sương Thiên Quyết lập tức mở bùng nổ, dưới tình huống miễn giảm 2 lần đọc điều kỹ năng, một chiêu DOT Khinh Phong Tế Vũ rất nhanh đã chất thành 3 tầng trên người An Vũ Hàng, lại thêm một bộ công kích đơn thể, lá chăn của An Vũ Hàng rất nhanh đã bị đánh vỡ.

Thấy vậy, An Vũ Hàng xoay người bỏ chạy, muốn kéo dài thời gian để triệt tiêu DOT trên người. Nhưng Sương Thiên Quyết lại cho cậu một chiêu giảm tốc độ, cho nên tốc độ di chuyển của cậu quả thực có thể so với ốc sên. Chạy không khỏi phạm vi công kích của Sương Thiên Quyết, thời gian duy trì liên tục ba tầng DOT trên người cậu cũng rất nhanh kết thúc.

Sau đó Sương Thiên Quyết lại thêm một kỹ năng quần công, thương tổn vẫn luôn đè nặng trên thanh máu của An Vũ Hàng. Mà trong nháy mắt khi con cóc vừa CD xong, Sương Thiên Quyết lại đánh tiếp một chiêu Long Phi Phượng Vũ, đây là kỹ năng công kích đơn thể cực mạnh của Phệ Hồn cốc, không chỉ có thể tạo thành đại lượng thương tổn, còn có thể trực tiếp cộng dồn toàn bộ thương tổn còn thừa của kỹ năng DOT Khinh Phong Tế Vũ.

An Vũ Hàng vừa mới gọi con cóc ra, đã bị đại chiêu này của Sương Thiên Quyết đánh cho tuột máu, mà khi triệu hồi con cóc ra lại dính phải CD toàn bộ kỹ năng, cho nên cậu không kịp mở Buff di dời thương tổn…

Tuy rằng lần này bởi vì cậu không có bạch xà, đánh ra thương tổn không tính cao, nhưng cậu biết rõ, cho dù có bạch xà, sư huynh cũng chưa chắc sẽ để cho cậu đánh ra bộ liên chiêu nào. Hơn nữa trong tay của sư huynh còn vài kỹ năng chưa sử dụng, mà mấy kỹ năng độc như Cưu Độc, Xích Yến linh tinh vẫn chưa bị hóa giải, cho nên đối mặt với sư huynh, ngay từ đầu cậu đã không có phần thắng.

Nếu là trước kia, An Vũ Hàng làm một tân nhân PVP nhìn nhất định sẽ đoán không ra, nhưng trải qua thời gian được sư huynh chỉ điểm và thực tiễn dạo gần đây, cậu đã có thể nhìn ra một chút vấn đề.

Hai người một lần nữa tổ đội, An Vũ Hàng gõ chữ vào kênh đội ngũ.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Tuy rằng thua, nhưng vẫn rất cám ơn sư huynh đã nhường tôi.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Có thể nhìn ra?

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Có thể. Gần đây tôi đánh PVP tương đối chú ý Buff và kỹ năng của đối phương, tuy rằng chỉ biết được chút da long, nhưng có một số thứ vẫn có thể nhìn ra được.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Kỳ thật em phản ứng không tệ, chỉ là thiếu kinh nghiệm.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng, tôi biết.

An Vũ Hàng gửi xong những lời này, Sương Thiên Quyết bên kia đột nhiên trở nên yên tĩnh, nhân vật cũng không di động, không biết đang làm cái gì. Vừa định hỏi một chút, Sương Thiên Quyết liền gửi đến một câu.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: A Yến bên kia có chút việc, tôi đi trước, em tự mình chơi nhé.

Không đợi An Vũ Hàng đáp lại một chữ ‘Được’, Sương Thiên Quyết liền trực tiếp lui đội bay đi.

Trong lòng An Vũ Hàng đột nhiên cảm thấy có chút vắng vẻ có chút khó chịu, sư huynh trở về cậu thật cao hứng, luận bàn với sư huynh bị thua cậu cũng không thấy buồn giận, ngược lại bởi vì sư huynh nhường mình, để mình đánh lâu hơn một chút mà cảm thấy thỏa mãn… Kỳ thật cậu chỉ muốn ở bên cạnh sư huynh lâu hơn một chút mà thôi, nhưng Yến ca vừa đến, sư huynh vẫn sẽ lấy Yến ca làm chủ.

Chẳng qua ai bảo Yến ca là tình duyên của sư huynh chứ, như vậy mới là bình thường. Chỉ là… Vì cái gì cậu vẫn cảm giác có chút mất mát chứ?

Đồng Đồng: Sư huynh bị gọi đi, Vũ Hàng thực mất mát =v=

Hết –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.