Sư Huynh, Rất Vô Lương

Quyển 1 - Chương 12-2: Luyện đan chữa mặt (2)



Editor:HamNguyet

Vòng ngọc này là một không gian trữ vật,thời điểm trước khi nàng xuyên qua ở một thị trường lớn ngẫu nhiên giao dịch đến được, ngọc tuy rằng tốt, bất quá trên bề mặt ngọc không có linh khí,lúc ấy nàng cũng vì thích cảm giác mát lạnh,xúc cảm nhẵn nhụi, nên dùng một viên đan dược cửu giai đổi lấy.

Ở trong mắt người khác, có lẽ vòng tay này thoạt nhìn đẹp mắt mà thôi, cũng không có giá trị bằng một viên đan dược cửu giai, đặc biệt ở thế giới linh khí thưa thớt kia của nàng.

Bất quá nàng cũng liếc mắt một cái liền thích,luôn do dự mãi, cuối cùng nhỏ máu nhận chủ.

Sau khi nhỏ máu nhận chủ, nàng liền phát hiện bên trong vòng tay có một không gian thập phần rộng lớn, có thể bỏ vào rất nhiều đồ vật này nọ, hơn nữa chính nàng cũng có thể tự do ra vào không gian trữ vật...

Một lần thu hoạch ngoài ý muốn này,khiến cho nàng thập phần cao hứng, liền bỏ qua không gian trữ vật trước kia, đem hết thảy đồ vật này nọ dùng thường ngày của chính mình đều đặt ở bên trong.

Không nghĩ tới chính mình xuyên qua, khối vòng tay này cũng đi theo nàng xuyên tới đây.

Sau khi xuyên qua,liền cảm thấy vòng ngọc này khẳng định có chỗ bất phàm, cư nhiên có thể đi theo linh hồn của nàng cùng nhau xuyên tới đây,cẩn thận nghiên cứu một phen, đáng tiếc,trừ bỏ công năng trữ vật, tạm thời cũng không phát hiện ra chỗ nào khác thường.

Ý niệm vừa động, một bình đan dược trắng xuất hiện trong tay nàng,mở nắp đạy ra,từ bên trong đổ ra một ít dung dịch màu trắng mang theo mùi hương thơm ngát, tinh tế thoa nhẹ lên mặt.

Dung dịch màu trắng này, chính là dược liệu nàng tồn trữ trong không gian, luyện chế ra giải dược, chuyên giải độc hắc sa,sau khi dùng được mười ngày,độc tố trên mặt nàng đã giải sạch sẽ không sai biệt lắm, bất quá muốn khỏi hẳn,nàng vẫn quyết định sử dụng thêm một đoạn thời gian.

Dù sao dung dịch giải dược này đều dùng dược liệu luyện chế mà thành,không chỉ có thể giải độc,còn có công dụng dưỡng nhan!Thoa xong giải dược, nàng lại lấy ra tử ngọc cao,thoa lên miệng vết thương trên trán một lượt mới tiếp tục đeo khăn lụa trắng lên mặt.

"Nhị tiểu thư!"

"Liễu Nhi, Tam muội muội đang ở trong phòng?"

"Quận chúa vừa mới ăn điểm tâm,đang ở trong phòng nghỉ ngơi..."

Một đạo thanh âm mềm nhẹ quen thuộc đột nhiên ở ngoài phòng vang lên.

Tần Lạc Y nhíu mi,bên trong phượng mâu hiện lên một chút ánh sáng sắc bén, lập tức nở nụ cười.

Đứng lên đi ra ngoài.Kiềm chế mười ngày, mắt thấy hôn kỳ cũng càng ngày càng gần, xem ra có người nhịn không được a.

Tần Lạc Hàn hôm nay không phải một người đến,sau người nàng, còn có một nha đầu thân lục y, thoạt nhìn mười bảy,mười tám tuổi,bộ dáng cực kì lanh lợi, chính là mâu quang có chút lóe ra không ngừng.

Ở thời điểm ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên người nàng, nàng lại nhịn không được lui về về phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch.

Tần Lạc Y trong lòng cười lạnh, nghiêng đầu cố tình bày ra bộ dáng tò mò cũng không nháy mắt nàng.

Tiểu nha đầu kia sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Trong mắt Tần Lạc Hàn rất nhanh hiện lên một chút tức giận cùng lo lắng, cười như gió xuân tiến lên đối với nàng nói: "Đây là nha đầu Tuyết Nhi của ta, Tam muội muội có ấn tượng?"

Bàn tay dùng sức lôi kéo, đem Tuyết Nhi kéo đến trước mặt nàng cấp nàng thỉnh an.

"Gặp qua quận chúa!"

Thanh âm quen thuộc, làm cho ý cười trên mặt Tần Lạc Y càng ngày càng sâu,ánh mắt không bị che khuất lộ ra khỏi khăn lụa cười đến nở hoa.

"Nga..."

Một tiếng "nga" này có chút dài,thân mình nha đầu Tuyết Nhi kia nghe được thanh âm,ngữ điệu kéo dài,không tự chủ được run rẩy.

"Nguyên lai là nha đầu của tỷ tỷ, ta đã nói mà, thấy thế nào lại nhìn quen thuộc như vậy..."

Những lời này vừa nói ra, không chỉ có sắc mặt Tuyết Nhi càng trắng,sắc mặt Tần Lạc Hàn cũng có chút trắng.

"Ha ha,muội muội đây là nhớ ra rồi? Chúc mừng,chúc mừng a..."

Trong mắt Hạnh Nhi cùng Liễu Nhi cũng là sáng ngời, trông mong nhìn nàng.

Tần Lạc Y âm thầm cười lạnh, lắc lắc đầu, cố tình ảo não nói:"Không có, liền cảm thấy nhìn đến nàng có chút quen mắt thôi...Ai, cũng không biết chuyện trước kia, ta khi nào mới có thể nhớ đến..."

Tần Lạc Hàn âm thầm dài thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong mắt Hạnh Nhi,Liễu Nhi lại hiện lên thất vọng.

Tần Lạc Hàn kéo kéo khóe môi,cố gắng làm cho ý cười trên mặt tự nhiên lên một chút: "Tam muội muội không nên gấp gáp, hết thảy thuận theo tự nhiên đi, Khinh La cùng Uyển Tình cố ý đến thăm ngươi...Tới có chút sớm, các nàng sợ quấy rầy ngươi,vẫn đang ở Vọng Hà đình chờ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.