Sư Huynh, Rất Vô Lương

Quyển 2 - Chương 124: Lựa chọn



Editor:HamNguyet

Trong lòng Sở Dật Phong xé rách đau nhức, nhìn đến nàng yếu ớt té ngã, theo tính phản xạ muốn đưa tay đỡ nàng, nhưng vừa mới chạm vào cánh tay nàng, lại đột nhiên rụt trở về, ngón tay mạnh mẽ nắm chặt, gắt gao tạo thành quyền, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, khanh khách chấn động.

"Tần Lạc Y, vì cái gì?"Thanh âm hắn âm trầm thấp khàn khàn, muốn che dấu đau xót cực độ trong mắt.

5 năm nay, tiểu nhân nhi hắn đặt trên đầu quả tim, ngày đêm tưởng niệm...Vì tới gặp nàng, hắn cố gắng tu luyện, nhưng chờ đợi hắn là chuyện nàng đã yêu thích nam nhân khác...Hơn nữa không chỉ một người.

Trong yêu thú triều, nhìn tình yêu nàng đối với chính mình không hề che dấu, hắn cho rằng hắn rốt cục chờ đợi được rồi...Ha ha, không nghĩ tới bất quá cao hứng vài ngày, liền từ thiên đường bị nhốt đánh vào địa ngục, đây là loại châm chọc nào.

Sống lưng Tần Lạc Y cứng đờ, đứng ở nơi đó, nhìn ánh mắt hắn bi thương, còn có lời nói chất vấn, trong lòng vô cùng đau đớn.

"Sở Dật Phong...5 năm, ta thật sự không nghĩ tới chàng có thể tới nơi này, cố ý đến nơi đây tìm ta."Thời điểm rời đi, hai người bọn họ không hứa hẹn.

Cho dù đến Bồng Lai tiên đảo, nàng phát giác chính mình từ sớm bất tri bất giác yêu thích hắn. Nàng cũng chuẩn bị chôn dấu phần cảm tình này, bởi vì trong đáy lòng minh bạch giữa bọn họ không có khả năng.

Máu tươi lại theo khóe môi hắn trào ra lần nữa, Sở Dật Phong không thèm để ý nâng tay áo lau đi vết máu trên khóe môi.

"Ngươi thật sự không ngờ ta sẽ tới nơi này, nhưng ngươi lại muốn cùng hai sư huynh chính mình kết thành song tu, ngươi muốn làm cái gì? Chuẩn bị học vài nữ tu Huyền Thiên đại lục tu kiến một tòa hậu cung sao? Tam cung lục viện, mĩ nam hầu hạ sao? Trong hai vị sư huynh ngươi, một người là thiếu chủ Phượng gia, một người là thiếu chủ Đoan Mộc gia...Tần Lạc Y, thủ đoạn của ngươi cũng thật lợi hại, hai sư huynh đều bị ngươi bắt lấy!" Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, khóe môi mỉa mai, lúc này ánh mắt tối đen bình tĩnh làm cho người ta sợ hãi.

"Sở Dật Phong!" Tần Lạc Y mím chặt môi đỏ mọng, gầm nhẹ ra tiếng, trong thanh âm mang theo một chút áp lực nồng đậm.

"Ngươi rống cái gì, thẹn quá hoá giận? Ngươi dám làm nhưng không dám để cho ta nói sau." Đáy mắt Sở Dật Phong một mảnh băng hàn, thanh âm lạnh như băng: "Chỉ cần ta thích ngươi, ngươi liền thành thân cùng ta...Hiện tại, ngươi đang mời ta gia nhập hậu cung của ngươi sao? Giống bọn họ cùng làm nam nhân của ngươi? Ân!"

"Phải." Ngực Tần Lạc Y phập phồng kịch liệt, cằm khẽ nhếch, phượng mâu sáng quắc nhìn hắn: "Bất quá, Sở Dật Phong, ta hy vọng ngươi làm bạn lữ song tu của ta, không phải nam nhân hậu cung gì."

Nam nhân hậu cung, giống nữ nhân hậu cung, là người bị người khác dưỡng, dưỡng như sủng vật, khi cao hứng liền gọi đến, không thích thì ném qua một bên, chẳng quan tâm. Nàng vì thích hắn, mới muốn cùng hắn ở chung một chỗ.Mặc kệ kết quả như thế nào, nàng đều phải thử nói ra một lần, bằng không, về sau...Nghĩ đến hôm nay, cuối cùng nàng sẽ tiếc nuối cả đời.

Sở Dật Phong nhìn dung nhan nàng thanh lệ, hai tròng mắt băng hàn bỗng nhiên hiện lên một đạo quang mang kỳ dị, khóe miệng hơi cong lên, trên mặt đột nhiên hiện lên một chút tươi cười tà mị quỷ dị.

Tần Lạc Y nao nao, giây tiếp theo, thấy trên thắt lưng truyền đến một trận nóng rực, thân thể nàng đột nhiên đổ về phía trước, cả người ngã vào trong lòng hắn.Sau đó cánh tay vòng trên thắt lưng nàng, trên gáy cũng bị chế trụ, không có một chút đường sống lui về phía sau, đôi môi bị gắt gao hôn xuống.

Nụ hôn này, tới quá đột nhiên, rất mãnh liệt, mang theo tức giận, mang theo quyết tuyệt, còn mang theo điên cuồng. Tần Lạc Y không nghĩ tới Sở Dật Phong hiện tại sẽ hôn nàng. Nàng giương mắt nhìn tuấn nhan hắn, trong ánh mắt tối đen mang theo u quang phức tạp.

Trên môi Sở Dật Phong mang theo mùi máu tươi nồng đậm, theo hắn mãnh liệt, chất lỏng xuyên vào yết hầu nàng, giống như đôi môi hắn vừa ấm áp vừa lạnh lẽo, ở trên môi nàng trằn trọc, hôn sâu triền miên.

"Chẳng lẽ hai nam nhân kia của ngươi...Bạn lữ song tu hiện tại của ngươi không nói cho ngươi biết thời điểm hôn môi phải nhắm mắt lại sao?" Sở Dật Phong nhìn nàng vẫn trợn tròn mắt, hơi rời đến bên môi nàng, mâu quang mỉa mai nói.

Tần Lạc Y rũ mí mắt, dùng sức đưa tay đẩy ra hắn, từ trong trữ vật giới xuất ra một viên chữa thương đan đưa cho hắn: "Thương thế của ngươi còn chưa tốt, ăn viên đan dược này, lại đi bế quan một đoạn thời gian đi." Vừa lúc để cho hai người bọn họ bình tĩnh một phen.

Sở Dật Phong không liếc mắt nhìn đan dược trên tay nàng một cái, ánh mắt tà tứ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng. Đau đớn trên người làm sao có thể so sánh được với đau đớn trong lòng?

Mạnh mẽ đưa tay lần nữa, đem nàng kéo vào trong lòng chính mình, gắt gao ôm chặt, cuồng nhiệt hôn nàng.Sau đó một đường đi xuống, đưa tay vào bên trong vạt áo nàng.

Bàn tay Tần Lạc Y nhanh chóng cầm chặt tay hắn đẩy ra, cũng ngăn cản hắn tiếp tục hôn chính mình, hít sâu một hơi, thản nhiên cười nói: "Sở Dật Phong, ngươi hôn ta như vậy...Là nói ngươi nguyện ý ở lại bên người ta sao?"

Đồng tử Sở Dật Phong mạnh mẽ co rụt lại. Nếu nữ nhân khác nói ra lời này, hắn sớm đã một cước đem người đá đi, nhưng Tần Lạc Y...Là người hắn yêu đến mức muốn đem nàng tiến nhập vào trong cốt nhục a, cho dù biết nàng yêu thích nam nhân khác, càng đưa ra lời nói hoang đường cùng với ba nam nhân song tu, hắn vẫn không có cách nào nhẫn tâm đối xử với nàng như vậy.

"Ta ở lại cạnh ngươi?" Mắt Sở Dật Phong híp lại, quang màng tà tứ chợt lóe rồi biến mất, lạnh lùng mở miệng nói: "Quyết định này của ngươi, hai sư huynh ngươi có biết không?"

"Biết." Tần Lạc Y nhìn hắn, gật gật đầu.

"Ha ha." Bạc môi Sở Dật Phong hoàn mỹ cong nhẹ, hờ hững cười yếu ớt: "Bọn họ đồng ý ta ở lại cạnh ngươi?"

"Phải." Tần Lạc Y lại gật đầu lần nữa.

Thấy nàng không chút do dự gật đầu lần nữa, trước mắt Sở Dật Phong đột nhiên hiện lên hai bóng dáng nam tử kia, một người yêu nghiệt, một người lãnh khốc, đều là nhân trung chi long, bộ dạng lại tuấn dật phi phàm.

Hắn nâng tay xoa nhẹ làn da nàng trắng nõn mịn màng...Bồng Lai tiên đảo, hắn nên đến sớm, không nên đợi bốn năm, nếu không phải hắn trì hoãn quá lâu, Y nhi đâu thể nào bị hai nam nhân kia mê hoặc.

"Ngươi thích hai sư huynh." Ngón tay Sở Dật Phong dừng trên cánh môi nàng đỏ mọng, thanh âm trầm thấp mang theo một cỗ tà khí mị hoặc: "Cư nhiên đồng ý để ta ở cùng một chỗ với ngươi, thật sự là bất khả tư nghị a. Y nhi, thật sự thích một người, sẽ muốn độc chiếm, làm sao có thể hào phóng cùng chia sẻ với người khác? Ha ha, ngươi xác định hai sư huynh ngươi thật sự thích ngươi?"

Tần Lạc Y im lặng. Trước kia nàng từng hoài nghi qua cảm tình hai sư huynh đối với nàng, bất quá hiện tại...Giữa bọn họ đã trải qua nhiều chuyện tình như vậy, yêu cùng không yêu, đã sớm hiểu rõ lẫn nhau.

"Có thể chia sẻ không phải yêu...Y nhi, nàng nên thanh tỉnh một chút đi!" Hai tay Sở Dật Phong giữ bả vai nàng, mâu quang lợi hại, giọng điệu đột nhiên sắc bén: "Theo ta hồi Huyền Thiên đại lục, hoặc là Thánh Long đại lục...Y nhi, nàng muốn đi nơi nào, ta liền mang nàng đi nơi đó."

Tần Lạc Y đứng ở nơi đó, lông mi nồng đậm run rẩy, liễm mâu, nhẹ giọng nói: "Sở Dật Phong, ta thích chàng, nhưng mà...Ta sẽ không rời khỏi hai sư huynh."

Ánh mắt Sở Dật Phong lạnh lùng, trong mắt mờ mịt có lửa giận không thể che dấu, tuấn nhan xanh mét.

Tần Lạc Y xoay người đưa lưng về phía hắn, ánh mắt dừng trên cây đại thụ hắn từng ngây người hơn nửa tháng, hơn nửa tháng, buổi tối mỗi ngày, hắn đều yên lặng ở bên trên trên.

Sở Dật Phong theo ánh mắt nàng nhìn lại, trong mắt có sóng ngần mãnh liệt bắt đầu khởi động.

"Sở Dật Phong, nếu...Chàng nguyện ý lưu lại, ta tự nhiên cao hứng, nếu chàng không muốn, ta cũng không miễn cưỡng." Sau khi nói xong, nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

"Phanh!" Một cỗ linh lực cường đại phía sau trào ra, có thứ gì đó ầm ầm ngã xuống đất, sau đó không còn động tĩnh.

Tần Lạc Y nhắm hai mắt, thật lâu sau, mở ra một lần nữa, nhìn cây đại thụ thật lớn đổ xuống đất, khoé môi tái nhợt gợi lên một chút tươi cười tự giễu.

Xoay người.Phía sau đã sớm không còn bóng dáng nam tử tuấn dật, viên đan dược kia, cứ lẻ loi đặt trên bàn ngọc thạch.Tần Lạc Y đi qua, mặt không chút thay đổi cầm lên, để vào bên trong bình đan. Ở trong viện đơn độc ngồi thật lâu, sau đó nàng đi vào trong phòng tu luyện.

Nhắm mắt lại, trước mắt chính là một màn Sở Dật Phong bi phẫn đến cực điểm cuồng phun máu tươi...Nỗi lòng đau đớn khó an, nàng biết tình hình chính mình hiện tại, cũng không thích hợp tu luyện, cực kỳ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.

Thở dài một hơi. Nàng từ bỏ tu luyện.Tiến vào trong vòng tay không gian bắt đầu luyện đan, sau khi báo hỏng hai lò linh thực vô giá, tâm tình nàng rốt cục chậm rãi bình tĩnh xuống, lò thứ ba rốt cục luyện thành, mất gần mười canh giờ, luyện ra một lò thập nhị giai cực phẩm đan dược.

Trong lòng nàng vô kinh vô hỉ. Đem đan dược lăn qua lộn lại nhìn một lần, lại đem bỏ vào bên trong bình đan, sau đó tiếp tục luyện đan. Luyện ra hai viên thập nhị giai cực phẩm đan dược, nàng đi ra khỏi vòng tay không gian.

"Y nhi." Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh đều ở trong phòng nàng, bóng dáng Nhị sư huynh cao lớn đứng trước cửa sổ, mà Đại sư huynh ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, trong phòng một mảnh tối đen, chỉ có ánh trăng thản nhiên theo cửa sổ tiến vào.

Lúc này đã là buổi tối ngày hôm sau. Tần Lạc Y đem hai viên đan dược nhét vào trong tay bọn họ, kéo khóe môi cười nói: "Hai chàng đều ở đây a, các chàng cầm lấy viên đan dược này đi." 

Sau đó đi ra ngoài phòng, bắt đầu rửa mặt chải đầu đâu vào đấy, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh nắm chặt bình đan trong tay, hai người hai mặt nhìn nhau, sau đó đi theo ra ngoài.

Ngày hôm qua trời còn chưa tối, bọn họ đã trở lại, không nhìn đến bóng dáng Sở Dật Phong, cũng không nhìn đến Y nhi, chỉ có vòng tay đặt ở góc ẩn nấp trong phòng, còn có mảnh giấy lưu lại cho bọn họ nàng đã tiến vào vòng tay không gian.

Trong viện có chút vết máu, khiến cho bọn họ nhìn thấy ghê người, lại nghe được sau khi Sở Dật Phong trở về, liền đem chính mình nhốt trong phòng...Nếu không phải trong phòng có mảnh giấy Tần Lạc Y lưu lại, bọn họ đều hoài nghi có phải nàng xảy ra chuyện gì hay không, hoặc là Sở Dật Phong vì yêu sinh hận, nên hạ độc thủ với Y nhi.

Đại Hắc đã trở lại, nhìn đến nó không có việc gì, bọn họ thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó để cho Đại Hắc đi vào nhìn xem, biết nàng đang luyện đan hoàn hảo không hao tổn gì, bọn họ mới hoàn toàn yên tâm.

Buổi tối Đại sư huynh ở lại trong phòng nàng, Nhị sư huynh nói chuyện cùng nàng trong chốc lát, liền rời đi, tiến nhập vào một gian phòng khác. Vừa nằm xuống, Đại sư huynh an vị trên giường, thuận thế nằm bên cạnh người nàng, duỗi tay ra, đem nàng kéo vào trong lòng.

Ngửi hương vị quen thuộc trên người hắn, thân thể Tần Lạc Y hơi cứng đờ nhỏ đến khó phát hiện...Buổi tối hôm nay, nàng thật sự không có tâm tình làm chuyện khác.

"Ngủ đi." Trong mắt Phượng Phi Ly lóe ra ánh sáng nhạt, gắt gao ôm người nàng, để cho nàng gối đầu lên cánh tay hắn, tay kia thì ôm thắt lưng nàng, sau đó hôn nhẹ xuống trán nàng, hơi chạm liền tách ra, yên lặng không còn động tĩnh.

Tần Lạc Y âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chuyện Sở Dật Phong xuất quan...Nói như vậy, hai người bọn họ đều biết đi? Đầu nàng chôn trong ngực hắn, hai tay cũng vòng trên thắt lưng hắn mạnh mẽ gợi cảm, nhắm mắt lại.

Phượng Phi Ly mở to mắt nhìn đỉnh đầu nàng, vẫn không ngủ, thẳng đến khi nghe được trước ngực hô hấp trở nên đều đều mà vững vàng, lúc này mới nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tần Lạc Y tỉnh lại vẫn ở trong lòng Đại sư huynh, duy trì tư thế đêm qua. Nàng hơi hơi ngẩng đầu, vừa lúc vọng tiến vào một đôi mắt hoa đào tối đen, tuấn nhan yêu nghiệt hiển lộ tươi cười:"Tỉnh."

Tần Lạc Y vừa mới tỉnh lại mâu quang liễm diễm, còn mang theo một tia mờ mịt, một tia lười biếng.Nàng mỉm cười hướng về phía Phượng Phi Ly, sau đó cúi đầu, lại vùi đầu vào trong lòng hắn, không đứng dậy, không muốn rời giường.

Phượng Phi Ly cười khẽ. Cho dù hiện tại tay hắn đã hoàn toàn chết lặng, hắn cũng không thúc giục nàng đứng lên, đem cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, một tay ôm thắt lưng nàng, một tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại đen nhánh của nàng, hai người nói chuyện câu được câu không.

Đoan Mộc Trường Thanh đã sớm xuất môn, đi liên minh tổng bộ.Tần Lạc Y nằm đủ, Phượng Phi Ly cũng đứng lên, bất quá không giống như lúc trước lưu lại một mình nàng ở trong phòng, ngược lại kéo nàng đến liên minh tổng bộ.

Đan Hồng đi rồi, chưởng môn La sư tổ cũng không ở đây, đến liên minh tổng bộ, Đại sư huynh bắt đầu bận rộn, Tần Lạc Y cũng không nhàn rỗi, rất nhiều sự tình, nàng thậm chí bận rộn đến mức không rảnh nhớ lại bộ dáng Sở Dật Phong phẫn nộ khó thở. Thẳng đến khi thời điểm hoàng hôn, bọn họ mới rời đi.

Quý Huyền cùng Dung Vân Hạc mời bọn họ cùng đi đến Tiên Hạc Lâu ăn vài thứ, đến khuya mọi người mới tan.

Sở Dật Phong một thân thanh y đứng ở nơi xa, hai tay đặt sau người, tuấn nhan mang theo một chút tái nhợt không quá bình thường, mặt không chút thay đổi nhìn phương hướng tiểu viện.

Hắn không biết chính mình đi đến nơi này như thế nào. Thời điểm nhìn toà tiểu viện quen thuộc kia mới đột nhiên kinh ngạc, chính mình cư nhiên bất tri bất giác đi tới nơi này. Trong phòng không có một bóng người. Không có bóng dáng quen thuộc. Hắn đã đứng ở trong này gần hai canh giờ, ngay cả chân cũng không chuyển động.

Mặt trời chiều ngả về tây, vầng trăng dâng lên, trong bóng đêm nồng đậm, xa xa rốt cục đi tới ba đạo bóng dáng, không ngự hồng mà đi, chỉ bước đi chậm rãi tiêu sái.

Thân cẩm bào hắc sắc là Đoan Mộc Trường Thanh. Phượng Phi Ly mặc thân bạch y. Một lãnh khốc khí phách. Một yêu nghiệt phiêu dật. Hai người đều là thiên chi kiêu tử phong tư trác tuyệt, ngọc thụ lâm phong, cho dù từ xa nhìn lại, cũng có thể ngẫu nhiên bắt giữ đến trên mặt bọn họ thường thường toát ra ôn nhu.

Ba người song song đi tới, Tần Lạc Y đi ở giữa, nàng mặc một thân y phục hạnh sắc, áo khoác sa mỏng. Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, không biết Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh nói gì đó, khiến cho Tần Lạc Y nhướng mày, trên mặt hiện ra một chút lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Ánh mắt Sở Dật Phong tối đen thâm trầm bình tĩnh dừng trên người nàng. Ánh trăng hỗn hợp tinh quang mông lung chiếu vào trên người nàng, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ phảng phất như tiên tử, dạo một mảnh vầng sáng trong suốt có vẻ càng thêm quyến rũ mê người. Bộ dáng nàng cùng vài ngày trước giống hệt nhau.

"Khụ!" Khí huyết trong lòng Sở Dật Phong quay cuồng lên, một cỗ tinh ngọt xông lên yết hầu, hắn nâng tay lấy khăn trắng nhẹ nhàng che miệng ho nhẹ một tiếng, một chút đỏ tươi nhiễm lên khăn tay trắng.

Sở Dật Phong không liếc mắt nhìn một cái, tùy tay ném khăn đi, ánh mắt tối đen vẫn không chuyển mắt nhìn chằm chằm bóng dáng hạnh sắc kia. Ba người vào tiểu viện. Hắn đứng đối diện tiểu viện, có thể nhìn rành mạch tất cả trong viện.

Trong phòng sáng lên, Phượng Phi Ly lấy một hồng hoả quả tươi mới lớn như nắm tay ra, tẩy sạch, sau đó cắt thành miếng nhỏ, đặt trước mặt Tần Lạc Y. Đoan Mộc Trường Thanh ngân linh trà, đưa tới trên tay Tần Lạc Y. Phượng Phi Ly cầm một miếng hồng hoả quả đưa tới bên môi nàng, Tần Lạc Y liền cắn một ngụm.

Biểu tình Sở Dật Phong trở nên vặn vẹo, trong đôi mắt tựa hồ muốn phun lửa. Chờ đến khi Phượng Phi Ly đi vào một gian phòng khác, Đoan Mộc Trường Thanh ôm lấy Tần Lạc Y cùng nhau đi vào trong nội thất, Sở Dật Phong thét lớn một tiếng, máu tươi lại theo khóe môi tràn ra lần nữa.

Hắn gắt gao nhắm mắt lại, ngực kịch liệt phập phồng. Một tia ảo tưởng cuối cùng dưới đáy lòng bị đánh nát hoàn toàn. Cùng hai sư huynh trở thành bạn lữ song tu, nguyên lai nàng nói đều là sự thật...Chờ hắn mở mắt ra, ánh đèn trong phòng đã tắt.

Thần sắc Sở Dật Phong trở nên đờ đẫn, thật lâu sau, hắn đột nhiên xoay người, chạy đi như điên.Ở thời điểm hắn rời đi, bóng dáng Phượng Phi Ly xuất hiện ở chỗ hắn vừa đứng, mắt hoa đào lạnh lùng nhìn phương hướng hắn rời đi, hừ lạnh một tiếng.

Ánh mắt lập tức dừng trên khăn trắng dưới mặt đất, có vết máu màu đỏ sậm nổi bật, ẩn ẩn phát hiện chuyện gì đó. Ngón tay hắn vung lên, một đạo hỏa diễm tật bắn ra, cái khăn trắng kia đột nhiên biến thành tro tàn.

Toà nhà Dung Vân Hạc ở rất lớn. Bố cục ba tiến ba ra, đình thai lầu các, tiểu kiều lưu thủy, mọi thứ đều thanh nhã, bên trong còn chia làm rất nhiều sân viện độc lập.

Một mình Sở Dật Phong ở giữa sân viện tên Hà viện thập phần lịch sự tao, trong Hà Viện trừ bỏ hắn, chỉ có Cung Ly cùng vài tên tu sĩ tử phủ.Những người khác đi theo hắn cùng nhau đến Thông Cẩm thành đều ở hai sân cách vách.

Sở dĩ tên Hà viện, danh như ý nghĩa, đương nhiên có liên quan đến sông, ở trong Hà viện có đường sông rộng hơn mười trượng, bên trong có đủ loại hoa sen. Lúc này đúng là thời điểm hoa sen nở rộ, màu hồng nhạt nhẹ nhàng, được lá sen xanh biếc phụ trợ, gió nhẹ thổi tới, bay tới từng trận hương thơm thanh nhã.

Thần sắc Cung Ly vô cùng lo lắng đứng bên cạnh đường sông, cảnh trí trong nước tốt đẹp, hoàn toàn không thể khiến cho hắn hứng thú. Ba tu sĩ tử phủ đứng bên người hắn, thần sắc bọn họ cũng không dễ nhìn.

Một đạo bóng dáng bạch y từ không trung hạ xuống.

"Điện hạ, ngài rốt cục đã trở lại."Cung Ly vội vàng nghênh đón.

Thần sắc Sở Dật Phong có chút tái nhợt, trên tuấn nhan không biểu tình, mâu quang lạnh lẽo sắc bén dọa người.

"Điện hạ, ngài thi triển Nhất Mạch Hoá Tam Thanh, hẳn nên tiếp tục bế quan chữa thương mới phải." Ba gã tu sĩ tử phủ nhìn bộ dáng hắn, nhíu mày càng sâu, trên mặt khó nén lo lắng.

Tuy rằng hắn thành công thi triển bí pháp Nhất Mạch Hoá Tam Thanh, tránh được một kiếp, bất quá thân thể bị phản phệ lợi hại...Còn có, rõ ràng hai ngày trước thoạt nhìn đã tốt lên không sai biệt lắm, tại sao đột nhiên tái phát lợi hại như vậy? Ba người hai mặt nhìn nhau.

"Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng." Sở Dật Phong khoát tay áo, ý bảo bọn họ đều sớm trở về, sau đó chính mình lập tức xoay người vào trong phòng.

Hắn như vậy, mọi người như thế nào có khả năng không lo lắng. Một nam nhân trung niên thanh y trong đó nhíu chặt mày, hỏi Cung Ly: "Đến tột cùng điện hạ xảy ra chuyện gì?" Thương thế như vậy không đi bế quan, còn cả ngày chạy ra ngoài...Như vậy sao được!

Cung Ly buồn bực lắc đầu, thấp giọng nói: "Ta cũng không biết." Trong mắt lại hiện lên một chút tức giận.

Ba ngày trước điện hạ xuất quan, sau khi xuất quan liền không cần hắn đi theo, một mình ra cửa. Hắn đoán điện hạ muốn đi tìm Tần Lạc Y, cũng không để bụng. Đoạn thời gian trước, thậm chí điện hạ cả đêm không trở lại, hắn vụng trộm đi theo một lần, phát hiện điện hạ buổi tối mỗi ngày ngồi trên cây, hại hắn tức giận muốn chết.

Ba ngày trước điện hạ đi gặp Tần Lạc Y, sau khi trở về cứ như vậy...Khẳng định là nữ nhân kia lại làm ra chuyện đến dày vò điện hạ. Hắn nghĩ không thông, chủ tử thiên tân vạn khổ đến tìm nàng, thích nàng đến mức ngay cả nữ nhân nào cũng không để trong mắt, đến tột cùng nàng có cái gì không hài lòng, một hai phải dày vò chủ tử hắn?

Cư nhiên để cho chủ tử mỗi ngày đều ngồi trên cây. Mỗi lần nhớ tới việc này, hắn liền vô cùng buồn bực phẫn nộ. Hiện tại hắn chỉ hối hận ngày đó chủ tử xuất quan, vì cái gì hắn không đi theo, bằng không sẽ không giống như bây giờ, không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, mới biến điện hạ trở nên mất hồn mất vía, tựa như đánh mất ba hồn bảy vía.

"Tần Lạc Y chết tiền." Nhìn gian phòng điện hạ một mảnh tối đen, hắn rốt cục nhịn không được thấp chú một tiếng, xoay người muốn hướng về phía ngoài viện lao đi, hắn muốn đi tìm nữ nhân kia để hỏi rõ ràng.

"Cung Ly!" Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ trong phòng truyền đến, bóng dáng Cung Ly vọt tới một nửa đột nhiên bị kiềm hãm, vội vàng hướng chạy tới phòng Sở Dật Phong, cung kính đứng trước mặt Sở Dật phong.

"Ngươi muốn đi đâu?" Sở Dật Phong lạnh lùng nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tối đen mang theo khí phách sắc bén.

"Điện hạ..." Cung Ly căm giận khó bình ổn, lại bị hắn nhìn rùng mình, lời nói muốn đi tìm Tần Lạc Y liền không dám nói ra.

"Trở về phòng của ngươi đi." Sở Dật Phong nhìn hắn một lát, sau đó mở miệng lần nữa, thanh âm thanh lạnh nhạt mạc, ánh mắt lập tức dời về phía bên ngoài cửa sổ.

"Điện hạ, thỉnh ngài bế quan đi, nếu không bế quan, Nam tiền bối bọn họ nói về sau sẽ thực phiền toái." Nhìn Sở Dật Phong lười biếng dựa trên nhuyễn tháp, hoàn toàn không tính toán bế quan, Cung Ly mở miệng khuyên nhủ.

"Đi ra ngoài." Sở Dật Phong không quay đầu, trong thanh âm hờ hững bình tĩnh ẩn chứa một cỗ sóng gió cuồng bạo bắt đầu khởi động.

Cung Ly ở bên cạnh hắn hiểu được hắn muốn bộc phát, không dám khuyên nữa, chỉ phải lui ra ngoài. Sở Dật Phong nhìn ngoài cửa sổ, một đêm chưa ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.