"Nguyên lai trong lòng trong mắt Y nhi, cư nhiên chỉ có hắn." Trong mắt Phượng Phi Ly bốc hỏa, tuy rằng trên mặt còn đang cười, nhưng ánh mắt kia rõ ràng cực âm chí sắc bén.
Tần Lạc Y trừng mắt nhìn. Nàng bất tri bất giác đã đem nghi vấn trong lòng hỏi ra. Chỉ là nguyên bản Sở Dật Phong cùng nàng ở chung một chỗ, hiện tại hắn không ở đây, trong phòng trống rỗng xuất hiện hai sư huynh, nàng tự nhiên nghi hoặc Sở Dật Phong đi đâu?
Bất động thanh sắc buông thần thức ra, nàng ở trong nhà tìm kiếm bóng dáng Sở Dật Phong, rất nhanh phát hiện tòa nhà tây bắc khác thường, Sở Dật Phong, Cung Ly còn có vài tu sĩ ngọc phủ, bọn họ đều bị vây bên trong một tòa trận pháp.
Trong lòng Tần Lạc Y buông lỏng, phượng mâu lóe lóe, tay trái giữ chặt Phượng Phi Ly, tay phải giữ chặt Đoan Mộc Trường Thanh, trên mặt trắng nõn thanh nhã tràn ra miệng cười, trong mắt ôn nhu liễm diễm:"Trong mắt Y nhi trừ bỏ hắn, tự nhiên có Đại sư huynh, còn có Nhị sư huynh."
Nơi này có trận pháp cực kỳ lợi hại ẩn nấp tòa nhà, nàng không dự đoán được hai người bọn họ cư nhiên tìm đến nhanh như vậy.Bất quá trong lòng thực sự có chút áy náy, nguyên bản chỉ muốn cùng Sở Dật Phong đi ra ngoài một chuyến mà thôi, buổi tối trở về, không nghĩ tới trì hoãn, chính là hai ngày, không trách được bọn họ sẽ sinh khí.
Lúc trước xem hai người bọn họ âm thầm liên thủ đối phó Sở Dật Phong, nhằm vào hắn khắp nơi...Bộ dáng vẻ mặt Sở Dật Phong buồn bực ẩn nhẫn, trong lòng có chút đau lòng Sở Dật Phong, nên mới hơi do dự liền đi theo hắn. Sau khi đi ra mới phát hiện Sở Dật Phong chính là một con sói xám khoác da dê.
"Phải không?" Phượng Phi Ly hơi nghiêng người về phía trước, quang ảnh ánh lên đôi thủy quang, xinh đẹp khiến cho người ta tim đập nhanh, khóe mắt lại mang theo ba phần tà khí, dị thường quyến rũ.
Đoan Mộc Trường Thanh một thân hắc y lẳng lặng ngồi bên cạnh người nàng, mâu quang trong trẻo lạnh lùng khó lường, mang theo một cỗ ý tứ hàm xúc không hiểu, bình tĩnh nhìn chăm chú nàng, giống như muốn xem thấu mỗi một phần thần tình biến hoá của nàng.
Tần Lạc Y bị bọn họ nhìn đến trong lòng căng thẳng, trên mặt tươi cười càng thêm sáng lạn, gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên."
"Vì cái gì không nói một tiếng đã đi theo hắn?" Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh hiện lên ánh sáng lạnh, hắn đuổi theo một hắc y nhân rời đi không lâu, liền cảm thấy không quá thích hợp, đến khi trở lại liền không nhìn thấy bóng dáng Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong.
Trong nháy mắt kia tâm hắn lạnh lẽo. Trong ngoài toà nhà không có dấu vết đánh đấu, tất cả như cũ, trừ bỏ hai người nguyên bản ở trong phòng lại không có tung tích. Nhìn đến tất cả hắn liền hiểu được, Y nhi cam tâm tình nguyện đi theo Sở Dật Phong...Có lẽ hai người đã sớm có dự mưu. Hắn xoay người muốn đi Hà viện, mất một phen công phu tiến vào Hà viện, kết quả Sở Dật Phong căn bản không trở về.
Trong mắt hoa đào của Phượng Phi Ly lóe ra quang mang yêu nghiệt, hừ nhẹ một tiếng: "Hiện tại chúng ta tìm đến đây, nàng đương nhiên nói như vậy nói." Trong giọng nói có tức giận không dấu được.
Sau đó hắn nâng mắt cùng Đoan Mộc Trường Thanh nhìn nhau, trong mắt có một chút quang mang tà tứ chợt lóe rồi biến mất. Trong lòng Tần Lạc Y rùng mình, trực giác không thích hợp, muốn đem bàn tay từ trong tay bọn họ rút ra đứng dậy.Đáng tiếc đã quá muộn.
Đoan Mộc Trường Thanh cúi người lại đây, thân mình áp trên thật mạnh người nàng, bá đạo hôn lên môi nàng, mà trong tay Phượng Phi Ly xuất hiện một sợi dây thừng trắng lớn như ngón tay, động tác tật như tia chớp cột vào trên tay nàng.
Chờ hắn cột chắc sau, Nhị sư huynh cắn thật mạnh vào khoé môi nàng, sau đó mới đứng dậy buông nàng ra. Tần Lạc Y nhìn dây thừng trên tay, có chút vô ngữ nhìn bọn họ, hai người này cư nhiên đồng loạt động thủ, phối hợp lẫn nhau...Bọn họ chắc chắn chính mình sẽ không nhẫn tâm đá văng ra bọn họ ra sao?
Dây thừng trói không chặt, nàng ngồi thẳng thân mình muốn cởi bỏ, nhưng làm như thế nào cũng không cởi được, hơn nữa theo động tác nàng giãy dụa một phen, dây thừng kia càng ngày càng chặt, bàn tay đều bắt đầu đau.
"Đáng chết, chẳng lẽ đây là ngọc giao thiên tàm ti?" Sắc mặt Tần Lạc Y thay đổi, trong phượng mâu hiện lên ánh lửa.
Ngọc giao thiên tàm ti dùng gân thú thập tứ giai Ngọc Giao yêu thú nơi biển sâu cực kỳ cường đại cùng thiên tàm ti, dùng bí pháp luyện chế mà thành, chỉ cần bị trói, người có tu vi cường đại cũng không tránh thoát, bởi vì kỳ thật đây là một kiện pháp khí lợi hại, trừ phi người trói ra tay cởi bỏ, hoặc dứt khoát giết chủ nhân nó, nếu không càng giãy dụa chỉ có thể bị trói càng chặt.
Nàng thực sự không thể tưởng được trên người Đại sư huynh có loại pháp khí lợi hại này, còn trên người nàng. Cánh tay bị trói tránh không thoát chưa hết, mà là bị trói trụ đồng thời, linh lực cùng phủ đệ trong cơ thể cũng bị chế trụ, căn bản không thể sử dụng.
"Đại sư huynh, nhanh cởi bỏ!" Nàng hơi nhíu mày, không hề giãy dụa, bởi vì biết giãy dụa cũng vô dụng.
Phượng Phi Ly cười khẽ sau đó lắc đầu: "Y nhi quả nhiên biết hàng, đây là ngọc giao thiên tàm ti...Bất quá không thể cởi bỏ, nói không chừng cởi bỏ một cái Y nhi lại chạy mất." Mắt hắn híp lại, nâng nhẹ tay xoa nhẹ mặt nàng.
Tần Lạc Y nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt trắng, dứt khoát dựa phía sau giường, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: "Chẳng lẽ chàng chuẩn bị trói ta luôn như vậy sao?"
Tần Lạc Y không nhìn hắn, quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Trường Thanh: "Nhị sư huynh." Trong mắt nàng lóe ra quang mang chờ mong.
Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh thanh lãnh hiện lên một chút u quang, trực tiếp không nhìn, trong lòng lại chua xót không thôi, hắn thật sự ghen tị Sở Dật Phong.
"Nàng kêu ai cũng vô dụng, không có người cởi trói cho nàng." Phượng Phi Ly cúi lại đây, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, sau khi nói xong, hôn thật mạnh lên môi nàng.
Lại một đường đi xuống.Cổ áo vạt áo bị hắn đẩy ra. Nhìn trên da thịt nàng tuyết trắng có nhiều vết đỏ, ý cười khóe môi âm trầm, mạnh mẽ xuất thủ đem nàng đẩy ngã trên giường, sau đó cắn thật mạnh lên cổ nàng.
"Phanh!"
"Phanh!"
"Ngăn bọn họ lại!" Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, còn có tiếng động quát chói tai.
Phượng Phi Ly từ trên người Tần Lạc Y ngẩng đầu lên, nhìn phía ngoài cửa sổ, trong mắt hoa đào hiện lên không hờn giận nồng đậm.Thần sắc Đoan Mộc Trường Thanh càng lạnh hơn.
Đang chuẩn bị đem Thanh Y khôi lỗi ra, đem hai sư huynh gõ tỉnh trước, hoặc chính mình dứt khoát chạy vào trong vòng tay không gian, hơi thở hổn hển, cũng theo cửa sổ nhìn lại.
Sở Dật Phong, Cung Ly cùng đám người đã phá giải trận pháp, muốn hướng tới trong viện phóng đến, lại bị Vô Ngân mang theo mười mấy người ngăn bên ngoài, song phương đánh nhau kịch liệt.
"Chúng ta thật sự coi thường hắn, cư nhiên nhanh như vậy liền đi ra." Đoan Mộc Trường Thanh hừ lạnh.
"Đi ra vừa lúc." Phượng Phi Ly cười đến nguy hiểm, khớp ngón tay nắm chặt.
"Không sai, đi ra vừa lúc." Thần sắc Đoan Mộc Trường Thanh băng hàn, bóng dáng tật như tia chớp từ cửa sổ phóng ra ngoài, bàn tay nắm thành quyền đánh thật mạnh hướng Sở Dật Phong đã bỏ qua đám người Vô Ngân.
Thần sắc Sở Dật Phong âm lãnh, tế ngọc phủ ra nghênh đón.
Tần Lạc Y bị trói tay từ trên giường nhảy xuống, dùng chân đá văng cửa muốn chạy ra ngoài, Phượng Phi Ly một phen bắt được nàng, lại đem nàng áp trở về trên giường.
"Đại sư huynh!" Tần Lạc Y quát khẽ, phượng mâu trừng mắt hắn: "Mau cởi trói cho ta." Nàng muốn đi ra ngoài, không thể để cho bọn họ đánh tiếp như vậy.
"Nàng muốn ra ngoài?" Phượng Phi Ly cười đến yêu nghiệt: "Lo lắng hắn sao? Muốn đi giúp hắn...Hoặc là cùng hắn chạy đi?"
Trong lời nói là ghen tuông không dấu được, đem nàng áp tới quá nặng, hoàn toàn không tính buông tay. Trên tay lại xuất hiện ngọc giao thiên tàm ti, trước khi nàng chưa kịp phản ứng, nhanh chóng trói chân nàng lại, tay chân nàng đều bị trói, muốn nhảy xuống giường cũng không được.
Mà hắn tươi cười yêu nghiệt, tùy tay điểm vào tay nàng một chút, nàng liền không thể nói chuyện, sau đó từ cửa sổ xông ra ngoài, tế ngọc phủ ra, dị thường tàn nhẫn công kích hướng tới Sở Dật Phong.
"Phượng Phi Ly!" Ngực Tần Lạc Y phập phồng kịch liệt, phượng mâu bốc hỏa,muốn hét to nhưng làm như thế nào cũng không hét được, nàng biết á huyệt chính mình bị Phượng Phi Ly điểm trúng.
Tu vi Sở Dật Phong chỉ là ngọc phủ sơ giai, so ra vốn kém hai người Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh, huống chi hai người liên thủ, trong nháy mắt liền hạ xuống thế hạ phong, trên người bị Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh hung hăng công kích vài lần.
Tu sĩ ngọc phủ Tần gia khẩn trương, quát chói tai một tiếng, phối hợp ăn ý tạo ra một toà trận pháp vòng tròn, đem Vô Ngân cùng hơn mười người vây quanh vào, lợi dụng trận pháp đối phó bọn họ, phát huy chiến lực lớn nhất, sau đó còn hai người không xuất thủ, vọt tới bên người Sở Dật Phong trợ trận.
Hai người kia một người là ngọc phủ ngũ giai, một người là ngọc phủ tam giai, hơn nữa có Sở Dật Phong, ba đối hai, vừa lúc đánh ngang tay.
Thân thể Tần Lạc Y mềm nhũn ngã xuống giường, muốn đi ra, lại hữu tâm vô lực, thế lực song phương ngang nhau làm cho lòng nàng tạm thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng tay chân bị trói, tạm thời không tránh thoát, trong cơ thể lại không có linh lực, nàng hít sâu một hơi, thân mình thẳng dậy từ giường nhảy xuống, hai chân cùng đứng trên mặt đất, đang muốn dùng thân mình đẩy cửa đi ra ngoài ngăn cản bọn họ, bạch quang hiện lên, một đạo bóng dáng bạch sắc đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Người tới lặng yên không một tiếng động, mấy chục tên tu sĩ ngọc phủ bên ngoài, cư nhiên không ai phát hiện hắn đã đến. Tần Lạc Y đầu tiên là cả kinh, đợi khi thấy rõ ràng người tới, nhãn tình lập tức sáng lên: "Bạch Y!"
Cư nhiên là Bạch Y đã hai năm không gặp, thân hình cao ngất thon dài, con ngươi đen sáng ngời, khuôn mặt vô cùng tuấn dật, phong độ nhanh nhẹn, phảng phất như trích tiên. Tần Lạc Y cười gọi tên hắn, nhưng kêu gọi không tiếng động, nàng vẫn không thể phát ra tiếng.
Bạch Y nhíu này nhỏ đến khó phát hiện, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, trong mắt hiện lên một chút duệ quang, sau đó lại nhìn tay chân nàng bị trói, đột nhiên đưa tay, đem nàng chặn ngang ôm lấy, từ cửa sổ phóng ra ngoài, sau đó như lưu tinh, biến mất rất nhanh.
Bạch Y ôm Tần Lạc Y không kiêng dè mọi người, nên mọi người trong viện đang đánh nhau cùng một chỗ thấy được.
"Y nhi!" Ba người Phượng Phi Ly đang triền đấu phát hiện bóng dáng Bạch Y, mạnh mẽ ngừng lại, nhìn một nam nhân khác ở trước mặt bọn họ đem nữ nhân chính mình ôm đi, sắc mặt đều thập phần khó coi.
"Đuổi theo!" Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh nhìn nhau, cho dù biết lấy tu vi Bạch Y bọn họ thực sự có khả năng không đuổi kịp, nhưng không muốn từ bỏ, hai người không hề cùng Sở Dật Phong chiến đấu, nhanh chóng ngự hồng đuổi theo.
Sở Dật Phong chưa từng gặp qua Bạch Y, Tần Lạc Y bị ôm đi phẫn nộ sốt ruột, cũng lập tức mang người đuổi theo. Đuổi được mấy trăm dặm, nơi nào còn bóng dáng Bạch Y? Hắn vừa giận vừa vội, tròng mắt phiếm sát khí hồng quang, chưa từ bỏ ý định tiếp tục tìm kiếm, lại phái người trở về đem Nam Chinh cùng tất cả mọi người trong Hà viện lại đây cùng nhau tìm kiếm.
Tần Lạc Y nhìn Bạch Y hai năm không gặp, nguyên bản vô cùng kinh hỉ, hắn đi trên biển, tuy rằng trên người nàng có linh hồn ngọc giản, biết hắn không có việc gì, bất quá luôn có chút lo lắng cho hắn, đặc biệt là sau khi yêu thú triều bộc phát.
Đang muốn thỉnh hắn hỗ trợ đem ngọc giao thiên tàm ti trên người chính mình cởi bỏ, không nghĩ tới Bạch Y cư nhiên ôm nàng bỏ chạy, thời gian trong nháy mắt liền phóng ra mấy vạn dặm, đến một toà khê cốc hoàn cảnh thanh u mới ngừng lại được.
"Bạch Y, thả ta xuống dưới." Tần Lạc Y bị hắn gắt gao ôm chớp mắt nhìn, truyền âm nói, trong lòng nghi hoặc hắn đưa chính mình tới nơi này làm gì.
Bạch Y nhìn khuôn mặt nàng trắng nõn tuyệt mỹ...Tóc đen không vấn cao, buông xuống sau người, ánh lên da thịt nàng tuyết càng thêm trắng nõn trong suốt. Ánh mắt tối đen hiện lên một chút quang mang khác thường, buông tay thả nàng xuốmg.
Tần Lạc Y thuận thế ngồi xuống một tảng đá cao nửa người, trên tay cùng trên chân không dám có động tác lớn, đặc biệt trên tay, ngọc giao thiên tàm ti kia trói rất chặt, hơi xiết vào da thịt.
Nhìn đến hai thứ trên tay trên chân, nàng liền không thể khống chế nghĩ tới Phượng Phi Ly, còn có Sở Dật Phong cùng Đoan Mộc Trường Thanh...Cũng may vừa rồi tốc độ Bạch Y rời đi không nhanh, Bạch Y xuất hiện, làm cho bọn họ lập tức dừng đánh nhau, đuổi theo.
Mà Bạch Y nhìn nàng hơi hơi nhíu mày, khuôn mặt thanh tú diễm lệ, trong mắt hiện lên một chút buồn bã, thầm nghĩ trong lòng, trách không được Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đều cực thích ôm nàng, thân mình mềm mại nhẹ nhàng, quả nhiên làm cho người ta yêu thích không buông tay.
"Bạch Y, ngươi có thể giúp ta giải huyệt không?" Bí pháp điểm huyệt của Phượng Phi Ly quá mức quái dị, nàng lại không có linh lực, thử vài lần, đều không thể giải huyệt, liền muốn Bạch Y hỗ trợ.
Bạch Y gật gật đầu, tao nhã tiêu sái đến trước mặt nàng, bạch sam như mây đắm chìm trong mảnh hào quang màu vàng thản nhiên, bóng kéo xuống thật dài. Hắn cầm tay nàng, một cỗ linh lực nhu hòa rót vào trong cơ thể nàng, rất nhanh Tần Lạc Y liền cảm thấy kinh mạch bị cản trở phút chốc trở nên thông suốt.
"Bạch Y." Nàng thử gọi tên hắn, phát hiện chính mình nói chuyện phát ra thanh âm.
Nhất thời trong mắt sáng ngời, ánh mắt cực nóng nhìn hắn. Bạch Y quả nhiên là Bạch Y a, nàng cơ hồ không nhìn thấy chuyện tình hắn không làm được, quá cường hãn!
"Đa tạ." Nàng hướng về phía hắn nhoẻn miệng cười, sau đó lập tức đưa tay đến trước mặt hắn, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn nói: "Còn có ngọc giao thiên tàm ti này, ngươi có thể cởi bỏ không?"
Tần Lạc Y hiện tại mặc một thân quần áo hồng nhạt tính chất cực kỳ nhu hòa, do nàng ở thời điểm đêm qua Sở Dật Phong rốt cục thỏa mãn buông ra, không để ý hắn phản đối mặc vào người, nguyên bản nàng sợ chờ Sở Dật Phong tỉnh lại sẽ nhịn không được thú tính, không nghĩ tới tỉnh lại không thấy Sở Dật Phong, đã thấy hai sư huynh phẫn nộ.
Ánh mắt Bạch Y dừng trên cổ tay nàng đưa đến trước mặt chính mình. Ngón tay Tần Lạc Y thon dài mượt mà, trắng nõn mịn màng, móng tay đẹp mắt lộ ra ánh sáng hoa đào phấn hồng, hai tay được y phục hồng nhạt phụ trợ, có vẻ càng thêm trong suốt, làm cho người ta có xúc động gắt gao nắm trong tay.
"Có thể cởi bỏ không?" Liếc nhìn ánh mắt Bạch Y nhìn chằm chằm tay chính mình, hơi nhíu mày, thần sắc có chút khó lường, vẫn không nói gì, Tần Lạc Y không khỏi lại mở miệng lần nữa, chẳng lẽ Bạch Y không thể cởi bỏ?
Bạch Y đem ánh mắt từ trên tay nàng rời đi, nhìn về phía cổ tay nàng, ngọc giao thiên tàm ti cách quần áo trói trên tay nàng, đã trói rất chặt. Lúc trước trong gian phòng kia, hắn nhìn Phượng Phi Ly trói tay nàng, còn trói trên chân. Kỳ thật Phượng Phi Ly cũng sợ làm nàng bị thương, nên không trực tiếp cột vào cổ tay, mà cách một tầng vải.
"Phượng Phi Ly hỗn đản!" Tần Lạc Y thì thào, liếc Bạch Y trầm ngâm thật lâu không nói gì, nàng buông tay xuống, thần sắc buồn bực mang theo ảo não.
"Đây là ngọc giao thiên tàm ti...Ta thử xem có thể cởi bỏ hay không." Cuối cùng Bạch Y mở miệng, thanh âm trầm thấp thanh nhuận, sau đó thuận thế ngồi bên người nàng, vươn tay cầm lấy hai tay Tần Lạc Y đặt trên đầu gối, ánh mắt sâu thẳm dừng ở ngọc giao thiên tàm ti trên cổ tay nàng.
Bởi vì cách gần, hương thơm mê người trên người Tần Lạc Y lại chui vào chóp mũi hắn lần nữa, làm cho mâu quang hắn càng sâu. Bạch Y có không chút để ý nhìn ngọc giao thiên tàm ti, lăn qua lộn lại xem.
Trong quá trình này, tay Tần Lạc Y thủ thủy chung bị hắn giữ lấy, tuy rằng vì cởi bỏ ngọc giao thiên tàm ti, bất quá trong lòng Tần Lạc Y bắt đầu có chút không được tự nhiên.
Bạch Y cầm tay chính mình thật chặt, hai người cơ hồ vai chạm vai,vài sợi tóc đen nhánh bên cạnh hai má hắn theo gió phiêu lãng,đảo qua sườn mặt nàng,phất nhẹ như có như không, nàng thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi dài đen nhánh trên mắt hắn
Ở sau người nàng, là một cây đại thụ, nàng hơi dịch thân mình, sau đó không dấu vết lùi lại cây đại thụ phía sau, đem khoảng cách quá gần giữa hai người bọn họ tách ra một chút.
Mà Bạch Y nắm tay nàng, rũ mí mắt xuống, tựa hồ vẫn đang thập phần cẩn thận nhìn ngọc giao thiên tàm ti trên cổ tay nàng. Bạch Y nhìn xem cẩn thận, nàng tự nhiên không thể làm phiền hắn, ánh mắt hướng tới bốn phía nhìn một vòng, cuối cùng lại trở xuống trên người Bạch Y.
Ngọc thụ lâm phong, đẹp như quan ngọc, mày rậm tú nhã, mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo đến cực điểm, con ngươi tối đen phiếm quang mang rạng rỡ sinh huy, đẹp hơn tất cả bảo thạch trên thế gian...Hắn cứ tùy ý ngồi bên cạnh nàng như vậy, vô luận nhìn từ góc độ nào, đều cảm thấy hắn tuấn mỹ phi phàm, phong thái lỗi lạc.
Mà khiến nàng tán thưởng nhất không phải dung mạo hắn, mà là một thân phong hoa, "Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu phiêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết", thanh nhã phiêu dật, thật sự như trích tiên.
*(Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,
Phiêu phiêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.
Dịch:
Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp,
Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên.
=>Đây là bài "Lạc Thần Phú" của Tào Thực.)*
"Bạch Y, sự tình trước kia, ngươi nhớ lại cái gì không?" Nàng chớp mắt nhìn, đột nhiên hỏi Bạch Y.
Nam tử trích tiên như vậy, cư nhiên quên mất ký ức, mất trí nhớ, thật sự rất đáng tiếc.Nếu hắn có thê tử, nhi tử, còn có thân nhân...Hắn đã mất trí nhớ nhiều năm, bọn họ khẳng định sẽ nhớ hắn, sẽ lo lắng cho hắn.
Trong phượng mâu hiện lên một chút quang mang ngọc lưu ly, không biết nữ nhân có thể được nam tử như trích tiên yêu thích có bộ dáng gì.Nghĩ đến dị trạng lúc trước trong sa mạc, trong lòng đoán hắn mất trí nhớ, chín phần cùng lôi kiếp khủng bố lúc trước có liên quan.
Bạch Y nâng mắt liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng buông tay nàng ra, lắc đầu nói: "Không có." Thần sắc thản nhiên, tựa hồ không có trí nhớ trước kia, cũng không phải sự tình quá quan trọng.
Tần Lạc Y nâng tay vỗ bờ vai hắn, muốn an ủi hắn vài câu, lại quên mất trên tay bị ngọc giao thiên tàm ti trói, vừa động liền làm cho dây trói càng chặt, không khỏi khẽ gọi hô đau một tiếng, mi tâm nhíu chặt. Thật sự xiết vào trong da thịt.
"Không nên cử động!" Bạch Y trách mắng nhẹ, sau đó cầm tay nàng, một đạo tử quang từ trên tay hắn, rót vào bên trong ngọc giao thiên tàm ti, dây thừng đột nhiên buông lỏng.
"Ách...Cởi bỏ?" Nhìn ngọc giao thiên tàm ti trên tay nàng rơi xuống, vẻ mặt Tần Lạc Y nhịn không được kinh ngạc, lập tức lại thoải mái.
Tử quang trên tay Bạch Y lại chợt loé lần nữa, dây thừng trên cổ chân nàng cũng bị cởi bỏ, hơn nữa trên ngọc giao thiên tàm ti đã không còn ấn ký linh hồn của Phượng Phi Ly, hiển nhiên đã bị Bạch Y xoá đi hoàn toàn.
Tần Lạc Y đem hai sợi dây cầm trong tay, phượng mâu hiện lên một đạo quang mang nguy hiểm, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, sau đó đem chúng thu vào trữ vật giới.