Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 103: Chương 103: Chương 91 (1)



Edit: Panh Hoang
“Lâm Tuyết Nhan?” .
Tiếng hét lớn vang vọng mỗi một góc nhỏ bên trong Ỷ Thúy Lâu, rồi sau đó Thượng Quan Ngâm đạp cửa mà ra!
Bên trong nhã gian, có hai vị công tử trẻ tuổi đang ngồi uống trà, nghe một tiếng quát to, công tử tà khí nhẹ nhíu mày mỉm cười nói: “Ta vẫn cho rằng sau khi nữ nhân phát hiện ra chồng mình ở nơi yên hoa, sẽ tức giận tìm đến làm phiền, nhưng ban nãy ta không có nghe lầm chứ? Vừa rồi tức giận là nam nhân! Chẳng lẽ có cả nam nhân đến cửa tìm?”
Công tử tuấn lãng nhấp một ngụm trà, vẻ mặt lãnh đạm, một đôi mắt phượng hết sức rực rỡ, kiều diễm trong hơi nóng.
Hắn bĩu môi mỏng một cái, cười nhạt nói: ” Thanh lâu lớn, loại người nào cũng có.”
Giọng nói của hắn rõ ràng lạnh thấu xương, trầm thấp mà giàu từ tính, trong vắt như nước chảy, trơn láng như gió mát, nhưng mắt phượng của nam tử dần dần nheo lại, thầm nghĩ Lâm Tuyết Nhan cũng đến đây sao? Xem ra cô gái che mặt ban nãy cứu giúp Tam hoàng tử Hoàng Phủ Lưu Vân quả nhiên là nàng, chỉ có điều. . . . . Vì sao nàng phải giúp Tam hoàng tử? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là có lòng tốt thôi sao?
Hay là bởi vì giao tình đệm nhạc trong cung yến?

Nữ tử nhà lành tại sao lại đi đến nơi Yên Hoa này? Chẳng lẽ không sợ vấy bẩn thanh danh của mình ư?
Làm cho hắn không khỏi nhớ tới cảnh tượng ngày đó nàng giúp mình chữa bệnh, lại dám há miệng nhìn chằm chằm vào vết thương chỗ bí mật, mở miệng chế nhạo, thật là một nữ tử điên cuồng!
Nhưng hắn từng nghe qua lời đồn về nàng, từ sau lúc cung yến, hắn đặc biệt tra xét quá khứ của nàng, tuyệt đối không ngờ rõ ràng xú danh của nàng, nghe nói Lâm Tuyết Nhan từng ái mộ Tam sư huynh Mộ Dung Thanh Li, sau khi bị cự tuyệt tính tình đại biến, trở nên không biết xấu hổ. Nổi danh là Thuỷ tính dương hoa. Thanh danh không có gì đáng nói, chỉ là, rõ ràng một nữ tử có thanh danh như thế lại có được y thuật siêu phàm, kỹ thuật nhảy vô song, khuynh thành tao nhã.
Thân thủ nhanh nhẹn, thật là làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng, ánh mắt của hắn nhìn theo nam tử rời khỏi phòng, dần dần bắt đầu đông lại!
Nam tử tuấn mỹ bất phàm kia, sắc mặt tái nhợt mà ủ dột, nếu không có nhìn lầm mà nói hẳn là Thất sư đệ Thượng Quan Ngâm, cũng là vị hôn phu trong lời đồn của nàng!
Thất sư đệ này từ trước đến nay chính là mắt cao hơn đầu, rốt cuộc là làm sao lại tức giận như vậy?

Hắn không khỏi tự nhiên mỉm cười, thầm nghĩ rất có ý tứ!
Nhưng là dựa vào trực giác của hắn, cảm giác hai người cũng không có xuất hiện cùng một lúc, chính là không ngờ thân thủ của nàng lại cao như thế! Thật sự là nằm ngoài dự liệu của hắn! Chỉ có điều tại sao nàng lại xuất hiện trong Ỷ Thúy lâu? Thần sắc hắn tuy có chút lơ đễnh, nhưng trong lòng lại đang suy đoán. Có lẽ là đang. . . Đến khám bệnh tại nhà?
Song đến khám bệnh tại nhà ở Ỷ Thúy lâu, tâm tư của nữ tử Lâm Tuyết Nhan này quả nhiên không giống người thường!
Gió ngoài cửa sổ từ từ thổi tới, mang theo nồng đậm mùi son phấn khác nhau!
Sau khi Tuyết Nhan uống sạch một ấm trà mới rời khỏi nhã gian, mắt đẹp liễm diễm da trắng như ngọc, thanh nhã mà động lòng người, giống như hạt sương đọng trên bông sen, nàng đứng ở trên thang lâu, ánh mắt đảo qua đại sảnh Ỷ Thúy lâu, cũng không nhìn thấy bóng dáng Thượng Quan Ngâm, thầm nghĩ hắn tức giận bỏ đi rồi!
Nam nhân này thật đúng là khó hiểu mà, dễ dàng tức giận giống như lúc mới gặp!
Cách đó không xa, Hoàng Phủ Lưu Vân khẽ nhướn mày, chợt nhìn thoáng qua tổng quản ở xa xa, tổng quản đã ngầm hiểu, nàng kia giúp điện hạ một lần, không cầu báo đáp, đến cùng là có mục đích gì?

Điện hạ từ trước đến nay không lộ núi cũng chẳng lộ nước, ở trước mặt người khác che giấu vô cùng tốt, nếu như không có nàng kịp thời ra tay, sợ là bất kể như thế nào điện hạ cũng phải chịu một ít tổn thương, mới có thể giấu diếm được ánh mắt của Nam Cung Vũ, hắn nhịn không được nhìn nàng thêm một cái, tuy rằng che che mặt bằng lụa mỏng, nhưng có loại khí chật khoa tả, hắn gặp qua vô số mỹ nữ, bất luận là tuyệt sắc mỹ nữ trong cung, hay là tuyệt đại giai nhân thanh lâu, cũng không có một người nào, không có một nữ tử nào có thể thắng được nữ tử này . Lơ đãng làm cho người ta chìm đắm trong nhất cử nhất động thoải mái của nàng. Tròng lòng chợt rùng mình, có Tam hoàng tử nảy sinh một chút hứng thú với nàng hay không?
Chỉ có điều, Tam hoàng tử chưa bao giờ động tâm với bất cứ nữ tử nào, nếu như có chút hứng thú với nàng, như vậy hắn nhất định phải điều tra xem nữ tử này là thần thánh phương nào?
Thượng Quan Ngâm tức giận hồi phủ, ánh mắt âm u lạnh lẽo, trên đường vô cùng tức giận Lâm Tuyết Nhan, một hơi tức giận buồn bực trong ngực, trong lòng tức giận không thôi. Nữ nhân này lại muốn phủi sạch quan hệ với hắn, rốt cuộc trong lòng xem hắn là cái gì? Chẳng lẽ nàng cứ như vậy không cần thanh danh của mình? Chẳng lẻ không muốn gả cho hắn? Không phải nữ tử bình thường coi trọng nhất trinh tiết ư, vì sao nàng trước sau không cần?
Chẳng lẽ nàng đúng như trong lời đồn? Thuỷ tính dương hoa không chịu nổi sao?
Không có khả năng, toàn bộ hắn đều không tin!
Dọc đường đập vào mắt hắn là ánh sáng xanh lóng lánh mê người, Thượng Quan Ngâm lại cảm giác thân mình ở trời đông giá rét, đầy nhành hoa ngọc lan trăng như tuyệt tự nhiên hóa thành băng tuyết, hắn vốn cho là coi như nàng xảy ra quan hệ với ca ca, chỉ là ca ca nhất thời nổi hứng mà thôi, Duẫn Ngọc, triền miên cùng nàng cũng là vì giải độc, hắn đối với nàng hẳn là có chút bất đồng! Hắn nhớ rõ đêm đó Lâm Tuyết Nhan rất nhiệt tình, nàng ở dưới thân hắn tận tình phóng túng, như vậy không giống người thường, huống chi, dung nhan của hắn cũng không thua kém Duẫn Ngọc và ca ca bao nhiêu, lại không ngờ được Lâm Tuyết Nhan lại dùng thủ đoạn như vậy, nàng lại muốn xem như chưa xảy ra chuyện gì? Thật là đáng hận mà!
Vì thế, tâm tình buồn bực trở lại Thượng Quan phủ, đi không bao xa liền thấy Thượng Quan Hàm nhanh nhẹn đi tới, cười mím môi nói : ” Ngâm ca ca, ta muốn nói cho ngươi một tin tốt lành, mẫu thân bảo ngươi đi thư phòng, thương lượng chuyện từ hôn!” . Thượng Quan Ngâm lặng đi một chút, trong lòng không khỏi trăm mối cảm xúc lẫn lộn ngũ vị tạp trần, từ hôn tuy là hắn an bài, nhưng không ngờ lại tới ngay lúc này. Ngực hắn có chút cảm giác đau đớn, chẳng lẽ là ông trời đã định trước bọn họ trong lúc đó không có bất cứ quan hệ nào sao?
Đi vào thư phòng, đã thấy Thượng Quan lão gia và Thượng Quan phu nhân đang thương nghị việc này.

Thấy Thượng Quan Ngâm đến, Thượng Quan phu nhân cười nói: “Ngâm nhi, ta với lão gia đang thương lượng chọn cho ngươi và Ngấn nhi một tiểu thư khuê các xinh đẹp lại hiểu lễ nghĩa, sáng mai người làm mai sẽ đưa tới chân dung những tử chưa lập gia đình, nhất định phải lựa chọn cho tốt, Duẫn Tuyết Nhi hôm nay đã là Thái Tử Phi, ngươi cũng đừng nghĩ đến nàng nữa! Thế gian này còn nhiều rất nhiều mỹ nữ để ngươi chọn lựa!”
Thượng Quan Ngâm nghe vậy nhíu mày nói : “Mẫu thân, ta không nghĩ đến Duẫn Tuyết Nhi”
Thượng Quan phu nhân cười nói: “Như thế rất tốt!”
Bỗng nhiên, Thượng Quan Ngâm nhíu mắt lại lạnh lùng nói: “Còn có. . . . Chuyện từ hôn, có thể chờ sau khi Ngấn đại ca trở về rồi nói sau được không?”
Thượng Quan phu nhân kinh hãi nói : “Vì sao?”
“Hiện tạo trong Thần Long cung đnag khủng hoảng, lúc này bàn bạc chuyện từ hôn, người đời sẽ nói Thượng Quan gia tộc chúng ta vô tình vô nghĩa, bỏ đá xuống giếng, sợ là ảnh hưởng đến thanh danh của Thượng Quan gia . Cho nên ta nghĩ đợi tình hình thực tế trong Thần Long cung ổn định rồi bàn bạc lại chuyện này sau.” Mặt Thượng Quan Ngâm không chút thay đổi, chậm rãi mà nói. Hắn đương nhiên không có khả năng nói cho cha mẹ biết quan hệ giữa mình và Lâm Tuyết Nhan, nhưng hắn vạn phần không bằng lòng chuyện từ hôn, đành phải thuê dệt ra lý do qua loa tắc trách mà nói.
“Ngâm nhi nói có lý, con ta quả thật là trưởng thành hơn rất nhiều!” Trầm ngâm một lát, Thượng Quan lão gia vẻ mặt nghiêm túc nói : “Phu nhân, về chuyện từ hôn ta nghĩ Ngấn nhi vẫn chưa về, chuyện trong gia tộc để hắn định đoạt, dù sao từ hôn cũng không phải là chuyện nhỏ, hẳn là nên đợi hắn về thượng lượng lại một hồi mới phải!”
Sau khi nghe xong lời của bọn họ, Thượng Quan phu nhân hơi hơi gật đầu, Thượng Quan Ngâm nhẹ nhàng thở ra, sau khi hành lễ xong vội vàng rời khỏi thư phòng, đi về hướng viện của hắn. Trong lòng suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn lần, bóng dáng Lâm Tuyết Nhan không ngường hiện lên trong đầu hắn, nhưng, sau này làm sao hắn mới có thể gần gũi với Lâm Tuyết Nhan đây? Thở dài một tiếng, còn chưa đi vào trong viên. Đã nghe đám Điện Tề sủa giống như chờ đợi hắn trở về. Thượng Quan Ngâm hiểu được thú ngữ, đương nhiên hiểu được ý của bọn nó, biết là chúng đang rất đói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.