Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 2: Chương 2




Đợi Tuyết Nhan hoàn hồn lại thì mũi tên kia đã đâm vào ngực nàng thật sâu.
Một chốc, xuyên tim đau đớn, tê tâm liệt phế.
Theo kinh nghiệm hai đời hành y của Tuyết Nhan , nàng hẳn phải chết mới đúng.
Giờ phút này, nàng bình yên vô sự nằm ở trên giường, ngoại trừ ở ngoài đầu cháng váng hoa mắt, thân thể không có gì khác thường.
Mặc dù Tuyết Nhan gặp chuyện này chưa bao giờ sợ, nhưng lại hoang mang không thể tin, từ từ mở mắt, quan sát bốn phía, phát hiện mình nằm ở trong một căn phòng xa lạ, ánh sáng mặt trời chói lóa ở phía trước cửa sổ, nàng từ từ nâng bàn tay lên, nheo mắt lại.
Cánh tay trước mắt trắng nõn mảnh khảnh, cốt nhục đều đều, giống như hằng năm chưa từng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đây không phải là tay của nàng, tuổi của thân thể này còn rất trẻ, ước chừng gần mười sáu tuổi, nàng kinh ngạc há miệng, lại phát ra âm thanh xa lạ.
Chuyện này… Không lẽ… trái tim của Tuyết Nhan kịch liệt co rút nhanh, trong đầu một đạo xét đánh nổ tung, vang ông ông.
Nàng cuống quít đứng dậy, soi mình trước gương .
Tuy rằng, nàng đoán được mình đã sống lại, nhưng Tuyết Nhan lại không ngờ rằng… Trong kính, một nữ tử có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, toàn thân da như băng, xương như ngọc, đôi mắt đẹp lưu ba vạn chủng, càng nhìn càng đẹp, kiều diễm dịu dàng, dáng người thướt tha, giống như một bông sen, hóa ra chỉ cần cười, nhăn mày vẫn khác với chính mình lúc trước, mặc dù mình sống hai đời đều là một mỹ nhân xinh đẹp, không ngờ vẫn kém hơn khối thân thể này vài ba phần, đáng tiếc rằng cánh môi mím lại tái nhợt làm cho người ta thương tiếc.

“Đẹp quá!” Tuyết Nhan hít một hơi khí lạnh.
“Nhan nhi… Bảo bối của ta… Ngươi tỉnh rồi…” Bỗng nhiên ở ngoài cửa truyền tới giọng nói kích động của một nữ tữ.
Tuyết Nhan hoàn hồn, quay đầu lại, chỉ thấy đứng trước mặt là tiểu mỹ nhân môi đỏ mọng, đôi mắt phượng, tóc mây xõa xuống, áo hoàng kim ngọc bích, quần tím Vân Anh, trắng ngọc ngà không tì vết, ung dung hoa quý, khuôn mặt hiện tại của khối thân thể này có vài phần tương tự với nàng.
Tuyết Nhan đối mặt với mỹ nữ xa lạ này, tất cả cảm xúc rối loạn như ma, tức giận, xấu hổ, đau lòng… tâm tình trở nên khó khống chế, tình hình bất chợt xảy ra làm nàng cảm thấy lo sợ bất an, chuyện này… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nàng dùng sức cắn môi, cố nén cảm xúc của mình đừng khẩn trương.
Thấy sau khi khối thân thể này chết không được bao lâu , nhưng còn lưu lại một ít cảm tình.
“Nhan nhi, đừng đau lòng, mẹ chắc chắn sẽ quan tâm con hơn nữa.” Giọng điệu của nữ tử xinh đẹp xuất hiện đau thương nhàn nhạt.
Dứt lời, Tuyết Nhan nghẹn họng nhìn trân trối, hiển nhiên nàng là mẫu thân mình, nàng còn tưởng rằng hai người mới đúng là tỉ muội, cố ý không muốn quan tâm tới cảm xúc khác thường của thân thể này, nhưng nàng nhịn không được liếc mắt nhìn nữ tử thật sâu, rõ ràng là bộ dáng của tuổi hai mươi , nhưng trong mắt tang thương giống như đã từng trãi qua vài thập niên năm tháng lịch lãm mà thành, nàng không khỏi xúc động ngàn vạn lần: nữ nhân này, được bảo dưỡng rất tốt!
“Nhan nhi, ăn chút cháo trước được không?” Nữ tử thấy nàng không nói, giơ tay lên, vén mái tóc trên trán nàng, trong mắt mang theo u buồn.

Tuyết Nhan gật đầu,trên mặt nữ tử vui vẻ, vội vàng xoay người lại bưng tô cháo màu trắng ngọc, bên trong là canh đậu hủ tinh xảo, mùi hương nhè nhẹ xông vào mũi, rất mê người, nữ tử thật cẩn thận đưa đến bên môi Tuyết Nhan , trong bụng Tuyết Nhan đã sớm đói khát không nhịn được , nhận lấy bát đũa, không hề hình tượng nuốt vào , đồng thời, nàng cũng chẩn đoán được nguyên nhân chết của khối thân thể này.
Tuyệt thực ba ngày, tích tụ đến nghẹn, kinh mạch đi ngược chiều.
Nói một cách khác, là bị tức mà chết !
Mặc dù nguyên nhân cái chết này làm nàng có chút buồn bực, nhưng mà, khối thân thể này tựa như một cái bình hoa sứ tinh mỹ tinh tế , đẹp mắt lại dễ vỡ, hiển nhiên sống chưa tới 60 đã chết! Người xưa nói rất đúng, hồng nhan thì bạc mệnh! Ở trong lòng Tuyết Nhan thay nàng lẳng lặng thương tiếc một lần, nhưng lại thấy may mắn, từ nay về sau, nàng có thể danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân của thân thể này!
Thấy nàng ăn sạch hết đồ ăn, đôi mắt đẹp của nữ tử trợn tròn, tay run lẩy bẩy, vẻ mặt kích động.
Nàng chợt ôm chặt lấy Tuyết Nhan, vẻ mặt nhăn nhúm, lập tức Tuyết Nhan kinh ngạc nhìn biểu hiện cảm xúc của nữ tử có thái quá hay không?
Nữ tử run giọng nói: “Nhan nhi, lần sau đừng bao giờ tuyệt thực nữa được không? Lần sau con muốn cái gì, mẹ cũng có thể cho con, con thích cái gì? Áo thêu tơ vàng, đồ trang sức, châu báu, Phỉ Thúy, đồ cổ tranh chữ, linh đan tiên dược… Mẹ sẽ tìm cho con tất cả nếu có thể, mẹ sẽ tìm mọi cách để cho con!”
Tuyết Nhan nghe vậy, buông bát đũa xuống, mắt cụp xuống suy nghĩ sâu xa.

Rốt cuộc nàng là ai? Thế mà lại có được những thứ mà người bình thường không có? Nhưng trực giác của nàng cho thấy, chủ nhân thân thể này đều không muốn tất cả những thứ đó.
Thấy Tuyết Nhan vẫn không hề động dung, sắc mặt nữ tử thoáng chốc trở nên tái nhợt: “Nhan nhi, chẳng lẽ con thật sự rất thích tam sư huynh?”
Tam sư huynh? Tuyết Nhan ngớ ngẩn, lúc nàng nghe được ba chữ “Tam sư huynh”, người đã chết nhưng vẫn lưu lại tình tố gợn sóng, xem ra cái chết của nàng có quan hệ với vị tam sư huynh này? Không ngờ rằng chủ nhân thân mình vẫn còn tồn tại cái gọi là si tình?
Nữ tử thấy Tuyết Nhan vẫn không nói một lời, nghĩ rằng nữ nhi vẫn không thoát khỏi được cảm tình gông cùm xiềng xiếc, sắc mặt càng khó coi hơn.
“Cung chủ, võ lâm minh chủ đang tìm ngài.” Ngoài phòng truyền tới giọng nói cung kính của thị nữ.
“Ta biết rồi!” Nữ tử thở dài , nhẹ nhàng buông Tuyết Nhan ra, hai tay xoa nắn quần áo, nữ nhi của nàng luôn phân vân, có lẽ là nàng nợ nữ nhi nhiều lắm, nhưng sự cưng chiều của nàng không thể thỏa mãn nữ nhi của mình sao, nghĩ tới đây, nữ tử không còn hơi sức rũ hai tay xuống, đứng dậy, từ từ nói: “Nhan nhi, con phải nhanh khỏe lên, ngày sau mới có thể kế thừa vị trí của ta được!”
Nàng lại thở dài, dừng một chút rồi nói: “Tương lai, con muốn bao nhiêu nam nhân, thì có bấy nhiêu nam nhân.”
Giọng điệu của nàng lời thề son sắt, cũng may Tuyết Nhan còn đang đắm chìm trong sự rung động sau khi sống lại, hoàn toàn không nghe rõ lời nói đó.
Nữ tử chậm rãi rời khỏi cửa phòng, dáng người se lạnh, trong phút chốc giống như đã già đi rất nhiều!
Rốt cục cũng đi rồi! Quả thực Tuyết Nhan sắp thở không nổi, nàng liễm chặt chân mày, lấy lại tinh thần, từ từ quan sát cảnh vật xung quanh, chỉ thấy cung thất lầu tím, bình ngọc quanh co khúc khuỷu, giường gỗ đàn hương, cản trở trước giường là lụa mỏng cẩm lan phiêu dật, đầu giường đặt một bức tranh cổ, một chiếc chén nhỏ mạ vàng hình chim phượng được treo trên tường, trên bàn đốt hương, đặt cầm cổ, hương cổ màu cổ, thanh lệ thanh lịch, không hề kém hơn thiên hạ đệ nhất y quán chút nào.
Nếu không có đoán sai, khối thân thể này, thân phận hẳn là rất tôn quý!

Nhưngnàng phải làm như thế nào… Mới có thể biết được tất cả tin tức ở nơi này?
Tuyết Nhan ngoái đầu nhìn , bỗng nhiên thấy đầu giường có một bao ngân châm, tứt khắc mắt sáng rực.
Kỳ thật thì, nàng có rất nhiều phương pháp để biết rõ thân phận của mình, trong đó có một loại gọi là thuật thôi miên, đương nhiên nàng sẽ thi triển thuật này vào một ai đó .
Tiếp đó, Tuyết Nhan giả bộ đau đầu, dụ dỗ vài tên thị nữ vào nhà, lặng lẽ lấy cây ngân châm đâm vào giữa đại huyệt của thị nữ, dùng phương thức thôi miên độc hữu của mình áp dụng vào đối phương, rất nhanh, từ trong miệng thị nữ nàng mới biết được , chủ nhân của khối thân thể này họ Lâm, cũng gọi là Tuyết Nhan, là tiểu nữ nhi của đương kim Thần Long cung chủ Phương Ngọc Dung .
Đương nhiên, lúc Tuyết Nhan còn đang đảm nhiệm chức quán chủ của thiên hạ đệ nhất y quán , không chỉ có một lần nghe nói qua về Thần Long Cung, trong truyền thuyết là một thánh địa của chốn giang hồ. Mà Thần Long cung chủ là nữ tử hiển hách thanh minh trong chốn giang hồ, thừa kế chức vị, đời đời tương truyền lại.
Lại nghe nói Thần Long cung chủ tinh thông sử dụng nhan thuật, nhiều cung chủ đảm nhiệm đều có dung mạo của một thiếu nữ.
Khó trách… nhìn qua cứ tưởng Phương Ngọc Dung khoảng hai mươi tuổi!
Càng làm cho người ta khó có thể tin là, địa vị Thần Long cung chủ còn tôn quý hơn với hoàng hậu, thậm chí có thể thu ba ngàn trai lơ.
Chẳng qua, chuyện làm cho Tuyết Nhan kinh ngạc nhất , khi nàng biết được năm nay là Kiền Nguyên năm ba mươi hai, thoáng chốc khuôn mặt trở nên trắng bệch, tay nắm chặt lại, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay nàng.
Không ngờ rằng, sau khi nàng sống lại, nhoáng một cái đã qua mười năm!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.