Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 20: Chương 20: Nàng Thật Vô Sỉ.




Đêm lạnh như nước, cảnh sắc lịch sự tao nhã vô hạn, tôi tớ ai có chức nấy, nhìn như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng trong phòng khách không khí lại nặng nề.
Sắc mặt Tây Môn Nhã trắng nhợt, run giọng nói: "Bạch đại phu, chẳng lẽ không chữa được sao?"
Nàng rất hiểu rõ y thuật của Bạch đại phu, mặc dù hắn được gọi là đệ nhất y thuật của thị trấn Thần Long, thực lực tuyệt đối khỏi nói, nghe đồn ba năm trước đây Thái hậu bệnh nặng, ngay cả thái y cũng bó tay hết cách, sau đó Bạch đại phu chẩn bệnh, dùng một phương thuốc dễ dàng trừ bệnh, làm hoàng đế phải ban cho hắn danh hiệu "Đệ nhất thiên hạ thần y" thì lại bị hắn khéo léo cự tuyệt.
Nếu là bệnh này ngay cả Bạch đại phu cũng không có biện pháp chữa đây chẳng phải là chuyện sẽ không cách nào kết thúc! Vả lại chuyện này không thoát được quan hệ với nàng, suy nghĩ một chút Tây Môn Nhã đã cảm thấy trong lòng kinh hãi.
"Thật ra thì, cũng không phải là không có cách nào." trong mắt Bạch đại phu chợt lóe.
"Cách gì?" trong lòng Tây Môn Nhã bỗng nhiên lại có hi vọng.
"Cởi chuông phải do người buộc chuông." Bạch đại phu nói từng câu, khẽ vuốt chòm râu, vẻ mặt trang nghiêm.
Hắn đã hạ quyết tâm, gặp một lần người hiểu được cách sử dụng châm pháp Khống Tâm, hắn muốn biết rõ quan hệ người này với đệ nhất thiên hạ y quán, có lẽ hi vọng thức dậy cứu vớt đệ nhất thiên hạ y quán sắp tới rồi ! Dù sao, tuổi hắn đã cao, lực bất tòng tâm, làm đệ nhất thiên hạ y quán lần nữa danh tỏa sáng thiên hạ, đây cũng là tâm nguyện trọn đời của hắn!
Đang tự nghi ngờ suy nghĩ của mình, Tây Môn Nhã nắm chặt hai quả đấm."Người đâu,đi đem Lâm Tuyết Nhan đến cho ta."
Tối nay, nàng phải đào sâu ba thước cũng phải đem Lâm Tuyết Nhan kiếm cho ra, nàng thật sự muốn xem Lâm Tuyết Nhan dùng cái tà thuật gì? Lại để cho hai thuộc hạ của nàng bất tỉnh nhân sự, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ nhẹ nhàng cho Lâm Tuyết Nhan, cho đến bây giờ, còn chưa từng có người nào dám không đem nàng để ở trong mắt, sau đó nàng phải nói cho Vô Cực Chưởng môn, Lâm Tuyết Nhan là một yêu nữ chuyên dụng Vu thuật tà ác tổn thương đồng môn đệ tử, nhất định phải đem nàng trói lại khởi binh vấn tội, hành hạ nàng, nhục nhã nàng, làm cho nàng vĩnh viễn cũng không ngốc đầu ở Vô Cực Môn lên được.
"Đợi chút, không cần tìm, ta ở chỗ này." Cách đó không xa truyền đến âm thanh của thiếu nữ.
Âm thanh thanh thúy giống như chim hoàng anh vượt ra khỏi cốc, nhưng có chút mơ hồ không rõ, mọi người không hẹn mà nhìn lại về hướng phía tây.

Nhưng thấy phía tây đi tới một vị có phong thái thanh nhã, da trắng như ngọc, môi như hoa ngọc anh ,đẹp không sao tả xiết , đứng ở bên người nàng là vị nam tử tuyệt sắc, phong hoa vô hạn, hai người đứng chung một chỗ, thật giống như một đôi người đẹp như ngọc bích.
Không ngờ nàng lại ở chung một chỗ với Mộ Dung Thanh Li, mặc dù Tây Môn Nhã ngẩn ra, rất nhanh phục hồi tinh thần lại nói: " Nha đầu thối này, mau mau đem các nàng cứu tỉnh."
Tuyết nhan liếc nàng một cái, "Phụt" một tiếng từ trong miệng khạc ra một hột hạnh.
Mặc dù mỹ nữ phun ra một hột hạnh cũng không hề lịch sự, nhưng từ trong miệng nàng khạc ra, lại cực kỳ ưu nhã, mọi người bừng tỉnh hiểu ra, khó trách người phương xa ăn nói không rõ ràng thì ra là do ngậm một viên hột hạnh. . . . . . Đợi chút, hạt hạch này là từ đâu tới? Tây Môn Nhã ở giữa đám người chợt có loại dự cảm chẳng lành, lại thấy nàng từ trong túi lấy ra một viên hạch tròn vo vàng rực.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . tiểu tặc …người dám trộm cống phẩm ." Tây Môn Nhã giận không kềm được.
"Ngươi cũng không nên ngậm máu phun người." Tuyết nhan rất khiêu khích nhìn nàng, chỉ Mộ Dung Thanh Li nói: "Đây chính là hắn cho ta."
Mộ Dung Thanh Li khóe môi tươi cười, cũng cùng nhau lấy ra hạt hạnh, khẽ cắn một hớp, phong thái ưu nhã.
Tây Môn Nhã phát run, đây chính là do thái tử đưa tới cống phẩm hạt hạch vàng , tổng cộng có mười hai viên, nàng từng hỏi xin Phượng U Trần qua mấy lần, nhưng không có cho nàng, ai ngờ lại tặng cho Mộ Dung Thanh Li một nửa, quả nhiên là anh em như tay chân , nữ nhân như quần áo, quả nhiên là cái Phượng U Trần này đồng tính theo lời đồn đãi, chỉ sợ sẽ càng truyền càng quá mức.
Làm nàng lo lắng là, thế nhưng Mộ Dung Thanh Li cầm cống phẩm lấy lòng cái nha đầu thối này , chẳng lẽ quan hệ của hai người cũng không phải theo như đồn đãi kinh khủng như vậy?
Nếu Tam Sư Huynh đối đãi khác với nàng, Tây Môn Nhã chợt đối với Lâm Tuyết nhan càng có một tia cố kỵ, lúc Tây Môn Nhã đang chần chừ, bạch đại phu lại tiến lên hai bước, từ từ bước đi tới trước mặt Tuyết Nhan, thật sâu lạy một lạy, một mực cung kính nói: "Đệ tử Bạch Trần không biết sư phụ ở chỗ này, tới cung kính chờ đợi chậm chạp, sư phụ, xin nhận một cái cúi đầu của đệ tử."
Dứt lời, hắn đã lạy xuống.
Hành động của Bạch đại phu này làm kinh ngạc mọi người, sắc mặt Tây Môn Nhã hoảng hốt, tạm thời tam sư huynh không nói đến, vị bạch đại phu này đức cao vọng trọng, ngay cả phụ thân cũng khách sáo đối với hắn, không ngờ vị bạch đại phu này tuổi ngoài bày mươi thế nhưng xưng Lâm Tuyết Nhan là sư phụ, cái này. . . . . . Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng, nhất định là vậy ,yêu nữ lấy tà thuật khống chế Tam Sư Huynh và Bạch đại phu.

Mọi người ở đây kinh hãi , hồi nãy trong lòng Bạch đại phu hắn vẫn không thể xác định ai là người thi châm , cho đến khi nhìn thấy bản thân nàng, hắn đã sáng tỏ.
"Đồ tôn bái kiến sư tổ." Bạch y đệ tử bên cạnh bạch đại phu cũng quỳ xuống đất hành lễ, hắn cùng với bạch đại phu như hình với bóng, am hiểu nhất là đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nếu là người sư phụ kính trọng , hắn sao lại không dám kính trọng.
Chỉ là cô gái này tuổi còn rất trẻ, rất xinh đẹp, thật là làm hắn nhìn không ra.
"Xin sư phụ xin rộng lòng giúp đỡ, cứu trị hai người nữ tử này." Lúc này, ánh mắt Bạch đại phu bình tĩnh nhìn nàng nói.
Tuyết nhan đưa mắt nhìn Bạch đại phu một hồi lâu, phát hiện ánh mắt của hắn nhìn mình cực kỳ thâm trầm, trong lòng biết hắn đã bắt đầu suy đoán thân phận của mình rồi! Mặc dù hai người trên danh nghĩa là thầy trò, nhưng nàng chưa từng nói cho hắn biết thân phận chân thật của mình!
Nhưng thấy Lâm Tuyết Nhan đưa tay, nhẹ nhàng đi tới hai người cô gái bên cạnh, trong nháy mắt ở bên tai họ, lập tức giương đôi mắt ra, tỉnh táo lại.
Mọi người rung động, không ngờ kêu tỉnh các nàng, chỉ cần một búng tay mà thôi.
Thật tình, Tuyết Nhan kéo dài châm pháp Khống Tâm bằng cách dùng thuật thôi miên của thời hiện đại , kết hợp với nội lực, đồng thời nàng có thể ra lệnh thi triển trên người hai người, mà gần đây nàng thân thể cũng khôi phục rất nhiều, nội lực cũng đến tam đoạn, thi triển ngân châm thuật thôi miên, thuận buồm xuôi gió, vừa mới đến thì thực lực lại lên thêm 1 bậc.
Nhưng thấy hai nàng đứng dậy, vẻ mặt đờ đẫn nhìn một chút chung quanh, hai mặt nhìn nhau, chợt thấy ở trước mặt Lâm Tuyết nhan, lập tức nhớ tới chuyện muốn nàng rửa sạch bồn cầu , chỉa về phía nàng trách mắng nói: "Cái người này lười biếng, để cho ngươi rửa cầu , sao vẫn còn ở nơi này nhàn hạ?"
"Giọng nói to lớn thế, một ngày tắm bồn cầu, hai vị chẳng lẽ không mệt sao ?" Tuyết nhan nhìn hai người cô gái, cười lạnh.
"Lời này của ngươi là có ý gì? Lại dám chống đối chúng ta? Không biết đắc tội chúng ta sẽ có hậu quả gì sao?"
"Biết, dĩ nhiên biết." ánh mắt Tuyết nhan cố ý hay là vô tình quét qua tấm chăn của các nàng .

Hai người cô gái nào biết giữa ban ngày đã xảy ra chuyện gì, thấy chung quanh đều là người làm của đan trạch , vẫn không nhận ra tình trạng của hai người, nhìn thấy Tam Sư Huynh dĩ nhiên phải tính toán, nhưng nghe nói hắn không thích Lâm Tuyết Nhan, càng muốn ở trước mặt hắn biểu hiện một phen, vừa định nhào qua dạy dỗ nàng, ai ngờ thân thể chợt lạnh, phía dưới chăn hẳn là không mảnh vải che thân, hai người kêu lên một tiếng, lại chui trở về, dung nhan bảy màu nói: "Chuyện này. . . . . . Có chuyện gì xảy ra hả?"
"Hai vị ở phòng xí thân thể trần truồng, dưới con mắt mọi người rửa sạch bồn cầu, thật là cảnh tưởng đẹp!" Mộ Dung Thanh Li cười yếu ớt nói.
"Ngươi nói cái gì? Điều này sao có thể?" Hai người cô gái thét chói tai, chỉ là. . . . . . Lời này từ Tam Sư Huynh trong miệng nói ra, rung động thật là không nhỏ, huống chi trong lòng các nàng đối với Mộ Dung Thanh Li vẫn có chút ái mộ .
"Lâm Tuyết Nhan, chẳng lẽ không đúng ngươi giở trò quỷ?" lập tức Tây Môn Nhã đứng lên tiến đến, hôm nay nếu không phải xả cơn giận này, trong lòng thật không vui.
"Ta giở trò quỷ? Người nào thấy được?" Tuyết nhan đối với nàng hờ hững, nhẹ nhàng phất ống tay áo.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." tức khắc Tây Môn Nhã bị nàng làm nghẹn.
"Ngươi thấy được?" Tuyết nhan chợt chỉ chỉ người làm chung quanh, mọi người lắc đầu.
"Như vậy là ngươi thấy được?" Nàng lại chỉ vào Mộ Dung Thanh Li, Mộ Dung Thanh Li cũng lắc đầu một cái, trong mắt mang theo nụ cười.
"Nếu không ai thấy, ngươi chém gió cái gì, chẳng lẽ Tây Môn sư tỷ thích nhất ăn nói lung tung?"
"Rất tốt, rất tốt!" Tây Môn nhã giận đến suýt nữa hộc máu, xem ra không thể không sử xuất đòn sát thủ, "Ngươi chờ, ta đi đem Nhị Sư Huynh gọi tới, tất cả do hắn định đoạt."
"Tây Môn tiểu thư chậm đã." Bạch đại phu chợt tiến lên hai bước nói: "Ta dám cam đoan, chuyện này không liên quan đến sư phụ ta, ta mới chẩn đoán bệnh qua, đều là bởi vì các nàng hai người có ý đồ bất chính, lúc luyện công Tẩu Hỏa Nhập Ma, trúng tà, may sư phụ ta tốt bụng, chạy xa tới như vậy cứu trị cho họ, các ngươi sao không biết cảm tạ nàng, ngược lại muốn vu hãm cho nàng?"
Tuyết nhan không nhịn được cười thầm, không ngờ Bạch đại phu đổi trắng thay đen cũng khá tốt!
"Có phải Tẩu Hỏa Nhập Ma hay không, Nhị Sư Huynh ta chẳng lẽ không nhìn ra?"
"Khụ, không nói gạt ngươi, Phượng công tử vừa rồi mới đem bệnh nhân giao cho ta, hắn cái gì cũng không đếm xỉa tới, nếu ngươi tìm hắn, cũng sẽ tự tìm mất mặt." Bạch đại phu thản nhiên nói.

"Bạch đại phu nói không sai, tính tình của Nhị Sư Huynh như thế ngươi nên hiểu rõ mới đúng." Mộ Dung Thanh Li cười như không cười nói.
"Các ngươi. . . . . ." Tây Môn nhã phát hiện hôm nay hình như tất cả mọi người cùng mình xung khắc, nàng tức giận đến mức muốn giật tóc.
"Tây Môn sư tỷ, chúng ta không muốn sống nữa!" Hai người cô gái đột nhiên gào khóc lên.
Tây Môn Nhã nhìn tất cả trước mắt, nhéo quyền, cắn răng nghiến lợi, một câu cũng nói không nên lời. Nhưng Tuyết Nhan rõ ràng, Tây Môn Nhã không có gây sự trực tiếp với nàng, cũng không đại biểu nàng sẽ bỏ qua ình, xem ra chuyện xấu sau này có thể liên tục không ngừng, theo nhau mà đến!
Đêm khuya vắng vẻ, Vô Cực Môn cực kỳ an tĩnh.
Tuyết nhan đi tới phía sau núi, nghĩ tới hôm nay chuyện đã xảy ra, trong lòng ẩn có một tia không vui.
Lúc tâm tình nàng áp lực, luôn thích đi ra ngoài một mình một chút.
Đi tới bên cạnh dòng suối, nàng cởi giầy, nằm ở trên cỏ, hai chân ngâm mình ở trong nước, trong miệng ngậm lấy một cọng cỏ, thổi ra tiếng ưm ưm đứt quãng ,mất hứng xướng lên vài tiếng, bộ dáng này thật may là không có người nào nhìn thấy, ai có thể nghĩ tới một mỹ nữ sẽ không có hình tượng thế này, thậm chí có chút du côn, có chút cà lơ phất phơ.
Trong lòng nàng thật ra thì có chút tùy ý, nhân tính vốn có nhiều mặt , chỉ là không dám biểu hiện nhiều mặt trước mặt người khác mà thôi, tự nhiên sẽ bị người khác cho rằng như thế nào.
Mang giày xong, tiến sâu vào cánh rừng, vì không đánh vỡ đêm yên tĩnh, nàng dùng Tật Phong Bộ, không nghe được bất kỳ tiếng bước chân nào, chợt, từ sâu trong rừng truyền đến giọng nói cùa một nam một nữ , Tuyết Nhan vốn định rời đi, lại cảm giác âm thanh có chút quen thuộc, thân thể dừng lại.
Tỉ mỉ nghe, nàng kia khóc thút thít, giống bị nam tử kia cự tuyệt.
Nam tử này thật sự không hiểu thương hương tiếc ngọc, từ bóng lưng xem ra, vóc dáng nàng kia rất khá, nếu là do nàng nói..., có lẽ lời nói sẽ không sắc bén như thế, thật là làm đả thương lòng của cô nương kia nha!
Mà tên nam tử kia bản lĩnh cao ráo, ngọc thụ lâm phong, vóc người cũng thật sự rất tốt!
Vậy mà lúc này nam tử không có dừng lại lâu, rất nhanh xoay người lại, khi nàng thấy rõ mặt mũi nam tử kia thì trong lòng đột nhiên cả kinh, không ngờ. . . . . . Lại là hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.