Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 21: Chương 21: Bị Người Lập Kế




Tối nay trăng tròn hoa thắm, gió nhẹ phất , từng mãnh bay phất phơ xuống trong rừng.
Không ngờ, nàng chỉ ra ngoài tùy tiện đi một chuyến, lại có thể gặp phải một màn diễn Hoàng cầu xin Phượng.
Dưới ánh trăng, nàng kia khóc hoa lê đẫm mưa, nước mắt tựa như đứt dây trân châu, trông rất đẹp mắt, Tuyết Nhan cảm giác rõ ràng nàng chính là nữ chính trong tiểu thuyết bi tình của Quỳnh Dao, khóc nhiều canh giờ, khóc nữa khóc mãi, nhưng vẫn thủy chung quấn ở bên cạnh nam tử không chịu rời đi, Tuyết Nhan nhìn thấy hết sức buồn bực, khi nam tử muốn rời khỏi thì nàng lại kéo tay áo nam tử, không biết nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ cái gì ở trước mặt hắn, nhưng thấy thân hình nam tử kia hơi ngừng lại, đôi tay ôm vai, dựa vào trước cây lạnh lùng nhìn nàng.
Cô gái chợt nâng trán, thân thể mềm nhũn, hướng vào trong ngực hắn ngã xuống, làm như kiều hoa, bản năng nam tử thân hình lóe lên, dưới bàn chân cô gái chênh vênh, ngã ngồi trên mặt đất.
Ôm ấp yêu thương có thể đưa đến trên đất, Tuyết Nhan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, lập tức không nhịn được mím môi cười khẽ.
Lúc này, nam tử đã từ trong bóng cây tối chìm đi ra, trăng sáng bừng tỉnh như song lớn dâng lên, mà ánh trăng hoàn mỹ đã xua tan hắc ám chung quanh hắn .
Khi Tuyết Nhan thấy rõ mặt mũi của nam tử kia thì chậm rãi mở to hai mắt.
Hắn, hắn là Duẫn Ngọc.
Mặc dù dung nhan Duẫn Ngọc tuấn mỹ, phong cách xuất chúng, nhưng khí chất lạnh lẽo lại có thể làm người cách xa ngoài ngàn dặm, nàng thủy chung cho là nữ nhân Duẫn Ngọc phải vô cùng đặc biệt, không ngờ hắn lại sẽ gặp phải cô gái đối với hắn quấn quít giữ chặt lấy , có thể nói là"Rừng vốn lớn, loại chim nào cũng có" , nhưng là chẳng biết tại sao, khi Tuyết Nhan nhìn thấy hắn cùng khác cô gái ở chung một chỗ, trong lòng của nàng thế nhưng mơ hồ có chút không vui.

Vào giờ phút này, nhìn cô gái trước mắt vướng víu với hắn, mặt mũi Duẫn Ngọc lạnh lẽo, giọng điệu sơ mạch.
Hắn đối với chuyện nam nữ không hứng thú lắm, thậm chí có người ta nói hắn không hiểu thương hương tiếc ngọc.
Cô gái này hẳn là muội muội đương kim thái tử điện hạ, con gái riêng của hoàng đế bệ hạ, mặc dù chưa hề nhận ban thưởng, nhưng giá trị địa vị con người cũng không thể khinh thường, huống chi thái tử là bạn tốt của hắn, hết sức thương yêu cô muội muội này, xem như trân bảo, không ngờ cô gái này lại cầm thái tử làm tấm gỗ, dây dưa với hắn không nghỉ, nếu không phải bận tâm tình cảm và thể diện của hoàng gia, hắn hận không thể trục xuất nàng ra khỏi nơi đây, trọn đời không được đến gần hắn nửa bước.
Trời ban tâm hắn lạnh lẽo, không thích xuất hiện cô gái bên cạnh, mà tính tình vị công chúa cũng gần tương tự như Tuyết Nhan ngày xưa, điều này làm hắn không tự chủ được nhớ lại Tuyết Nhan.
Nhưng trải qua mấy ngày nay, mỗi ngày làm bạn bên cạnh thiếu nữ, mà tâm cảnh của hắn cũng dần dần có biến hóa.
Sau khi đi tới Vô Cực Môn, rời đi nàng ba ngày, đầu óc của hắn lại thường thường hiện ra bóng dáng của nàng.
Cũng không biết, bây giờ nàng như thế nào?
Trong khi hắn đang ngẩn ngơ, cô gái trên đất bỗng nhiên nhảy lên, đánh tới về phía Duẫn Ngọc, từ trong tay áo bay ra bột màu xanh dương, mang theo quái dị, mùi thơm nhàn nhạt.
Mặc dù Doãn ngọc hoàn toàn né tránh, vẫn vô ý hút vào một hớp.
"Ngươi ném cái gì ra vậy?" Duẫn Ngọc cả giận nói.

"Ngọc ca ca, thứ ta mới vửa ném chính là Hợp Hoan Tán do trong cung bí chế , huynh không có cách nào giải được đâu , trừ phi cùng ta. . . . . . làm chuyện vợ chồng!" Cô gái lúc nói chuyện, mười ngón tay bắt chéo, mặt mũi mang theo ngượng ngùng nhàn nhạt.
Dược hiệu phát huy cực nhanh, sắc mặt Duẫn Ngọc biến đổi, mơ hồ cảm thấy thân thể xuất hiện khác thường.
Chốc lát trong máu chứa chất kích tình giống như là núi lửa phun trào ra ngoài, cả người bắt đầu nóng ran bất an, hai mắt hắn cũng từ từ mà trở nên nổi đỏ, hô hấp nặng nhọc nhanh chóng.
Mặc dù sắc mặt cô gái cũng đỏ, trong mắt lại tràn đầy vẻ khát vọng, đang muốn tiến lên cởi ra áo bào của hắn, lại bị Duẫn Ngọc đẩy ra.
"Đừng trách ta, Ngọc ca ca, ta chỉ là. . . . . Chỉ là rất thích ngươi!" Nàng cắn răng, tay run run, cúi đầu lần nữa đi lên phía trước, áp sát vào trên người của hắn, tư thái hai người vô cùng mập mờ, mà nàng đưa tay ngọc thon thon ra, hô hấp dồn dập, nhẹ cởi đai dây lụa áo của hắn.
Tuyết nhan đứng ở một bên nhìn một hồi lâu, lông mi hơi vểnh, che lại tầm mắt phẫn nộ của nàng .
Dù sao, chuyện của người khác không có quan hệ gì với nàng, Duẫn Ngọc cũng không ngoại lệ, nàng vốn không muốn nhìn nữa, ai ngờ chuyện Hợp Hoan Tán đột nhiên xảy ra, nàng kia cởi áo nới dây lưng, xác định kế tiếp sẽ trình diễn tuồng đông cung!
Tuyết nhan cảm thấy có chút nhức đầu, nếu là đổi lại người khác, nàng căn bản không thèm để ý, tình yêu nam nữ cái gì, cũng chỉ là diễn một màn kịch thôi.
Có lẽ đây là cách để đạt được mục đích có được tình yêu , e rằng sẽ dùng cái chết để đe dọa, e rằng sẽ đổ thừa cả một đời người!
Nhưng mà đối phương mơ ước là ca ca của nàng, mà Duẫn Ngọc ca ca của nàng là ngàn không tình, vạn không muốn, thấy nước mắt nàng kia tấn công không được, cuối cùng mới dùng thủ đoạn hạ lưu "Hợp Hoan Tán" này, có lẽ là nhìn đúng tính tình ngay thẳng của Duẫn Ngọc mà làm tới, sau đó chắc chắn sẽ phụ trách đối với nàng, thật là vô sỉ tới cực điểm, ngay cả nàng đều muốn thay nàng kia cảm thấy trơ trẽn, nếu bây giờ trong tay nàng có một thanh đao, hận không thể đem cô gái kia cắt thành tám khúc. . . . . . Tuyết nhan cắn răng, xem ra, nàng nên ra sân.

Nào biết nàng vừa muốn hiện thân, động tác Duẫn Ngọc nhanh hơn, ra tay như điện , một chưởng đánh nữ tử này hôn mê, không chút dây dưa dài dòng nào.
Hắn hít một hơi thật sâu, bóng dáng thoáng một cái, lảo đảo hai bước, một đầu nhanh chóng bay đi hướng khác trong rừng.
Cảm thấy cực kỳ lo lắng, tuyết nhan vội vàng thi triển Tật Phong Bộ đuổi theo, nhưng thấy Duẫn Ngọc bay qua rừng cây rậm rạp, một mạch không hề dừng lại, trực tiếp chạy đi hướng chỗ trạch viện trong núi, đó lý chính là Vô Cực Môn trạch viện tư nhân của Duẫn Ngọc, bên trong chỉ có 2-3 người làm, vả lại đều là nam tử trung niên.
Không làm kinh động mọi người, Duẫn Ngọc tung người bay qua tường cao, rơi vào sau viện, không chút nghĩ ngợi liền nhảy vào bên trong hồ sen.
Hồ sen tháng năm, nước ấm mát mẻ, gió núi thổi qua mặt nước, gió mát lạnh lẽo!
Ai ngờ nhiệt độ trên thân Duẫn Ngọc không chút nào chậm lại, thậm chí còn có cảm giác khí huyết chảy ngược lại, dưới bụng từ từ trở nên cứng thẳng, lều trại phía dưới giơ lên cao, cảm giác này so luyện võ tẩu hỏa nhập ma còn khổ sở hơn rất nhiều.
Chợt, nơi xa chợt truyền đến giọng nói trong trẽo như tiếng chuông của cô gái "Duẫn Ngọc ca ca, ngâm mình ở trong nước vẫn vô dụng, dược tính của Hợp Hoan Tán rất mạnh, phương pháp tầm thường giải không được đâu."
Doãn ngọc cắn chặt hàm răng, hồi hồn từ trong khổ sở, cho là mình nghe ảo giác, lại thấy một vị thiếu nữ nhẹ nhàng đến, mặc dù mặt mũi tái nhợt, lại nổi bật lên đôi môi đỏ mọng tươi đẹp, trong thanh lệ còn mang theo một tia xinh đẹp, không phải là cô gái mà hằng đêm hắn hay tư tưởng đến kia sao?
"Nhan nhi. . . . . . Ngươi. . . . . . tại sao tới?"
Duẫn Ngọc cắn chặt hàm răng, hết sức giữ vững cho tâm linh trấn tĩnh, không ngờ lại để cho nàng nhìn thấy bộ dáng bản thân như thế này, thực không phải là điều mà trong lòng hắn mong muốn.
Tuyết nhan hé miệng cười khẽ, xinh đẹp nói: "Ngọc ca ca, bây giờ ngươi còn có thể nhịn được hay không?"

"Còn. . . . . . Còn có thể."
Trên thực tế, Duẫn Ngọc đã gần đến sát biên giới rồi, nhưng hắn thủy chung cố gắng duy trì lý trí, chỉ sợ làm tổn thương chuyện của nàng .
Lại thấy Tuyết Nhan thật nhanh đi tới trước mặt hắn, kéo hắn từ trong nước ra, hai người như gió tiến vào trong phòng, hôm nay khinh công của nàng càng ngày càng lợi hại, thậm chí có thể mang một nam tử trưởng thành vượt nóc băng tường, nhưng Duẫn Ngọc đã không rảnh suy tư, hắn cảm nhận được thân thể của nàng, ngửi được hương thơm đặc hữu trong cơ thể nàng, đầu óc sắp nổi điên.
"Duẫn Ngọc ca ca, ta giúp ngươi đem Hợp Hoan Tán khống chế lại, ngươi nhịn một chút." Chỉ thấy từ trong thân Tuyết Nhan lấy ra một loạt ngân châm, lóe ra một mảnh ánh sáng lạnh mát.
"Không cần, ngươi đi mau, đừng động vào ta." Duẫn Ngọc đã cảm thấy tình hình của mình không ổn.
"Đừng nói chuyện, bây giờ ta tới giúp ngươi." Dung nhan Tuyết Nhan biến sắc nghiêm túc .
Nàng đặt hắn ở trên giường, rút đi áo ướt của hắn, ánh mắt nhìn về phía giữa háng của hắn. Nơi đó có một khối khua lên thật cao, trong lòng nàng bang bang nhảy loạn, nơi đó là cái nam nhân đó sao?
Gò má nàng ẩn có một ti nóng lên, đúng, nàng xấu hổ! Nhưng vì khống chế Hợp Hoan Tán, nàng đã không được nghĩ ngợi nhiều, đôi tay đưa về phía cái hông của hắn, cởi ra vạt áo của hắn, cởi ra quần của hắn, lấy ra ngân châm, trước sau đâm vào huyệt Bát Liêu, huyệt Chí Thất, huyệt Thái Khê, huyệt Côn Luân, huyệt Thái Hướng, giữa mỗi hàng, lại dùng hai ngón cái vê huyệt Thận Du và huyệt Mệnh Môn của hắn. . . . . . Thật khó chịu, cả người xuất hiện cảm giác kỳ dị.
Duẫn Ngọc cắn môi, hô hấp dồn dập, dược hiệu phát tác càng thêm lợi hại.
Thân thể của hắn bị nàng xoa nắn mà trở nên nhạy cảm khác thường, hắn nhìn nàng, tim đập rộn lên, tâm tư đã khống chế không ngừng, suy nghĩ miên man, hắn giống như tưởng tượng thấy bộ dáng kiều mỵ của nàng, trong lòng đối với nàng dâng lên khát vọng vô hạn, khát vọng cách môi gợi tình của nàng hôn hắn, khát vọng thân thể của nàng nhiệt liệt cùng hắn dây dưa, khát vọng khi nàng ở dưới thân hắn trằn trọc thừa hoan.
Mà thân thể của hắn cũng dần dần không khống chế được, đột nhiên đứng dậy, lại nghe được một tiếng kêu bên tai, hắn đã đè nàng ở dưới thân thể. . . . . .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.