Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 27: Chương 27: Ngươi Dám Gạt Ta




Mắt lộ ra chán ghét, thiếu niên bỗng nhiên xoay người vào nhà.
Nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, hai mắt Tuyết Nhan như mũi tên, hận không thể đem hắn đâm thủng thành một lỗ thủng, hết lần này đến lần khác họa đến dồn dập, trong cơ thể nàng có độc mai lan hương, cho nên các nơi huyệt vị trên người nổi lên, chẳng những phá vỡ hạn chế trong cơ thể, hơn nữa nội lực không ngừng từ đan điền vọt tới, khiến bụng nàng nóng lên, tựa như xuất hiện một lốc xoáy khổng lồ dưới đáy biển, mang theo lực phá hoại trí mạng.
Tuyết nhan phát hiện độc tính mai lan hương vô cùng kỳ lạ, nó giống như là một thanh kiếm 2 lưỡi sắc bén :
Thứ nhất khiến cho nội lực trong thân thể tăng vọt, đạt tới tình cảnh cao thủ tuyệt đỉnh "
Thứ hai làm thân thể không thể chịu đựng loại nội lực này, cuối cùng đưa đến thất khiếu [1] chảy máu, nổ tan xác mà chết.
[1] thất khiếu : con người có 7 lỗ để thở, ăn, thấy, nghe.
Tuyết Nhan vội vàng dùng ngân châm ghim khắp nơi, dẫn nội lực chạy hướng huyệt Dũng Tuyền, dù sao cũng là lần đầu tiên phát tác, dựa vào y thuật của nàng và châm pháp, miễn cưỡng có thể trấn áp, nhưng nếu có lần nữa, sợ là sẽ không may mắn như vậy. . . . . . Nhưng nội lực tạm thời tăng vọt, ánh mắt nàng lẫm liệt, sáng loáng bắn ra bốn phía.
Bên trong nhà ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, tản ra ánh sáng ảm đạm.
Gương mặt thiếu niên tuấn mỹ tuyệt luân bao phủ trong không gian, âm trầm đáng sợ, trong tay vung trường tiên, từ trên mặt bình phong vắt lên một bộ áo nam dài màu đỏ, khoác lên người thật nhanh, tóc đen buộc lên nhẹ nhàng tung bay , dáng người thon dài hết sức ngạo khí, bất luận thân thể trần truồng, còn khoác y phục, khí thế của hắn không giảm nửa phần chút nào, con ngươi chói mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
Từ lúc hắn biết chuyện , hễ nhìn thấy cô gái này hắn lại nổi giận , nhưng lại đối với hắn nhượng bộ đối phương.
Đợi sau khi mặc quần áo tử tế, đi ra nội thất, phát hiện thiếu nữ lại ngồi dưới đất, hắn liếc nàng một cái, liền thấy ánh mắt nàng sáng quắc, giống như có ý đồ gì với hắn.

Hai người trợn mắt nhìn, trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, sắc mặt âm trầm, tức giận bộc phát.
Thiếu niên mắt lạnh đảo qua, quát lớn: "Tiện nhân, thế nhưng nữ giả nam trang để gạt ta! Ngươi biết tội sao?"
Nghe nói lời ấy, Tuyết Nhan giận quá hóa cười, biểu hiện của người này đã làm nàng tức giận đến tận cùng, hôm nay nàng sắp bị người đàn ông này làm tức giận hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Hắn chẳng những là một kẻ điên, còn là một đồ ngốc, nếu là nam tử tầm thường biết mình là giai nhân, dù là không có phong thái quân tử, cũng nên giống như Duẫn Ngọc xấu hổ thoát ly hiện trường, nào có thể đoán được biểu hiện của thiếu niên hẳn là bất ngờ như thế, hắn đụng ngực của nàng, tổn thất là nàng, mà hắn thế nhưng nói năng lỗ mãng, bịa đặt, vu tội, nói xấu, mắng nàng là tiện nhân, thế đạo này rốt cuộc còn có thiên lý hay không?
Được rồi, thật sự là nàng mặc nam trang nhưng mà nàng chưa từng nói qua mình là nam nhân, dù sao luật ở chỗ Phượng U Trần đều phải mang nam trang màu trắng ,rộng thùng thình.
Mà hắn thậm chí có mắt không tròng, lầm tưởng nàng là nam tử. . . . . . Siết chặt ngón tay, Tuyết Nhan khẽ ngẩng đầu, liếc xéo hắn, nhưng chiều cao của hắn thật sự để cho nàng khó có thể nhìn thẳng đến ánh mắt của hắn.
Nếu hắn mắng nàng là tiện nhân, như vậy mọi người có qua có lại mới toại lòng nhau.
Dứt lời, Tuyết Nhan cười lạnh: "Vị công tử này, cấu tạo trên thân thể nam nhân nữ nhân là sự khác nhau rất lớn, giọng nói, bộ xương, hình thể, chỉ có một đầu ngu như heo mới ko thể thể phân biệt rõ ràng đâu là nam nhân nữ nhân khác nhau ở chỗ nào, chẳng lẽ. . . . . . Các hạ ngay cả đầu heo cũng không bằng?"
Chân mày thiếu niên càng vặn càng chặt, tức giận trong mắt càng lúc càng nổi, nắm chặt quả đấm, đốt ngón tay trắng bệch.
Hắn sống lâu như vậy, chưa bao giờ bị nữ nhân vũ nhục như thế, nữ nhân này chẳng những thấy hết thân thể hắn, thậm chí lên tiếng chống đối hắn, thật là sống là không nhịn nỗi nữa rồi !
Môi mỏng hắn khẽ mở, lạnh lùng nói: "Ngươi đã thấy hết thân thể của bản thiếu gia, đừng mơ tưởng còn sống từ chỗ này đi ra ngoài."

Nghe được ngôn luận bá đạo của hắn như thế, Tuyết Nhan cười lạnh, thân thể của hắn dễ vỡ, thân thể của nàng chẳng lẽ không đáng giá một đồng? Ánh mắt nàng tĩnh mịch, âm thanh bình thản không có gì lạ nói: "Đã như vậy, ngươi muốn trừng phạt ta ra sao đây?"
Trừng phạt nàng sao?
Thiếu niên ngưng lông mày, suy tư chốc lát, cảm thấy bất luận trừng phạt nàng ra sao, cũng khó tiêu mối hận trong đầu của hắn, dù sao, thân thể của hắn thích sạch sẽ, ngay cả bà vú và tỳ nữ cũng chưa từng thấy thân thể hắn, mà hắn mê thích Đệ Nhất Mỹ Nhân ở Xuất Vân Quốc nhiều năm, lần này còn chưa tới kịp đi cầu hôn, lại bị cô gái râu ria nhìn thấy sạch sẻ, suy nghĩ một chút đúng là có cái có thể nhịn, có cái là không thể nhịn, hắn nhất định phải lộtda các của nàng, rút gân nàng!
Suy nghĩ đến đây, hắn tự tay chỉa về phía nàng, lời thề son sắt nói: "Tiện nhân, ta muốn ngươi sống không bằng chết."
Khá lắm nam nhân phách lối! Tuyết nhan cười lạnh, từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, phất ống tay áo: "Một đấng mày râu, chỉ biết khi dễ cô gái, thử coi có bản lãnh gì?"
Khi dễ cô gái? Thiếu niên khinh thường trong mũi hừ một cái, ở trong lòng hắn, trừ Đệ Nhất Mỹ Nhân của Xuất Vân Quốc, những cô gái khác đều không khác cặn bã.
Nào biết Tuyết Nhan cũng khinh bỉ nhìn hắn một cái, vẻ mặt cao cao tại thượng coi rẻ hắn, làm cho hắn vô cùng không vui.
Cô gái này thật lớn mật, dám xem thường hắn!
Nhưng nghe thấy Tuyết Nhan vân đạm phong khinh nói nhỏ: "Ngươi đã muốn ta sống không bằng chết, nhưng ta cũng muốn cho ngươi đau đến không muốn sống, ngươi nói nên làm gì bây giờ?"
Thiếu niên nghe vậy liền giật mình, tiếp theo cười lạnh nói: "Ngươi muốn cho ta đau đến không muốn sống sao?"
Tuyết nhan nhẹ giọng nói: "Không sai."

Thiếu niên nhíu mày: "Ngươi có bản lãnh này?"
Tuyết nhan nheo lại con mắt nói: "Ngươi có thể thử xem."
Nói xong, tay của nàng chợt nâng lên, 20 cây ngân châm có mũi nhọn lóe ra ánh sáng lạnh, trong thời gian ngắn bắn về phía tất cả đại huyệt quanh thân hắn.
Được lắm, một lần ra tay trước thì chiếm được lợi thế, đáng tiếc vô dụng! Thiếu niên cười lạnh, roi nâng lên, trên không trung khẽ múa, lại đem 20 miếng ngân châm cũng cuốn vào trong gió lốc màu đen, tiên pháp của hắn có công phòng ngự cả thể, nếu có người dùng ám khí tập kích hắn, tất nhiên sẽ không chiếm được nửa điểm thuận lợi.
Cổ tay thiếu niên rung lên, lần nữa vẫy roi đánh úp tới nàng, đột nhiên, từng khúc roi đứt ra.
Nhưng thấy đầu roi liên tiếp rơi xuống đất, trên mặt đất vẽ lên vô số đường cong đẹp mắt.
Sắc mặt thiếu niên không khỏi kinh hãi, 20 cây ngân châm nho nhỏ thế nhưng có thể làm gảy roi linh xà trăm năm của hắn, làm sao có thể?
Những thứ kia ngân châm chỉ là thứ châm cứu thông thường, cũng không phải là thần binh sắc bén, trừ phi có người sử dụng nội lực cực mạnh, có nội lực 60 năm trở lên, mới có thể đánh gãy vũ khí của hắn. . . . . . Cô gái này mặc dù khinh công không tệ, nhưng nhìn tựa như nội lực không tốt, sao có thể thi triển chiêu ra lợi hại như thế ?
Ai có thể nói cho hắn biết. . . . . . Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Bầu trời vốn là trời xanh mây trắng, trong nháy mắt mây đen giăng đầy, sắc trời dần dần ảm đạm xuống.
Chợt một đạo ánh chớp màu vàng kim quẹt vẽ qua, tựa như Lôi Thần di chuyển, tựa rồng vàng trên trời đâm tới, mũi nhọn thần kỳ, ngôi sao nhấp nháy chợt hiện, thoáng như bầu trời trong thời gian ngắn sáng rực.
Đan dược thành hình sền sệt, bởi vì do mưa sấm sét, trong đan phòng ngưng luyện chế đan dược.
Ba gã Dược Đồng không có việc gì, pha một ấm trà, xấu xa cười một tiếng, tựa như còn có ý nghĩ xấu đầy bụng không đổ ra, ghé vào bàn bát quái nhắc lại chuyện của Lâm Tuyết Nhan .

"Các ngươi nói coi, sao nàng lâu như thế vẫn chưa về, có phải bị chỉnh thảm hay không?"
"Không cần đoán cũng biết nàng bây giờ đang trong nước sôi lửa bỏng! trời sanh tính Thất Sư Huynh ngạo nghễ khí phách, thậm chí còn thích sạch sẽ, đối với nữ nhân cực kỳ khinh thường, cho là nữ nhân trong thiên hạ dơ bẩn nhất, nếu là có nữ nhân nào mơ ước sắc đẹp của hắn, ôm ấp yêu thương, kết quả tuyệt đối rất thảm! Ta nhớ. . . . . . Đã từng có một thị nữ nửa đêm bò lên trên giường của hắn, kết quả bị hắn sai người cắt đứt mười mấy cây xương, cả người không thể động đậy, lại bị đưa vào trong quân làm quân kỹ."
"Thật thảm nha!" Trong thanh âm lại tràn đầy châm chọc.
"Lâm Tuyết Nhan cũng sẽ được đến đó thôi."
"Ta đoán nàng có lẽ sẽ bị Thất Sư Huynh từ trong nhà một cước đá đi ra ngoài, gảy mấy cái xương."
"Ta đoán nàng. . . . . . Sẽ bị Thất Sư Huynh ném vào trong hồ sen đi, nơi đó cách rất gần hồ sen, chắc chắn ném cho cá ăn mất nàng đi ."
"Ừ, có đạo lý, ta nghe nói Thượng Thư thiên kim đã từng dây dưa Thất Sư Huynh, sau lại chọc giận hắn, bị hắn từ trong thuyền hoa ném xuống nước, cuối cùng vẫn tự nàng bơi lên trên bờ, khi đó còn là mùa xuân tháng ba, nước sông lạnh lẽo thấu xương, thiên kim được chiều chuộng đâu có chịu nổi loại uất ức này, cũng không còn cách nào đến với hắn."
"Ai bảo người ta là Thượng Quan gia công tử ! Có quyền thế!"
"Đợi chút, Thất Sư Huynh sẽ không giết nàng chứ?" Trong đó có một Dược Đồng chợt có chút sợ.
"Sợ cái gì? Nếu như Lâm Tuyết nhan chết rồi, cũng là chuyện của Thất Sư Huynh, không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta, cái này gọi là mượn đao giết người, có hiểu hay không?"
Ba gã Dược Đồng này nói hăng hái lâm ly, say sưa ngon lành, không hề hay biết xung quanh có cái gì, một hồi lâu, chợt phát hiện xung quanh khác thường an tĩnh, vội quay đầu lại nhìn lên, thì nhìn thấy cửa phòng luyện đan chẳng biết lúc nào bị mở ra, trước cửa hai nam tử tuyệt mỹ đứng đấy, một người dịu dàng như ngọc, người mặc áo trắng ngọc nạm vàng, nụ cười trên mặt. Một người tao nhã như gió, cả người khoác áo choàng màu trắng ngà, toàn thân phiếm ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, cười như không cười, không phải là Nhị Sư Huynh Phượng U Trần và Tam Sư Huynh Mộ Dung Thanh Li chứ còn ai!
Nhưng thấy sóng nước trong mắt Phượng U Trần không xao động, con mắt màu nâu nhạt không hề chứa đựng vui vẻ, dịu dàng nói: "Có phải các người nên nói cho ta biết, chuyện gì xảy ra hay không?"
Giọng nói ôn nhu như gió, cũng là làm người khác nổi da gà!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.