Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 43: Chương 43: Ăn Trước Giết Sau




Lúc này Tuyết Nhan, đẹp rung động lòng người.
Da trắng nõn nà, thiên kiều bá mị, khiến mưa sợ mây thẹn, tình ý xinh đẹp.
Mang theo vẻ ngây thơ của thiếu nữ, với muôn vàn nhu tình, vạn chủng quyến rũ của nữ nhân, bất kỳ nam tử đều sẽ bị cô gái yêu mị như vậy quyến rũ hồn phách.
Nhưng nam tử yêu dị sau mặt nạ nhìn không ra bất kỳ biểu tình gì, chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt hắn lạnh lẽo, lạnh lùng như vậy, giống như bất luận gặp phải chuyện gì cũng có thể coi nặng như nhẹ, cũng có thể không gợn sóng sợ hãi, mà nam tử như vậy, nhất định là mặt băng Thái Sơn không đổi sắc!
Nhưng thiếu nữ mị nhãn như tơ, nheo lại mắt phượng, đưa tay cởi ra quần lót của hắn, phủ hướng tới hắn . . . . . . Lần này cử động rốt cuộc phá vỡ tỉnh táo của hắn, nam tử không khỏi hít một hơi lãnh khí, thầm nghĩ nàng lại gan lớn như vậy May mắn, hắn mới vừa ép đi độc tính từ trong cơ thể, thân thể vô cùng hư thoát, nơi đó cúi xuống mềm mại, không chút tinh thần, chỉ thấy nàng lấy từ trong ngực ra mấy cây ngân châm, không biết định làm cái gì?
Ngân châm kia hai ngày trước hắn đã biết, nhưng luôn cảm thấy rất khác lạ.
Hắn ngưng mắt nhìn ánh mắt nàng, thấy trong mắt nàng là lửa dục sôi trào, hết sức quỷ dị.

Chợt, thiếu nữ ra tay như điện , dùng ngân châm đâm vào huyệt vị thứ năm trong bụng hắn, nhiệt bụng nam tử như suối tuôn, nháy mắt nhất trụ kình thiên(*).
(*) một cột chống trời
Hướng về phía cô gái to gan hoang đường như thế, nam tử cảm thấy một loại tức giận không nói ra được.
Nghĩ đến hắn tung hoành giang hồ nhiều năm, trong cơ thể còn có kịch độc, người đời cũng đối với hắn tránh không kịp, ai dám đến gần hắn như thế, thậm chí dám can đảm đối đãi nơi xx của hắn như thế, thực sự muốn cũng không dám nghĩ!
Lần này hắn một mình xông lên Tuyết Sơn Phái, vì chính là lấy được kỳ hoa giải độc trăm năm, thay đổi thân thể độc của mình.
Nào biết đang giai đoạn hắn giải độc không hề phòng bị, thế nhưng lại bị nữ nhân áp đảo trên người, muốn làm gì thì làm!
Làm trong nội tâm của hắn cực độ tức giận, đồng thời cảm thấy không hiểu, không khỏi thâm trầm nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, suy đoán ý đồ của nàng, nếu nói là loại chuyện như vậy. . . . . . Dù sao đều là nữ nhân thua thiệt, mà hắn mang theo mặt nạ, nàng chưa từng thấy hình dáng của hắn, tất nhiên sẽ không bởi vì bị dung mạo của hắn mà khuynh đảo.
Nàng làm như vậy, đến tột cùng là vì sao?
Giờ phút này, ngân diện nam tử nằm trên mặt đất, lạnh lùng nhìn nữ nhân đang cưỡi trên người của hắn, không ngờ nàng lại sẽ quyết tâm, hai người thật giống như băng và lửa giao dung, thật chặt kết hợp với nhau, thân thể của nàng ấm áp vô cùng, mà cả người hắn lạnh tựa băng.
Một băng một hỏa là khó khăn giao dung nhất, nhưng mà giờ phút này lại cứ chếch ghé vào một chỗ.
Tuy là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, nhưng mà, giữa hai người chỉ có thân thể khế hợp, tuyệt không có sự giao dung của linh hồn .
Dưới ánh trăng, thiếu nữ tuyệt lệ chỉ mặc áo đơn, vải vóc thật mỏng không thể che hết dáng người mỹ lệ mà uyển chuyển của nàng, ở bên trong sơn động vắng vẻ này, eo nhỏ nhắn giãy dụa, quyến rũ phiên vũ, có thể nói là eo nhỏ nhắn đung đưa gọi bướm múa, gió bập bềnh hoa bay tán loạn, hình dáng duyên dáng lúc ẩn lúc hiện, giống như Yêu Cơ trong núi tuyết đã hóa thân ngàn năm.
Giờ phút này, nam tử chỉ cảm thấy mình bị xx hết sức dồn bao quanh, hành hạ, sắp gần như bôn hội!
Mà hắn nhìn nàng chằm chằm, cắn chặt hàm răng, nếu không phải có sự nhẫn nại cùng lực ý chí không tầm thường, nếu là đổi với lại nam tử bình thường, sợ đã sớm đầy máu dịch sôi trào, máu mũi giàn giụa.

Chợt, một loại cảm giác kỳ dị tràn ra khắp thân thể, mà nóng rực trong cơ thể hắn không thể tiếp tục khống chế, nở rộ bốc lên như pháo bông sáng lạng.
Mà thân thể mềm mại của thiếu nữ cũng cứng lại, té ở trên người của hắn, hai tay chống ở lồng ngực hắn, không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy.
Ánh mắt nàng mê ly như nước, cúi người xuống, dùng sức cắn lấy đầu vai hắn.
Mà hắn phía dưới mặt nạ, hình như trong vui thích mang theo khổ sở.
. . . . . . Sau nửa canh giờ, độc tính mai lan hương hoàn toàn bị ức chế, nàng cũng đã từ từ mà khôi phục thần chí, mở ra con ngươi, phát hiện mình nằm ở trên thân thể tinh tráng của nam tử, thân thể xx tựa như biển triều hoàn toàn rút đi, nhưng nội tâm trống không cùng khổ sở lại tầng tầng tuôn ra.
Tối nay, hoa giải độc không có, hi vọng lớn nhất của nàng tan vỡ, hơn nữa là cùng một người đàn ông xa lạ xảy ra quan hệ, cuối cùng coi là những thứ gì?
Lòng của nàng giống bị dao găm khoét ra một lỗ thủng, tất cả khổ sở bao trùm khắp nàng.
Xem ra ngày sau chỉ có dựa vào nguyên dương của bảy nam tử để ức chế độc tính, đây là chuyện đáng buồn đến mức nào, đau triệt đến mức nào.
Thở dài một tiếng, Tuyết Nhan đứng dậy nhặt áo lên, mặc chỉnh tề, chợt, con ngươi chuyển một cái.
Trợn mắt nhìn về phía nam tử nằm trên đất quần áo xốc xếch, vẫn thấy dưới bụng nam tử, phần giữa hai đùi, có một mảnh bớt nhỏ đột nhiên hiện ra trước mắt, vẻ ngoài giống như một đóa Yêu Liên xinh đẹp sống động, sắc màu trong sáng, được da thịt như ngọc làm nổi bật, sáng lấp lánh như ánh sáng.

Nhưng Tuyết Nhan không lòng dạ nào thưởng thức, đối mặt với đầu sỏ gây nên, chỉ có hận ý tuôn ra.
Nàng rút ra ngân châm từ trên bụng hắn, nhắm ngay huyệt Bách Hội của nam tử, chỉ cần một châm đâm vào, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mà hắn giống như đã từng bị lột qua, sắc mặt trắng bệch, cả người vô lực, trải qua một cuộc hoan ái mãnh liệt, giống như chỉ còn dư nửa cái mạng mà thôi, cần gì phải nàng tự thân động thủ, chỉ cần để cho hắn không mảnh vải nằm thêm mấy ngày vài đêm trong động, tự nhiên sẽ hao hết nội lực, bỏ mạng ở đây. Nếu là đại danh đỉnh đỉnh Ngân Diện Độc Ma chết ở cấm địa Tuyết Sơn Phái, có thể nói là thần không biết quỷ không hay, coi như ngày sau có người báo thù cho hắn, cũng sẽ không nghĩ đến trên đầu của nàng.
Chỉ là, cố tình có hai loại cảm xúc mâu thuẫn ở trong lòng Tuyết Nhan đan vào nhau.
Một mặt là đồng bệnh tương liên, hai người cũng là thân trúng kỳ độc giống nhau, đều vô cùng khát vọng có thể được trải qua loại cuộc sống của một người bình thường, mà người này cũng không phải là cố ý cùng mình tranh đoạt giải độc hoa, chỉ là người tới trước mà thôi.
Mặt khác, nàng đối với thanh danh hiển hách Ngân Diện Độc Ma làm ra việc như thế, đối với nam nhân mà nói là sỉ nhục lớn lao, sợ là tương lai hắn tuyệt sẽ không dung hạ mình.
Mà thực lực của nàng tuyệt không phải đối thủ của Ngân Diện Độc Ma, Khống Tâm châm pháp đối với loại đối thủ có lực tinh thần cường đại như hắn là không dùng được, cho nên nàng không cách nào tiêu trừ trí nhớ của hắn, nhưng là, nếu nàng không loại trừ hắn đi, tương lai hậu hoạn vô cùng, hắn tất sẽ trở thành một kẻ địch khó dây dưa, nếu là ngày sau hắn tới tìm thù, nàng tất nhiên dữ nhiều lành ít!
Cho nên, không phải nàng chết, chính là hắn mất!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.