Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 93: Chương 93: Chương 87 (2)



Edit: Panh Hoang
Quốc sư cũng không để ý đến ánh mắt của người ngoài. Nhắm mắt làm ngơ, hai mắt sáng rực ngắm nhìn Tuyết Nhan thật lâu, đột nhiên dùng truyền âm thuật nói: “Tuyết cô nương, nếu ta không có nhìn lầm, rất lâu rồi ngươi không hề độc phát đi?”
Tuyết Nhan không khỏi đỏ mặt, hơi hơi tiếp nhận cũng dùng truyền âm thuật đáp: “Tuyết Nhan vẫn tốt! Đa tạ quốc sư đại nhân vẫn nhớ kỹ việc này! Nhan cảm thấy vô cùng sợ hãi!”
“Ngươi khách khí với ta làm gì? Ta với ông cố của ngươi xem như cố nhân(bạn cũ)! Ngươi coi như là tiểu bối của ta!” Nhưng quốc sư lại cười nhẹ, cũng không có cảm thấy bản thân là trưởng bối, lại tiếp tục lải nhải nói: “Nhìn Tuyết cô nương hình như đã có hai nam nhân! Hơn nữa còn là nhân trung long phượng (rồng trong loài người), võ công bất phàm, nguyên dương cùng người thường khác biệt, cho nên thời gian khống chế độc tính lâu hơn chút!”
Hai má Tuyết Nhan nhất thời đỏ ửng, sắc mặt cũng càng ngày càng không được tự nhiên.
May mà mang diện sa, nếu không thật muốn phất tay áo rời đi nơi này! Vội bưng chén rượu lên nhấp một hớp rượu. “Tuyết cô nương, có thể đưa bàn tay của ngươi cho ta nhìn một chút được không?” Quốc sư mê đắm ngắm nhìn Tuyết Nhan một lúc lâu, liền nói tiếp: “Ngươi mang mạng che mặt, tướng mạo thấy không rõ lắm, không bằng ta thay ngươi nhìn một tay một chút, nhìn xem cơ duyên phía dưới như thế nào?”
Tuyết Nhan nghe vậy, nửa tin nửa ngờ đưa tay ngọc đến trước mặt hắn, chỉ thấy quốc sư khẽ vuốt qua tay ngọc của nàng, thay nàng xem tướng tay, nhưng mà cử động lần này ở trước mặt người ngoài không khác gì đăng đồ tử.

Có người nói đùa: “A! Xem ra ta cũng phải bắt chước thầy tướng số xem tướng!”
Nhưng mà một đám mỹ nữ nhìn Tuyết nhan, trong lòng lòng ghen tị bừng bừng!
Lúc này, ánh mắt của Thượng Quan Ngấn đỏ au, hung hăng trừng mắt nhìn sắc lão nhân kia, không vui giống như quằn quại, đột nhiên giật mình. Rốt cuộc mình bị làm sao vậy? Vì sao trong lòng lại không khống chế được như thế? Mỗi lần bản thân nhìn thấy Lâm Tuyết Nhan, trong lòng liền không khống chế được, mấy ngày nay hắn gần như ngày nào hắn cũng đi theo bên cạnh nàng, từng thấy nàng thay người xem bệnh, bộ dáng chăm chú cực kỳ xinh đẹp. Chói mắt làm hắn không có cách nào thoát ra được, hai mắt không khỏi nhìn nàng hồi lâu. Lại cảm thấy nàng không giống như trong lời đồn!
Nhưng tại sao nàng lại mang mạng che mặt? Vì sao ở cùng một chỗ với Nhị sư huynh? Từ lúc nhìn thấy Nhị sư huynh ôm nàng, trong lòng hắn liền vô cùng không thoải mái! Hiện giờ lại đến sắc lão nhân này, thật là đáng giận!
Suy nghĩ một lúc, hắn dừng đũa trong mơ hồ có thể bàn nhỏ rất nhiều chỗ khẽ động!
Sau nửa canh giờ. Cuối cùng hí khúc cũng kết thúc!
Trên đài ca múa không ngừng, sau cung đình vũ cơ vũ tam khúc, là đến phiên nhóm thiên kim quý tộc thiên kim lên sân đấu hiến nghệ, rốt cục thì cũng đến hí khúc đứng đầu chọn Thái Tử Phi!

Những thiên kim tiểu thư này thuở nhỏ được nuôi trong khuê phòng được dạy dỗ như nhau, tinh thông cầm kỳ thư họa, ngang tài ngang sức, nhưng ít kinh nghiệm, tự cho là thanh cao ‘vẻ mặt giống nhau’ ‘tư thế giống nhau’ ‘tài nghệ giống nhau’.
Những Hoàng Tôn quý tộc này ở kinh thành có cái gì chưa từng gặp qua, nhìn lâu, tự nhiên mệt mỏi nếu như nói người nổi bật giữa các thiên kim quý tộc, trong đó, họa kỹ(kỹ năng) của Hoa Vân quận chúa vô cùng tinh xảo, mọi người khen ngợi họa kỹ của nàng không thua gì kinh thành đệ nhất công tử, nghĩ đến Thượng Quan Ngấn. Trong lòng Tuyết Nhan mơ hồ hiện lên một chút lạnh lẽo, hiện nay hắn không từ mà biệt, có tính là tách ra hoàn toàn với nàng hay không?
Nhưng đảo mắt qua Duẫn Bình ở phía sau, lãnh ý ngay lập tức bị hận ý thay thế, cũng nhìn thấy Hoa Vân quận chúa tâm thần không yên, bởi vì nàng đã đính hôn với Duẫn Ngọc, thủy chung không có kết quả. Trong lòng có chút buồn bực, ánh mắt không ngừng đảo qua Duẫn Bình, mong ngóng được công công(cha chồng) tương lai có thể chấp thuận, nhưng mà người này tâm tư thần bí khó lường, làm cho nàng không khỏi sợ hãi! Đành phải ngượng ngùng rời đi!
Duẫn Lâm gảy một khúc phượng cầu hoàng đây là tài nghệ duy nhất mà nàng tự hào, thậm chí còn hơn Duẫn Tuyết Nhi cũng không thua kém chút nào, ngay sau lúc mỹ nhân Duẫn Lâm bộc lộ hết tài năng xuống sân khấu, nhạc công trên đài đột nhiên tấu chợt nổi lên âm điệu vui mừng, lúc trước đều là vũ khúc cung đình tao nhã, hoặc là khúc dân ca tươi mát, có lẽ có người muốn nhân cơ hội chúc thọ làm vui lòng Thái hậu?
Như vậy coi như rất có tân ý, vì thế, ở trong lúc mọi người chờ mong, một người mặc váy dài kim ti mẫu đơn, đầu đội trang sức quý giá, thế nhưng che khăn lụa màu trắng trên mặt giống như Duẫn Tuyết Nhi, nữ tử đường cong mê người đứng ở bồn hoa trung tâm, hai tay làm kiểu bơi ếch, hai chân hơi gập giống như ngồi trên ngựa, kỹ thuật nhảy quả thật không khỏi khác biệt, mọi người ở đây nhìn không ra cái gì đặc biệt thì âm nhạc bỗng biến đổi, không ngờ lại là diễm khúc phong tục nhất, chỉ thấy nàng chợt lắc lắc eo, hai tay lúc lên lúc xuống thay phiên đong đưa, đúng là coi như bên cạnh không có người, bỗng nhiên, tiếng trống vang lên, tay hai tên đánh trống gõ lên mặt trống da, tay trống giống như là tự nàng ta mang đến, từ tiếng trống điên cuồng giãy dụa của nàng, hai khỏa tròn trước ngực kịch liệt run rẩy lên cao thấp đong đưa trái phải.
Cho đến lúc nhìn thấy chúng nam nhân là tâm viên ý mã (đứng núi này chông núi nọ)!

Nhưng vũ khúc này quả thật là dung tục bất nhã. Thái hậu lập tức khụ một tiếng, sắc mặt càng khó coi, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Dưới đài mọi người bị hoàng thất áp chế, muốn cười mà không dám càn rỡ. Thái tử buồn cười, đến mức đỏ bừng cả mặt, rốt cục tiếng nhạc cũng dừng lại, nàng kia gở xuống cái khăn che mặt, quay về phía Mộ Dung Thanh Li cười mị hoặc, Mộ Dung Thanh Li khẽ cười một tiếng, mọi người sôi nổi hút một ngụm khí lạnh, mà cô gái che mặt bên cạnh Phượng U Trần dĩ nhiên ôm bụng, không hề có hình tượng ha ha phá lên cười!
Cho dù giống như vô hình, nhưng cười run rẩy hết cả người, xinh đẹp động lòng người!
Rốt cục mọi người kể cả hoàng gia thái tử ở bên trong, tất cả mọi người đều cười vang đứng lên!
Thượng Quan Ngâm nhìn thấy mặt của nàng, ngay lập tức hút một ngụm khí lạnh, nâng trán thở dài, giấu mặt ở trên bàn con, gần như sắp không ngẩng đầu lên được!
Không nghĩ tới! Không nghĩ tới nha! Thượng Quan Hàm thế nhưng trở thành một hồi hắc mã. Không biết xấu hổ mà biểu diễn một khúc “Phong tình diễm khúc”, chỉ để biểu diễn cho Mộ Dung Thanh Li xem, bất quá vũ khúc này cũng có thể thấy được nàng dụng tâm lương khổ, khổ luyện cũng không phải ngày một ngày hai, nàng vì biểu diễn mình ở trước mặt Mộ Dung Thanh Li, cũng dám ở trong sinh thần Thái biểu diễn như thế, quả thật là kinh hãi thế tục!
Thượng Quan Hàm không khỏi sững sờ đứng ở giữa đài, tuy rằng cô gái vô danh ngồi bên cạnh Phượng U Trần kia là người thứ nhất cười to. Nàng đương nhiên cho rằng nữ nhân kia là ghen tị nhưng mà vì sao tất cả mọi người lại cười nàng? Vũ khúc của nàng chính là học theo bức tranh ở trong thuyền, vũ khúc này không phải đều là lấy lòng nam nhân rất tốt sao?
Lúc những nữ nhân kia đứng dậy không phải nam nhân đều không ngớt lời trầm trồ khen ngợi ư?
Vì sao nàng gặp phải ở đây lại là một tràng cười?

Mà không phải giống như bức tranh ở trong thuyền, toàn bộ những nam nhân kia giống như trầm trồ vỗ tay khen ngợi?
Rõ ràng nhóm tỷ muội của nàng cũng khen nàng nhảy vô cùng tốt? Tây Môn Nhã, Duẫn Lâm, Hoa Vân quận chúa cũng khen vũ khúc của nàng vô cùng tốt, kỹ thuật nhảy của nàng ngay cả Thượng Quan phu nhân cũng khen không dứt miệng! Đúng rồi, nhất định là bọn người này không biết thưởng thức!
Mắt Thượng Quan Hàm trợn to. Cười yếu ớt che dấu nội tâm tức giận, thế nhưng không biết đỏ mặt, thản nhiên đến bên cạnh Thượng Quan quý phi làm nũng, Thượng Quan quý phi là cô cô của nàng tự nhiên đối xử khác với nàng, vội vàng khích lệ nàng vài câu, mọi người ngại mặt hoàng gia, chỉ có ít người vỗ tay, thích thú, nàng cười đắc ý, cúi xuống nói nhỏ bên tại quý phi vài câu, bên môi lộ vẻ lạnh lùng.
Chờ Thượng Quan Hàm ngồi trở lại ở giữa bữa tiệc, Thượng Quan quý phi tao nhã cười cười. Váy tím vân hoa, nhẹ nhành tung bay, lay động theo bước chân. Ngước mắt nhìn về phía hoàng thái hậu và hoàng thượng nói : “Thái hậu, Phượng U Trần công tử hình như mang đến một vị nữ tử rất đặc biệt, ngay cả quốc sư đại nhân cũng không phải thưởng thức nàng bình thường, thiếp thân thấy nàng đặc biệt thích, không bằng mời nàng hiến nghệ cho chúng ta như thế nào?”
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng dừng lại ở trên người Tuyết Nhan!
Tuyết Nhan bưng chén rượu, nhẹ nhàng cười yếu ớt, sắc mặt không thay đổi, nàng vốn chuẩn bị đứng dậy đi trộm Thủy Long chi ngọc, không nghĩ tới những nữ nhân này thế nhưng cắn chặt nàng không buông, tuy rằng nàng cũng không phải sơn dương ngồi chờ chết!
Nhưng mà, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. . .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.