Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)

Chương 18



Amy đạt được những gì cô mong muốn, mặc dù cô chẳng hề biết điều đó. Warren lên giường tối hôm đó và chẳng thể tống những ý nghĩ về cô ra khỏi đầu anh. Một vài ý tưởng trong đám suy nghĩ rối rắm đó có thể khiến anh giết người, nhưng nếu xét đến sự khó chịu đang bám theo anh dai dẳng, anh ước gì anh thực sự có thể giết ai đó. Và anh đã đi ngủ, một mình.

Anh vẫn tự ngạc nhiên với chính mình rằng sau khi anh rời khỏi cô, anh đã quay lại cái khách sạn mà anh đang ở trên đường Piccadilly này thay vì đi đến quán The Hell and Hound và gặp Paulette đẫy đà. Anh cho là hành động thiếu suy nghĩ này của anh đáng bị khiển trách, và thật sự anh đã quá cáu kỉnh đến nỗi để cho con nhỏ láo xược đó thuyết phục anh từ bỏ những gì anh nên làm, như là báo cho gia đình con bé về những hành vi quá khích của nó. Nhưng sau khi anh về đến Albany và nhớ lại những gì đang đợi anh ở phía bên kia thành phố, anh vẫn đi lên phòng mình, thay vì gọi một cỗ xe ngựa khác để quay lại đó.

Cứ coi như là vậy đi, rằng khi anh về đến khách sạn thì cũng đã muộn rồi. Và anh cùng với anh em mình còn có vài vấn đề cần phải giải quyết vào sáng sớm hôm sau. Nhưng cái quái gì đã ngăn anh đi tìm một người phụ nữ khi anh cần giải toả ? Không nghi ngờ gì là cái ham muốn đó đã ám ảnh anh và đã luôn ở đó từ sáng sau nụ hôn đầu tiên. Nhưng anh đã có ý định giải phóng nó tối nay. Đáng lý ra anh không nên để cái con bé luôn làm người khác cáu tiết đó ngăn cản anh. Anh đã cảnh báo cô ta và nghĩ rằng thế là kết thúc. Nhưng chết tiệt cái tính dai dẳng của người Anh đó ! Anh thậm chí đã suýt làm tình với Amy Malory ngay giữa đường.

Anh thật sự vẫn không thể ngờ rằng mình đã làm thế, và ước gì mình đã không làm cái điều ngu ngốc đó. Anh vốn đã quên đi sự sung sướng của ham muốn thuần tuý, sự dâng trào của cảm xúc, những tác động điên cuồng và sự thoả mãn không thể tin được. Đã lâu lắm rồi anh luôn giữ vẻ hờ hững khi quyến rũ và làm tình, gần như là lạnh nhạt, chỉ đơn thuần thoả mãn những nhu cầu thuần tuý cơ bản. Amy đã lôi ra quá nhiều thứ trong anh, và giờ đây Paulette đã không đủ để thoả mãn anh. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Nhưng anh không thể trải qua một ngày nào như ngày hôm nay nữa, với sự thèm muốn dữ dội mà không thể thoả mãn. Tất cả chỉ do một ý thích bất chợt của một con bé mười bảy tuổi đầu. Lạy Chúa ! Làm thế nào mà một con bé trẻ như thế có thể điều khiển anh như thế, kích động mọi chỗ trên cơ thể anh mỗi khi họ chạm trán ? Cô ta chẳng hơn gì một con bé tinh ranh bừa bãi. Hiển nhiên rằng, cô ta vừa mới khám phá về tình dục và quá thích thú với nó nên không thể lờ đi, và, như những kẻ non nớt, cô ta đang ngấu nghiến nó. Anh không hơn gì là một thử thách đối với cô ta, có lẽ là người đàn ông duy nhất từ chối cô ta. Đó là tất cả, và vì thế cô ta cố đẩy anh qua địa ngục. Anh nên nói chuyện với James Malory. Làm sao anh đã có thể để cô ta ngăn anh làm việc đó ?

"Anh thức rồi à, anh trai ?" Drew bước vào phòng và đóng cửa một cách ầm ĩ.

"Ừ"

Drew cười vào giọng nói đầy bực bội của anh "Em không nghĩ rằng anh đã về. Anh chắc đã phải thoả mãn bản thân vào đầu buổi tối"

Ước gì anh đã, nếu như vậy thì anh đã có thể chống cự lại sự cám dỗ của con bé đó. Và rồi anh băn khoăn, nếu không phải là anh ở cùng phòng với Drew bởi khách sạn tạm thời hết phòng, liệu anh có đầu hàng và đem Amy vào đây tối nay ? Cái ý nghĩ ấy làm anh ớn lạnh. Anh đã trở nên yếu đuối thế này rồi sao ? Hay là do sự cám dỗ của cô ta mạnh đến thế ?

Dù anh nhìn theo cách nào đi nữa, thì cô ta cũng là một đống rắc rối, và anh phải ngay lập tức tránh xa. Cô ta là cháu gái của em gái anh, lạy Chúa toàn năng. Cô ta là một Malory. Cô ta chỉ vừa mới rời trường học . Thực tế cô ta đang xử sự quá hư hỏng như hai ông chú của cô ta, nói trắng ra, cô ta đang trên con đường trở thành một người đàn bà phóng đãng.

Nếu cô ta muốn thoả mãn những mối quan hệ tình dục của cô ta với tất cả mọi người, đó là việc của cô ta, nhưng anh sẽ không góp phần làm cho cô ta trở nên sa đoạ. Thậm chí cô ta còn có thể có thai mà không hề biết ai là cha của đứa bé. Nhưng rồi sẽ có vài thằng ngốc sẵn sàng rơi vào trò chơi của cô ta để mà nhận lấy trách nhiệm đó, có điều kẻ đó sẽ không phải là anh.

Và nếu cô ta không thực sự muốn vướng vào hôn nhân và chấm dứt những trò vui của mình. Cô ta chắc sẽ có vài mưu mẹo chỉ để tôn bản thân lên, khi mà cô ta xinh đẹp đến mức khó tin như vậy. Nhưng tối nay cô ta đã chứng tỏ là cô ta hoàn toàn có ý định nghiêm túc về chuyện kết hôn khi cô ta làm mọi thứ có thể để giấu đi nhân dạng của mình trước quý bà Beecham.

Anh nên cảm thấy an tâm. Thực tế anh đã an tâm. Nhưng đó không phải là sự kết thúc cho vấn đề của anh. Với một cô gái hấp dẫn như cô ta, anh muốn cô ta cũng nhiều như sự quyến rũ của cô ta, nhưng anh sẽ không bị lôi kéo vào cái bẫy đầy nhục dục ấy.

"Anh biết không", Drew tiếp tục nói trong khi cố tháo đôi ủng tại đầu kia của cái giường rộng mà họ đang chia sẻ, "bất chấp bao nhiêu lời phàn nàn của chúng ta chống lại cái đất nước này, em vẫn phải nói rằng người Anh có một đô thị dễ chịu trong cái thành phố London già cỗi này. Anh có thể tìm thấy bất kỳ sự kích thích nào ở ngay đây. Tại sao ư, họ có rất nhiều phương thức truỵ lạc mà em thậm chí chưa từng biết đến".

"Anh cho là cậu đã hưởng thụ đủ tối nay ?" Warren nói một cách lạnh nhạt.

"Hưởng thụ vẫn chưa đủ một nửa để mà miêu tả nó. Boyd và em gặp một cô gái cực kỳ khiêu gợi..."

"Anh không muốn nghe chi tiết, Drew"

"Nhưng cô ta là một ngoại lệ khác thường để mà đánh giá trên mọi phương diện tài năng, rất xinh đẹp, với mái tóc đen và đôi mắt đen vô cùng đáng yêu. Cô ta làm em nhớ đến Amy Malory, dù cô ta vẫn chưa đẹp bằng Amy của chúng ta"

"Cái quỷ gì mà em phải nhắc đến cô ta ?"

Drew nhún vai, chưa nhận ra ông anh của mình đang cứng người lại bên cạnh mình "Bây giờ anh nhắc đến , em mới..."

"Cậu nhắc, không phải anh."

"Thế nào cũng được, em có một vài điều hay ho trong đầu từ khi gặp lại cô ta."

"Vậy hãy tống cô ta ra khỏi đầu" Warren nghiến răng lại "Cô ta quá trẻ, kể cả cho cậu".

"Không hề " Drew không đồng tình, vẫn chưa nhận ra cái không khí nguy hiểm mà anh ta đang khuấy động xung quanh. "Nhưng cô ta là loại vợ mà anh phải cưới, dù cô ta không phải là mẫu người của em, nhưng", anh ta thở dài một cách tiếc nuối "Cô ta hầu như làm cho em ước muốn rằng em đã sẵn sàng để ổn định cuộc sống".

Warren đã nghe quá đủ. "Đi ngủ đi ! Và nếu cậu ngáy tối nay, anh sẽ làm cậu chết ngạt bằng cái gối chết tiệt đó".

Drew ném một cái nhìn ngạc nhiên qua vai. "Tốt thôi, khi mà anh không ở trong tâm trạng tốt. Thật may mắn làm sao khi dính vào với một ông anh hay gắt gỏng"

Đó là sự khiêu khích cuối cùng Warren có thể nuốt vào sau một ngày đầy ắp chúng. Anh ngồi phắt dậy và Drew kết thúc bằng việc nằm ngay đơ trên sàn nhà (he ! bị ăn đá rồi, thấy anh em nhà này cũng trẻ con nhỉ). Drew nằm đó một lúc rồi xoa xoa cái mông, sau đó nâng đầu lên để nhìn ông anh mình, vẫn ngồi lù lũ trên giường.

"Vậy đó là những gì làm cho anh cảm thấy thiệt thòi à," Drew nói, cứ như là cái tâm trạng hờn dỗi lúc này của Warren hoàn toàn dễ hiểu. Anh ta cười khúc khích trong khi cố đứng dậy "Tốt thôi, thử vào cuộc nào"

Warren chẳng cần bất kỳ sự khích lệ nào hơn thế. Năm phút sau đó, họ phải thêm vài khoản phụ thu vào tiền phòng, như là chi phí cho việc làm vỡ một cái ghế và toàn bộ cái khung giương... Clinton sẽ không bằng lòng một tý nào, ông anh đó luôn nhìn một cách khó chịu vào thiên hướng bạo lực của Warren. Drew thì chẳng quan tâm lắm, luôn sẵn sàng vui vẻ tham gia những bài tập như thế này của Warren, và đôi mắt thâm đen của anh ta không hề gây ra trở ngại nào, khi mà anh ta không tích cực lắm trong việc cố gắng dụ dỗ bất kỳ thiếu nữ London xinh xắn nào.

Warren, tuy nhiên, không thể vui lòng hơn được nữa với kết quả đạt được. Anh đã cố ý ăn một cú đấm ngay vào miệng của Drew, và trong vài ngày tới anh sẽ còn dựa vào cái vết sưng ngay mồm ấy để mà giữ bản thân không thể hôn. Ngăn ngừa cái khả năng anh có thể bị mất trí lần nữa và chịu thua sự quyến rũ đầy khiêu gợi của Amy, sự đau đớn từ cái vết thương này sẽ làm cho anh tỉnh táo.

Trận đánh này cũng khiến cho cơn giận dữ của anh bị chế ngự phần nào vào lúc này, đủ để anh ngồi xuống cạnh Drew trên tấm đệm mà họ đã phải chuyển khỏi đống đổ nát của cái khung giường trên sàn, anh cuối cùng cũng nhớ ra quý cô Amy nợ anh một lời hứa khi muốn anh nhượng bộ không "làm việc" với mấy tên cướp khốn khiếp đó. Bất kỳ thứ gì mà anh muốn, và đó là một thoả thuận. Bằng cách nào đó cô nàng đã làm anh quên mất ngay sau đó, nhưng anh sẽ không quên nữa đâu. Rốt cuộc thì điều đó có thể giúp anh kết thúc mọi vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.