Sự Kiện Phòng 503

Chương 2: Nhất kiến chung tình



“A?” Ngụy Nhất Thần lúc này mới lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện dáng người mình quá lớn, quầy nhỏ của Cận Phi hoàn toàn bị mình chắn mất, bên cạnh có mấy sinh viên mới nhìn nhìn muốn mua thẻ điện thoại nhưng không dám lại gần.

“Xin lỗi, em không để ý, thật ra em đến mua thẻ điện thoại, nhưng không biết nên mua loại nào.” Chứng kiến đoạn đối thoại vừa rồi của Cận Phi với Từ Huy, Ngụy Nhất Thần bỗng ý thức được, nếu không mua cái gì mà đi, rất có thể sẽ không đi được nữa.

“Thì ra là vậy!” Cận Phi vừa nghe có chuyện làm ăn, quả nhiên lập tức trở nên sáng lạng, lôi kéo Ngụy Nhất Thần giới thiệu đủ loại. Cuối cùng dưới ánh mắt nhiệt tình của Cận Phi, Ngụy Nhất Thần bỏ tiền ra mua một cái thẻ điện thoại đối với bản thân hoàn toàn vô dụng, hơn nữa ma xui quỷ khiến gì mà móc ra điện thoại vừa mới mua, đem thẻ cắm vào.

Mấy sinh viên mới sau lưng Ngụy Nhất Thần nghe Cận Phi giới thiệu, cũng cảm thấy rất có lợi, nên cũng nhao nhao đòi mua, khiến cho đôi mắt hoa đào của Cận Phi vì cười mà cong cong thành hình trăng khuyết. Vì vậy, Cận Phi lại càng thêm nhiệt tình trợ giúp bọn đàn em ở sân trường, đồng thời cũng hào phóng tuyên bố với mọi người rằng có vấn đề gì, có thể tùy thời liên hệ anh. Mấy sinh viên mới thấy Cận Phi nhiệt tình như vậy, đều rối rít lấy điện thoại di động ra, Ngụy Nhất Thần cầm di động có phần chờ mong.

Ngay lúc Ngụy Nhất Thần định hỏi tên của Cận Phi, Cận Phi lại đột nhiên xoay người tươi cười sáng lạn hoàn toàn khác với nụ cười tính toán lúc trước, vượt qua quầy hàng đưa tay về phía cậu, chạy nhanh tới.

Ngụy Nhất Thần bị nụ cười của anh cuốn hút, theo bản năng cũng giang tay ra, sau đó nhìn Cận Phi đến gần, càng ngày càng gần, trong lòng thậm chí có một tia chờ mong, hy vọng được ôm lấy nam sinh dáng người gầy yếu ấy vào lòng. Nhưng mà cậu phải đành trơ mắt nhìn Cận Phi chui qua cánh tay của mình.

Ngụy Nhất Thần “…”

“Cậu đang làm gì vậy?” Thằng bạn thân của Ngụy Nhất Thần – Đoạn Nhiên từ cổng chính đi vào, vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn Ngụy Nhất Thần duỗi thẳng hai tay đứng trước một cái sạp nhỏ.

“… Tớ đang giả làm chúa Jesus.” Nói xong, Ngụy Nhất Thần mới xoay người nhìn ra sau lưng của Cận Phi.

Cận Phi lúc này đang ôm vai một nữ sinh, chậm rãi đi về phía ký túc xá nữ cách đó không xa, trong tay còn kéo theo một rương hành lý, hẳn là của nữ sinh đó đem tới.

Chắc là bạn gái của anh ấy, Ngụy Nhất Thần nghĩ, thế nhưng trong lòng không tránh được có một tia mất mác.

Ngụy Nhất Thần là cong, từ lần đầu tiên có nữ sinh theo đuổi cậu, cậu đã phát hiện rồi.

Bởi vì vào thời kì phát dục cậu nhìn nữ sinh nhưng một chút cảm giác cũng không có, lại đi có cảm giác không thể giải thích đối với đội trưởng đội bóng đá. Nhất là mỗi lần trận đấu kết thúc, lúc toàn đội cùng nhau tắm, cậu thậm chí không dám liếc mắt về phía đội trưởng. Về sau biết được đội trưởng ghi danh học đại học xa nhà, Ngụy Nhất Thần không hề nghĩ ngợi liền ghi danh đại học ở chính thành phố S của mình. Vốn tưởng rằng rời xa đội trưởng, tính hướng bản thân có thể quay trở về, không ngờ, hôm nay tùy ý tản bộ mà đi tới trường đại học mình sắp báo danh, lại gặp được Cận Phi.

“Đi thôi” Đoạn Nhiên thấy sắc mặt cậu có hơi không tốt, liền vỗ vỗ lên vai cậu, ý bảo cậu trở về. Ngụy Nhất Thần liền đi theo Đoạn Nhiên cùng nhau về nhà.

“Cậu vừa rồi là cố ý đúng không, cậu biết nam sinh vừa rồi hả?”  Nữ sinh bị Cận Phi ôm vào lòng quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng lưng Ngụy Nhất Thần, thấy đối phương đã đi xa mới trêu chọc Cận Phi.

“Bởi vì trong ánh mắt cậu ấytớ thấy ánh sáng của đồng loại…” Cận Phi buông tay nữ sinh ra, thanh âm có chút trầm thấp, hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn như lúc đầu.

“Tốt quá rồi ~~~ ô hô hô hô! Không ngờ, ở đại học S vậy mà có thể gặp đồng loại của cậu, nha~~” thanh âm nữ sinh cao vút, trên mặt lộ vẻ tươi cười thật vui vẻ, Cận Phi nhìn thấy mà cả người nổi da gà.

“Cậu tàn phá tớ là được rồi, đừng tiếp tục giết hại người khác chứ.” Cả đại học S, chắc chỉ có nữ sinh bên cạnh này có thể khiến Cận Phi không biết phải làm gì, dựa theo cá tính Cận Phi, để cho người khác nói không nên lời đã là rất nhân từ rồi.

“Vậy cậu nói cho tớ biết, tại sao ban nãy cậu đối với em ấy như vậy?”

“Tớ cảm thấy đứa nhỏ này còn có thể cứu, không hy vọng cậu ấy đi trên con đường giống tớ, cuối cùng phải hối hận.” Ánh mắt Cận Phi càng thêm ảm đạm, khóe miệng nhếch lên rồi chậm rãi hạ xuống, làm cho đôi môi mỏng trông có vẻ thật vô tình.

“Quên đi, người ta còn chưa nhất định là cong đâu, cậu thay người ta suy nghĩ, chẳng lẽ cậu nhất kiến chung tình rồi hả?”

“Nếu có nhất kiến chung tình tớ thấy người đầu tiên chắc chắn là cậu, miễn cho cậu đi xung quanh gây họa cho nam sinh.”

“Cậu chết đi, tớ đây là cố gắng cố gắng lại cố gắng, làm cho gian tình che kín đất nước Trung Quốc! Đây là tâm nguyện của rất nhiều hủ nữ đó, là mục đích phấn đấu cả đời của tớ!” Trong mắt cô bắt đầu hừng hực bốc lên ngọn lửa bát quái, làm cho một bên khóe miệng Cận Phi không ngừng run rẩy.

“Được rồi, đã đến ký túc xá, cậu có thể trở về YY gian tình của cậu, buổi tối mời cậu ăn cơm nha.” Cận Phi đưa hành lý đang cầm cho nữ sinh, bảo cô mau mau đi vào cửa.

“Thôi đi, chút tiền này cậu cứ giữ lại làm tiền vốn, chị của cậu lần này ra ngoài thu hoạch tương đối khá, tớ mời cậu.” Nữ sinh không quay đầu lại, một tay mang theo hành lý, tay kia quơ quơ về phía sau, rồi đi lên cầu thang ký túc xá. Cận Phi nhìn nữ sinh phất tay, cũng xoay người rời ký túc xá, tuy rằng nghĩ đến nam sinh cao lớn kia đáy lòng có một chút suy nghĩ không rõ xẹt qua, nhưng khi đến trước quầy hàng, lại biến thành bộ dáng tươi cười tính toán.

Vào buổi tối, bị chị hai Trịnh Tư Kì trong truyền thuyết, cũng chính là nữ sinh Cận Phi ôm ấp ban ngày, lôi kéo Cận Phi ăn một bữa thịt nướng thịnh soạn ở một tiệm bình dân tên Hoa Dâm Bụt Vàng nằm ở gần đại học S, hai người nâng cốc chúc mừng, ăn tới tận 11 giờ tối, cuối cùng Cận Phi đành ngậm ngùi cõng Trịnh Tư Kì vì bị say rượu mà đùa nghịch như điên quay về trường học.

Mà ở một nơi khác trong thành phố, Ngụy Nhất Thần nằm trên giường lớn trong nhà, thất thần nhìn điện thoại di động mới mua. Rõ ràng hôm nay chỉ định đi đến gần đại học S mua di động làm phần thưởng thi đậu đại học, ma xui quỷ khiến gì mà lại mua thẻ điện thoại của Cận Phi. Vốn định đổi lại thẻ điện thoại cũ nhưng nghĩ tới nụ cười đầy giảo hoạt trên mặt nam sinh kia, Ngụy Nhất Thần khẽ nở nụ cười, sau đó để điện thoại lên tủ đầu giường, rồi thuận tiện tắt đèn đi ngủ.

Ngày hôm sau chính là ngày báo danh chính thức, Cận Phi đương nhiên sẽ không bỏ lỡ. Mang huy hiệu đặc biệc của hội sinh viên, Cận Phi một thân tây trang, nhân khuông cẩu dạng* đứng trước quầy hàng nhỏ của anh, kiên nhẫn giải đáp các vấn đề trên trời dưới đất cho đám sinh viên mới, nhất là đối với các bậc phụ huynh, lại càng ôn nhu như gió xuân, làm cho các ai cũng tràn đầy tình yêu thương của người mẹ, một bên lại cố gắng để cho con mình cùng đàn anh có quan hệ tốt, một bên thì không chút keo kiệt ca ngợi Cận Phi hết lời. Cận Phi thấy ngăn kéo càng ngày càng có nhiều tiền, tâm tình vô cùng tốt, tuyên bố hễ là mua thẻ điện thoại của mình, tặng kèm số điện thoại di động cá nhân, có việc cứ gọi, nhất định hỗ trợ. Vì thế các bậc cha mẹ lại bắt đầu thúc giục con mình lưu số điện thoại di động của Cận Phi.

Lúc Cận Phi đang đắc ý, không chú ý phía sau cách đó không xa có một nam sinh cao lớn cũng lấy di động mới mua ra, lưu tên và số điện thoại của Cận Phi.

Khi ngày báo danh sinh viên mới chấm dứt, Cận Phi nhìn 3000 đồng tiền vốn của mình đã biến thành 6100, tâm tình có thể nói là cực kì tốt, còn dư mấy cái thẻ điện thoại thì cho các đàn em đã giúp mình bày sạp, dù sao thẻ điện thoại không dùng chứng minh nhân dân, mỗi cái mở ra bên trong vẫn có100 cuộc gọi miễn phí mà, coi như tiền boa. Ma xui quỷ khiến gì mà Cận Phi cầm tấm thẻ điện thoại cuối cùng, tùy tiện bỏ vào trong bóp tiền của mình.

Dọn hàng xong, tìm ông chú hậu cần cho mượn cái bàn và cái dù che nắng, thuận tiện tặng chú ấy một hộp thuốc lá bản địa yêu thích, Cận Phi tâm tình tốt mang theo một con vịt quay, mười lon bia, lảo đảo đi tới lầu 5, vừa nãy lão Tam trong ký túc xá có gọi điện nói cái giường còn trống trong ký túc xá, hôm nay đã có đàn em mới tới dùng rồi, rốt cục sau này bọn họ chơi mạt chược không cần phải đi qua phòng khác mượn người. Hơn nữa còn nói vì nghênh đón người mới, bọn họ đã mua đồ nhắm, để Cận Phi vội vàng mang theo bia trở về, cùng nhau chúc mừng một chút. Cận Phi nghĩ hai thằng kia ở ký túc xá điều kiện cũng không được tốt lắm, chắc đồ nhắm cũng không có thịt, cho nên mới đi đến khu chợ gần trường mua một con vịt quay, rồi mang theo bia lên lầu.

Bởi vì tầng năm là tầng hỗn tạp do hàng năm sinh viên mới không có chỗ ở sẽ bị sắp xếp ở tầng cao nhất, cho nên bây giờ tầng năm vô cùng náo nhiệt. Một nam sinh, vừa mới thoát khỏi ràng buộc của gia đình, giống như ngựa hoang đứt dây cương ở ký túc xá gào khóc thảm thiết. Có phòng thế nhưng đã bị chuốc gục, vừa rồi lúc Cận Phi đi ngang qua nhà vệ sinh thấy bên trong đã nằm vài người. Lách người qua hành lang ngổn ngang bừa bộn, lại giả bộ say xỉn để tránh thoát bọn thổ phỉ bắt người trêu đùa, Cận Phi đá mở cửa phòng 503, rống lớn, ‘Lão tử đã trở lại!’

———————

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay thêm chương hai phải không!! Có phải rất vất vả hay không!! Tuyệt đối sẽ không đào hố phải không!! Mọi người đến xem đi có được không!! Khóc lóc om sòm lăn lộn cầu bao dưỡng ~~~~

(*)nhân khuông cẩu dạng: chỉ người có hành vi bên ngoài thoạt nhìn rất ngăn nắp, đứng đắn, kỳ thực nội tâm đê tiện hoặc tính tình yếu đuối. Phần lớn là để trào phúng. Ở đây ý nói Cận Phi bên ngoài thì gọn gàng mà không biết nội tâm thế nào thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.