Sự Kiện Phòng 503

Chương 33: Một cặp CP cuối cùng



Ngụy Nhất Thần “…” Quả nhiên là đã biết rồi…

Ngụy Nhất Thần vẫn còn đang rầu rĩ có nên nói chuyện này ra hay không, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của ba mẹ. Dù sao vào lúc này câu nói ‘yên lặng đại biểu cho ngầm thừa nhận’ vẫn là vô cùng hợp lý.

“Ăn cơm đi!” Không đợi Ngụy Nhất Thần trả lời, chị Phi đã ồn ào kêu ăn cơm rồi, tuy chủ đề bị chuyển hướng, thế nhưng Ngụy Nhất Thần một chút cũng không có buông lỏng cảnh giác, việc này chính là chuyện sớm hay muộn mà thôi, có điều Ngụy Nhất Thần luôn cảm thấy, không có vấn đề gì nếu cậu nói ra, nhưng vẫn có một trở ngại lớn nhất là cậu cảm thấy cậu và Cận Phi trong lúc này đang thiếu một cái gì đó.

Chẳng qua cái đề tài này thật sự bị chuyển hướng như vậy, sau vài ngày ba mẹ cũng không nhắc lại nữa, mọi người vẫn mừng năm mới như thường, từ từ Ngụy Nhất Thần cũng không thèm nghĩ tới nữa, vốn cậu còn đang rầu rĩ suy nghĩ coi có nên nói với Cận Phi một tiếng hay không, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy nên quên đi. Dù sao đã như vậy rồi, thìcứthích sao làm vậy đi.

Vào mồng 4 tết theo thường lệ Đoạn Nhiên và ba mẹ tới nhà bọn họtụ họp vớiba Ngụy, lần này không giống như mọi lần ở chỗ ba mẹ Đoạn Nhiên còn kéo gia đình Từ Huy đi theo, ba nhà cùng ngồi một chỗ, phụ nữ xuống bếp đàn ông nói chuyện phiếm, rất náo nhiệt. Ngụy Nhất Thần vốn đang ở phòng nghỉ ngơi dạy Từ Huy chơi game, kết quả mới vừa dạy xong đã bị Đoạn Nhiên kéo lại gần cửa phòng của mình, còn khóa cửa phòng lại, khiến cho Ngụy Nhất Thần theo bản năng liền nghĩ đến lúc Cận Phi tới mình cũng làm động tác giống vậy…

“Hai chúng ta quen biết nhau đã bao nhiêu năm rồi?” Đoạn Nhiên hỏi Ngụy Nhất Thần.

“Gần 15 năm đi.”

“Vậy tớ muốn hỏi cậu chuyện này, cậusẽ nói thật?”

“Có lẽ sẽ nói thật đi.”

“… Vậy cậu và Cận Phi có quan hệ như thế nào?”

“Mẹ kiếp! Tớ đã cho rằng hai chúng tớ không hề có bất kỳ dấu vết nào, mà sao trong ký túc xá chúng tớ biết, ba mẹ tớ biết, cậu cũng biết!!” Gương mặt Ngụy Nhất Thần không thể tưởng tượng nổi, cảm giác thật giống con chó thận trọng chôn một cục xương, kết quả phát hiện ngay cả con mèo nhỏ trong nhà, con chó hoang ven đường, con chuột phố bên cạnh đều biết mình chôn xương ở đâu.

“Có một lần tớ đi ngang qua tầng năm đúng lúc gặp phải.” Đoạn Nhiên cũng không nhìn Ngụy Nhất Thần, chỉ ngồi trên giường Ngụy Nhất Thần, cùi chỏ chống lên trên đầu gối, hai tay vuốt mặt. “Ba mẹ cậu cũng biết? Bọn họ phản đối hả?”

Ngụy Nhất Thần liền nằm bên cạnh Đoạn Nhiên, hai tay gối đầu nói “Không biết thái độ bọn họ ra sao, tớ cũng không dám nghĩ tới, đi được tới đâu hay tới đó đi. Nói đến, quãng thời gian trước cậu trốn tránh tớ có phải cũng là vì vậy hay không.”

“Ừ, coi như đúng vậy đi, kỳ thực cũng không hoàn toàn là vậy, không chỉ là trốn tránh cậu, kỳ thực tớ cũng là đang trốn chính mình.” Tư thế Đoạn Nhiên không thay đổi, thế nhưng thanh âm giảm xuống.

“Cậu tuyệt đối đừng nói cho tớ biết cậu cũng thích đàn ông, trái tim tớ không đỡ nổi đâu.” Ngụy Nhất Thần nói giỡn.

“Cậu thật sự đã đoán đúng rồi, mau mau tìm thuốc trợ tim đi thôi!”

“Tớ giết, không phải chứ! Không phải cậu thích tớ chứ!” Ngụy Nhất Thần nghe xong vội vàng từ trên giường nhảy dựng lên, thuận tiện cách Đoạn Nhiên xa một chút. “Thế nhưng tớ đã có vợ rồi nha!”

Đoạn Nhiên “… Tính ra người tớ thích cũng coi như là trúc mã, nhưng đáng tiếc không phải là cậu, cậu đừng tự dát vàng lên mặt mình!”

“Cậu đừng nói là người trước mặt kia…” Ngụy Nhất Thần cảm thấy cái này so với thích cậu còn kinh hãi hơn, Đoạn Nhiên vậy mà thích cái tên thiếu gân kia nha!

“Được rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, cậu trước tiên nên tự lo chuyện của mình đi, ít nhất tớ đang ở trong bóng tối còn cậu ở ngoài sáng, tớ xem cái chết của cậu trước rồi nói sau.”

Ngụy Nhất Thần “…” Cậu đang thể hiện đúng chuẩn câu ‘đạo hữu chết nhưng bần đạo không chết’ sao…

Vào bữa trưa lúc ba nhà đang ngồi vây quanh bàn ăn, vừa mới chuẩn bị ăn cơm, điện thoại di động của Ngụy Nhất Thần vang lên.

“Đổ rác đổ rác, đổ vào nhà cậu, cậu kéo tôi đi tìm mẹ tôi phân xử, mẹ nói đổ rác sao chỉ đổ mực, mực làm ảnh hưởng tình bạn. Tôi yêu đổ rác, đổ vào nhà cậu, chỉ nhà cậu, tôi muốn cậu tức chết, cậu phải làm sao đây, tôi là vô địch thiên hạ ~~~” (Giai điệu xin phỏng theo ca dao nào đó)

Những người khác “…”

Chị Phi “Ha ha, tiếng chuông này rất khôi hài, ai làm tiếng chuông thiếu muối như vậy!”

Từ Huy “Tại sao tôi nghe tiếng chuông này, phản ứng đầu tiên lại nghĩ tới chính là Cận Phi?”

Tâm Ngụy Nhất Thần nghĩ cảm giác của anh quả là chính xác! Kỳ thực vừa rồi Ngụy Nhất Thần muốn cúp điện thoại, bởi vì dù sao ba mẹ đã đoán ra quan hệ của mình và Cận Phi, nhưng khi nghĩ tới Cận Phi không dễ dàng gì gọi điện thoại cho mình, toàn bộ kỳ nghỉ đông đến bây giờ đây chính là lần đầu tiên Cận Phi chủ động gọi điện, treo rồi đối phương chắc chắn sẽ đau lòng, cho nên thời gian tìm điện thoại cộng thêm do dự, cả tiếng chuông cũng đã hát xong.

Chị Phi khó chịu nghe xong lời của Từ Huy, ba Đoạn Nhiên trông thấy bầu không khí bỗng có chút buồn bực, vội vàng nói “Nhất Thần nhắn tin cho người ta trước đi, mọi người chờ con ăn cơm có chút không được, con không để ý người ta cũng không được, một hồi nữa cơm nước xong con gọi lại cho người ta đi.”

Ngụy Nhất Thần thấy có người cho bậc thang leo xuống, nhanh chóng đáp ứng, sau đó gửi tin nhắn cho Cận Phi, nói cả nhà đang ăn cơm đoàn viên, mình không tiện ra ngoài, một hồi nữa sẽ gọi lại cho anh. Gửi xong đặt di động lên bàn, những người khác cũng bắt đầu vừa nói vừa cười ăn cơm, một lát sau điện thoại Ngụy Nhất Thần vang lên “Ta là hiện thân của vẻ đẹp và trí tuệ, anh hùng và nghĩa hiệp.”

Những người khác “…”

Từ Huy “Sao tôi cảm thấy lời này cũng giống phong cách của Cận Phi vậy?”

Ngụy Nhất Thần nghĩ thầm, anh đã biết thì cứ biết đi! Đừng nói ra chứ! Thật không biết trong đầu Đoạn Nhiên bị bao nhiêu dầu cống ngầm tràn vào mà sao lại coi trọng anh kia chứ!

Có điều gào thét thì cứ gào thét, Ngụy Nhất Thần nhìn con mắt chị Phi vẫn đang nhìn chằm chằm tin nhắn, trong đó viết, 【Vừa rồi không cẩn thận ấn nhầm, đừng để ý, có rảnh gọi điện lại là được, chờ nghỉ đông chấm dứt gặp lại.】 Vốn Ngụy Nhất Thần nhìn thấy Cận Phi không phải cố ý gọi điện thoại cho mình còn có chút buồn bực, nhưng nhìn thấy câu cuối cùng liền sáng sủa lại.

Vẻ mặt biến hóa của Ngụy Nhất Thần làm cho những người lớn khác trên bàn bắt đầu trêu ghẹo Ngụy Nhất Thần nói nhất định là tin nhắn do bạn gái gửi tới, khiến cho Ngụy Nhất Thần thật sự rất muốn lao ra chết cho rồi, bữa cơm này đích thực là con mẹ nó buồn bực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.