Sự Kiện Phòng 503

Chương 34: Đủ loại bia đỡ đạn



Thật vất vả đợi đến kỳ nghỉ đông kết thúc, ba mẹ của Ngụy Nhất Thần cùng nhau trở về Hà Lan, Ngụy Nhất Thần cũng đã sớm ngồi xổm ở cửa trạm xe lửa. Cận Phi bảo hôm nay sẽ trở về, thế nhưng vừa rồi xe lửa vào trạm, tất cả mọi người đều đã ra gần hết rồi, Ngụy Nhất Thần vẫn không nhìn thấy bóng dáng Cận Phi. Dựa theo lý thuyết dáng người cao như Ngụy Nhất Thần, có lẽ Cận Phi rất dễ dàng nhìn thấy mới đúng, vì vậy Ngụy Nhất Thần càng thêm nỗ lực nhón chân lên nhìn vào trong, sau đó liền cảm thấy sau lưng mình bị va vào một phát, cúi đầu xuống, nhìn thấy một người đang mang một cái ba lô lớn.

Ngụy Nhất Thần “…”

Lại cúi đầu, Ngụy Nhất Thần mới nhìn rõ phía dưới ba lô còn có một cái đầu nhỏ, lộ ra nhưng đã bị dồn ép đến mức không nhấc lên nổi. Ngụy Nhất Thần vội vàng cầm cái túi sau lưng Cận Phi, vác lên lưng mình, Ngụy Nhất Thần bỗng cảm khái, thân thể nhỏ bé kia của Cận Phi làm sao khiêng được cái túi đồ vật này tới được, mẹ nó quá nặng!

Hai người lái xe trở lại ký túc xá, Ngụy Nhất Thần không kịp chờ Cận Phi mở ba lô ra, muốn biết rốt cuộc là Cận Phi mang cái gì, kéo mở ra, phát hiện tất cả bên trong đều là lọ thủy tinh.

“Anh mang nhiều lọ như vậy về làm gì?”

“Mắt cậu mù hả? Không nhìn thấy trong bình có rượu sao?”

“… Kỳ thật vừa nhìn rõ bên trong đồ vật là chất lỏng trắng trắng, phản ứng đầu tiên của em là hồ dán chưa được nấu kỹ hoặc là dung dịch gì đó trộn với nước.”

“Kỳ thật cậu đang nói về dung lượng não của cậu đúng không… Cậu nghĩ tất cả cái này là cái gì… Đây đều là rượu gạo nhà tôi tự làm, rượu gạo biết không, lần trước mang một chút lên, bọn họ đều nói dễ uống, tôiliền thuận tiện nhận đơn đặt hàng, lần này vừa vặn bán cho bọn họ.” Cận Phi im lặng, móc trong bọc ra tất cả lớn nhỏ hơn ba mươi bình rượu gạo nhà mình ủ, xách tới lầu ký túc xá bán.

Ngụy Nhất Thần “Chuyện về nhà chưng cất rượu tới đây bán như vậy, đầu óc cũng không phải người bình thường có thể làm ra.” Thế nhưng Ngụy Nhất Thần chỉ nghĩ thôi chứ không dám cằn nhằn một câu, trước mặt Cận Phi đánh chết cũng không dám nói.

Chẳng qua một cái ba lô tuyệt đối sẽ không chỉ chứa hơn 30 bình rượu gạo, cho nên Ngụy Nhất Thần thừa dịp khi Cận Phi ra ngoài bán rượu len lén mở ra, phát hiện ngoại trừ hai món quần áo của Cận Phi ở ngoài, tất cả đều là các loại gia vị để ướp và một vài món quà vặt.

Lúc Cận Phi trở lại, nhìn thấy cảnh tượng Ngụy Nhất Thần đứng trước hành lý của anh, còn đang cố gắng nuốt nước miếng.

“…”

Cận Phi đi qua vỗ vỗ Ngụy Nhất Thần, sau đó chậm rãi nói, “Đừng chảy nước miếng, những thứ này chính là mang cho cậu đấy.”

Lời Cận Phi còn chưa nói hết, Ngụy Nhất Thần đã như một con chó dữ chụp mồi mà lao vào trong hành lý, ăn đến nổi không còn biết trời đất, khiến cho khóe miệng Cận Phi bắt đầu co giật, ba mẹ của cậu rốt cuộc là nuôi cậu thành cái thứ gì, cậu không phải là biết làm cơm sao, còn ăn đến sung sướng như vậy làm gì!! Kỳ thật cậu chính là đồ tham ăn đúng không! Đúng không!

Chờ khi lão Đại lão Tam trở về phòng, đã nhìn thấy trên mặt đất toàn là giấy gói, một đồ hộp và hai cái chai trống không cộng thêm vẻ mặt xám tro của Cận Phi, lập tức hiểu ra hai chuyện: Một, Cận Phi mang đồ ăn theo; hai, đều bị Ngụy Nhất Thần ăn hết sạch.

Vì vậy hai người lập tức đạt thành đồng minh lôi Ngụy Nhất Thần đang nằm trên ghế ngủ gật đánh một trận. Ông đây đã ở cùng Cận Phi một năm rưỡi rồi! Ký ức năm ngoái ăn thịt khô còn chưa phai đâu! Rất vất vả Cận Phi mới mang thức ăn ngon! Mẹ nó, ai cho phép cậu ăn hết chứ! Ông đây phải đánh chếtcậu!!!

Sau khi khai giảng chính là đại hội thể thao của sinh viên đại học, Ngụy Nhất Thần với tư cách là thành viên dự bị của đội bóng rổ trường, cho nên cũng phải đi thành phố B tham gia đại hội thể thao trong 25 ngày, vì vậy 20 ngày sau, lão Đại lão Tam nhìn oán niệm những ngày này vẫn luẩn quẩn không đi, rốt cuộc không thể nhịn được nữa bạo phát!

“Cận Phi, fuck tôi cảnh cáo cậu, cậucòn nghe last smile nữa ông đây liền liều mạng với cậu!!! Không phải là lúc Ngụy Nhất Thần diễn đã dùng qua sao, không phải là em ấy đã đi 20 ngày rồi sao, cái này so với nghỉ đông còn dài hơn, cậu bình thường một chút cho ông!! Nếu không cậu tự mình nghe đi! Mẹ nó, ông đây nghe đến mức muốn ói ra!!” Sau khi lão Tam nghe Cận Phi mở bài last smile liên tục 20 ngày, rốt cuộc không nhịn được phát điên.

“Đúng đấy, cậu đổi bài khác đi, nếu không đổi lão Tam sẽ thành oán phụ đó.” Lão Đại cũng bó tay rồi, vội vàng phụ họa.

“Các cậu chính là cấu kết với nhau làm việc xấu, tớ chẳng qua là nghe bài này có mấy ngày mà các cậu đã chịu không nổi rồi, còn cùng nhau ức hiếp tớ, kỳ thật hai cậu là một cặp đúng không!” Cận Phi xem thường khoát khoát tay, hai ngày nay anh trong lúc vô tình mua một cái võng, liền để ở chính giữa giường của anh và lão Đại, lúc này Cận Phi đang thảnh thơi nằm trên võng một tay cầm MP3 và một cái loa mini mua mười đồng, tản ra các loại khí chất oán phụ đen tối.

Thế nhưng hiển nhiên nỗ lực của lão Đại không được Cận Phi nhìn tới “Tớ đang rất buồn phiền, người sống chớ tiến vào bằng không thì hối hận không kịp đó” Khí tức nguy hiểm, mãnh liệt kháng nghị, sau đó trong tiếng kháng nghị, Cận Phi không tình nguyện đổi ca khúc thành 《just one last dance》.

Lão Đại lão Tam “…” Trời ạ, trước kia tối thiểu tiết tấu còn mạnh mẽ, bây giờ càng không nghe được! Khiến cho lão Đại nghĩ tới bạn gái trước của lão Tam! Cho nên mấy ngày sau, lão Đại và lão Tam vẫn bị bắt ép nghe 《just one last dance》 tháng ngày phải vượt qua càng thêm đau khổ.

Chẳng qua trên thế giới này hiển nhiên không có khổ nhất chỉ có khổ hơn, bởi vì chuyện như đạp phải chân đau này, trong tình huống bình thường một khi đạp phải, hậu quả là không thể tưởng tượng nổi. Lão Đại lão Tam tuy rằng chỉ đạp chân nhỏ, thế nhưng so ra vẫn tương đối nhẹ, có điều gần đây có một anh bạn đang theo đuổi một cô gái trong ký túc xá bên cạnh, mỗi ngày ngồi xổm ở giữa ký túc xá nữ và ký túc xá nam kêu gào tên của cô bé còn nói anh yêu em, một cước này rõ ràng đã giẫm rất nặng, cho nên, không ngoài ý muốn Cận lão đại bạo phát.

Chuyện là như vầy, vào ngày thứ sáu sau khi tắt đèn tên nam sinh ở đằng kia không biết sống chết xuất hiện ở dưới lầu ký túc xá, lạibắt đầu kêu gào “XXX, anh yêu em, làm bạn gái của anh đi, sẽ chăm sóc em!”, sau đó vẻ mặt mong đợi nhìn lên trên, mà lúc cả trai lẫn gái các lầu khác đang duỗi đầu chờ xem kết cục của câu chuyện, Cận Phi kéo cửa sổ ra, đối với nam sinh rống: “Em cũng yêu anh! Em ở ký túc xá chờ anh!” Sau đó phanh một tiếng đóng cửa sổ lại.

Trong nháy mắt, chung quanh liền an tĩnh…

Nam sinh đau khổ dưới lầu “…”

Mọi quần chúng vây xem “…”

Đám hủ nữ “Oa oa oa!!! Đây chính là một cặp gay!!! Trước mặt mọi người thổ lộ!!! Đối phương còn đáp ứng rồiđó!!! Còn ở ký túc xá chờ người kia!!! Kế tiếp là H rồiđấy!!!!”

Nam sinh đau khổ “…”

Quần chúng vây xem “…”

Bởi vì Cận Phi làm liền một mạch các động tác đóng mở cửa sổ kêu người, hơn nữa còn kêu khàn cả giọng, cho nên mọi người chỉ nhìn thấy nam sinh đau khổ, sửng sốt không biết là vị nào đáp ứng. Kết quả nhân vật nữ chínhvốn định để nam sinh kêu gào đủ 7 ngàymới đồng ý, giờ thành raphải căm giận, nam sinh đáng thương kia thì mãi cho đến khi tốt nghiệp cũng không tìm được bạn gái, còn bị bạn học nam quấy rối mấy lần, cuối cùng bước lên con đường tiểu thụ không đường về. Nhưng mà chuyện sau của bọn họ, chúng ta sau này hãy nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.