Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 18: [Hình Bách Xuyên 0.8]



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Giang Lạc bị ánh chiều tà nhuộm thành màu vàng cam, tôi không thấy rõ vẻ mặt của cậu, nhưng bỗng có phần hiểu ra vì sao em trai yêu cậu ta đến vậy.

Cậu có một loại khí chất đặc biệt, như thể vĩnh viễn đứng bên ngoài thế giới, hờ hững nhưng không lạnh lùng, khiến người ta nhìn rồi lại thấy dễ chịu, tâm tư thanh bình.

Tổ chức hội nghị ròng rã của buổi trưa, sau khi quyết định vài hạng mục trong dự án hợp tác đầu tiên từ khi về nước đến giờ, tôi đã có thể thở phào một hơi.

Trở lại văn phòng, Lý Giang Lạc quay qua cười hỏi tôi: “Anh cần một ly nước chứ?”

Hiếm khi thấy cậu ta cười, con người này hoặc mặt mày ủ ê hoặc không cảm xúc, lúc nào cũng là bộ dạng tâm thần bất an.

Tôi chợt nghĩ, có lẽ trước đây cậu ta ở bên Bách Lâm sẽ không giống như bây giờ, mà là dáng vẻ tươi cười trong veo dịu dàng.

Cậu ta có thể mỉm cười mà không đắn đo, nói rõ cậu đã giải tỏa được phần nào.

“Tôi tự rót, cậu muốn châm nước không?” Hình thức sống chung của chúng tôi cực kỳ thú vị, đôi khi khách khí với nhau cứ như là người lạ mới quen, đôi khi lại tựa như người thân đã sống bên nhau nhiều năm.

Tôi thấy quyển sách để trên bàn thì thuận miệng hỏi: “Thích quyển này?”

“Ừm, rất hay.” Lý Giang Lạc bước đến châm nước, liếc mắt nhìn bìa quyển sách, “Hồi trước đọc được một nửa thì dừng, đúng lúc hôm nay đọc xong hết rồi.”

Tôi không đọc quyển này, hoặc có thể nói là những quyển storytelling trên giá sách tôi đều chưa đọc, thành thật mà nói sách trong văn phòng của thương nhân vốn chỉ dùng để trang trí.

(*) Storytelling: Hình thức kể chuyện, nghệ thuật kể chuyện nhằm truyền tải một thông điệp nhất định thông qua một “câu chuyện”, khiến cho người nghe bị cuốn hút và muốn lắng nghe và dễ tiếp nhận thông điệp từ bạn hơn rất nhiều. Ví dụ:

41RYZKa6HL_SX258_BO1204203200_jpg

Tôi nhìn thời gian, mới 4 giờ hơn, nhưng lát nữa, có khả năng phải hơn 11 giờ tôi mới có thể về nhà, một chốc còn gặp khách, không có thời gian dẫn Giang Lạc đi ăn.

Điều này nằm ngoài dự liệu của tôi, vốn tính chiều họp xong sẽ về nhà cùng cậu, kết quả tạm thời có việc khác, không thể tránh được.

“Giang Lạc.” Tôi gọi. [kuroneko3026]

Cậu đang đứng trước giá sách xem lướt qua các đầu sách, nghe tiếng gọi thì lập tức quay lại.

“Ban đầu tính đi về cùng cậu, nhưng tôi còn có ít việc, chắc cậu phải tự bắt xe về rồi.” Tôi rất xin lỗi, làm lỡ thời gian của người ta như vậy, chi bằng lúc chạm mặt thì chở cậu đi, rời khuất tầm mắt Từ Chiêu rồi bảo cậu về nhà luôn.

“Anh hẹn người ta dùng cơm?”

Chắc cậu đoán sắp đến giờ ăn tối nên tôi mới hẹn người khác.

“Không, có vị khách đến bàn chuyện hợp tác, không chừng tôi không có thời gian để ăn, không thì sẽ dẫn cậu xuống nhà hàng dưới lầu ăn.”

“À… bận vậy à.” Lý Giang Lạc hiểu, uống một hớp hết sạch nước trong ly giấy, rồi ném vào thùng rác, “Thế em về trước, tối anh cũng về rất muộn hả?”

“Chắc vậy.” Tôi theo cậu ra ngoài, rồi nói với quầy lễ tân: “Gọi xe cho tôi.”

Lý Giang Lạc hơi bất ngờ, hỏi tôi: “Anh phải đi ra ngoài gặp khách? Sao không lái xe của mình?”

“Gọi cho cậu.” Tôi cười, xoa xoa đầu tóc cậu.

Tóc của cậu ta giống hệt với tính tình của cậu, mềm mại.

“Không cần không cần, em ra ngoài bắt taxi là được.” Cậu ta nghiêng người đi lướt qua tôi nói với tiếp tân: “Cô, không cần phiền phức đâu, cô cứ bận việc của mình đi.”

Tôi nhìn bộ dạng sợ hãi của cậu mà thấy thú vị, ngẫm lại, dường như những ngày trước chưa từng thấy Lý Giang Lạc thế này.

Phần lớn thời gian cậu đều thẫn thờ và trầm mặc, còn không thì là lén hút thuốc.

Trước tôi có nói với cậu là cùng nhau cai thuốc, rốt cục cả hai đều chẳng có hiệu quả, phía bên tôi thì vì nguyên nhân công việc, nhiều lúc không thể không hút, còn cậu, vẫn là thế, lén lút trốn dưới lầu hoặc là nửa đêm lên sân thượng.

Chỉ có điều trước đây cậu chỉ né tránh cha mẹ tôi, bây giờ thì tránh luôn cả tôi.

Có lẽ là sợ tôi trách cậu.

“Vậy cũng được, tôi tiễn cậu xuống lầu.” Tôi nhấn nút thang máy, gọi cậu đến.

“Anh đừng bận tâm đến em, cứ đi làm đi.”

Điểm nổi bật nhất trong tính cách của Lý Giang Lạc có lẽ chính là sợ làm phiền người khác, giống như cậu bị bệnh kén ăn, nếu tiếp tục phát bệnh trường kỳ thì chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng, nhưng vì sợ chúng tôi biết sẽ lo lắng nên mới không chịu đi khám kiểm tra.

Điều này làm tôi không vui lắm, tôi hi vọng cậu có thể làm phiền tôi nhiều hơn, bản thân cũng muốn làm nhiều điều cho cậu, xem như bồi thường thay em trai mình.

Tôi và cậu cùng đi xuống dưới, đứng ven đường bắt xe giúp cậu.

Lý Giang Lạc khá dở khóc dở cười, đứng bên nói: “Em không phải con nit, chuyện bắt xe thế này cũng không cần anh lo.”

“Không sao,” tôi nói, “Dù sao khách chưa đến, tôi ra hóng mát chút, nếu không cứ ở mãi trong phòng, bực bội lắm.”

Đứng dưới đây chúng tôi bắt xe rất dễ, nhìn Lý Giang Lạc lên xe, tôi nói trong sự hâm mộ: “Muốn đi về cùng cậu ghê.”

Cậu cười, vẫy tay chào tôi.

Nhìn xe cậu đi rồi, tôi đứng ở dưới hút một điếu rồi mới lên.

Mùa đông, trời tối rất nhanh, sau hoàng hôn là trời tức khắc sập tối.

Vốn tính chờ một lúc rồi gọi cho Giang Lạc hỏi cậu về đến nhà chưa, kết quả mới vào văn phòng thì khách đến ngay sau đó.

Tôi nhìn điện thoại, đoán cậu về nhà rồi thì sẽ báo cho mình.

Mặc dù bây giờ trông cậu có vẻ không bị sao, nhưng tôi vẫn không yên lòng.

Mấy ngày trước, tôi tăng ca rất muộn trong văn phòng, nằm sấp trên bàn ngủ, mơ thấy một giấc mộng không vui vẻ gì cho cam.

Trên thực tế giấc mộng ấy đã xảy ra, chính là cảnh tượng Lý Giang Lạc xé bức thư của Bách Lâm còn cố nuốt nó vào miệng.

Giờ ngẫm lại, lúc ấy tôi nghi ngờ cậu ta đã có vấn đề tâm lý thật, thậm chí chuẩn bị dẫn cậu đến bác sĩ.

Thế mà may sao sau khi cha mẹ dọn về thì Lý Giang Lạc lại dần dần tốt lên, có lần cậu nói với tôi, từ nhỏ đến lớn, điều cậu khát vọng nhất chính là một gia đình hoàn chỉnh.

Những tưởng Bách Lâm có thể cho cậu, mà nào ngờ lại xảy ra cớ sự như thế.

Về trường hợp của gia đình cậu, tôi không tiện hỏi gì nhiều, chỉ biết cha mẹ cậu đã qua đời, lúc đó tôi còn an ủi rằng bây giờ cậu có gia đình hoàn chỉnh rồi, có anh trai, có cha mẹ.

Khi nói thế tôi nhớ Bách Lâm lắm, vốn dĩ tôi cũng có một mái ấm cực kỳ trọn vẹn và hạnh phúc, em trai là niềm kiêu hãnh của tôi, ngờ đâu, hoang tưởng bị phá vỡ mất rồi, thực tế tàn khốc đến không ngờ.

Song, đối với tôi luôn không tin vào số mệnh, thì lại bắt đầu tin tưởng sau khi gặp Lý Giang Lạc.

Gia đình chúng tôi như là mảnh ghép của bức tranh, vị trí vốn thuộc về Bách Lâm bỗng nhiên bị mất đi, còn cậu, vừa vặn bổ khuyết vào chỗ trống ấy.

Chuyện này với bất cứ ai trong chúng tôi đều là sự an ủi.

Trong lòng mình, tôi biết ơn, đồng thời tin tưởng Lý Giang Lạc cũng giống vậy.

Bàn bạc với khách khá lâu, lúc tôi tiễn khách về đã gần 7 giờ, ban đầu đáng lẽ nên mời người ta ăn một bữa, nhưng vì tôi còn có việc, không thể làm gì khác ngoài hẹn lần sau.

Quay lại công ty, vừa đúng lúc tiểu Trần quầy lễ tân đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca, tôi thuận miệng dặn dò: “Về cẩn thận.”

Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi thì nói hai tiếng “Ừm ừm”.

Năm nay cô mới 23 tuổi, là độ tuổi thích cười thích náo nhiệt, bình thường trong công ty nhóm thanh niên luôn thích chọc cô, tính cách của cô cũng được, chỉ là hơi hay giật mình hoảng sợ.

Tôi nghĩ cô ấy lại đang đùa, tính cố ý dọa cô hai câu, không ngờ cô lấy một cái cà mèn giữ nhiệt từ ngăn bên cạnh bàn ra.

Cà mèn giữ nhiệt màu xanh nhạt, bên trên còn dán tờ giấy nhắn nhỏ.

Chủ nhân của nó có lẽ sợ nó rơi mất, nên còn dùng băng keo trong suốt dán rất chặt.

“Tổng giám đốc Hình, cái này là anh Lý đưa đến ban nãy, nói là buổi tối anh không có thời gian ra ngoài ăn tối.”

Tôi nhìn cà mèn, trong lòng bỗng dâng lên luồng cảm thụ không nói ra được.

Lý Giang Lạc về nhà nấu cơm xong quay lại đây, chỉ là lúc đó tôi còn đang tiếp khách, nên cậu để ở quầy lễ tân.

Tôi nhận cà mèn, hỏi: “Cậu ấy đâu rồi?”

“Đi rồi ạ.” Tiểu Trần thu dọn đồ đạc xong, vừa quẹt thẻ vừa nói, “Anh ấy bảo anh về sớm, đừng khuya quá.”

Tôi nhìn vẻ mặt của tiểu Trần, cô bé cười xấu xa, chào tạm biệt tôi, tôi biết chắc cô hiểu lầm rồi, tôi không nói về xu hướng tính dục của mình với người khác, nhưng nhân viên ở quầy lễ tân của công ty luôn luôn là người nắm giữ tin đồn buôn chuyện nhiều nhất, vậy nên không loại trừ cô ấy biết tất cả mọi chuyện.

Tôi không muốn quan tâm đến cô bé, cũng lười giải thích, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Lạc.

“Về nhà rồi?” Cậu vừa bắt máy tôi hỏi ngay.

Cậu cười hỏi: “Khách về rồi à?”

“Ừ, cảm ơn cậu đưa bữa tối đến.” Tôi chợt hơi khó xử, buổi chiều đã làm lỡ thời gian của người ta, kết quả không mời ăn cơm còn để người ta chạy đến đưa cơm.

“Cảm ơn gì chứ, nên làm thôi mà.” Giọng Lý Giang Lạc hơi nhỏ, tôi đoán có lẽ cậu ngại, cậu im một lúc, rồi nói, “Anh nhanh ăn đi, lát nữa không phải còn phải làm việc sao? Hôm nay tiết trời rất đẹp, em dẫn cô đi tản bộ ở dưới lầu một lúc.”

“Ừ, trời tối, hai người đừng đi xa.” Tôi dặn dò.

“Ừm, ngay trong khu thôi, anh yên tâm.”

Giọng nói của Lý Giạng Lạc nhẹ nhàng như thật sự quên đi hết thảy chuyện phiền lòng, vì cậu mà tâm trạng của tôi cũng vui vẻ lên.

Cậu làm ba món, hai chay một mặn, đều là có thể dùng nồi nấu nhanh, xem ra là sốt ruột nên mới nấu đơn giản, chắc sợ tôi đói.

Lần sau cùng được đối xử thế này là lúc ở Vancouver, tối tôi làm việc ở nhà đến khuya, mẹ vốn đã ngủ, nửa đêm tỉnh giấc thấy tôi vẫn còn làm việc thì đi làm bữa khuya cho tôi.

Tay nghề của Giang Lạc rất tốt, món trứng cuộn phổ biến nhất cũng làm tôi nhớ vị không thôi.

Tôi bỗng xuất thần, bắt đầu không tự chủ nghĩ có phải vì Bách Lâm nên cậu ta mới khổ luyện tay nghề nấu nướng không.

Hồi thần, tôi cười khổ, đã tự nhủ rất rõ ràng rằng không được cựa một chút là nghĩ đến Bách Lâm, dù sao người chết rồi không thể sống lại.

Nhưng mà, mặc dù nó không còn đây, song dường như có mặt ở khắp mọi nơi.

Cuộc sống của chúng tôi, mỗi một chi tiết nhỏ tựa như đều có dáng hình nó.

Tôi biết, chúng tôi vẫn cần thời gian, hiện tại chỉ mới hai tháng, đợi hai năm, hai mươi năm, đến khi nào ký ức Bách Lâm để lại cho chúng tôi càng ngày càng mơ hồ, thì vết thương cũng sẽ dần dần phai mờ.

Là một người anh trai, nghĩ như vậy là sai trái, nhưng tôi buộc phải nghĩ vậy, vì tôi phải làm cho gia đình mình ngày hôm sau còn vui vẻ hơn ngày hôm trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.