Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 19: [Lý Giang Lạc 0.9]



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh Bách Xuyên hỏi mọi người qua năm mới muốn đi chơi ở đâu, tôi là người không có dự định, trước đây khi ở bên Bách Lâm, những chuyện thế này đều do anh ấy quyết định, sau đấy hỏi ý kiến tôi.

Tất nhiên tôi sẽ không có ý kiến gì, miễn là nơi anh muốn đi thì tôi đều bằng lòng đi với anh.

Chúng tôi đi Seattle, đến Hawaii, qua Bangkok, cũng thăm Santorini, mùa đông năm ngoái, không biết anh ấy đọc được bài báo nào mà bỗng nói muốn đi Làng Bắc Cực.

Chỉ đáng tiếc là sau này chúng tôi đều bận rộn công việc, vốn dự định tìm cơ hội để cả hai cùng nghỉ phép rồi đi đâu đó, kết quả đều tan thành bọt nước.

“Giang Lạc muốn đi đâu không?” Cô pha trà, rót cho mỗi người một tách.

Tôi đang thất thần, bị cô hỏi thì tim nhảy “thịch” một cái.

Thật ra tôi rất muốn đi Làng Bắc Cực, có lẽ mùa này sẽ cực kỳ lạnh nhưng đó là nơi Bách Lâm muốn đi.

Nhưng tôi không nói ra được, nơi quá lạnh thì cô chú sẽ không chịu nổi, hơn nữa tôi cũng không muốn trở thành gánh nặng của họ.

“Cháu đi đâu cũng được, mọi người cứ quyết định đi ạ.” Thật ra, tôi nghĩ thời điểm đón năm mới thì nên để ba người nhà họ đi du lịch, khoảng thời gian qua tôi luôn can thiệp vào gia đình người ta, mặc dù họ rất tốt với tôi, tôi cũng cố gắng chăm sóc cho họ, nhưng dù sao vẫn là người ngoài.

“Bách Xuyên à, con có đề nghị nào không?” Chú vừa tưới hoa vừa hỏi.

Anh Bách Xuyên đang uống trà, nghe chú hỏi vậy, nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi: “Mọi người muốn chơi ở trong nước hay là ra nước ngoài?”

“Trong nước đi.” Cô nói, “Năm mới thì dĩ nhiên là phải đón ở đất nước mình rồi, Giang Lạc nhỉ?”

Tôi đoán cô sợ tôi nghĩ họ lạnh nhạt mình, không thèm quan tâm đến suy nghĩ của mình nên mới luôn muốn nghe ý kiến của tôi như vậy.

Cô hỏi xong, tôi gật đầu.

“Vậy hai ngày này con xem xem trong nước có chỗ nào đáng đi, lần này mình đi nơi nào mọi người đi nhiều nhé.” Anh Bách Xuyên xem giờ, đứng dậy nói, “Con đi phòng tập thể hình, Giang Lạc muốn đi cùng không?”

Tôi không hề hứng thú với việc tập thể hình, so với cái này, tôi muốn dành thời gian để đọc sách hay là nghe nhạc hơn.

Nhưng anh Bách Xuyên khác hoàn toàn, anh ta thích tập thể hình, theo lời nói của anh thì là thường ngày quá bận rộn với công việc, chỉ có tập thể dục mới có thể thả lỏng cơ thể một chút, còn có thể giữ vóc dáng.

Tôi lắc đầu, cười trả lời: “Chắc em không đi đâu, vừa vào phòng tập là thấy sợ rồi.”

Anh ta cười to, xoa tóc tôi, vừa ra ngoài vừa nói: “Sao lại một vẻ y hệt Bách Lâm thế này!”

Vừa nói xong, chúng tôi đều trầm mặc, vẫn là cô phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trước.

“Tối về nhớ mua muối, còn không tối nay mấy đứa cứ húp canh lã đi!”

(Hãy đọc ngay tại kuroneko3026.wordpress.com để ủng hộ cho người biên tập)

Anh Bách Xuyên ra ngoài, tôi không có gì làm, về phòng lên mạng xem tin tuyển dụng.

Sau Nguyên Đán tôi sẽ đi tìm việc, mặc dù năm trước nói muốn tìm một công việc hợp ý sẽ khá khó khăn, nhưng cứ thử xem sao, lỡ đâu gặp được việc thích hợp.

Tôi lướt lướt một lúc, sau đó tìm mẫu sơ yếu lý lịch điện tử để điền vào.

Từ khi Bách Lâm đi, hầu như tôi không sử dụng tâm trí vào trên người mình, bây giờ điền sơ yếu lý lịch mới chợt nhận ra, mình vẫn là một người còn sống.

Mình vẫn phải kiếm tiền nuôi sống bản thân, phải bước vững mỗi một bước trong tương lai.

Nỗi đau mà Bách Lâm mang lại bị tôi giấu trong gian nhỏ của trái tim, chỉ cần không nhắc đến nó quá nhiều thì sớm muộn gì cũng sẽ được niêm phong đóng kín.

Tôi nghĩ, có lẽ cả đời này mình sẽ không quên được anh, tôi không biết có thể không yêu anh nữa không, nhưng chắc chắn sẽ không quên anh.

Những năm qua tình yêu tuyệt vời nhất tình yêu nồng cháy nhất của tôi đều dành cho kẻ xấu xa ấy, vậy mà anh lại không chịu trách nhiệm, bỏ tôi đi, sao tôi có thể quên được chứ.

Niềm hạnh phúc khi xưa ở bên nhau, nỗi tuyệt vọng khi nhìn thấy thi thể của anh, và, tờ di thư đầy đau đớn mà tôi đã xé thành từng mảnh hận không thể ăn sạch, tôi đều sẽ nhớ tất.

Tôi không thể tha thứ cho anh, cũng như không thể lại buông thả cho mình.

Nếu không theo đuổi được tình yêu, vậy cứ sống thật tốt đã.

Tôi nghiêm túc cẩn thận điền sơ yếu lý lịch, tôi thề, lúc trước tốt nghiệp tìm việc làm cũng không điền cẩn thận như bây giờ.

Tôi khao khát có một công việc tốt, ảo tưởng nó có thể cứu vớt mình, có thể đưa tôi ra khỏi tâm tình tăm tối như mực này.

Không hiểu sao, gửi hồ sơ xong, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Chắc vì thật sự cảm thấy rằng cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn, mặc dù có phần lừa mình dối người, nhưng tôi vẫn cực kỳ hài lòng với bộ dạng hiện tại của bản thân.

Ít nhất thì cũng đang cố gắng, chẳng phải ư?

Bữa tối do tôi nấu, anh Bách Xuyên làm phụ bếp.

Chúng tôi làm canh thịt bò, xào ba món.

Ăn xong, anh Bách Xuyên hỏi tôi: “Có muốn ra ngoài dạo một lát không?”

Tôi lười lắm, nếu không cần thiết, tôi thật sự không muốn di chuyển.

“Đi đi,” cô vỗ lưng tôi, “Cô rửa chén, mấy đứa ra ngoài dạo đi.”

Cô lên tiếng rồi, tôi không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn đứng dậy.

Anh Bách Xuyên đưa áo khoác cho tôi, lại quàng khăn cổ cho tôi: “Ngoài trời nổi gió, quấn lên đi.”

Tôi hơi ngượng ngùng nhận chúng, thật ra tôi cũng có, có điều không biết để đâu.

Chúng tôi cùng ra cửa, tôi cảm giác rằng anh ta có lời muốn nói nên mới gọi tôi ra đây, hơn nữa cô cũng biết anh muốn nói gì.

Đúng như dự đoán, mới ra cửa anh Bách Xuyên liền hỏi: “Từ Chiêu lại liên lạc với cậu à?”

Tôi núp mặt trong chiếc khăn quàng dày đan len, chỉ lộ ra đôi mắt, lén cười, rồi làm bộ thờ ơ: “Gọi điện thoại mấy lần, nhưng em không bắt.”

“Ừm…” Anh ta cho hai tay vào trong túi áo khoác, cúi đầu bước đi.

Tối nay đúng là gió khá lớn, tôi hơi hờn anh, sao lại một mực chọn cái thời tiết thế này để ra ngoài cơ chứ.

Tôi bước nhanh hai bước đuổi kịp anh ta, phát hiện trốn cạnh anh thì anh có thể chắn gió cho mình.

Anh Bách Xuyên cao hơn tôi một chút, vóc người cũng cường tráng hơn, đứng chung, hiển nhiên anh ta có phong vị đàn ông hơn tôi nhiều.

Đặc biệt là hiện tại, tuy tôi có da thịt hơn rồi nhưng vẫn quá gầy.

Tôi không thích ngoại hình hiện giờ của mình, vì để tránh phiền lòng mà mỗi ngày thậm chí không soi gương.

Dường như anh ta nhìn ra được tâm tư của tôi, vô tình hay cố ý nghiêng người chắn gió cho tôi, tôi thì làm ra vẻ không chú ý, chỉ nhìn thẳng phía trước bước đi.

“Từ Chiêu có đến tìm tôi một lần.” Anh ta bất ngờ lên tiếng.

Tôi nghe, lòng hơi khó chịu, gần đây Từ Chiêu rất kỳ lạ, chẳng giống với hắn trước kia chút nào.

Dựa vào hiểu biết của tôi về hắn, một khi tôi từ chối thì hắn gần như sẽ không đề cập đến vấn đề tương tự, giống lúc xưa, tôi ở với Bách Lâm, hắn không vui, nhưng sau khi chúng tôi nói chuyện xong thì sau đó không còn nói về những vấn đề liên quan đến tình yêu của tôi.

Lần này, thật sự không biết hắn bị sao nữa.

“Giang Lạc, tôi thấy mình cần phải hỏi ý cậu.”

“Chuyện gì?” Tôi nghĩ rằng anh ta muốn hỏi rốt cục tôi có tình cảm với Từ Chiêu hay không.

“Cậu đồng ý sống cùng chúng tôi thật chứ?” Anh Bách Xuyên đứng lại, nhìn tôi, ánh đèn trong khu phố màu vàng cam nhạt nhòa, gió thổi to đến mức cành khô gần đây lắc lư trái phải.

Tôi cũng dừng lại, quay qua nhìn anh ta.

“Sao tự nhiên hỏi vậy?”

Anh ta nói: “Từ Chiêu nhắc nhở tôi, tôi nhận ra mình đúng là đã quên trưng cầu ý kiến của cậu.”

Tôi nhíu mày, anh nói tiếp: “Hồi trước chẳng qua là tôi thấy chúng ta sống cạnh nhau thì có thể an ủi lẫn nhau, nhưng không cân nhắc chuyện đấy có thích hợp với cậu hay không, tôi rất xin lỗi.”

“Anh đừng vậy.” Tim tôi đập rất nhanh, lo sợ anh ta sẽ nói để tôi ra sống một mình, “Em thích ở bên mọi người mà.”

Đây là lời nói thật lòng, không ngờ đến khi Bách Lâm chết rồi tôi mới được trải nghiệm cảm giác gia đình ấm áp khát vọng trong nhiều năm, tôi rất quý trọng, rất cẩn thận gìn giữ mối quan hệ giữa chúng tôi.

Mỗi một bước đi đều cực cẩn trọng, cứ sợ gây rắc rối chọc giận họ, một gia đình đáng lẽ sẽ đau khổ và cần được chăm sóc hơn tôi, nhưng lúc nào cũng đều quan tâm đến tôi, ngoại trừ cảm kích thì tôi không biết nên nói gì.

Đã đến lúc nên rời khỏi bọn họ rồi, lúc mới đầu từng nghĩ đến việc này, nhưng không phải là vì tôi không muốn sống với họ, mà trái lại, tôi rất để tâm họ, sợ họ ghét bỏ mình.

“Là anh nói mà,” tôi nhìn anh, “Chúng ta là người nhà.”

Có lẽ anh ta bật cười, gió lớn quá, tôi nghe không rõ.

Cả hai cách nhau gần nửa bước, anh lại gần, nắm vai tôi, bước về trước: “Tốt lắm, bỏ qua chuyện này, bây giờ cậu nói thật với tôi, năm mới có phải cậu muốn đi chỗ nào không?”

Tôi lại cúi đầu, nói sao thì bị người nhìn thấu tâm tư cũng sẽ rất xấu hổ.

“Không việc gì không thể nói.” Anh Bách Xuyên bóp bóp bả vai tôi, “Thú thật tôi rất tò mò cậu sẽ muốn đi đến chỗ như thế nào.”

“Làng Bắc Cực.” Tôi nói, “Anh, anh biết Làng Bắc Cực không?”

Thị trấn xa nhất ở phương Bắc Trung Quốc, có người nói nếu may mắn còn có thể nhìn thấy cực quang.

(*) Cực quang: Hiện tượng quang học xuất hiện ở trên bầu trời của khu vực vĩ độ cao ở Bắc bán cầu, thường thấy là ánh sáng như màn sóng màu vàng lục, có khi có thêm màu hồng, lam, xám, tím…

Beiji Villagejpg

“Làng Bắc Cực?”

“Ừ.” Chắc anh ta không biết, tôi giải thích, “Lúc trước Bách Lâm từng nói muốn đi, anh ấy bảo muốn đi xem cực quang, muốn trải nghiệm ban ngày vùng cực và ban đêm vùng cực.”

(*) Ban ngày vùng cực hay mặt trời lúc nửa đêm: Là một hiện tượng tự nhiên diễn ra tại các địa điểm có vĩ độ nằm ở phía bắc của vòng Bắc Cực, cũng như ở các địa điểm có vĩ độ ở phía nam của vòng Nam Cực khi mặt trời vẫn còn được nhìn thấy vào thời gian ban đêm tại các địa điểm đó.

(*) Ban đêm vùng cực hay đêm vùng cực: Là thời gian mà đêm kéo dài trên 24 giờ, thông thường diễn ra bên trong các vòng cực trong mùa đông tại bán cầu đó.

“Vậy chúng ta đi Làng Bắc Cực.” Anh Bách Xuyên thở ra một hơi thật dài, giả vờ cười nói nhẹ nhõm, “Chúng ta mang Bách Lâm đi cùng.”

Trời đông gió rét, nhìn chóp mũi bị lạnh đến đỏ bừng của cô, tôi khá áy náy.

Nhưng chừng như cô rất thích nơi này, cầm máy ảnh chụp hình với chú.

Tất nhiên, trong túi áo nơi ngực họ còn cất hình của Bách Lâm.

Hướng dẫn viên nói chúng tôi đến không đúng mùa, cực quang phải vào ngày Hạ chí mới dễ nhìn thấy.

“Không sao, chúng tôi thử vận may.” Anh Bách Xuyên kéo tôi đi, mỗi một bước đều đạp lên lớp tuyết dày trên đất.

Chúng tôi đang ở cực bắc của Trung Quốc, tiếp tục đi về phía Bắc, người ta nói rằng “điểm cực Bắc” chỉ có thể đi bộ mới đến được.

Mọi người vừa đi vừa nghỉ, dù lạnh nhưng vẫn đẫm mồ hôi.

Thể lực của cô chú không chịu được, tìm một nông trại nghỉ ngơi, nói ngồi ở đó chờ mấy người bọn tôi quay về.

Tôi, anh Bách Xuyên và người hướng dẫn viên thao thao bất tuyệt giải thích về lịch sử Làng Bắc Cực suốt đường đi tiếp tục hành trình.

Đi gần hai mươi phút, tôi thấy một tấm bia đá.

Hướng dẫn viên nói: “Chính là chỗ này!”

Tôi và anh Bách Xuyên đi đến, còn chưa đứng vững thì hướng dẫn viên nói tiếp: “Nói thật với hai người, đây chỉ là điểm cực Bắc trên danh nghĩa, điểm cực Bắc thật sự của Trung Quốc là ở bãi cạn Ussuri cách Làng Bắc Cực 90km, hai người đi đến đó khá là bất tiện, vì thế… Hà hà, hai người cứ xem như đây chính là cực Bắc đi!”

Nghe cậu ta nói xong, tôi và anh Bách Xuyên đều thấy mình bị lừa rồi.

Nhưng mà tiền cho đi rồi sẽ không được trả lại, chỉ đành nhận mệnh vậy.

Hết 19.

= = = = = = = = = = = = =

(*) Seattle: Một thành phố cảng biển của Hoa Kỳ. Seattle nổi tiếng với việc tiêu thụ nhiều cà phê; các công ty cà phê được thành lập hoặc đóng trụ sở ở Seattle có Starbucks, Seattle’s Best Coffee, và Tully’s.

seattle-traveladapt19001

(*) Santorini: Santorini, tên cổ điển Thera, tên chính thức Thira, là một hòn đảo nhỏ thuộc cụm đảo Cyclades nằm trên biển Aegean của Hy Lạp. Santorini được đánh giá trong top những hòn đảo đẹp nhất thế giới bởi vị trí đặc biệt và lối kiến trúc vô cùng độc đáo, nổi bật hai gam màu trắng và xanh da trời.

santorini-hy-lap

dao-santorini-10

dao-Santorini-52

(*) Làng Bắc Cực: Beiji Village hay còn gọi North Pole Village, là một thị trấn nhỏ ở quận cực bắc Trung Quốc, thuộc tỉnh Hắc Long Giang. Bị ngăn cách với nước Nga chỉ bằng một con sông, làng Beiji Village là một trong những nơi lạnh nhất Trung Quốc. Ngôi làng là một điểm đến lý tưởng cho những ai muốn nhìn thấy những hiện tượng thiên nhiên hiếm có như ánh sáng cực quang và vầng tròn xung quanh mặt trời. Vào mùa hè, đây là nơi duy nhất ở châu Á có Polar Day – mặt trời xuất hiện 22 giờ một ngày.

ngoi-lang-nhu-chau-au-2jpg

9-40jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.