Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 30: [Hình Bách Xuyên 1.4]



Dường như tôi để ý đến việc riêng của Giang Lạc quá mức, thế này rất nguy hiểm, nhưng tôi không kiểm soát được mình.

Có thể là vì tôi chuyển hết yêu thương và nhớ nhung với Bách Lâm lên người cậu ấy, đã thử cảnh tỉnh mình nhưng khi gặp chuyện của cậu thì vẫn không thể xem nhẹ.

Từ sau khi rời khỏi văn phòng của Dịch Lễ, Giang Lạc với thái độ khác thường nói mình có việc bận bảo tôi đi trước, nhưng không nói là việc gì, tôi gần như lái xe đi theo không chút nghĩ ngợi.

Tôi thấy mình giống tên theo dõi hèn hạ, trên đường đi, mấy lần nhắc nhở mình nên quay đầu xe về nhà nhưng sau cùng vẫn lái theo đến đây.

Nghĩa trang Thành Bắc, chắc là nơi chôn cất người nhà của cậu ấy.

Tôi không vào theo, bằng không sẽ thật sự không khác gì tội phạm.

Ban đầu tôi không dự định để Giang Lạc biết mình đi theo cậu, nhưng thấy sau khi cậu đi ra, dáng vẻ cô độc bước dọc đường không bắt được xe thì lại hơi đau lòng.

Cậu ấy cũng không hỏi nhiều về chuyện tôi bất ngờ xuất hiện ở đây, có điều cũng đúng, đây chính là tính cách của Giang Lạc, rất ít khi hỏi lý do vì sao.

Cậu sẽ không hỏi vì sao tôi đi theo cậu, sẽ không hỏi vì sao tôi phải giúp cậu chữa bệnh, cũng sẽ không hỏi vì sao tôi lại quan tâm đến cậu như thế.

May là cậu không hỏi, vì ngay cả bản thân tôi cũng không biết trả lời thế nào.

Sau khi về nhà, cậu vào phòng, tôi vẫn không yên lòng bèn gọi điện thoại cho Dịch Lễ.

“Anh biết ngay em sẽ tìm anh.” Phía bên Dịch Lễ khá ồn, hình như là quán ăn.

“Nên anh sẽ không thừa nước đục thả câu, nói anh nghe tình huống của Giang Lạc đi.”

“Đợi tí.” Anh ta nhỏ giọng nói với người khác, sau đó tôi nghe thấy tiếng ghế chuyển động, lát sau xung quanh yên tĩnh, anh ta đổi từ nơi ồn ào sang nơi yên tĩnh hơn một chút, “Nguyên nhân Giang Lạc sinh bệnh em có biết không?”

“Là gì?” Tim tôi bỗng xoắn lại, trực giác mách bảo đó chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng tiếp nhận.

“Anh nên bảo mật cho bệnh nhân nên không tiết lộ đâu.” Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của Dịch Lễ lúc này, hẳn là vẻ đắc ý sau khi thực hiện được trò đùa dai.

“Anh đủ rồi đấy, chuyện Giang Lạc không cần bảo mật với em.” Tôi không biết lấy tự tin ở đâu ra mà nói với anh ta, “Nếu em hỏi cậu ấy thì cậu cũng sẽ kể với em.”

“Vậy sao em không hỏi người ta đi?”

Đó là vết sẹo của Giang Lạc, tôi sao có thể nhẫn tâm vạch trần nó.

“Bách Xuyên.” Dịch Lễ chợt nghiêm túc, hỏi, “Có phải em thích Lý Giang Lạc không?”

Nên hình dung cảm giác hiện giờ của tôi như thế nào đây, trong chớp mắt cơn rùng mình nổi lên từ đầu xuống lưng đến đầu ngón tay, tim tôi nhảy “thịch” một cái, bắt đầu nói không lựa lời: “Làm sao vậy được, em sao có thể thích cậu ấy.”

Cửa bỗng vang lên tiếng “cạch”, hóa ra cửa không được đóng kĩ nên tự bung ra.

Tôi giật thót mình, lấy lại bình tĩnh: “Anh đừng đoán mò, Giang Lạc là người yêu của em trai em, em trai không còn, đáng lý em nên chăm sóc cho cậu ấy.”

Dịch Lễ khẽ cười, không tiếp tục thảo luận vấn đề này với tôi.

Anh ta nói: “Vấn đề của Giang Lạc chủ yếu là do tâm lý, hôm nay bọn anh đã nói chuyện, không lạc quan lắm, băng dày ba thước không phải do cái lạnh ngày một ngày hai tạo nên, muốn hòa tan tảng băng này cũng cần có thời gian.”

“Em biết.” Tôi thở dài, lời anh ta nói cũng gần trong dự liệu của tôi, “Nhưng có thể nói em biết cậu ấy có khả năng khỏe mạnh hoàn toàn không?”

“Chuyện này rất quan trọng với em sao?”

Tôi ngẫm nghĩ, đúng thật là rất quan trọng.

Còn về phần vì sao quan trọng thì tôi không cần nói với Dịch Lễ, nên chỉ trả lời: “Anh trả lời em trước.”

“Anh chỉ nắm bảy phần vì chính bản thân cậu ấy cực kỳ bi quan với việc này, cậu ấy cũng không nghĩ mình có thể khỏe lại.”

“Em nên làm thế nào?” Tôi hỏi.

Dịch Lễ trầm mặc, rồi nói: “Cậu ấy cần một thứ mà có lẽ em không làm được.”

Tôi đánh bạo suy đoán: “Muốn cậu ấy yêu một ai đó à?”

“Đúng vậy, em không làm được phải không?”

Có lẽ đúng là tôi không làm được.

Tôi biết rõ tình yêu của Giang Lạc đã chết theo Bách Lâm, cậu vẫn còn lòng tin với mọi người, nhưng tín nhiệm và mong đợi dành cho tình yêu đã hoàn toàn tan biến.

Tình huống như cậu, mở cửa trái tim một lần đã cực kỳ khó khăn rồi, nếu là tôi, tôi cũng không dám thử lần thứ hai.

Tôi nghĩ đến Từ Chiêu, người đó ở cạnh cậu ấy nhiều năm đến vậy mà cũng không thể làm Giang Lạc cam tâm tình nguyện ỷ lại dựa dẫm.

Thế giới của cậu đã khó mà có tình yêu thêm một lần nữa.

“Hình Bách Xuyên.” Dịch Lễ nói, “Em hoảng sợ thật rồi à.”

Tôi kệ anh ta, chỉ lo cho bệnh tình của Giang Lạc: “Còn biện pháp khác không?”

“Em nói xem? Cậu ấy còn không có động lực để khỏe lại thì còn có thể có biện pháp gì khác?”

Dịch Lễ nói đúng, nhưng tôi không muốn cứ vậy từ bỏ.

Chỉ mới bắt đầu trị liệu, hơn nữa mục đích của tôi không phải để cậu ấy có thể chấp nhận chuyện “chăn gối” mà là buông bỏ quá khứ bước ra khỏi cái lồng đó, đây là khúc mắt của cậu, nếu không thoát ra được thì cậu mãi mãi sẽ không thật sự hạnh phúc vui vẻ.

“Dịch Lễ, lần này xem như em thiếu anh ân tình.” Tôi mở lời, “Nhiều năm qua, lần đầu em xin anh, Giang Lạc cậu ấy…”

“Còn nói không thích?” Dịch Lễ cười to ở đầu bên kia, “Năm đó lúc em theo đuổi anh cũng không để tâm như thế này đâu nhỉ.”

Tôi không biết nên giải thích quan hệ của mình và Giang Lạc với anh ta như thế nào, căn bản anh ta không thể hiểu được.

Tôi không tiếp tục phản bác vô nghĩa, chỉ nói: “Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Giang Lạc, anh có thể tùy ý đề cập yêu cầu.”

“Anh không có yêu cầu gì.” Dịch Lễ không cười nữa, tạm ngừng rồi nói, “Em có thể tìm được một người thích hợp thì anh sẽ yên lòng.”

Đề tài giữa hai chúng tôi bắt đầu trở nên ám muội, năm đó lúc chia tay tôi biết Dịch Lễ đã không còn yêu mình, mà tôi thì đặt khá nhiều tâm tư vào sự nghiệp, bây giờ ngẫm lại, đúng là tôi không tốt.

“Anh đã gặp được tình yêu đích thực của mình, em cũng nên nắm chặt đi.” Dịch Lễ nói, “Anh đói rồi vào ăn đây, cứ giao Giang Lạc cho anh, anh vẫn thích cậu ấy lắm.”

Nói xong anh ta cúp máy.

Tôi đứng bên cửa sổ ngây ra một lúc, lại đốt một điếu thuốc.

Đã hứa hẹn với Giang Lạc là sẽ cai thuốc nhưng không ai trong chúng tôi làm được.

Hút thuốc xong tôi mở cửa sổ cho tản mùi, rồi đổi quần áo ra phòng khách.

Cha ôm con trai cưng ngồi trên sofa xem ti vi, mẹ bận xào rau.

Giang Lạc chắc còn trong phòng, tôi nhìn cửa phòng đóng kín của cậu, sau đó vào nhà bếp.

“Đúng lúc.” Mẹ thấy tôi vào, nhìn tôi rồi sai bảo, “Dọn chén đũa ra đi, lấy đĩa cho mẹ.”

Bà không biết chuyện của Giang Lạc, chúng tôi không cần nói với bà, miễn cho thêm một người phiền lòng.

“Mới rồi Giang Lạc đi ra, mẹ tưởng nó tìm con có chuyện chứ.” Mẹ đổ đồ ăn vào trong đĩa, nếm thử một miếng, gật gù, “Giờ đâu mất rồi?”

“Cậu ấy tìm con?” Tôi nhíu mày, chợt nhớ lúc nãy cửa phòng bỗng nhiên tự khóa lại.

“Đi gọi nó ăn cơm đi.”

Tôi nghe lời mẹ đi gọi Giang Lạc, lúc mở cửa mắt cậu ấy mơ màng, tóc rối bù xù.

“Ngủ?” Tôi cười cậu.

“Ừm.” Cậu không có biểu cảm gì, đực mặt ra.

“Đi, xuống ăn.” Tôi đi trước, xuống mấy bậc thang mới phát hiện phía sau không có động tĩnh, quay đầu thì thấy cậu còn đứng ở đó, “Sao vậy?”

“Không sao.” Cậu vội đi theo, nghiêng người đi qua tôi, “Đói chết.”

Tôi nhìn cậu đi vào nhà bếp, cười bó tay lắc đầu.

Cuối tuần không bận rộn gì, ăn xong tôi ở trong phòng mình tiếp tục làm việc.

Điện thoại bỗng nhảy lên thông báo mới từ Wechat, là Dịch Lễ gọi tôi đi uống rượu.

Tôi bị một tin nhắn khác lôi kéo sự chú ý, là Giang Lạc gửi đến từ trước.

Chắc lúc đó tôi đang gọi điện thoại rồi lại đi ăn nên mới không chú ý đến tin nhắn đó.

Không có nội dung gì đặc biệt, chỉ nói cảm ơn đồng hồ tôi tặng, cậu nói sẽ quý trọng nó thật cẩn thận.

Không hiểu sao tôi ngay lập tức gõ ra một đoạn mà không hề nghĩ ngợi.

(Cậu nên quý trọng bản thân hơn, không gì quan trọng hơn chính cậu.)

Tôi bị bản thân làm cho rùng mình ớn lạnh, vội xóa hết rồi gửi cho cậu câu khác.

(Cậu thích là được.)

Dịch Lễ thấy tôi không trả lời thì gọi thẳng đến.

“Em có đến không?” Phía bên anh ta còn ầm ĩ hơn trước, không cần đoán cũng biết là đang ở bar.

“Không đi.” Tôi vốn dĩ không thích những nơi đấy, khó lắm mới được nghỉ ngơi, chỉ muốn yên tĩnh nằm ở nhà thôi.

“Đến đây đi!” Anh ta lại đổi địa điểm, cuối cùng tôi cũng có thể nghe giọng anh ta rõ hơn, “Lại đây kiểm tra giúp anh.”

“Gì?”

Dịch Lễ thần bí nói: “Không phải anh đã nói là anh tìm được tình yêu đích thực rồi sao? Hai bọn anh cùng đến, em cũng đến chơi đi!”

“Anh và chân ái của anh ngồi bên nhau, đứa bạn trai cũ như em đến làm gì?” Tôi đã không thể nào hiểu nổi đường não của Dịch Lễ, trả lời xong muốn cúp máy xem Giang Lạc có trả lời tin nhắn mình không.

“Em thấy làm vậy có được không hả!” Dịch Lễ không vui, “Ở đây anh chỉ quen em, em đến nhìn giúp anh xem người ta như thế nào, lỡ là người xấu anh bị lừa đi thì biết sao?”

Tôi muốn nói ai có bản lãnh lừa anh thì đúng là lợi hại.

Nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, dù sao cũng như anh ta nói, ở trong nước anh ta thật sự không có người quen, tôi đến giữ thể diện cho anh cũng được.

Từ nhỏ Dịch Lễ đã sống ở Vancouver, nếu không phải lần này bị điều đi tạm thời thì có lẽ mấy năm nữa cũng không về quốc nội.

Anh báo địa điểm với tôi xong luôn miệng thúc giục: “Em đến nhanh nhanh đi, bọn anh chờ em!”

Tôi thay quần áo, cố ý sửa soạn lại mình, trước khi ra ngoài thấy đôi khuy măng sét đặt ở trên giá sách thì vụng về đeo vào.

Quán bar Dịch Lễ nói tôi chưa từng đi, thật ra thì tất cả bar tôi đều không quen thuộc, mấy đứa trong công ty mỗi khi đến cuối tuần sẽ sắp xếp đi chơi với nhau, nhưng xưa giờ tôi sẽ không tham dự vào hoạt động của chúng.

Mất cả đống công sức, tìm cả buổi rốt cục cũng thấy quán bar tiếng Đức đó.

Vừa đi vào mà hoa cả mắt, múa may quay cuồng.

Nhân viên phục vụ dẫn tôi đến phòng của Dịch Lễ, tôi bước vào thì sửng sốt.

Tôi biết người ngồi uống cạnh anh ta.

Không ngờ là Từ Chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.