Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 44: [Hình Bách Xuyên 2.1]



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch Lễ nằm viện, Từ Chiêu chưa từng xuất hiện.

Giữa họ giải quyết thế nào tôi không biết, cũng không có ý định hỏi, chuyện của họ để tự họ kết thúc, tôi có người quan trọng hơn cần quan tâm.

Nhắc cũng lạ, Giang Lạc đang bị cảm mạo, sau khi thổ lộ tâm ý với nhau xong thì bỗng khỏe hơn.

Chúng tôi từng có hai nụ hôn không tính là hôn môi, ban đầu tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị bệnh theo em ấy mà em lại không cho tôi cơ hội.

Chắc tôi bị điên rồi, ấy vậy mà lại thấy tiếc nuối.

Giang Lạc không cho tôi báo chuyện cả hai bên nhau với cha mẹ quá sớm, tôi biết em ấy lo lắng điều gì, thú thật tôi cũng vậy.

Hai vị phụ huynh luôn được xem là bậc cha mẹ văn minh, bọn họ thật tâm yêu thích Giang Lạc nhưng mà sự yêu thích đó là vì họ xem Giang Lạc thành người thay thế cho Bách Lâm, cũng giống như tôi lúc ban đầu vậy.

Giang Lạc có vị trí đặc thù trong nhà chúng tôi, Bách Lâm mới quá cố nửa năm mà hai chúng tôi đã đến với nhau, nói thật thì tôi không xác định cha mẹ có chấp nhận được không.

Vì thế nên đợi thêm cũng không sao, dù thế nào em ấy đã là người của tôi rồi, không có gì đáng lo cả.

Tôi chợt nhớ lúc trước khi thành lập công ty ở đây có nói với công nhân viên của mình là không được yêu đương trong văn phòng, thật ra là nói đùa thôi, nhưng ngẫm lại cũng may hồi đó không nghiêm túc, chứ không thì sẽ phải vả mặt mình rồi.

Vì để có thể cùng ăn uống với em ấy nhiều hơn, tôi chuyển thành đến công ty mới ăn sáng, mỗi ngày đều đi sớm để đón Giang Lạc, rồi gọi hai phần KFC hay McDonald’s bên dưới công ty cùng nhau ăn.

Bởi tôi không ăn sáng ở nhà nên mẹ trách móc rất nhiều lần.

Về sau bà ấy không nhịn được nữa, hỏi: “Con nói thật với mẹ, có phải đang yêu đương không?”

Khi đó tôi đang nhắn Wechat với Giang Lạc, mẹ hỏi thế thì vội vàng hốt hoảng ấn tắt màn hình điện thoại.

“Chắc chắn là phải!” Mẹ vỗ chân tôi, “Hôm nào đó dắt về cho chúng ta xem thử, Giang Lạc có biết không?”

Tôi nói thầm trong lòng người đó chính là em ấy, sao không biết cho được.

Nhưng câu đó không thể nói với mẹ vào lúc này, đành gật đầu ậm ừ: “Em ấy biết.”

“Đồng nghiệp trong công ty các con à?” Mẹ lên tinh thần: “Hầy, vậy con tránh Giang Lạc đi nhé.”

“Con tránh em ấy làm gì?”

Mẹ lườm tôi: “Nhà chúng ta có lỗi với nó.”

Bà không giải thích rốt cục câu đó nghĩa là sao mà đi thẳng về phòng.

Sau đó tôi kể cuộc nói chuyện này với Giang Lạc, em ấy cũng không nghĩ ra.

“Không nghĩ ra thì khỏi nghĩ nữa.” Tôi nhìn thực đơn điểm tâm mới nhất của KFC, “Muốn ăn cháo không?”

(*) KFC ở Trung Quốc có món cháo trong điểm tâm sáng.

zaocan_6_yuan

yuan_776b493c09133fc78de3bc18c6fcb0fb

“Ừm, cái này.” Giang Lạc chỉ xong rồi rút bàn tay bị tôi nắm về.

Mua bữa sáng xong, chúng tôi tay nắm tay lên công ty.

Thời gian này mọi người đều chưa đến, chúng tôi có thể tận tình phóng túng.

Trong thang máy, tôi cố ý xấu xa dồn em ấy vào một góc, rồi xoay người mặt đối mặt với em.

Em đỏ bừng mặt, liếc loạn xung quanh mà không chịu nhìn thẳng tôi.

“Ngẩng đầu.” Tôi nhẹ giọng ra lệnh cho em.

Giang Lạc vẫn không chịu ngẩng lên nhìn tôi.

Thấy thang máy sắp lên đến tầng chúng tôi chọn, tôi dứt khoát nâng cằm em buộc em phải ngẩng đầu lên, rồi ghé xuống hôn em.

Từ ngày chúng tôi quen nhau đến bây giờ, đây là nụ hôn thứ ba.

Tôi đánh bạo muốn thăm dò thử xem Giang Lạc có thể tiếp nhận đến mức độ nào nên nụ hôn này không giống mấy lần trước, chạm nhẹ vào liền tách ra ngay.

Tôi ngậm môi em, giữa lúc em phát ra âm thanh ấp úng khó hiểu thì thoáng câu đầu lưỡi phớt qua môi trên của em.

Đến khi thang máy báo mới buông em ấy ra.

Điều làm tôi ngạc nhiên và vui mừng đó là Giang Lạc không biểu hiện ra vẻ chán ghét mà em chỉ đỏ mặt, trợn tròn hai mắt kinh ngạc nhìn tôi.

Môi em bị tôi làm cho vừa ướt vừa đỏ như quả anh đào mới bị nhúng vào nước, khiến tôi muốn thưởng thức thêm lần nữa.

“Đi thôi.” Tôi ôm em dẫn ra ngoài.

Em giơ tay che miệng lại, vừa theo tôi đi về văn phòng vừa trách cứ: “Có camera…”

Tôi cười nói với em: “Em không hề trách anh cưỡng hôn em nha.”

Em ấy nhìn tôi một hồi rồi bỏ tôi lại chạy vào phòng làm việc.

Lúc trước ở công ty, vì để Giang Lạc có nhiều cơ hội rèn luyện nên tôi đã giao rất nhiều việc hỗn tạp cho em ấy xử lý, nhưng giờ lại không nỡ lòng.

Vì nghĩ hai chúng tôi đã ở bên nhau rồi, em ấy không cần rèn luyện gì đó, không chỉ hiện tại mà cho dù thật nhiều thật nhiều năm về sau, có chuyện gì cứ để tôi giải quyết là được, em chỉ cần hưởng thụ tình yêu của tôi.

Thế nên dẫn đến sau khi yêu nhau tôi ngày càng bận rộn, còn em thì ngày càng nhàn rỗi.

“Sếp Hình à, anh lạ lắm.” Giang Lạc mất hứng đứng trước tôi.

“Sao?” Tôi ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính, tuy đã cố khắc chế mình nhưng vẫn không dằn lòng được ngoắc ngón tay, ra hiệu cho em ấy đến gần mình.

Nhưng trái lại em còn lùi về sau hai bước.

“Em sao thế?” Giang Lạc bỗng tỏ ra khó chịu như vậy cũng rất đáng yêu, tôi nhịn không được bật cười.

“Hạng mục lần trước anh bảo muốn giao cho em sao không có động tĩnh gì hết vậy?”

Tôi ngẫm lại, đúng là có chuyện đó, nhưng tôi đã giao nó cho người khác rồi.

“Hạng mục đó cần phải đi công tác, anh bảo tiểu Triệu nhận rồi.” Tôi quan sát vẻ mặt của em, hiểu ra nguyên nhân em giận.

“Không phải đã nói là giao cho em sao?” Giang Lạc chau mày, mạnh miệng đầy khí thế chất vấn tôi.

Tôi đứng dậy, liếc ra ngoài, xác định lúc này không có ai đi qua mới ôm em vào trong lòng.

“Đang giờ làm…” Em ấy giãy giụa hai lần xong đứng yên.

Tôi cười vỗ về gáy em rồi buông em ra: “Không muốn để em đi công tác.”

Em rụt cổ, hiểu được ý của tôi.

“Vậy… sau này hạng mục nào ở bản địa thì giao cho em.” Em xoa mũi, “Dạo này em rảnh lắm rồi.”

“Ừ.” Không kịp ôm em thủ thỉ thêm một lúc thì đối phương đã đào tẩu nhanh như thỏ.

Cứ tưởng tan ca là có thể yêu đương thoải mái, kết quả Giang Lạc lo lắng muốn đến bệnh viện thăm Dịch Lễ.

Bó tay, tôi chỉ đành đi theo “hầu hạ”.

Dịch Lễ thấy chúng tôi thì liến thoắng cằn nhằn An Tư Niên làm người ta ghét bỏ ra sao, nhưng dáng vẻ ấy của anh ta lại làm tôi thấy khá quen mắt.

Nhớ năm đó khi hai chúng tôi quen nhau thì anh ta cũng hay nói ghét tôi với người khác.

Khi tôi kể suy nghĩ ấy với Giang Lạc thì em ấy liên tục lắc đầu: “Không thể nào, họ mới quen biết được bao lâu chứ.”

“Nhưng mà yêu với không yêu thì liên quan gì đến quen biết bao lâu, đúng không?” Tôi lái xe, hôm nay không bật nhạc, trong xe chỉ có giọng của chúng tôi.

Giang Lạc trầm mặc, khẽ cười rồi nói: “Anh nói cũng đúng, chúng ta mới quen nhau hơn nửa năm chứ mấy.”

Thật ra đôi khi cả hai vẫn còn nhiều ít tâm tình phức tạp, tôi và Giang Lạc đều cực kỳ ăn ý không nhắc đến quá khứ của em ấy với Bách Lâm, thậm chí sau khi cả hai xác định quan hệ thì “Hình Bách Lâm” như biến mất trong thế giới của chúng tôi.

Chúng tôi đều tránh né những việc liên quan đến nó, hệt như hai kẻ phản bội không dám nhắc đến Đức A La vậy.

Cả hai đều chột dạ, đây là sự thật.

Cả hai đang yêu nhau, đây cũng là sự thật.

Đến khi tôi và Giang Lạc có thể bình thản đứng trước mộ Bách Lâm hay tháo gỡ được khúc mắt thì cũng là khi chúng tôi dám dắt tay nhau về nhà.

Tối chở em ấy về, tôi không dám hôn nữa, sợ không kiềm chế được bản thân.

Về chuyện này có lẽ nên cảm ơn Dịch Lễ, ít nhất thì Giang Lạc không còn ghét hành động hôn nhau.

Trên đường lái xe về nhà mẹ gọi điện đến, không hỏi gì khác mà hỏi tôi tan ca chưa, lúc nào về.

“Con đang trên đường đây.” Tôi xem giờ, đã hơn 10 giờ.

Mấy ngày nay ngày nào tôi cũng đều về rất muộn, vì phần lớn thời gian đều lãng phí ở bệnh viện, thời gian có thể ở riêng với Giang Lạc cực ít, làm sao cũng không thấy đủ.

Nếu không phải tôi có nỗi lo ngại thì thật sự muốn ở lại luôn chỗ em ấy.

“Giang Lạc về nhà chưa?” Bà ấy hỏi.

“Hơ…” Tôi chần chờ rồi trả lời, “Chắc cũng về rồi.”

“Dạo này không gặp thằng nhỏ nữa, cứ tưởng nếu hai đứa đều chưa tan ca thì lát nữa cùng về luôn, mẹ với cha con nhớ nó lắm rồi.”

Gần đây mẹ luôn lẩm bẩm về Giang Lạc mà lại ngại gọi điện cho người ta.

“Ngày mai đi.” Tôi nói, “Con sắp đến nhà rồi, lát về rồi nói.”

Tôi rất muốn bảo Giang Lạc về nhà với mình, vốn dĩ em ấy thuộc về nơi này.

Đến nhà, mẹ vẫn nói những câu đó, trằn trọc nhắc đến Giang Lạc, cuối cùng hết cách tôi đành phải gọi điện cho Giang Lạc ngay trước mặt bà, hẹn sau khi tan ca thì cùng về đây.

“Mẹ hài lòng rồi chứ?” Tôi bó tay với bà, nói chuyện điện thoại xong thì quay người chuẩn bị đi tắm rửa.

“Con ngủ sớm đi nha.” Mẹ cười vui vẻ chạy về phòng ngủ với cha.

Lúc tắm không thể tránh khỏi tình trạng t*ng trùng lên não.

Trước đây còn thấy xấu hổ, chứ bây giờ chừng như đã cam chịu sa ngã rồi.

Đứng dưới vòi hoa sen, nước nóng giội xuống đỉnh đầu.

Tôi nắm dục vọng đứng thẳng của mình vuốt ve tới lui.

Trong đầu đong đầy hình bóng của Giang Lạc, dáng vẻ em đỏ mặt, dáng vẻ em cười nhìn tôi, cả bờ môi mềm ướt, chúng đủ làm tôi cuồng dại.

Dưới chân trơn trượt làm tôi suýt nữa trượt té.

Tôi thở hổn hển, vội vã tắm xong mặc pajama rồi quay về phòng ngủ.

Vừa lên giường thì tức tốc cởi quần ngủ và quần lót ra vứt sang một bên, tiếp tục chuyện vừa rồi chưa hoàn thành.

Giây khắc này nội tâm tràn ngập khoái trá vì cuối cùng thì mình cũng có thể danh chính ngôn thuận “ý dâm” Giang Lạc.

Em ấy là người yêu của tôi, tôi là người duy nhất từng hôn em.

Tôi tin, một ngày nào đó có thể ôm em ngủ trên chiếc giường này.

Tôi là một tên phàm tục, tôi thừa nhận.

Tôi sẽ không nói xằng bậy rằng mình có thể chịu đựng được việc không làm tình với Giang Lạc.

Tôi yêu em ấy, tôi muốn chiếm giữ em.

Vì hiện giờ em không thể “làm” nên tôi sẽ đợi, Dịch Lễ đã nói để chữa khỏi cho Giang Lạc thì chỉ có cách để em ấy yêu ai đó.

Lúc bắn tinh, tôi ôm tấm chăn bên cạnh, thậm chí áp sát hôn lên nó, tưởng tượng nó thành Giang Lạc.

Chúng tôi đều đã tìm được người để yêu, Giang Lạc sẽ thoát khỏi quá khứ nhanh thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.