Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Chương 6



Mỗi buổi sáng kiểm tra phòng như thường lệ, Hạ Sơ đi theo sau lưng bác sĩ Đinh để kiểm tra từng phòng bệnh.

Bác sĩ Đinh là một bác sĩ hay nói, luôn tán gẫu với bệnh nhân ở từng giờng, cười ha hả nói đến việc nhà, hỏi tình trạng thân thể. Hạ Sơ không nói được gì, chỉ có thể đứng ở một bên cười híp mắt nghe. Cho nên, cô để lại cho mọi người một ấn tượng rất thống nhất, đó chính là, cô gái trẻ này rất điềm đạm, không thích nói chuyện, dáng vẻ cười rất đẹp mắt.

Sau đó, quen hơn rọi, bắt đầu có bà cụ hoặc các cô mặt mũi hiền lành, hỏi thăm Hạ Sơ có bạn trai chưa, bao nhiêu tuổi. Đến bây giờ, mỗi lần kiểm tra phòng đều thương lượng với cô về con cháu họ hàng, anh họ của con gái, anh trai của con dâu, ưu tú thế nào thế nào, hai người xứng đôi như thế nào như thế nào, đặc biệt nhiệt tình muốn thu xếp giới thiệu bạn trai cho Hạ Sơ.

Hạ Sơ luôn khéo léo nói tuổi mình còn nhỏ, không vội tìm bạn trai. Nhưng mọi người tràn đầy nhiệt tình, như sợ cô biến thành gái ế.

"Có lẽ tiểu Hạ có bạn trai rồi, chẳng qua là ngại nói mà thôi." Bác sĩ Đinh nhìn thấy mặt Hạ Sơ tái xám, nghĩ đẩy, rồi lại sợ làm tổn thương sự nhiệt tình của người ta, lại nói giúp một câu, giải vây cho cô.

Thật ra thì, bà cũng cảm thấy cô gái này không tệ, nghiêm túc, chịu khổ, không giống mấy cô gái trẻ thời nay, cho sống tốt chút liền một mực từ chối không muốn đi. Hơn nữa Hạ Sơ là nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học quân y chính hiệu, luôn làm xong việc rất nhanh, tay chân lưu loát. Ngày đó sau khi chủ đạo giải phẫu, danh tiếng của cô liền vang dội cả quân khu tổng viện, một thực tập sinh chưa tốt nghiệp, lại có thể cứu trị thành công một người bị thương sắp chết. Đây là cơ hội mà rất nhiều bác sĩ lâu năm không được, hoặc có một vài bác sĩ lấy được cơ hội, nhưng không có bắt được cơ hội này giống như Hạ Sơ.

"Tiểu Hạ, có thích bạn trai nhỏ tuổi hơn mình không?"

Hạ Sơ dừng bước chân nói: "Bác sĩ Đinh, ngài muốn nói cái gì?"

"A, không có gì, thật ra, con tôi, năm nay nó học đại học năm hai, nó. . . ."

Cả khuôn mặt Hạ Sơ gần như vặn vẹo, trong mắt lóe ra không thể tưởng tượng nổi.

"Được rồi được rồi, không có việc gì, đi thôi." Bác sĩ Đinh hơi mất mác, nhưng cũng không giận người ta. Cô đã sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh, con trai mình lại mới năm hai, xác thực hơi khoa trương.

Người ở trong phòng bệnh này chính là Điền Dũng. Bởi vì anh bị thương nặng, hơn nữa còn anh dũng bị thương khi là thi hành nhiệm vụ, quân khu đặc biệt an bài cho anh một gian phòng bệnh để dễ dàng tĩnh dưỡng.

Hạ Sơ cho rằng, Lương Mục Trạch đã rời đi rồi, không ngờ, anh lại còn ở đây.

"U, đây không phải là tiểu Lương sao? Đến thăm Điền Dũng à."

"Tôi tới đưa ít đồ, thuận tiện thăm Điền Dũng." Lương Mục Trạch nhìn Hạ Sơ sau lưng bác sĩ Đinh, cô vẫn cúi đầu, bộ dáng như không biết anh.

"Nhìn thấy bộ dáng như vậy của Điền Dũng, có nhớ năm đó hay không?"

Lương Mục Trạch cười yếu ớt, không nói gì. Thật ra thì nói anh cười yếu ớt cũng rất miễn cưỡng, chỉ là khóe miện hơi nhếch lên, vẻ mặt và ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước. Bác sĩ Đinh có thể là đã quen với bộ mặt than này của anh, nên cũng không so đo.

"Tiểu Hạ."

"Hả?"

Bác sĩ Đinh chỉ vào Lương Mục Trạch rồi nói với Hạ Sơ: "Vị này, chính là thanh niên mà tôi đã nói trước kia bị thương nặng hơn Điền Dũng, cô xem anh ta, hiện tại rất có tinh thần, doanh trưởng đại đội đặc chủng đấy."

Hạ Sơ chào Lương Mục Trạch, "Sếp, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Lương Mục Trạch nhíu mày, trong mắt nhanh chóng thoáng qua cái gì, Hạ Sơ không có thấy rõ ràng, chỉ nghe thanh âm rất tốt dễ nghe của Lương Mục Trạch: "Chúng tôi quen biết."

Bác sĩ Đinh giật mình, "Vậy sao? Hai người quen nhau à? Tiểu Hạ, trước kia sao không nghe cô nói, đã quen cần gì phải chào?"

Hạ Sơ cúi cả khuôn mặt xuống, thật mất mặt, muốn đào một cái lỗ trên đất chui vào. Cô bắt đầu lật xem sổ khám bệnh, thanh âm nói ra thật bình tĩnh: "Chỉ gặp mặt thôi."

Bác sĩ Đinh cười rất mập mờ, "Hạ Sơ là một đóa hoa ở bệnh viện chúng tôi, bao nhiêu bác sĩ muốn tiếp xúc với cô ấy, nhưng cô ấy luôn nhượng bộ lui binh, tiểu Lương nè nha, tuy không thường xuất hiện ở bệnh viện, nhưng hiệu suất của cậu lại rất cao." Bà đương nhiên nghĩ rằng bởi vì Điền Dũng ở viện, hai người bọn họ mới quen.

Lương Mục Trạch không nói lời nào, không phản bác cũng không thừa nhận, làm cho Hạ Sơ rất bị động, ở trong lòng hận không thể róc xương lóc thịt anh. Hạ Sơ cắn cắn môi dưới, "Bác sĩ Đinh, hay là chúng ta kiểm tra cho Điền Dũng trước đi."

"A đúng, cô xem, nhìn thấy tiểu Lương thật cao hứng, đều quên hết việc chính. Tiểu tử thấy thế nào? Vết thương còn đau không? Cậu cần phải học tập doanh trưởng của cậu nhiều hơn." Bác sĩ Đinh cho là Hạ Sơ xấu hổ, cho nên cũng không hỏi tới nữa, dù sao vẫn là một cô gái trẻ chưa tốt nghiệp, da mặt mỏng.

Hạ Sơ than thở, hung hăng trợn mắt nhìn Lương Mục Trạch một cái. Nhưng anh lại chỉ nhún nhún vai, vẻ mặt hoàn toàn bàng quang. Đúng vậy, anh rất lâu mới đến bệnh viện một chuyến, nhưng mỗi ngày cô đều phải đối diện mấy người này. Bệnh viện nhiều phụ nữ, cũng đặc biệt nhiều chuyện, quân y thì sao? Trong quân y cũng có phụ nữ, cũng có nhiều tin đồn.

Kiểm tra cho Điền Dũng xong, Hạ Sơ và bác sĩ Đinh chuẩn bị rời đi, Lương Mục Trạch cũng cùng đi theo. Bởi vì phòng bệnh của Điền Dũng là phòng cuối cùng mà họ kiểm tra, cho nên bác sĩ Đinh "Làm người tốt một lần", nhiệt tình cho Hạ Sơ đi tiễn Lương Mục Trạch.

Hạ Sơ không mấy vui lòng, nhưng nếu như từ chối không đi, liền có vẻ quan hệ của hai người lại càng không bình thường.

Hai người cả đường không nói một lời cho đến bãi đậu xe, Lương Mục Trạch cho là Hạ Sơ sẽ chất vấn anh, nhưng cô lại không nói câu nào, sau khi nhìn thấy anh lên xe liền xoay người rời đi.

Trở lại phòng làm việc, cô có thể cảm thấy ánh mắt những người khác nhìn cô rất không thích hợp, nhưng may mắn thay hôm nay là chủ nhật, người xem bệnh tương đối nhiều, mọi người cũng không có cơ hội tám, cho tới trưa ngược lại bình an vô sự.

Sắp đến buổi trưa, bệnh nhân từ từ giảm bớt, thỉnh thoảng chỉ có một hai bệnh nhân, hiện tượng xếp hàng đã biến mất. Thực tập sinh Tiêu Tiêu ở khoa bên cạnh liền đến tìm Hạ Sơ thảo luận vấn đề buổi trưa ăn cái gì.

Một giọng nữ trong trẻo đánh vỡ cuộc thảo luận của họ, Hạ Sơ lướt qua Tiêu Tiêu nhìn thấy cô gái rúc vào trên khung cửa, vóc người cao gầy, lông mày lá liễu nhỏ nhắn, đôi mắt lưu chuyển sóng, mái tóc chói mắt phũ xuống trên vai.

Hạ Sơ hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi chỗ nào không thoải mái?"

"Chị bác sĩ, cả người em đều không thoải mái." Cô gái tiếp tục cười bước vào phòng làm việc.

Tiêu Tiêu cảm thấy rất kỳ quái, nếu cả người không thoải mái, tại sao còn cười vui vẻ như vậy? Chị bác sĩ? Nhìn số tuổi khẳng định còn lớn hơn Hạ Sơ, vậy mà gọi người ta là chị.

"Cả người không thoải mái à? Được, cởi quần áo đi, tôi kiểm tra cho cô, phải cởi hết đó."

Lời nói của Hạ Sơ, càng thêm hù Tiêu Tiêu sợ, đây là Hạ Sơ ôn tồn nho nhã sao?

"Ghét. Lúc nào thì tan việc?" Cô gái thay đổi biểu tình, ngồi xuống trên ghế đối diện Hạ Sơ.

"Sắp, sao cậu lại tới đây?"

Tiêu Tiêu kinh ngạc, "Hai người quen à?"

"Ừ, bạn, vừa rồi là chúng tôi đùa giỡn, Tiêu Tiêu đừng để ý nha."

Tiêu Tiêu gật đầu, không trách được, là bạn tốt. "Vậy hai người trò chuyện đi, tôi đi về trước đây, lát nữa không tìm cô ăn cơm, tôi trở về tiếp tục thương lượng ăn cái gì với họ."

"Tốt." Hạ Sơ cong cong mắt cười với cô.

"Gặp lại, chị bác sĩ." Mễ Cốc phất tay về phía Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu mặc kệ cô gọi chị, xoay mặt một cái, nhanh chóng rời đi.

"Cậu xem cậu dọa người ta sợ rồi, một cô gái lớn tuổi hơn, lại gọi thực tập sinh như người ta là chị." Hạ Sơ liếc cô một cái, đứng lên rót nước cho Mễ Cốc.

"Chỉ đùa một chút thôi, không cần làm thật."

"Sao rãnh rỗi tới đây?"

"Nhớ cậu quá, hai tháng này mới đến thăm cậu một lần, không nhịn được nhớ nhung nên mình liền chạy tới." Mễ Cốc làm biên tập tin tức ở đài truyền hình thành S kế thành G, công việc bận rộn, thường đi công tác.

Hạ Sơ nhìn đồng hồ, cởi áo choàng trắng ra, "Đi, đi ăn."

"Ăn cái gì?" Mễ Cốc rất hưng phấn, dáng vẻ ma quyền sát chưởng.

"Phòng ăn, cơm tập thể, mình chỉ là một bác sĩ thực tập nhỏ, một tháng không được bao nhiêu tiền."

Mễ Cốc đặc biệt khinh bỉ nhìn cô, nhưng không phản bác được.

Họ không có đến phòng ăn, mà đến mộttiệm cơm kiểu Hồ Nam gần bệnh viện, làm món ăn rất đủ tiêu chuẩn, hơn nữa hoàn cảnh rất sạch sẽ, giá tiền cũng tương đối vừa túi.

Các món ăn được lục tục bưng lên, hai người khởi động đũa, ăn ngấu ăn nghiến.

"Chủ cho thuê nhà của cậu xuất hiện chưa?"

"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."

"Thế nào?" Mễ Cốc vội vàng bưng trà dâng nước cho Hạ Sơ.

Hạ Sơ lại ho một lát, ho ra một cây xương cá.

Mễ Cốc vỗ lưng Hạ Sơ, giúp cô thuận khí, "Bao nhiêu người, ăn cá cũng có thể mắc xương, mình chỉ hỏi cậu gặp chủ cho thuê nhà chưa, có cần kích động như thế không?"

"Mình đang ăn cá, cậu lại hỏi mình vấn đề chua ngoa vậy."

"Này, đề tài này đâu có chua ngoa? Trừ phi" Mễ Cốc nhướng mày, trong ánh mắt lóe ra sáng rỡ, "Trừ phi hai người có JQ."

"Phút. . . ."

Hạ Sơ cầm khăn giấy, tế nhị nói xin lỗi với Mễ Cốc, nói không cố ý, nói đơn thuần ngoài ý muốn.

Mễ Cốc lau nước trên mặt, nói một câu, "Lòng người không thể dò được."

Không chịu được sự đeo bám dai dẳng, lôi lôi kéo kéo của Mễ Cốc, Hạ Sơ nói thẳng ra chuyện từ buổi trưa ngày hôm qua tới buổi sáng hôm nay. Cô phát hiện, ngày hôm nay trôi qua đặc biệt chậm, gặp anh một ngày mà giống như đã qua một tuần.

"Một đêm không có ngủ, vậy cậu mệt không?"

"Dĩ nhiên mệt nhọc, lại không dám ngáp rõ rệt, cậu biết phải nhịn ngáp là một việc thống khổ cỡ nào không?"

Mễ Cốc hiểu, cho nên gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

"Mình xem như là giúp cho anh ta, chuyện anh ta nhìn lén áo lót của mình, mình cũng không so đo nữa, ngay lúc đó vẻ mặt của mình đã tỏ rõ lập trường phải làm bộ không biết, nhưng sao anh ta có thể nói chúng tôi quen biết?"

"Hai người quen biết cũng là sự thật a, có cái gì không thể nói?"

"Lời người đáng sợ có được hay không, nhất là bệnh viện, nhiều y tá rãnh rỗi cả ngày thích tám loạn. Không biết cũng may, ngộ nhỡ một ngày kia bị người khác biết mình ở nhà anh ấy, càng thêm có miệng cũng nói không rõ."

"Dù bọn họ không biết hai người quen nhau, để cho bọn họ biết cậu ở nhà anh ta, chẳng lẽ không tám sao?"

"Này. . . . . ."

"Loại chuyện như vậy không giấu được, sớm nói bọn họ biết không chừng còn có thể tiết kiệm chút phiền toái, không chừng người ta cũng sợ về sau không dễ giải thích, mới thừa nhận hai người quen biết."

Hạ Sơ thật không thích phiền toái, có một số việc cô cảm thấy có thể tránh liền tránh, có thể né liền nè. Mễ Cốc nói cô tinh thần phân liệt, cũng là bởi vì cô rất chịu khó tránh đi chuyện nhỏ, chuyện lớn lại không hề rối loạn, lâm nguy không loạn, không biết tránh thế nào.

"Bác sĩ Đinh nói mập mờ như vậy, sao anh ta không phản bác? Anh ta xoay mặt phủi mông một cái đi mất, mình còn phải làm việc ở bệnh viện."

Mễ Cốc cười hì hì gắp một miếng cà nói: "Không chừng người ta có ý với cậu."

"Không thể nào, hôm qua mới gặp mặt, thật tin tưởng vừa thấy đã yêu à? Anh ta là một núi băng, mặt than, một sinh vật không biểu tình. Cả cám ơn cũng nói vô cùng không có thành ý, giọng điệu như hỏi 'ăn chưa'." Hạ Sơ bĩu môi, có ý với cô, phỏng đoán này hoàn toàn không thành lập.

Lần này là Mễ Cốc đi công tác ngang qua thành G cùng đơn vị, chỉ dừng lại ăn cơm trưa ở thành G, Mễ Cốc tranh thủ thời gian chạy đến ăn một bữa trưa sung sướng với Hạ Sơ, sau đớ vội vã chạy trở về hội hợp với đoàn người.

Mễ Cốc và Hạ Sơ quen biết từ khi học nhảy lúc nhỏ, sau đó vẫn giữ liên lạc, làm đồng đảng. Mặc dù bọn họ không học chung trường, nhưng, một khi hai người vừa mắt rồi, lực lượng hữu tình cũng rất mạnh mẽ, bao nhiêu năm rồi, tình cảm của họ luôn luôn rất tốt.

Hạ Sơ đi học rất sớm, Mễ Cốc hơn cô hai tuổi, nhưng hai người cùng cấp. Hạ Sơ học năm năm y học, tiếp 3 năm nghiên cứu sinh, hôm nay cũng mới 24 tuổi, mà Mễ Cốc đã tốt nghiệp bốn năm, hôm nay là ký giả biên tập ở đài truyền hình thành S.

Hạ Sơ lựa chọn tới tổng viện quân khu G, ít nhiều cũng có liên quan với Mễ Cốc, dù sao so với chỗ khác, nơi này ít nhiều còn có một người bạn tốt, mấy khu xa xôi khác thật sự cô không hề quen thuộc.

Ban đầu, Lan Tử Ngọc biết không giữ được Hạ Sơ, cũng thương lượng với cô không cho cô đi xa như vậy, thật sự không muốn ở lại quân khu N, cô có thể đến Bắc Kinh, dù sao Bắc Kinh có nhiều người thân, bạn bè của bọn họ, có thể có người chăm sóc Hạ Sơ. Nhưng quân khu là G , mặc dù cũng rất nhiều người quen, nhưng bạn bè lại không nhiều. Bà luôn sợ Hạ Sơ ở ngoài một mình chịu khổ chịu tội.

Thật ra thì, Hạ Sơ không dám tự nói với mẹ mình, nếu như cô không đến quân khu G, cũng sẽ không đến Bắc Kinh hoặc là Thẩm Dương (là tên một thành phố ở đông bắc Trung Quốc), cô chỉ chọn địa phương càng cách xa phạm vi thế lực, tỷ như, Thành Đô (là một thành phố tại tây nam Trung Quốc, tỉnh lỵ tỉnh Tứ Xuyên).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.