Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 104: C104: Tôi Thực Sự Đến Nói Chính Sự






Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên

Chương 104: Tôi thực sự đến nói chính sự

***

Đó là Bạch Trạc!

Là Bạch Trạc chỉ mặc một bộ đồ ngủ!

Là chỉ mặc một bộ đồ ngủ nằm trên giường!

Đầu Phạm Lam trống rỗng vài giây, trước mắt nhảy ra một cái đẳng thức.

[Thành/ Phần/ Đồi/ Trụy + Lôi / Kéo / Dụ/ Dỗ = Nguy hiểm!]

Không ổn!

Phạm Lam quay đầu bỏ chạy, nhưng còn chưa chạy hai bước, đầu đã đụng phải kết giới màu hồng phấn trong suốt.

"Tiểu Lam Lam, em đã làm tan nát trái tim tôi quá, sao mới đến đã đi rồi?" Phía sau vang lên giọng nói mang theo ý cười, mang theo chút ngọt ngào, mang theo sự hấp dẫn, kèm theo vài phần ép buộc của Bạch Trạc.

Mẹ ơi!

Phạm Lam điên cuồng vung điện thoại: "Võ triệu chú..."

Ngón tay mềm mại như không xương đặt lên vai Phạm Lam, khiến nửa câu sau của Phạm Lam bị sợ nuốt trở về.


Đầu ngón tay Bạch Trạc lấp lánh tia chớp mỏng như sợi tóc quấn lấy làn da của Phạm Lam, chui vào lỗ chân lông của cô, luồn sâu vào máu của cô, thân thể Phạm Lam mềm nhũn một nửa.

Phạm Lam buộc mình lấy lại bình tĩnh, gian nan xoay người, dán lưng vào kết giới dịch người sang bên cạnh, cuối cùng cũng né khỏi bàn tay của Bạch Trạc.

"Bạch, Bạch Trạc điện hạ, chào, chào buổi tối, ha ha, ha ha... ngài, ngài gọi tôi tới đây có chuyện gì quan trọng thế?"

Bạch Trạc chân trần đứng trước mặt Phạm Lam, váy ngủ sa đen trong suốt như có như không sượt qua bắp chân của cô. Ánh mắt Phạm Lam giống như bị mê hoặc, di chuyển từng tấc một bước lên, eo nhỏ, xương quai xanh, làn da kia, mái tóc kia...

Phạm Lam nhìn đến ngây người, bây giờ cô mới biết được, sự xinh đẹp tuyệt đối mang đến rung động của cảm quan, cho dù là giới tính hay chủng tộc gì đó đều cũng không đáng nhắc tới.

"Bạch Trạc điện hạ, ngài đẹp quá..." Phạm Lam lẩm bẩm nói.

Bạch Trạc mỉm cười, cô ta tiến lên một bước nâng cằm Phạm Lam lên, hơi thở như hoa lan: "Vậy, em có nguyện ý ở lại bên cạnh tôi không?"

"Hình..." Phạm Lam nuốt nước miếng: "Hình như không được."

Bạch Trạc nhướng mày: "Hửm?"

"Tôi muốn bảo vệ Dung Mộc, Kế Ngỗi và Ly Trạch."

Bạch Trạc giật mình: "Hả?"

Phạm Lam hít sâu một hơi, lại dời vài bước khỏi phạm vi công kích mị lực của Bạch Trạc, nghiêm túc thi lễ: "Bất kể cô hỏi tôi bao nhiêu lần tôi đều sẽ trả lời giống nhau thôi. Đa tạ sự yêu thương của Bạch Trạc điện hạ, nhưng tôi không thể đồng ý với lời mời của cô được."

Bạch Trạc bình tĩnh nhìn Phạm Lam thật lâu, rồi đột nhiên mỉm cười.

"Cô và bọn họ không giống nhau."

Phạm Lam: "Hả?"

Bạch Trạc nhẹ nhàng đi trở về bên giường, lại không biết lấy ra một cái gương trang điểm từ đâu ra, trên dưới trái phải cẩn thận soi mình, sau đó thở dài thật dài.

"Nhớ lại một đời anh minh của Bạch Trạc tôi, lại ba lần liên tục bại trong một tòa miếu Thổ Địa, đây rốt cuộc là duyên hay nghiệt đây?"

Phạm Lam lau mồ hôi.

Cô không thể thay đổi một miếu Thổ Địa khác sao?


"Thôi, tôi tìm cô là có chính sự." Bạch Trạc vén tóc lên nói.

Phạm Lam ngắm nhìn xung quanh, nơi này rõ ràng là tẩm điện của Bạch Trạc, nhìn chiếc giường lớn rộng rãi thoải mái kia, nhìn bộ đồ ngủ này của cô có thể so sánh với nội y tình thú kia đi, còn có mùi thơm xung quanh như có như không, đây nào giống như nơi nói chính sự sao?

Phạm Lam: "Khụ, không biết chính sự ngài nói là gì?"

Bạch Trạc tiện tay cầm một cái áo khoác trên móc áo, dùng ánh mắt ra ý bảo: "Theo tôi."

Phạm Lam lúc này mới phát hiện, thì ra ở bên trái tẩm điện còn có một cánh cửa gỗ cổ xưa, đi vào trong lại là một gian thư phòng... không, thay vì nói là thư phòng, không bằng nói là một thư viện nhỏ, lầu các cao ba tầng, từ trên xuống dưới tất cả đều là giá sách, Phạm Lam không thể đếm nổi số lượng sách trong đây, nhưng ít nhất cũng phải có mấy vạn quyển, ánh sáng nơi này vô cùng sáng, giống như trần nhà và vách tường đều đang phát sáng.

Ở giữa thư phòng là một cái bàn gỗ lê hoa dày, diện tích ít nhất có mười mét vuông, phía trên chất một đống tư liệu thật dày, chỉ để lại một chỗ trống nhỏ, đặt một cái laptop màu bạc, phía sau bàn là một cái ghế xoay màu trắng.

Bạch Trạc ngồi sau bàn làm việc, búng tay một cái, một chiếc ghế sô-pha trượt tới phía sau Phạm Lam.

Bạch Trạc: "Ngồi đi."

Cô ta vén tóc, đeo kính lên, trông giống như một học giả xinh đẹp và khôn khéo.

Phạm Lam hơi kinh ngạc, cô cẩn thận ngồi trên sô-pha.

Nhìn tạo hình này của Bạch Trạc, chẳng lẽ thật sự muốn nói chính sự thật ư?

"Tất cả nội dung tôi nói dưới đây đều là tư liệu tuyệt mật sau khi kính Luân Hồi phong ấn được phá giải." Bạch Trạc bật máy tính, nhanh chóng gõ vài cái trên bàn phím. Một màn hình lớn màu vàng hiện lên giữa không trung, màn hình xuất hiện một bức tranh hình cái cây phức tạp khác thường, trên mỗi cành cây đều có những điểm sáng màu vàng.

"Hạng mục thứ nhất, là kỷ lục theo dõi luân hồi năm 9788 của 376 hồn thể ở thôn Nữ Oa."

Phạm Lam: "... Thôn nào cơ?"

"Là thôn trong kính Luân Hồi mà Dung Mộc lịch kiếp, vì thuận tiện nghiên cứu, chúng tôi gọi là thôn Nữ Oa."

Phạm Lam gật đầu, trong lòng sinh ra một loại cảm giác khác thường.

"Cũng giống như cô nhìn thấy trong kính Luân Hồi, 376 hồn thể này hiến tế hồn quang cho Dung Mộc, cho nên sau khi hồn thể được chữa trị, đều tồn tại rất nhiều giá trị công đức." Bạch Trạc nhấn một cái vào bản đồ hình cây, trên cành cây phía trên sáng lên một điểm sáng màu vàng, đó là điểm sáng nhất.

"Đây là Kế Ngỗi." Bạch Trạc nói: "Giá trị công đức của anh cao nhất trong tất cả hồn thể, tiến vào hệ thống Luân Hồi ba trăm năm đã tu thành Thần tộc, có thể nói là đệ nhất Tam Giới."

Ngón tay Bạch Trạc trượt xuống, trượt xuống trên một cây ngắn nhất ở cuối bản đồ hình cây, nơi đó cũng có một điểm sáng, ánh sáng rất yếu.


Bạch Trạc: "Đây là cô."

Phạm Lam: "Hả?!"

"Hồn thể của cô bị hao tổn với mức độ cao nhất, trải qua gần vạn năm chữa trị cuối cùng cũng đạt tới tiêu chuẩn tiến vào hệ thống luân hồi Tam Giới, căn cứ mật lệnh của Diêm La tiền nhiệm, yêu cầu phải nâng cao tần suất ra vào Luân Hồi của cô, tăng nhanh tốc độ tinh lọc hồn thể, tích góp giá trị công đức."

"Khoan đã, ý cô là..." Phạm Lam nói: "Tôi đột tử là bởi vì ..."

Bạch Điêu: "Sổ sinh tử đã được lên kế hoạch."

Phạm Lam: Cái quái gì vậy!

"Căn cứ tính toán của chúng tôi, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô chỉ cần trải qua 525 lần luân hồi thì sẽ có thể tu thành tiên thân."

"Vì vậy, tôi đã chết 524 lần rồi sao?"

"Không, kiếp này là kiếp đầu tiên cô tiến vào hệ thống Luân Hồi."

"Cái gì?!"

"Vì bảo vệ chương trình tinh lọc hồn thể của cô không bị quấy nhiễu, Diêm La tiền nhiệm đã khởi động chú che chắn cao cấp bảo vệ hồn của cô, để tránh..." Bạch Trạc nhướng mày: "Thần tộc nào đó đã tự tiện thay đổi mệnh cách của cô."

Nhìn biểu cảm của Bạch Trạc, Phạm Lam ước chừng hiểu được, cái gọi là "Thần tộc", có lẽ là chỉ Dung Mộc.

"Vốn tưởng rằng không có gì sai sót, không ngờ..." Bạch Trạc lại mở ra một bản đồ dạng sóng, tấm bản đồ này tương tự như biểu đồ xu hướng cổ phiếu, thời gian đánh dấu trục ngang, trục dọc là giá trị Phạm Lam nhìn không hiểu, dao động của bản đồ sóng vẫn ở trạng thái trượt dốc, nhưng tổng thể ổn định, chỉ có một điểm thời gian, dạng sóng đột nhiên giảm xuống mức thấp nhất, giống như bị thứ gì đó chặn ngang chém ra một vết nứt.

"Tấm bản đồ này là bảng biến hóa năng lượng của Càn Khôn Tam Tài đại trận, gần vạn năm qua, năng lượng đại trận tuy rằng vẫn có xu hướng trượt xuống, nhưng coi như là vững vàng, chỉ có tại thời điểm này, xuất hiện dao động khác thường cực lớn."

Phạm Lam lưu ý rằng điểm thời gian đó được đánh dấu là: 1:43 ngày 18 tháng 2 năm 2022.

Thời gian này sao quen mắt thế?!

Bạch Trạc: "Đây vốn là thời gian cô nhập cảnh địa giới."

Phạm Lam: "Cái gì?!"

"Cô còn nhớ khi cô nhập cảnh đã xảy ra chuyện gì không?" Bạch Khương hỏi.

Phạm Lam hồi tưởng lại một chút: "Dường như là hệ thống sổ sinh tử xuất hiện BUG, tôi không cách nào nhập cảnh được."

Bạch Trạc gật đầu: "Không sai, lúc ấy hệ thống sổ sinh tử không hiểu sao lại sụp đổ, cô nhập cảnh thất bại cũng dẫn đến hồn thể của cô xảy ra dị biến."

Phạm Lam nghe mà lông tơ dựng đứng.


Dị biến? Sao nghe thế nào cũng thấy cô trở nên khác thường, cô biến thành người ngoài hành tinh rồi sao?

"Từ lúc cô sống lại, năng lượng hồn thể bắt đầu tăng dần, mười một tiếng sau, năng lượng hồn thể của cô vượt qua ngưỡng giới hạn khiến cho cô trực tiếp từ nhân tộc tu thành nhân tiên." Bạch Trạc tiếp tục nói: "Đồng thời, hồn quang che chắn tín hiệu hồn thể của cô cũng mất đi tác dụng."

Phạm Lam nhớ lại khi đó hẳn là thời gian cô đến đơn vị từ chức, lúc ấy cô được mở thần phú thiên nhãn, còn là lần đầu tiên nhìn thấy Dung Mộc.

Bạch Trạc thở dài: "Chúng tôi vắt óc ngàn tính vạn tính, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới cô lại thành tiên như thế."

Phạm Lam: Ha ha, lúc đó tôi cũng rất bối rối.

"Bởi vì tình huống này của cô thật sự quá đặc biệt, Tam Giới chưa bao giờ có tiền lệ, thiên giới và địa giới bộ phận liên quan điều tra hồi lâu, vẫn không cách nào tìm được nguyên nhân, hơn nữa Dung Mộc lại nộp thư đề cử lên Hạo Ngọc, cho nên chỉ có thể dựa theo quy trình sắp xếp cô trở thành thần." Bạch Trạc dừng một chút: "Thẳng đến khi Kính Luân Hồi khởi động, chúng tôi mới hiểu được nguyên nhân hậu quả và tìm được nguyên nhân căn bản."

Phạm Lam: "Nguyên nhân là gì?"

Bạch Trạc chép miệng, biểu cảm trở nên thú vị: "Tuy địa giới che đậy tín hiệu hồn quang của cô, dẫn đến một số thần chức không cách nào cảm ứng được cô, nhưng chúng ta lại xem nhẹ một vấn đề cơ bản nhất... Càn Khôn Tam Tài đại trận là lấy thần quang của vị thần nào đó ngưng luyện mà thành."

Phạm Lam: "..."

"Khoảnh khắc khi cô nhập cảnh, đại trận bắt được năng lượng hồn thể của cô, cảm giác được cô gặp phải uy hiếp tử vong, lập tức rót năng lượng mật độ cao vào cô. Mà tất cả những thứ này..." Bạch Trạc mỉm cười: "Thân là trận trụ, vị thần nào đó cũng không có phát hiện, có thể nói là một hành động vô thức của anh ta. Nhưng không thể không nói là rất phù hợp phong cách của anh ta."

Trái tim Phạm Lam hơi co rút, hốc mắt trở nên chua xót.

"Trước tiên khoan vội cảm động." Bạch Trạc đẩy kính lên: "Tiếp theo đây mới là trọng điểm."

Phạm Lam hít sâu một hơi, tinh thần xốc lại mười hai phần: "Ngài nói."

"Đại trận lần này có dị động, còn tạo thành hai hậu quả không thể đoán trước. Thứ nhất, đại trận dị động phát tán năng lượng, có một bộ phận nhỏ bị thần thức hồ tộc nuôi dưỡng trong lư hương Tam Đàn bắt được, thúc đẩy sự thức tỉnh của thần thức này."

Phạm Lam sợ ngây người: "Cô nói là... Dung Lăng?!"

Bạch Trạc gật đầu: "Đầu tiên, Dung Lăng và Dung Mộc vốn là thần tộc nhất mạch tương thừa, có sự mật sinh trời thân, có thể nắm bắt được năng lượng đại trận cũng không kỳ quái. Thứ hai, vẫn là bởi vì đại trận mấy năm gần đây xuất hiện nhiều chỗ sơ hở, dẫn đến Dung Lăng đã chui vào khoảng trống."

Phạm Lam nín thở, cô cảm thấy lời nói của Bạch Trạc vẫn chưa hết.

Bạch Trạc tiếp tục lướt bản đồ hình cây ghi lại theo dõi luân hồi của hồn thể, chỉ về phía cành cây dài nhất con đường cuối cùng.

"Đây là hồn thể luân hồi nhiều nhất trong thôn Nữ Oa, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trải qua bốn lần luân hồi, giá trị công đức của cậu ta cũng đủ thành thần. Nhưng mà, lần này đại trận dao động cũng ảnh hưởng đến cậu ta, năng lượng hồn thể của cậu ta được nâng cao 22,37%, mặc dù không biến hóa lớn như cô, nhưng cũng đủ kinh người rồi."

Trái tim Phạm Lam nhảy dựng lên: "Cậu ta là ai?"

Bạch Trạc: "Thiện Văn Thành."

22.3.2022



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.