Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 3: Làm thần tiên còn phải đánh giá chức danh sao?
Chương 53: Pháp khí bổn mệnh
***
Na Tra là ai?
Người ta tin rằng mỗi người sống trên đời đều biết được:
Na Tra = rút gân rồng + đại náo Long Cung + coi thường tất cả = Không thể trêu chọc được!
Vì vậy, khi Phạm Lam nghe được cái tên "Na Tra", bụng cô hiển nhiên cho chút rút.
"Ngài, ngài nói tên ngài là?"
Khuôn mặt của cậu bé này thậm chí còn khó ở hơn, và đế giày của cậu ta cũng xuất hiện hai bánh xe bốc cháy bay lên.
"Nhanh lên, có đánh hay không?"
Phong hỏa luân! Đệt! Là thật luôn!
Tôi thế mà có thể nhìn thấy Na Tra sống!
Phạm Lam thậm chí còn không biết bây giờ nên cảm thấy hưng phấn hay là sợ hãi nhiều hơn.
"Tôi, tôi trước tiên phải xác nhận đã, tôi đang tham gia kỳ thi chức danh trung cấp thần chức sao?" Phạm Lam hỏi.
Na Tra: "Đúng."
"Đối thủ đối chiến của tôi không phải là thí sinh khác sao?
"Cô bốc trúng luân không, các thầy hướng dẫn rút thăm, rút được tôi." Na Tra nói: "Sao cô nói nhảm nhiều thế? Có đánh hay không?"
"Chờ một chút, để tôi sắp xếp một chút, nói cách khác... "
Phạm Lam còn chưa nói hết một câu, Na Tra đã giẫm lên Phong Hỏa Luân giết tới, ánh lửa nóng rực trong nháy mắt đã thiêu đốt lông mày của cô.
Phạm Lam nhanh chóng trượt chân quỳ xuống: "Tôi nhận thua!"
Na Tra trợn mắt há hốc mồm: "Cái gì?"
"Tôi chấp nhận thua! Tôi bỏ thi! Tôi không đánh nữa!"
Phạm Lam nhanh như chớp chạy về phía cửa vào lôi đài, đầu đụng vào kết giới rầm một tiếng, cửa vào bị khó, cô không ra được.
Trong thứ nguyên cảnh vang lên tiếng nữ máy móc.
[Lưu ý, thí sinh không được bỏ thi.]
[Lưu ý, thí sinh không được bỏ thi.]
Ngay sau đó, thanh âm của Dương Tiễn vang lên.
[Phạm Lam, cô là học viên là do Dương Tiễn tôi, nếu dám lâm trận chạy trốn, xem tôi xử lý cô như thế nào!]
Phạm Lam: "..."
Không phải đó chứ! Đây là kêu tôi đi chết sao?!
"Yo, cô thế mà là học trò của lão Dương à?" Na Tra giẫm lên Phong Hỏa Luân bay lơ lửng giữa không trung: "Nghe nói trong lớp anh ta dạy có một người có thần phú thiên nhãn, không phải là cô đó chứ?"
Phạm Lam: "Không phải tôi!"
"Quả nhiên chính là cô." Na Tra nở nụ cười: "Thật tốt quá, tôi không vừa mắt với ba con mắt kia lâu lắm rồi!"
Phạm Lam: "Ấy?"
Chỉ thấy cổ tay Na Tra run lên, trong tay xuất hiện một câu thương đỏ hùng hổ giết tới.
Phạm Lam: Chỉ là một kỳ thi, không cần thiết phải vậy đâu!
Mũi thương đâm ra vệt gió sắc bén trên không trung, xung quanh quấn quanh xoắn ốc sắc bén.
"Tự do bình đẳng công chính pháp trị!"
Pháp chú hộ thuẫn vâng lên, ngắn lại công kích của Thương Hồng Anh, phong mạch lệch 10cm, Phạm Lam nhân cơ hội nhảy lên, trượt dài trên không trung xoay vài cái, trong nháy mắt kéo dài khoảng cách với Na Tra.
Na Tra hơi giật mình: "Đây là pháp chú gì? Tôi chưa bao giờ thấy nó, còn nữa không?"
Phạm Lam chạy như điên: "Không còn nữa!"
"Quả nhiên còn!"
Thương Hồng Anh lần thứ hai đánh tới, lần này phong mạch công kích biến thành ba, trên dưới giữa gào thét bay tới.
"Giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa!" Phạm Lam trở tay thi triển cho mình một "cường hóa chú", độ nhạy bén của cô tăng lên 30%, tốc độ chạy trốn tăng vọt, mông bốc khói tránh được kích thứ hai.
Na Tra đuổi theo không rời: "Còn nữa không?"
Thương Hồng Anh múa như lửa, phong mạch và phong hỏa luân hỏa đảo loạn lại với nhau, hình thành mười mấy con lốc xoáy khủng bố áp tới từ bốn phương tám hướng.
Phạm Lam tránh không thể trốn được, chỉ có đối chiến trực tiếp.
"Tự do bình đẳng công chính pháp trị!" Tấm chắn màu vàng khổng lồ ngăn trở công kích phía trước, phong mạch xoắn ốc từ phía sau quét tới, Phạm Lam trơ mắt nhìn thần quang hộ thể của mình bị đánh nát, ném ra pháp chú thứ tư mà cô chưa từng dùng qua.
"Yêu nước tận tụy trung thực thân thiện!"
Một cái thân chú màu xanh biếc khổng lồ chạy ra khỏi màn hình điện thoại, phát ra lục quang chói mắt, dưới sự bao phủ của ánh sáng pháp chú này, thần quang hộ thể vừa mới bị đánh nát của Phạm Lam đã khôi phục.
Na Tra ngừng công kích: "Woa."
Phạm Lam: Đệt, đây lại là một pháp chú chữa trị, không có bất kỳ hiệu quả công kích nào.
"Thật thú vị!" Na Tra nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng thỏ: "Lần nữa!"
"Không còn nữa! Thật ấy, không!" Phạm Lam hét lớn.
Na Tra dường như không nghe thấy, thương Hồng Anh quét ngang bổ thẳng, bức Phạm Lam dưới Linh Đài. Trước mắt Phạm Lam lại xuất hiện đốm trắng, hiển nhiên là thần phú thiên nhãn sử dụng quá độ, quỹ tích phong mạch trở nên đứt quãng, đã không cách nào nhận ra được nữa.
"Đệt!"
Mặc dù biết vô dụng, Phạm Lam vẫn ném ra bùa chú cuối cùng.
"Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh!"
Pháp chú màu vàng khổng lồ mở ra trên không trung, bổ thẳng về phía Na Tra, vây lấy cậu ra
Na Tra phấn khởi quan sát, nhìn pháp chú trên người anh ta từng chút từng chút phát sáng, sau đó lại biến mất.
"Cái gì đây, chả có tác dụng gì cả." Na Tra có hơi mất hứng.
Một giây sau tóc trên đầu anh ta bị đứt phựt rồi rơi xuống đất.
Hai luồng khói đen bốc lên từ phong hỏa luân và thương Hồng Anh cũng biến mất.
Na Tra rơi xuống từ giữa không trung, xoáy người giữa không trung, một gối một tay chạm đất.
Phạm Lam: "..."
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Na Tra sửng sốt vài giây: "A! Máy thu pháp lực của tôi!"
Phạm Lam: "Cái gì vậy?"
Na Tra nhặt tóc lên, tóc cậu ta bốc lên một luồng khói xanh, hai búi tóc giả vỡ vụn.
"Đây là một phiên bản High Road mới 50 năm trước tôi mới thay đó!" Na Tra hét lớn.
Phạm Lam lúc này mới nhớ tới, vừa rồi Na Tra lúc chiến đấu, cũng không có sử dụng thủ phù, pháp khí của cậu ta đều là sau khi đeo vòng tóc kia mới xuất hiện, chẳng lẽ... cái vòng tóc này chính là thủ phù của cậu ta... hoặc là nói đó là máy thu pháp lực?!
Mà máy thu pháp lực này được chế tác 50 năm trước, cũng có nghĩa là sau khi dựng nước, cho nên nó trong phạm vi công kích của pháp chú "Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh"?
Điều này cũng được luôn sao?!
"Cô bồi thường cho tôi!" Na Tra hét lớn.
Phạm Lam: "Hả?"
"100.000 hộc!"
"Ấy ấy ấy?!"
[Khụ, chú ý, hiện tại công bố kết quả thi.] Thanh âm của Dương Tiễn vang vọng khắp thứ nguyên cảnh, [Phạm Lam đủ tư cách vượt qua kỳ thi võ của cuộc thi thần chức trung cấp.]
"Dựa vào cái gì?! Cô ta còn chưa đánh tôi được một lần!" Na Tra hét lớn.
[Na Tra, đây là kết luận tổng hợp của đoàn giám khảo.]
"Cô ta đã làm hỏng máy thu pháp lực của tôi! Lão Dương anh bồi thường cho tôi!"
[......]
Phạm Lam: Sự im lặng kỳ lạ này có nghĩa là gì?
"Cô nợ ta 100.000 hộc!" Na Tra nhe răng nanh: "Phạm Lam, tôi nhớ mặt cô rồi!"
Phạm Lam ngồi bệt xuống mặt đất.
[Tất cả các kỳ thi bảng A đã kết thúc, tổng cộng 38 thí sinh đủ điều kiện, xin chúc mừng!]
Trên kết giới thứ nguyên cảnh lướt qua tên của 38 thí sinh đủ tư cách, Phạm Lam nhìn thấy tên Ngạc Nghĩa Viễn, Thiệu Hỉ, xếp hạng đều là A, tên của cô xếp hạng cuối cùng, xếp hạng C, chỉ có thể tính là miễn cưỡng đủ tư cách.
Xung quanh đều hoan hô rầm rầm, kết giới thứ nguyên cảnh gợn sóng, rồi chậm rãi tản ra. Mấy ngàn Thần tộc Đằng Vân lơ lửng xung quanh thứ nguyên cảnh nhiệt liệt vỗ tay.
Lúc này Phạm Lam mới ý thức được, thì ra tất cả quá trình đối chiến đều được phát sóng trực tiếp.
Phạm Lam liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tường Vân 007 đang bay ở hướng đông bắc. Dung Mộc cười đến ôn nhu, Kế Ngỗi mắt muốn trợn lên trời, biểu cảm của Cao Lộ bên cạnh lại vô cùng kích động. Dương Tiễn ở vị trí cao nhất, nhìn biểu cảm của Phạm Lam dường như có chút dở khóc dở cười.
Mẹ ơi, hình tượng vừa rồi của cô có phải hơi hèn mọn không?
Phạm Lam lấy tay che trán, dán sát vào bên lôi đài định chuồn đi, đột nhiên bầu trời sáng ngời, mấy đạo sấm chớp nổ ra khắp bầu trời, tiếng sấm vang lên, toàn bộ lôi đài vang lên tiếng cộng hưởng khủng bố.
Chúng thần lộ vẻ kinh ngạc, đồng loạt ngẩng đầu.
Chỉ thấy trong đám mây cuồn cuộn đến, mang theo ngàn vạn tia sấm chớp.
"Là ứng kiếp Lôi Vân!"
"Nhanh như vậy sao?!"
"Điều này không phù hợp với quy trình thăng chức của Trung Thần đúng không?"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Ai mở ra thông đạo ứng kiếp Lôi Vân?!" Dương Tiễn hét lớn.
Chỉ thấy mấy nhân viên mặc hán phục tiêu chuẩn vờn quanh bên cạnh anh ta, nhao nhao hét lớn trong điện thoại.
"Khởi bẩm Dương Tiễn thượng thần, không có đơn vị nào xin cả!"
"Đây là thiên đạo tự nhiên hình thành!"
"Không cách nào hủy bỏ!"
Trong mấy câu nói, ứng kiếp Lôi Vân thật lớn đã đến trên bầu trời Thứ Nguyên Cảnh.
Các vị thần đồng loạt tản ra.
"Mẹ tôi ơi!"
"Thiên Đạo tự nhiên hình thành ứng kiếp Lôi Vân, bao nhiêu năm rồi chưa nhìn thấy nhỉ?"
"500 năm rồi!"
"Sơ tán sơ tán, tránh ngộ thương!"
"Là ai ứng kiếp Lôi Vân?!" Dương Tiễn hét lớn: "Mau tra!"
"Dương Tiễn thượng thần, đây là ứng kiếp Lôi Vân của nhân tiên!"
Nhân tiên?
Phạm Lam vừa đi tới lối ra lôi đài chợt ngẩn người, ngẩng đầu lên.
Bùm!
Một tia chớp nhợt nhạt đập vào đầu cô.
Trước mắt Phạm Lam trắng bệch, không nhìn thấy cái gì.
Trong lúc hoảng hốt, cô ngửi thấy một loại hương vị, giống như giọt sương đầu tiên dưới ánh mặt trời buổi sáng.
Có ai đó nhẹ nhàng nắm lấy vai cô.
Phạm Lam nhìn thấy thần quang màu xanh băng, còn có Dung Mộc đang tắm trong thần quang.
Anh ta đứng bên cạnh cô, một tay nắm lấy đầu vai cô, một tay nắm thủ phũ vẽ ra một đường cong duyên dáng màu xanh băng trên không trung. Những đường cong trên không trung phiêu đãng vờn quanh, dần dần hình thành một cái vòng bảo hộ cao hơn ba thước, đem bọn họ bảo vệ ở ngay chính giữa.
Bên ngoài, tia chớp sắc bén tái nhợt liên tục bổ xuống, nện vào vòng bảo hộ, phát ra tiếng động lớn kinh thiên động địa.
"Đây, đây là cái gì?!" Toàn thân Phạm Lam run rẩy. Rõ ràng những tia chớp kia không bổ lên người cô, nhưng tế bào toàn thân cô đều phát ra tiếng kêu rên kinh khủng.
Dung Mộc nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười.
"Chúc mừng, cô sắp thăng chức thành trung thần rồi."
Một đạo tia chớp bổ vào chính giữa vòng bảo hộ, mặt Dung Mộc đột nhiên trở nên trắng bệch.
Phạm Lam hiểu rồi.
Đây là lôi kiếp thăng cấp của cô, Dung Mộc đang thay cô ngăn cản lôi kiếp.
Phạm Lam toàn thân lạnh lẽo, dường như ngay cả miệng cũng bị đông cứng: "Dung, Dung Dung Dung Mộc, anh... "
"Dựa theo trình tự bình thường, sau khi thi đủ điều kiện, sẽ do đơn vị hạ thần trình đơn xin thăng chức, sau khi được Cục quản lý tài nguyên Thần chức Tam Giới phê chuẩn thông qua, mới gửi ứng kiếp Lôi Vân. Mỗi hạ thần sắp thăng chức đều sẽ phát ra Cửu Long Lôi Hỏa Tráo để ngăn cản lôi kiếp." Tốc độ nói của Dung Mộc rất nhanh: "Ước chừng bởi vì cô là nhân tiên 500 năm mới gặp, nên thiên đạo tự động hình thành ứng kiếp Lôi Vân, quả thật là không ngờ tới."
Liên tục ba đạo sấm chớp bổ vào vòng bảo hộ, Dung Mộc khẽ cau mày.
Phạm Lam túm lấy ống tay áo Dung Mộc: "Dung Mộc! Để tự tôi...".
"Cô một mình sẽ chịu không nổi." Dung Mộc cắt ngang lời Phạm Lam: "Không cẩn thận sẽ tan thành tro bụi."
Phạm Lam toàn thân cứng đờ, nuốt nước bọt: "Vậy thì làm phiền anh rồi." Dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Đại ân đại đức không biết lấy gì đền đáp, chỉ có... "
Dung Mộc nhìn Phạm Lam, trên gương mặt tái nhợt nổi lên một tầng phấn hồng không đúng lúc.
"Pháp lực anh nợ tôi, tháng sau trả lại cũng được." Phạm Lam nói.
Dung Mộc rũ mi: "...Ồ"
(Hehe, ai đó tiếc kìa)
Đùng đùng đùng đùng đùng!
Năm tia chớp liên tục bổ xuống, Dung Mộc dường như ngừng hô hấp trong chớp mắt, ngón tay nắm lấy bả vai Phạm Lam hơi xiết chặt.
"Còn lại một đạo cuối cùng, cẩn thận."
Phạm Lam rất nhanh đã biết vì sao Dung Mộc lại đặc biệt nhắc nhở mình. Lôi vân trên bầu trời quay cuồng xoay tròn, mây đen như mực dày, cơ hồ muốn nhỏ xuống, giữa mây, tia chớp màu trắng bạc tựa như như cự long bơi đi, đang chờ phát động.
Phạm Lam: "Đây là muốn giữ lại chiêu cuối cùng sao?"
Dung Mộc: "Đạo cuối cùng là Quán Thiên Lôi, uy lực rất lớn, gọi là một kích Quan Thiên, thần hồn tiêu nửa."
"Lúc này anh đừng phổ cập kiến thức khoa học nữa!" Phạm Lam túm lấy quần áo Dung Mộc kêu to.
"Tới đây!"
Một tia sấm chớp màu trắng lần từ tính màu tim trong mấy sấm xuyên thẳng ra, trong nháy mắt bổ xuống, hóa thành vô số tia sấm lớn nhỏ, không góc chết trải đầy toàn bộ vòng bảo vệ.
Vòng bảo vệ kêu rắc một tiếng, mặt ngoài xuất hiện vết nứt nhỏ như sợi tóc, Dung Mộc tiến lên một bước, thủ phù phát ra lam quang chói mắt nghênh đón. Sấm chớp và thần quang giao hòa hình thành một tia sáng xuyên qua trời đất, đánh thủng lôi vân.
Trong phút chốc, mây tan sấm mất, bầu trời quang đãng như gương, cả Thập Trọng Thiên khôi phục lại yên tĩnh.
Dung Mộc thở dài một hơi, thu hồi vòng tròn bảo vệ.
Các vị thần ẩn náu từ phía sau đám mây xuất hiện, vỗ tay hoan hô.
"Trâu bò! Lần đầu tiên ta nhìn thấy có người chống lại lôi kiếp thăng chức mà lông tóc không bị tổn hại gì!"
"Dung Mộc thượng thần! Dung Mộc thượng thần! Dung Mộc thượng thần!"
"Quả nhiên là nhân tiên 500 năm mới xuất hiện một lần, một kích cuối cùng Quán Thiên Lôi quả thực có thể so sánh với lôi kiếp thăng cấp thượng thần luôn rồi!"
"Dung Mộc thượng thần! Thần tượng của tôi!"
Phạm Lam vốn tưởng rằng cô sẽ nằm co quắp trên mặt đất, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, toàn thân cô cứng ngắc, giống như một cái nón cắm thẳng trên mặt đất, dường như ngay cả biểu cảm cũng ngưng đọng.
"Mộc ca, Phạm Lam!" Kế Ngỗi đăng mây vọt tới: "Không sao chứ!"
Dung Mộc cười cười: "Không sao."
Ly Trạch vỗ một móng vuốt lên mặt Phạm Lam: "Này, sợ đến choáng váng rồi sao?"
Phạm Lam cảm giác được xúc cảm mềm mại của miếng đệm thịt, ngũ giác của cô từng chút từng chút khôi phục... thế là thăng cấp thành công rồi sao? Cảm giác không khác gì so với trước đây.
"Dung, Dung Mộc, tôi cảm thấy... "
Đột nhiên, Dung Mộc, Kế Ngỗi lui về phía sau mấy bước, Ly Trạch Nga nhảy lên vai Dung Mộc.
Trước mắt Phạm Lam phát ra kim quang... không, là cô đang phát sáng, da thịt, mạch máu, làn da toàn thân cô đều phát sáng, hào quang chói mắt xoay quanh người cô hội tụ lại, hình thành một cột sáng ngưng tụ trên đỉnh đầu.
"Oa a, là sắp sinh ra pháp khí bản mệnh sao?
"Hôm nay thực sự là chứng kiến khoảnh khắc lịch sử!"
"Các người đoán xem, pháp khí bản mệnh của nha đầu này là gì?"
"Dung Mộc thượng thần là Thương kiếm, Kế Ngỗi thượng thần là Dung đao, chẳng lẽ cô ấy cũng là pháp khí thuộc tính công kích cao?"
"Tới rồi!"
Bầu trời hội tụ kim quang càng ngày càng đậm, càng ngày càng sáng, tế bào toàn thân Phạm Lam run rẩy, cảm giác linh hồn của cô đều bị kim quang này hút đi. Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói rất nhỏ, như thể một con muỗi bay xung quanh tai.
[Cô muốn gì?]
Phạm Lam: Hả?
[Hãy lắng nghe trái tim của cô.]
Phạm Lam:...
[Tôi là sức mạnh mạnh nhất trong nội tâm của cô.]
Phạm Lam: Làm ơn, mày có thể nhanh lên chút không? Tôi sắp bị hút thành khô người rồi.
[Xin vui lòng trả lời cẩn thận, cô muốn gì]
Phạm Lam: Tôi mệt mỏi muốn chết, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà nằm ngủ thôi!
[...... Như cô muốn.]
Kim quang bao trùm quanh người Phạm Lam dần dần nhạt đi, kim quang ngưng tụ trên không trung càng ngày càng sáng, hình thành một vật thể hình cầu dạng lỏng màu vàng. Nó chậm rãi hạ xuống, lơ lửng ở vị trí cao chừng một mét trước mặt Phạm Lam, dần dần kéo dài ra rồi biến hình, kim quang dần dần rút đi hình thành hình dạng của mình, nhẹ nhàng rơi vào tay Phạm Lam.
Đó là một tấm thảm san hô lông, màu hồng, trên đó in hình con lợn peppa, góc chăn còn dán nhãn, viết "Phạm Lam sản xuất".
Không khí ngưng đọng một giây, hai giây, ba giây, cả Thập Trọng Thiên Thần tộc đều cười ầm lên, thậm chí còn có mấy người cười đến lăn xuống đầu mây làm vỡ nát hai tầng thần quang.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"Trời ơi, trận chiến lớn như vậy, thế mà lại là một tấm chăn rách!"
"Cười chết ta, cứu mạng!
"Ha ha ha ha ha ha, mẹ kiếp!
Phạm Lam: "..."
Cằm Ly Trạch rớt xuống trên vai Dung Mộc, da mặt Kế Ngỗi điên cuồng co giật, Dung Mộc nghiêng đầu, chớp chớp mắt, cười đến ôn nhu.
"Rất tốt."
Phạm Lam: "..."
Rất tốt cái rắm!
10.2.2022
Tác giả có một cái gì đó để nói:
Xin chúc mừng bà Phạm Lam, hahahahahaha