Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 69: C69: Thần Chủ






Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?

Chương 69: Thần chủ

***

Đào Khôi lại chính là Tu Vân đạo trưởng?

Anh ta block cô là vì vào Thiên Duyên thánh giáo sao?

Cái quái gì vậy?

Phạm Lam ngồi xổm trong bụi cỏ, nhìn Thiện Văn Thành và Đào Khôi đi vào biệt thự, đầu óc rối nùi như nồi bột nhão.

"Cô không đi theo vào sao?" Ly Trạch hỏi.

"Chưa rõ thực hư thế nào, đừng đi bừa." Phạm Lam nói.

"Không phải có ẩn thân chú sao?"

"Một chú 5000 hộc."

"Dùng đi."

"Bỗng lộc một tháng 1.500 hộc."

"......"

Phạm Lam rõ ràng nhìn thấy hai chữ "khinh bỉ" từ trên khuôn mặt xù lông của Ly Trạch, sau đó Cửu Vĩ Hồ đại nhân vĩ đại chui vào bụi cỏ, vù một cái không thấy đâu.

"Này, cậu đừng làm bậy!" Phạm Lam nói nhỏ.

Ly Trạch nhảy phóc lên mái hiên, nhảy lên sân thượng, chui vào khe cửa sổ.

Phạm Lam: "..."

Sơ suất quá rồi!

Cô liếc mắt nhìn điện thoại di động, Dung Mộc và Kế Ngỗi vẫn không có bất kỳ tin tức gì... Phạm Lam cảm thấy cô muốn hộc máu.

Cô nằm sấp trong bụi cỏ thình thịch đi tới, lá cỏ đảo qua lỗ tai cô, kêu lên xào xạc giống như yêu ma thì thầm bên tai cô.

Qua khoảng một thế kỷ, Phạm Lam cuối cùng cũng bò ra phía sau biệt thự, cô cẩn thận thò đầu ra nhìn trộm từ bên ngoài cửa sổ.

Ánh sáng trong phòng rất sáng, sàn đá cẩm thạch trắng, tường trắng, ghế sofa và bàn ghế trắng không tì vết, gian phòng trống rỗng, thậm chí ngay cả sự khí người cũng không nhìn thấy.

Phạm Lam đạp tường nhảy lên, trèo vào sân thượng, lầu hai cũng là đèn đuốc sáng trưng nhưng không có người, cũng không có Ly Trạch.

Đầu Phạm Lam ong lên một tiếng, kéo cánh cửa sổ khép hờ nhảy vào, trong khoảnh khắc nhảy vào phòng, cô lập tức hiểu ra, mình xong đời rồi!

Cô bị mất trọng lượng, giống như rơi vào vách đá không đáy, cả người mất đi khống chế thẳng tắp rơi xuống dưới, trước mắt xẹt qua ánh sáng trắng rồi lại biến thành ánh sáng đỏ, lam, lục, cam. Cô giống rơi vào một chiếc máy xay sinh tố cầu vồng, thân thể và đầu óc đều bị khuấy thành bột nhão... biệt thự này không phải là kiến trúc bình thường, mà là một lối vào thứ nguyên cảnh.

Đột nhiên, đôi mắt của cô tối sầm lại và rơi xuống đất.

Phạm Lam đứng dậy nhìn xung quanh. Không gian lấp lánh nhưng điểm sáng, giống như hình ảnh trong một bộ phim truyền hình cũ, Phạm Lam không xác định là Thiên Nhãn của cô có xảy ra vấn đề hay là không gian này có vấn đề.

Cô sờ sờ xung quanh, mặt đất lạnh lẽo, ngón tay ấn xuống có hơi lõm, có cảm giác lưu động giống phủ một lớp màng nước mỏng.

Phạm Lam đứng lên, mò mẫm đi về phía trước, nhưng vừa mới đi được hai bước, đột nhiên toàn bộ không gian trở nên sáng ngời, trước mắt cô trở nên trắng bệch.

Cô nghe thấy hơi thở, không phải một người, mà là rất nhiều người, rất gần với cô, cách khoảng một hai mét.


Tầm mắt dần dần khôi phục, Phạm Lam nhìn thấy một đám người... bọn họ vờn quanh người cô, có mười mấy người, không, hơn ba mươi, năm mươi người, đều mặc chính trang. Đàn ông mặc âu phục, phụ nữ mặc váy, khuôn mặt không biểu cảm, nhìn tựa như một tác phẩm điêu khắc.

Lông tơ toàn thân của Phạm Lam dựng thẳng lên.

Trong tay mỗi người đều có một cái lư hương Tam Đàn cỡ nhỏ, có người là móc chìa khóa, có người là móc treo điện thoại di động, có người là móc treo chìa khóa xe. Trên tất cả lư hương, đều được phủ một tầng tử khí nhàn nhạt, tử khí nối liền với nhau lưu động tạo thành một vòng lưới rậm rạp.

Bên ngoài đám người truyền đến tiếng bước chân lắc lư, một người xuyên qua đám người đi tới trước mặt Phạm Lam, là Đào Khôi, anh ta đang ôm một cục lông màu đỏ rực.

Đó là Ly Trạch!

"Cô là ai?" Đào Khôi hỏi.

Phạm Lam hơi sửng sốt.

Phản ứng đầu tiên của cô là Đào Khôi cũng trúng "Quy Nguyên Chú", thế nhưng cô rất nhanh cô đã phát hiện đồng tử Đào Khôi thu nhỏ lại trong chớp mắt.

Đào Khôi biết cô.

Phạm Lam không trả lời, cô không xác định được Đào Khôi bây giờ là địch hay bạn, trầm mặc có lẽ là đáp án an toàn nhất lúc này.

Đào Khôi hỏi câu thứ hai: "Ai giới thiệu cô tới đây?"

Những lời này hỏi rất có trình độ, Phạm Lam cảm thấy Đào Khôi có lẽ đang giúp cô.

"Tôi..." Phạm Lam nhìn chằm chằm Ly Trạch đang nằm trong lòng Đào Khôi, Ly Trạch không nhúc nhích, toàn bộ cái đầu đều chôn trong khuỷu tay Đào Khôi, cái bụng chậm rãi phập phồng, hô hấp rất vững vàng ... hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng.

Phạm Lam: "Tôi là người đó... giới thiệu."

Đào Khôi: "Ai?"

"Chính là người đó ... à..."

"Là tôi." Thiện Văn Thành đi ra khỏi đám đông nói.

Phạm Lam: "Đúng vậy, chính là anh ta."

"Tiểu Thiện, cấp bậc của anh còn chưa đủ, không thể làm người giới thiệu được." Đào Khôi nói: "Anh đưa người này ra ngoài đi."

Phía sau đám người có bốn nam nhân áo đen chen ra, trước sau trái phải vây quanh Phạm Lam ở chính giữa, nam nhân phía trước bên trái rút một lá bùa chú đạo gia màu vàng. Chữ viết trên bùa chú đỏ thẫm, hẳn là không phải chu sa mà giống như... máu?

Tệ hơn nữa, Phạm Lam nhận ra chữ trên đó.

[Quy Nguyên]

Là Quy Nguyên Chú?!

Bùa chú vù một cái dán lên trán Phạm Lam, thần quang hộ thể tự động khởi động, lúc thần quang chạm vào bùa chú, bùa chú lập tức bị thiêu thành tro tàn, mùi tanh hôi tràn ngập toàn bộ không gian.

Người áo đen tản ra, đám người kia hét lớn, bọn họ trừng mắt nhìn Phạm Lam, biểu cảm cực kỳ chán ghét, giống như đang nhìn một con rệp bị biến dị.

Thiện Văn Thành sợ ngây người, mí mắt Đào Khôi hung hăng nháy một cái, anh ta hình như muốn nói cái gì nhưng căn bản không kịp nói ra.

Trong không gian vang lên tiếng xào xạc kỳ quái, giống như vô số con sâu dọc theo vách tường và mặt đất leo lên... Phạm Lam nổi da gà... không gian bốn phía sáng lên từng vòng gợn sóng, giống sóng âm mà mắt thường có thể thấy được, mỗi một sóng gợn đi qua, không gian sẽ sinh ra một tầng biến hóa, từng chút mở rộng, từng chút sáng lên, Phạm Lam cảm giác được gió, thấy được ánh mặt trời, trước mắt cô xuất hiện một hồ nước.

Hồ nước trong vắt phản chiếu bầu trời xanh thẳm, xa xa là những ngọn núi xanh biếc. Gió thổi qua nước hồ nổi lên từng gợn sóng, cá nhỏ bơi trong dòng nước trong suốt giống như nhưng viên bảo thạch có sinh mệnh. Lá cỏ dưới chân mềm mại lạnh lẽo, trên đầu cỏ bám đầy sương mai trong suốt.

Phạm Lam choáng váng.

Nơi này rõ ràng chính là "Khôn cảnh", chỉ là Khôn Cảnh vĩnh viễn đều là ban đêm, mà nơi này lại là ban ngày.

Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống đất, đừng đầu là Đào Khôi và vài tên áo đen. Hai tay bọn họ giao nhau, đầu ngón tay dán lên trán, biểu cảm sùng bái thành kính, trong miệng lẩm bẩm niệm cái gì đó.

Giữa hồ gợn sóng, sóng trắng cuồn cuộn, một sợi tóc nổi lên mặt nước, ngay sau đó, là trán, môi, cằm, cổ, cánh tay, chân.

Một người đàn ông thoát khỏi mặt nước, lơ lửng giữa không trung.

"Cung nghênh thần chủ!" Mọi người quỳ rệp xuống mắt đất hét lớn.

Chỉ có Phạm Lam không quỳ, cô đứng thẳng tắp giống như một cây kim thép chói mắt.

Bây giờ, cô ấy gần như có thể khẳng định, Thiên Duyên thánh giáo này khẳng định có mối liên hệ rất chặt chẽ với Dung Mộc... vậy thì, bây giờ cho dù có quỳ cũng không còn kịp nữa.


Cô nhìn vào "thần chủ" kia, thành thật mà nói, cô có hơi thất vọng.

Theo lý mà nói, thì cách xuất hiện như thế này, kẻ xuất hiện cho dù không phải mỹ nữ kinh thế hãi tục thì cũng có thể là một soái ca tiêu chuẩn, nhưng người này tính là cái thứ gì đây?

Thần chủ bề ngoài thoạt nhìn ước chừng hơn ba mươi tuổi, toàn thân da bọc xương, áo trắng quần trắng khoác trên người anh ta chẳng những không có cảm giác phiêu dật mà càng làm cho anh ta thêm suy dinh dưỡng. Khuôn mặt đã gầy đến mức phân biệt rõ tướng mạo, xương gò má cao đến dọa người, mái tóc vàng điên cuồng đung đưa trong gió, nhìn giống như một xấp râu hành.

Phạm Lam: "..."

Hiện tại thủ lĩnh tà giáo đều không chú trọng quản lý hình tượng như vậy sao?

Thật không chuyên nghiệp.

Thần chủ hình như cảm nhận được tầm mắt của Phạm Lam, anh ta chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm Phạm Lam.

Ánh mắt anh ta hơi híp lại, đồng từ hơi lóe lên, ánh sáng kia giống như một cây kim chui vào đồng tử Phạm Lam.

Da đầu Phạm Lam giật giật, mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Tuy rằng dáng vẻ không ưa nhìn nhưng hình như thực sự có bản lĩnh.

Phạm Lam mỉm cười.

"Tại sao cô không quỳ?" Thần chủ hỏi.

Giọng nói và vẻ ngoài của anh ta cực kỳ không phù hợp, trầm thấp mà giàu từ tính, nếu như chỉ nghe giọng nói thôi nhất định sẽ cho rằng đây là một soái ca cực phẩm.

"Người anh em à, xã hội phong kiến đã sớm kết thúc rồi nhé." Phạm Lam cười nói: "Nhân dân Tam Giới đã đứng lên cả rồi."

Ánh mắt Thần Chủ chợt lóe, đột nhiên anh ta nâng cánh tay lên.

Một luồng phong đao sắc bén bay ra từ móng tay anh ta, đến trước mắt Phạm Lam. Thần quang hộ thể lập tức phát động, hai cỗ lực lượng giao kích chính diện, hình thành một luồng không khí đè nát cỏ cây bốn phía.

Chúng giáo đồ bị thổi bay khắp nơi, chỉ có Đào Khôi và mấy tên áo đen kia là vẫn còn yên tại chỗ.

Lần đầu tiên công kích, thế lực ngang nhau.

Biểu cảm của thần chủ không có một chút gợn sóng: "Báo danh."

"Bà nội mày." Phạm Lam nói. Mặc dù cô cười nhưng tình huống thực tế lại không hề lạc quan, một kích vừa rồi tuy rằng thần thể không bị tổn hại gì, nhưng thần quang lại bị trùng kích không nhỏ, da đầu Phạm Lam bắt đầu hơi co giật ...Là điềm báo sử dụng sức mạnh tinh thần quá mức.

Thần chủ khóe miệng giật giật, hình như muốn cười nhưng da và cơ bắp của anh ta đều hiện ra một loại trạng thái kỳ quái, giống có người dùng dây thừng kéo da mặt anh ta ... nụ cười cực kỳ đáng sợ.

Anh ta giơ tay lên, vươn ra một ngón tay chỉ vào Phạm Lam.

Trong phút chốc, một cơn gió lốc bắt đầu nổi lên, hóa thành xoáy nước giết qua.

"Tự do bình đẳng công bằng pháp trị!"

Tấm khiên chắn màu vàng nghênh đón dòng xoáy nước phát ra tiếng rít chói tai, mặt hồ và bầu trời chấn động kịch liệt, Phạm Lam cảm giác da đầu mình giống như bị cắt ra từ một thanh dao rọc gấy... nhanh như vậy sức mạnh tinh thần của cô đã không chịu nổi rồi?!

"Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh!" Phạm Lam quyết định dứt điểm với chiêu mạnh nhất.

Pháp chú màu vàng khổng lồ gào thét lao về phía Thần Chủ. Thần chủ giống ngây người, anh ta không nhúc nhích chỉ nhìn pháp chú bao lấy toàn thân anh ta, rồi chậm rãi thấm vào da, phát sáng, lóe lên rồi biến mất.

Không có gì xảy ra cả.

Thần chủ cười lạnh một tiếng: "Đây là cái gì? Chơi đồ hàng à?"

Mẹ kiếp! Phạm Lam lập tức phản ứng lại, thủ lĩnh tà giáo này tuổi còn già hơn cô nghĩ.

Khi thần chủ giơ cánh tay lên, trong hồ nước xuất hiện vô số gai nước bổ về phía đầu Phạm Lam.

Phạm Lam xoay một vòng trên không trung, gai nước lướt qua mặt, tai, tóc, cổ chân của cô, gai nước sắc bén mỏng như cánh dế, cắt đứt thần quang của cô.

"Võ triệu chú...khai!" Phạm Lam ra đòn sát thủ.

Thảm san hô heo Peppa mở ra thành một chiếc ô khổng lồ, vù một cái phủ lên đầu thần chủ.


Phạm Lam nắm quyền: "Thu!"

Thảm san hô đột nhiên thắt chặt.

"A a a!" Thần chủ.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết, trên người anh ta tràn ra tử khí mãnh liệt, phun ra từ khe hở của thảm san hô.

Phạm Lam chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, cơn đau đầu đột nhiên tăng lên.

Đột nhiên, một loạt các tin nhắn nhắc nhở nhảy ra khỏi màn hình điện thoại.

[Pháp khí pháp lực tiêu hao 566 hộc]

[Pháp khí pháp lực tiêu hao 997 hộc]

[Pháp khí pháp lực tiêu hao 1447 hộc]

[Pháp khí pháp lực tiêu hao 2059 hộc]

Chuyện gì thế?!

Phạm Lam kinh hãi đến thất sắc, cô đột nhiên nhớ ea, lúc trước khi thảm san hô nuốt Đinh Bành, cũng từng nhảy ra tin nhắn nhắc nhở tương tự.

Chỉ là lúc ấy pháp lực tiêu hao rất ít, cô không quá lưu ý cho nên đã quên mất.

Chẳng lẽ nói, cái chăn san hô này bao vây kẻ địch có cấp bậc càng cao thì pháp lực hao phí càng nhiều sao?!

(Ai ui, tốn tiền)

Thật lừa thần quá đi!

Giống như xác minh cho suy đoán của cô, điện thoại di động nhảy ra khỏi tin nhắn nhắc nhở cuối cùng.

[Lần này pháp khí pháp lực tiêu hao tổng cộng 6582 hộc]

Thảm san hô phát ra một tiếng "ợ" dài, bay trở lại vào màn hình điện thoại di động.

Thần chủ nặng nề rơi xuống hồ, bị nước cuốn trôi vào bờ.

Bốn phía trở nên yên ắng, tất cả tín đồ im lặng như hến, quỳ gối xa xa ở một bên.

Phạm Lam không có bất kỳ niềm vui chiến thắng nào, trái tim cô đang nhỏ máu.

Cô ép buộc mình lấy lại bình tĩnh bước lên quan sát thân thể thần chủ... anh ta gầy như củi, quả thực là Đinh Bành phiên bản tiến hóa, ngực hơi phập phồng và đã không còn hô hấp.

Giải quyết dễ dàng như thế ư?

Phạm Lam có hơi không thể tin được.

"Cung nghênh thần chủ!" Đột nhiên, các tín đồ hét lên một lần nữa.

Phạm Lam kinh hãi, đột nhiên quay đầu.

Trong số các tín đồ có một người chậm rãi đứng lên, đó là một người phụ nữ trung niên trông rất giàu có, mang theo vòng cổ ngọc trai, cô mở miệng.

"Thú vị."

Rất giống với giọng nói của thần chủ lúc nãy.

Hai cơn lốc xoáy gào thét đi về phía cô.

"Tự do bình đẳng công chính pháp trị!"

Pháp chú bảo vệ bay ra, nhưng cơ hồ là chỉ trong nháy mắt đã bị đánh nát, nước hồ lạnh lẽo vọt tới trên mặt Phạm Lam, mũi, miệng, đắng chát mặn tanh, Phạm Lam bị lốc xoáy cuốn lên, quần áo của cô ướt đẫm, giày bị rơi ra, nước hồ lạnh như băng thấm vào từng tấc da thịt của cô, trước mắt cô chẳng còn nhìn thấy gì, bên tai là tiếng nước róc rách, cô không cách nào hô hấp, phổi cũng giống như sắp nổ tung.

Đột nhiên, trước mắt cô xẹt qua ánh sáng lộn xộn, đột nhiên mất trọng lượng rồi nặng nề ngã xuống đất.

Phạm Lam nghe được các khớp xương kêu rắc rắc, cơn đau đớn làm cho đầu cô trống rỗng vài giây.

Cô hiểu được cái gọi là "Thần chủ" vừa rồi chỉ là một con rối, tên thần chủ này có thể nhập vào người khác.

Mẹ kiếp, không phải đó chứ.

Phạm Lam cố gắng chống người dậy. Thần chủ mới đứng đối diện mỉm cười hiền lành, bà ta búng tay một cái, dòng xoáy nước thứ ba vọt tới.

Đầu gối Phạm Lam nhún xuống, cả người nhảy lên cao hơn mười thước, lúc dòng xoáy đi ngang qua trước mặt cô thậm chí có thể nhìn thấy biểu cảm phản chiếu trên vách nước của mình, cực kỳ dữ tợn.

Đôi giày bị dòng xoáy đánh nát bét, máu chảy ra, Phạm Lam đột nhiên xoay người, mở khóa pháp chút.

"Võ triệu chú...khai!"


Heo Peppa lần thứ hai xuất kích, bọc quanh phụ nữ trung niên, chỉ mười mấy giây sau bà ta lập tức ngã xuống đất, ngực phập phồng, sắc mặt xanh mét, lần này vẫn còn sống.

Phạm Lam ngay lập tức ngã xuống, sau lưng hình như đụng phải thứ gì đó, làm cho cột sống cô vừa đau vừa tê, chân cô đã không còn tri giác. Phạm Lam nhìn thoáng qua, năm móng chân bây giờ đã sưng thành móng heo.

Điện thoại di động nhảy một tin nhắn nhắc nhở.

[Lần này pháp khí pháp lực tiêu hao 4777 hộc]

[Số dư pháp lực 69 hộc]

Tiết kiệm dùng pháp lực mấy tháng, chưa đến mấy phút đã tiêu hao hết!

Phạm Lam không biết nên khóc hay nên cười, mồ hôi lạnh cô đầm đìa, quỳ một gối xuống đất. Phía trước bên trái, một đám tín đồ do Đào Khôi dần đầu nhìn chằm chằm cô, bên phải là hồ nước sâu mênh người vô tận, chính ngay phía trước... thần chủ thứ ba đứng lên... thế mà lại là Thiện Văn Thành.

Mẹ kiếp!

Quả nhiên, thần chủ này có thể nhập vào vào bất kỳ tín đồ nào.

Trạng thái của Thiện Văn Thành và hai người trước kia không giống nhau, biểu cảm và động tác của cậu ta rất tự nhiên, hình như dung hợp rất tốt.

Phạm Lam nhìn anh ta giơ hai tay lên, ba vòng xoáy nổi lên trên mặt hồ, ý cười dữ tợn hiện lên trên gương mặt trẻ tuổi của Thiện Văn Thành giống như bị dán một lớp mặt nạ da quái quỷ.

Phạm Lam đặt mông ngồi trên mặt đất, giơ cao hai tay.

"Tôi đầu hàng."

Mặt Thiện Văn Thành rõ ràng có hơi run rẩy.

"Cô nói gì?"

"Tôi hết sức rồi, tôi đầu hàng." Phạm Lam nói.

Thiện Văn Thành nhướng mày, cánh tay dừng lại.

Nhưng vào lúc này, Phạm Lam nhào mạnh ra ngoài, hung hăng đánh bay Đào Khôi phía trước, Ly Trạch rớt ra từ trong ngực anh ta, Phạm Lam xoay người ôm lấy Ly Trạch, mũi chân đạp gió nhanh chóng lui về phía sau... lưng cô lại đụng vào thứ vừa đụng phải.

Bề mặt nó nhìn thì là biển cỏ rộng lớn, nhưng khi tay cô sờ đến kết giới thì bức màng mỏng kia có hơi lõm xuống.

Thứ nguyên cảnh này không phải là vô biên vô hạn, mà là có biên giới.

Phạm Lam mỉm cười, cô dùng chút pháp lực cuối cùng thi triển "Võ Triệu Chú".

Mục tiêu công kích chú ngữ lần này không phải là Thần Chủ, mà là kết giới phía sau.

Heo Peppa giống như miếng cao dán dán lên kết giới, mép chăn bắt đầu thối rữa

Ăn kết giới, rất nhanh đã xuất hiện một khoảng trống bán kính không đến 5cm.

[Pháp khí pháp lực tiêu hao 53 hộc]

[Pháp khí pháp lực tiêu hao 55 hộc]

Lỗ hổng từ từ trở nên lớn hơn, đã có kích thước bằng miệng bát.

Thiện Văn Thành hét lớn một tiếng, dòng xoáy nước ầm ầm bao phủ, nước tràn vào khoang mũi Phạm Lam, cô buộc mình mở mắt, nín thở.

[Pháp lực tiêu hao 58 hộc]

[Pháp lực tiêu hao 60 hộc]

[Pháp lực tiêu hao 63 hộc]

[Pháp lực tiêu hao 69 hộc]

[Pháp lực không đủ, triệu hồi pháp khí]

Thảm san hô biến mất, lỗ hổng kết giới thứ nguyên cảnh chỉ bằng cái chậu nhỏ.

Thiện Văn Thành gọi cơn xoáy nước thứ tư, Phạm Lam xoay người nhét Ly Trạch vào lỗ hổng thứ nguyên cảnh.

Ly Trạch bất ngờ mở mắt ra, Phạm Lam lại nhìn thấy sự hoảng sợ từ trên khuôn mặt xù lông của cậu ta.

Phạm Lam: "Chạy đi, đi tìm Dung..."

Thứ nguyên cảnh đóng lại, dòng xoáy nước gào thét lao tới, Phạm Lam nghe tiếng cột sống mình kêu răng rắc, cả người mất đi ý thức.

24.2.2022

Tác giả có điều muốn nói:

Mọi người nghĩ heo Peppa là đồ rẻ đó à, quá ngây thơ rồi, hahahaha

Bà Yuan: Tự nhiên muốn đấm tác giả là sao ta!!!!!!!!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.