Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 82: Khấu kiến Dung Mộc thượng thần
***
Tôi năm lần bảy lượt, nhấn mạnh nhiều lần, các người đều coi như gió bên tai phải hay không?" Hòa Uyên nổi giận đùng đùng đứng trong đống đổ nát của khu dân cư Yêu tộc: "Văn kiện buổi sáng nói như thế nào? Phải kiên quyết chấm dứt bất kỳ hành vi bạo động ác tính, đánh nhau, tư đấu, nếu có phát sinh xử phạt nghiêm khắc, nhưng bây giờ toàn bộ khu Yêu tộc đều không còn! Dung Mộc, anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích!"
Phạm Lam: "..."
Hơ hơ.
Cô cho rằng mình là anh hùng cứu toàn bộ cư dân khu dân cư Yêu tộc, kết quả Hòa Uyên nói một câu, đã liệt cô vào tội phạm bạo động ác tính.
Càng làm cho người ta không nói nên lời đó là thành viên tổ công tác tuần tra Thiên Đình kia đứng một bên ở đằng xa, dường như hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào, nhất là nữ thần chức đứng ở vị trí C, mặc hán phục màu xanh nhạt phiêu dật, đôi mắt cười cong cong, vẻ mặt hóng hớt rất nhiệt tình.
Phạm Lam: "..."
Mệt tim quá.
"Dung Mộc, anh có nghe tôi nói gì không hả?!" Hòa Uyên hét lớn.
Xã công đại nhân bình thường tính tình rất tốt nhưng hôm nay tâm tình dường như không được tốt cho lắm, gương mặt không có bất kỳ ý cười nào, mí mắt rũ xuống, hô hấp mơ hồ lộ ra khí lạnh như sương. Anh ngồi đối diện Phạm Lam, triệu "Thanh Thủy Chú" phủ lên người Phạm Lam, chỉ vài giây sau, máu và quần áo toàn thân Phạm Lam đều trở nên sạch sẽ, toàn thân tản ra hơi nước trong vắt.
"Quá đáng, cho dù khu Thanh Long các người không hợp với khu Bạch Hổ chúng tôi thì cũng không thể làm như vậy, đây căn bản là không để văn kiện của Thành Hoàng thuộc vào mắt, không để Uy Linh Công vào mắt! Hòa Cường đừng một bên đổ dầu vào lửa.
Tôi đệt ông nội anh!
Phạm Lam nhảy dựng lên, đang định mắng lại thì bị Dung Mộc đè lại ngồi tại chỗ, Ly Trạch nhảy lên vai Phạm Lam, Đào Khôi dịch ra phía sau cô.
"Lão già này thoạt nhìn không giống người tốt chút nào." Đào Khôi nhỏ giọng nói.
Phạm Lam: "Chúc mừng, cặp thiên nhãn ngáo này của anh cuối cùng cũng được thăng cấp rồi."
Đào Khôi: "..."
Dung Mộc chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hòa Uyên.
Kế Ngỗi tiến lên một bước, thủ phù bắn ra một ngọn lửa, triệu Dung Đao ra.
Một đám thần miếu Thổ Địa Thành Hoàng thuộc hít một hơi khí lạnh, né ra thật xa, để Hòa Uyên và Hòa Cường lẻ loi tại chỗ.
Hòa Uyên: "Các, các người các người muốn làm gì?! Tôi là Uy Linh Công của Thành Hoàng thuộc! Đó là sếp của anh đó!"
Hòa Cường: "Đừng có cậy tuổi cao mà làm càn, Tam Giới quản lý bằng pháp luật, các người đừng hòng muốn làm gì thì làm!"
Kế Ngỗi hừ một tiếng, ngọn lửa từ Dung Đao đón gió bay lên.
Gương mặt Hòa Uyên, Hòa Cường thoáng cái trở nên trắng bệch.
"Điều 3 Quy tắc quản lý miếu Thổ Địa cơ sở Tam Giới quy định về điện thoại báo động khẩn cấp công vụ miếu Thổ Địa, đó là phải mở ra 24/24 giờ, sẵn sàng chờ lệnh." Dung Mộc nói: "Hòa Cường, anh còn nhớ rõ không?"
Hòa Cường: "Dung, Dung Mộc anh nói thế là có ý gì?"
Kế Ngỗi nhìn lướt qua cư dân Yêu tộc núp ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Lông của chúng Yêu tộc đều xù lên, tranh nhau nhảy ra.
"Khởi bẩm Kế Ngỗi đại nhân, hôm nay chúng tôi gọi mấy chục, à không, mấy trăm cuộc điện thoại báo cảnh sát khẩn cấp nhưng đều không liên lạc được!"
"Tất cả chúng tôi đều gọi nhưng mà đường dây lúc nào cũng bận!"
"Khu Thanh Long, khu Chu Tước đều không liên lạc được."
"Khẳng định là bị ngăn che!"
"Ăn nói hàm hồ!" Hòa Cường rống lên.
Sắc mặt Hòa Uyên thay đổi.
"Mới vừa rồi, giữa khu Bạch Hổ và ba khu khác, có thêm một pháp chú ngăn che cao: "Dung Mộc nói: "Cưỡng chế cấm thần chức cấp bậc Thượng Thần tiến vào khu Bạch Hổ."
Xung quanh yên tĩnh vài giây.
Cư dân Yêu tộc ngây người.
"Vì sao lại thiết lập chú này?"
"Vì sao lại dùng nó?"
Khóe mắt Hòa Uyên co rút kịch liệt.
"Kỳ Lương, anh nói." Kế Ngỗi đột nhiên cất lời.
Chỉ thấy trong đoàn đội Hòa Cường có một người bước ra, dáng vẻ mắt mày thanh tú, đeo một cặp kính dày, là Kỳ Lương, bà Thổ Địa tiền nhiệm của khu Thanh Long, trước đó bị khu Bạch Hổ cưỡng ép điều chuyển công tác.
"Cái này..." Kỳ Lương biểu cảm hơi do dự.
Kế Ngỗi: "Nói."
Kỳ Lương giật mình: "Khởi bẩm Uy Linh công, Hòa Cường thượng thần cũng là suy xét vì phủ Xuân Thành chúng tôi, muốn tạo ra bầu không khí cộng đồng hài hòa ổn định, cho nên mới tạm thời đóng cửa hệ thống báo động khẩn cấp khu Bạch Hổ một canh giờ, chưa từng nghĩ tới..."
Sắc mặt Hòa Cường trắng bệch, mặt Hòa Uyên xanh mét.
Kế Ngỗi: "Chú ngăn che cao cấp thì sao?
Kỳ Lương: "Đó là thượng thần Hòa Cường vì đảm bảo tổ công tác không bị quấy rầy trong quá trình tuần tra..."
Xung quanh lại trở nên im ắng.
Phạm Lam hiểu rồi.
Cái bàn tính như ỷ của Hòa Cường này thực sự là hơ hơ.
Bước đầu tiên, đóng cửa hệ thống báo động khẩn cấp công vụ khu Bạch Hổ, áp chế mấy trận đánh nhau náo loạn tại nạn gì đó xuống trước, chờ tổ công tác đến xử lý, dù sao cũng chỉ có một canh giờ, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Bước thứ hai, thiết lập chú che chắn cao cấp, như vậy có thể che chắn các vùng đất thần ở các khu khác đến đây... ví dụ như Cơ Đan. Hòa Cường đã trở thành vị thần Thổ Địa duy nhất đi cùng Hòa Uyên với đi thị sát với tổ công tác, cứ như vậy, thành tích tốt có, cảm giác tồn tại cũng giành lấy, nếu Hòa Uyên lại nói thêm vài câu tốt đẹp, ở đằng sau lưng hơi hơi dùng sức thôi Hòa Cường sẽ ổn thỏa bước lên mây.
Đạo lý mà Phạm Lam cũng có thể nghĩ ra, Dung Mộc, Kế Ngỗi, Hòa Uyên đương nhiên cũng có thể hiểu được.
Hòa Uyên tái mặt.
Vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, cực kỳ đặc sắc, Hòa Cường điên cuồng nuốt nước miếng.
"Thỉnh Uy Linh công chấp pháp." Dung Mộc thi lễ.
Vẻ mặt Hòa Uyên hơi run lên, đang muốn nói chuyện thì lại bị Hòa Cường giành trước.
"Cho dù tôi tắt hệ thống báo động khẩn cấp, thiết lập chú che chắn cao cấp thì sao, tôi cũng là vì bảo vệ an toàn của tổ tuần tra công tác, vì bảo vệ cư dân Yêu tộc! Khu Bạch Hổ tôi đã bình an trăm năm, chưa bao giờ có đại loạn, rõ ràng là ác ý của khu Thanh Long các người..."
"Con mẹ nhà ông!"
Một tiếng quát lớn cắt đứt lời Hòa Cường.
Chỉ thấy vô số cư dân Yêu tộc từ trong đám phế tích đứng ra, mỗi người đều phát ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi.
"Nếu như không phải bà Phạm Lam đứng ra thì những Yêu tộc chúng tôi đã sớm bị Trảm Yêu Đao tiêu diệt rồi!"
"Anh còn mẹ nó là một vị thần Thổ Địa, không muốn bảo vệ thuộc địa của mình, không nghĩ cách làm thế nào để tạo phúc cho cư dân, mỗi ngày đều muốn chui vào quan trường vuốt mông ngựa, anh tính là cái thá gì?!"
"Nếu không phải anh tham công, thì sao chúng tôi không được ai tới chi viện, tạo thành tổn thất lớn đến như vậy?!"
"Khu Bạch Hổ chúng tôi không cần loại thần Thổ Địa như anh!"
"Cút!"
"Cút khỏi đây!"
Tiếng mắng chửi dồn dập như sóng biển, một giây sau một màn kinh người xảy ra.
Chỉ thấy trên người Hòa Cường bốc lên thần quang màu đỏ rực, giống như bị thứ gì đó đánh tan, hóa thành vô số đốm sáng rải rác trên mặt đất... Thần quang của Hòa Cường biến mất, chỉ còn lại Yêu quang thưa thớt.
Trên không trung truyền đến tiếng chuông nặng nề, cả trời đất ầm ầm rung động.
Một dòng chữ vàng khổng lồ lướt qua bầu trời.
[Côn Luân Mạch Phủ Xuân Thành khu Bạch Hổ, thần Thổ Địa Hòa Cương, GCV rớt xuống giá trị thấp nhất, cưỡng chế rời khỏi vị trí thần Thổ Địa, cách chức điều tra, thông báo ra khắp Tam Giới!]
Đào Khôi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Ly Trạch: "Vị thần mất đi tín ngưỡng thì không phải là thần nữa, mà là yêu."
Phạm Lam choáng váng.
Mẹ ơi! Còn có thao tác này nữa sao?!
Quá tàn nhẫn rồi!
Thân thể Hòa Cường mềm nhũn, nằm liệt trên mặt đất.
Yêu tộc xung quanh vang lên tiếng hoan hô.
Kế Ngỗi "xí" một tiếng, thu hồi Dung Đao.
Hòa Uyên nhìn chằm chằm Hòa Cường trên mặt đất, thân thể khổng lồ run rẩy, đột nhiên anh quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Phạm Lam.
Phạm Lam giật mình, một giây sau Dung Mộc đã chắn trước người cô.
"Uy Linh Công có gì muốn nói?"
"Dung Mộc." Thanh âm Hòa Uyên đè ép vừa thấp vừa trầm: "Cô hại cháu trai tôi bị thu hồi thần tịch, về sau ở địa giới Phủ Xuân Thành, đừng nói tám vạn năm cho dù là mười vạn năm, bất kỳ thuộc hạ nào ở Khu Thanh Long các người đều cũng đừng mơ tưởng đạt được thăng được nửa cấp! Tôi nhất định phải để cho các người thoát ly khỏi Thần..."
"Thanh Loan khấu kiến Dung Mộc thượng thần!" Đột nhiên nghe được một tiếng nói lớn, người trong tổ công tác Thiên Đình vừa rồi còn ở đằng xa xem náo nhiệt lúc này đã quỳ rạp xuống đất, hành lễ với Dung Mộc vô cùng khoa trương.
Kế Ngỗi, Ly Trạch: "..."
Đào Khôi: "Đây là trò gì nữa đây?"
Phạm Lam: "..."
Cái quái gì vậy?!
Dung Mộc hình như bị dọa sợ, cái loại khí tức lạnh lẽo trên gương mặt anh ta trong nháy mắt đã biến mất, chớp chớp đôi mắt to tròn: "Cô, cô, cô cô cô cô cô các người các người đang làm, làm làm gì?"
Nữ thần tên là Thanh Loan ngẩng đầu, cười nói: "Ngọc Đế bệ hạ nói, đã lâu không gặp Dung Mộc thượng thần, thật nhớ nhung vô vàn, đào tiên vườn bàn đào đã ủ đã xong, lúc nào thượng thần rảnh rỗi thì có hãy nể mặt đến gặp ngài."
Lời này nói ra, Kế Ngỗi, Phạm Lam và Ly Trạch không cảm thấy có gì không ổn, dù sao không lâu trước Dung Mộc còn chạy đến chỗ Hạo Ngọc uống say, còn gây ra một đống phiền toái.
Nhưng phản ứng của những người con lại thì hoàn toàn khác.
Cằm Đào Khôi rớt xuống, Hòa Uyên lùi về sau mấy bước, sắc mặt xanh mét.
Cư dân Yêu tộc xung quanh càng kích động.
"Cái gì cái gì, tôi nghe được cái gì thế? Dung Mộc đại nhân quen biết với Ngọc Đế bệ hạ sao?"
"Hả? Dung Mộc đại nhân không phải là không được cao tầng thiên đình chiếu cố sao?"
"Đúng vậy, nếu không sao tám vạn năm cũng không được thăng chức?"
"Tôi nghe nói, là bởi vì Dung Mộc đại nhân là thuần mạch Thần tộc duy nhất còn sót lại, tạo thành uy hiếp với địa vị của Ngọc Đế bệ hạ, cho nên mới bị phân đến cơ sở làm thần thổ địa khổ nhất mệt mỏi nhất."
"Đúng đúng, tôi còn nghe nói, hôm nay Dương Tiễn thượng thần và Na Tra thượng thần liên hợp với mười vạn thiên binh đến miếu thổ Địa khu Thanh Long tìm bọn họ gây phiền toái nữa đó!"
"Nghe nói Kế Ngỗi đại nhân cũng không sống nổi nữa, mỗi ngày đều đến miếu Thổ Địa khu Chu Tước làm việc vặt."
"Tôi nghe nói là Dung Mộc đại nhân đắc tội với cao tầng cho nên mới bị chơi xấu, GCV hàng năm đều đứng cuối cùng."
"Rắm á, cô không nghe vị thượng thần vừa rồi nói Ngọc Đế bệ hạ còn chờ và Dung Mộc đại nhân uống rượu sao! Chứng tỏ người ta và cao tầng thiên đình quan hệ cũng không bình thường!"
"Rốt cuộc là chuyện gì thế sao tôi không hiểu gì thế!"
Kế Ngỗi: "..."
Đào Khôi: "Các người sống thảm như vậy sao?"
Ly Trạch: "Ha ha, bây giờ tôi đang cảm thấy những gì họ nói là sự thật."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam cuối cùng cũng hiểu được cảm giác bất hòa từ trước đến nay này xuất phát từ đâu.
Tuy rằng bọn họ phá rất nhiều vụ án lớn, nhưng tình tiết vụ án đều là cơ mật, đều là bí mật không thể nói ra, ngoại trừ cao tầng thiên đình thì không ai biết là do bọn họ làm.
Về phần chuyện Dung Mộc là trận trụ của Càn Khôn Tam Tài đại trận, thần biết được rất ít, phỏng chừng chỉ có Hạo Ngọc, Dương Tiễn, Bạch Huyên, Chung Quỳ, Kế Ngỗi và cô biết, cô thậm chí không xác định được Cơ Đan và Hắc Diệp có biết hay không.
Điều này tạo ra một cảm giác sai lệch quỷ quái.
Thần chức cơ sở và dân chúng vô cùng sùng bái thân phận thuần mạch thần tộc của Dung Mộc, thần chức cao tầng biết rõ thân phận của Dung Mộc cho nên vô cùng tôn kính, duy chỉ trong mắt thần chức trung cấp như Hòa Uyên, Dung Mộc tuy có thân phận tôn quý nhưng không hề có thực quyền, lại bị thiên đình cao tầng chán ghét, hết sức chèn ép.
Ummmmm......
Nhìn lại Hòa Uyên, biểu cảm hoàn toàn là thế giới quan sụp đổ: "Thanh, Thanh Loan thượng thần, ngài vừa mới nói gì cơ?"
Thanh Loan thượng thần đứng lên, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Hòa Uyên: "Ngọc Đế bệ hạ còn nói, Dung Mộc thượng thần làm việc khiêm tốn, rất hiếm có, nhưng tính tình cũng đừng tốt quá, tránh cho bị một số người không có mắt chèn ép, rối loạn tôn ti!"
Thân thể Hòa Uyên chấn động, quỳ xuống đất, mồ hôi lạnh lấy tốc độ có thể nhìn thấy chảy ướt đẫm toàn thân.
Thanh Loan thượng thần: "Ngọc Đế bệ hạ còn ra lệnh đặc biệt giao cho Dung Mộc thượng thần, mời Hòa Uyên thượng thần tránh ra một lát."
"Vâng!" Hòa Uyên vội vàng chạy biến, thuận tay còn mang theo Hòa Cường và một đám thuộc hạ đi.
Dung Mộc thở dài: "Thanh Loan, cô đây là vì sao?"
"Đây là tình tiết phim truyền hình hay nhất trong nhân giới gần đây, tôi vẫn muốn thử xem, không ngờ hôm nay lại có cơ hội." Thanh Loan thượng thần cười tủm tỉm nói.
Dung Mộc: "..."
Phạm Lam: "..."
Mẹ nó, khó trách cảm thấy tình tiết này quen mắt như thế.
Kế Ngỗi đỡ trán, Ly Trạch bật cười lớn.
Yêu tộc không biết vì sao, lại tiếp tục vang lên tiếng hoan hô rầm trời.
Thanh Loan thượng thần lại nhìn về phía Phạm Lam: "Trảm Yêu đao hiện thế, lại không có cóYêu nào bỏ mình, tôi thật sự là tò mò quá, sao cô làm được vậy? Trảm Yêu Đao bây đang ở nơi nào?"
Phạm Lam: "... Bị pháp khí của tôi ăn rồi."
Thanh Loan thượng thần trợn tròn mắt, một giây sau đã nghe một người trong tổ công tác tuần tra hét lớn, một ông lão mày râu kéo trên mặt đất chạy tới, thiếu chút nữa bị vấp ngã vì đôi lông mày của chính mình.
"Ăn như thế nào, ăn mấy miếng, ăn hết rồi sao? Không còn gì luôn sao?" Ông Lão hét lớn với Phạm Lam.
Phạm Lam: "..."
Ông lão này có ý gì? Cũng muốn nếm thử một miếng sao?
"Ngài là?"
Ông già: "Pháp khí bản mệnh của cô đâu, đưa ra cho tôi xem!" "
"Pháp lực dùng hết rồi, triệu không được."
Ông lão lấy thủ phù: "Cần bao nhiêu pháp lực, tôi chuyển cho cô."
"50 hộc." Phạm Lam lấy điện thoại ra, mở võ triệu chú ra xem: "Sao lại biến thành 100 hộc rồi?!"
[Đinh]
[Nhận được pháp lực chuyển vào từ Đào Cảnh 100 hộc]
(Biết ngay mà, cha Cảnh này lúc nào cũng tạo nghiệp)
"Mau mau mau!" Ông già hét lên.
Thì ra ông già này tên là Đào Cảnh à, sao nghe tên quen thế.
Phạm Lam: "Vũ triệu chú... Khai."
Thảm san hô lợn Peppa đỏ bay ra khỏi màn hình điện thoại, rơi vào tay Phạm Lam.
"Wow..." Ông già tên Đào Cảnh hai tay vuốt ve tấm thảm san hô, yêu thích không muốn buông tay, thậm chí còn lấy ra một cái kính lúp từ trong túi, dán sát vào từng centimet, nhìn tư thế kia nếu như không phải điều kiện không cho phép thì ông còn muốn biến ra một cái kính hiển vi để nghiên cứu nữa.
Trên ống kính lúp của ông ta, nhanh chóng hiện lên mã vàng lấp lánh, hình như đây là mã chương trình bí ẩn gì đó.
Phạm Lam: Chẳng lẽ ông ta cũng thần của là cục nghiên cứu và phát triển công nghệ Tam Giới?
Đào Cảnh càng nhìn càng kích động, càng nhìn càng hưng phấn, Phạm Lam hoài nghi ông ta muốn cuộn tấm thảm san hô của cô lại mang về nhà.
Đột nhiên, một bàn tay bắt lấy cổ tay Đào Cảnh, là Dung Mộc.
Đào Cảnh hiển nhiên còn bị cuốn vào cảm xúc kích động khi phát hiện ra bảo vật, sửng sốt vài giây lại giơ kính lúp đưa lên mặt Dung Mộc.
"Vị tiên hữu này, anh nhìn hơi quen mắt nha."
Dung Mộc không nói gì, cẩn thận gấp tấm thảm san hô lại, nhét qua lại cho Phạm Lam.
"Chờ một chút, tôi vẫn chưa nghiên cứu xong..." Đào Cảnh hét lớn.
"Được rồi, cái đôi mắt kia của ông, có nhìn thêm mười năm nữa cũng khôn nhìn rõ đâu." Kế Ngỗi nói.
Đào Cảnh giơ kính lúp lên nhìn Kế Ngỗi, lại nhìn Dung Mộc, đột nhiên ôi chao một tiếng.
"Tôi nhớ rồi, các người là Dung Đao và Thương Kiếm!"
Kế Ngỗi: "Là Kế Ngỗi và Dung Mộc!"
"Phụt!" Thanh Loan thượng thần bật cười.
"Khó trách khó trách, hóa ra là nhân viên thần chức của các người." Gương mặt Đào Cảnh hưng phấn đến đỏ bừng: "Khó trách có thể thai nghén ra pháp khí bản mệnh kinh thiên động địa quỷ thần như thế!"
Các vị thần: "..."
Phạm Lam: Cái gì?
"Đừng để ý tới ông ta." Kế Ngỗi nói: "Lão già này lúc chưa thành thần mắt đã mù rồi, thành thần mắt càng không tốt, là bệnh di truyền của Phái Mao Sơn."
"Hả?!" Đào Khôi hét lớn: "Anh nói ông ta là Phái Mao Sơn?"
"Tổ sư nhà các người, Đào Cảnh, còn không đi nhận người thân đi?!" Kế Ngỗi nói.
Hốc mắt Đào Khôi đỏ lên, bụp một tiếng quỳ gối trước mặt Đào Cảnh: "Tổ sư! Con là Đào Khôi đệ tử đích truyền của Nam Tông phái Mao Sơn, không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy lão nhân gia người..."
Đào Cảnh không thèm liếc mắt nhìn Đào Khôi, bắt đầu tự mình thao thao bất tuyệt.
"Nhìn pháp khí khắp Tam Giới, hoặc công kích, hoặc phòng thủ, hoặc phụ trợ, hoặc tăng cường, nhưng chỉ có pháp khí của vị bà Thổ Địa này, đột phá hết thảy giới hạn, tự tạo thành một phái, quả thực là làm cho lão hủ trợn mắt há mồm, thở dài, rung động, khó hiểu, cảm kích đến muốn rơi nước mắt."
Liên tiếp bốn câu xếp hạng khí thế hừng hực, đừng nói Phạm Lam, ngay cả thượng thần của tổ công tác tuần tra còn lại cũng cảm thấy rất hứng thú vây quanh ông ta.
"Ồ, pháp khí này có gì đặc biệt thế?" Thanh Loan thượng thần hỏi.
Đào Cảnh: "Không có."
Thanh Loan thượng thần: "..."
"Ý của tôi là, năng lực của pháp khí này là Không." Đào Cảnh nói.
Phạm Lam: "Tôi có thể đánh ông ta được không?"
Ly Trạch: "Tôi có thể đốt lông mày ông ta được không?"
Kế Ngỗi: "Có thể."
Dung Mộc: "Khụ."
"Các người nghe tôi nói xong đã." Đào Cảnh nói: "Năng lực của pháp khí này là hấp thu khí trong trời đất, biến nó hóa thành Không."
Phạm Lam: "Hả?"
"Nói cách khác, bất kỳ pháp khí, pháp chú, thuật, pháp trận nào trong Tam Giới, thậm chí là hồn thể, thần quang, yêu quang đều có thể bị pháp khí này hóa thành "không"."
Không khí im ắng.
Chúng thần tổ công tác đồng loạt tản ra, thậm chí đến Thanh Loan thượng thần cũng lui về phía sau vài bước.
Chỉ có Dung Mộc, Kế Ngỗi và Ly Trạch đứng ở bên cạnh Phạm Lam không hề nhúc nhích chút nào.
Phạm Lam sợ ngây người, nhìn tấm thảm san hô trong tay cô.
Mẹ ơi, thật hay giả thế, sao lại nghe đáng sợ thế?
"Lời này của ông là thật sao?" Dung Mộc hỏi Đào Cảnh.
"Đương nhiên!" Đào Cảnh Bốp vỗ ngực: "Tôi lấy danh dự của chủ nhiệm phân viện pháp khí cục nghiên cứu kỹ thuật Tam Giới bảo đảm, pháp khí này về sau nhất định sẽ trở thành pháp khí trâu bò nhất Tam Giới!"
Kế Ngỗi: "Sau này?"
"Phàm là pháp khí bản mệnh đều bị cấp bậc của người điều khiển chế tạo, vả lại pháp khí này cần sức mạnh tinh thần pháp khí và cấp bậc gấp mấy chục lần, nếu người điều khiển tâm chí không vững, sức mạnh tinh thần không đủ thì căn bản không thể phát huy uy lực của pháp khí này." Đào Cảnh nói: "Nhân đây xin hỏi vị bà Thổ Địa này, chức danh hiện tại của ngài là gì?"
Phạm Lam: "Trung thần."
Đào Cảnh: "..."
Đào Cảnh: "Uống phí thiên vật!"
Phạm Lam: "..."
Tuy Rằng Phạm Lam rất khó chịu, nhưng chúng thần xung quanh dường như đều thả lỏng. Chỉ là ánh mắt nhìn bọn họ cũng có thêm vài phần kiêng kỵ.
"Không hổ là thuộc hạ của Dung Mộc thượng thần."
"Lúc Dung Đao hiện thế đã khiếp sợ Tam Giới lắm rồi."
"Không có gì so bằng Thương Kiếm được!"
"Bây giờ lại có thêm cái chăn này... cái chăn gì?"
"Phạm Lam Trung Thần, dám hỏi pháp khí này của ngài có tên tên gì?" Thanh Loan thượng thần hỏi.
Phạm Lam: "Hả..."
Kế Ngỗi: "Cô vẫn chưa đặt tên sao?"
Phạm Lam vỗ vỗ con heo Peppa: "Này, tên mày là gì?"
Thảm san hô hoàn toàn giả chết.
Phạm Lam lại nhìn về phía Dung Mộc, Dung Mộc chớp chớp mắt.
Phạm Lam: "Anh có văn hóa nhất, giúp tôi nghĩ cái tên đi."
Dung Mộc mỉm cười, đôi đồng tử nổi lên ánh trăng sáng ngời, dùng vỏ điện thoại viết một ký tự màu xanh băng giữa không trung.
[Tức Khâm]
(Tức là hơi thở, là chấm dứt; Khâm là chăn gối, vải liệm người chết)
Rõ ràng là hai chữ rất yên tĩnh, nhưng ghép với nhau lại có khí thế nặng nề bức người.
Phạm Lam: "Được rồi, cái này đi."
(May mà không kêu là peppa)
Xung quanh hình như có người hít khí lạnh.
Kế Ngỗi hừ một tiếng.
"Tôi có một điều rất tò mò, Trảm Yêu Đao là pháp khí mạnh nhất tôi lưu lại nhân giới, lấy cấp bậc hiện tại của Tức Khâm thì không cách nào thôn phệ Trảm Yêu Đao được, có phải cô còn dùng pháp chú tăng cường gì không?" Đào Cảnh Hỏi.
Phạm Lam hơi suy nghĩ: "Lúc ấy Đào Khôi có dùng một đống bùa chú."
Đào Cảnh: "Đào Khôi là thượng thần của đơn vị nào?"
"Đệ tử đích truyền phái Mao Sơn Đào Khôi, bái kiến tổ sư!" Đào Khôi nắm lấy cơ hội xông lên dập đầu.
Đào Cảnh nhìn thoáng qua bùa chú của Đào Khôi, vỗ tay cười to, gọi một đám Tường Vân mang theo Đào Khôi bay đi.
Các vị thần: "..."
"Lão già điên Đào Cảnh này, lại quên chuyện chính sự rồi!"
Thanh Loan thở dài, gọi đám người Phạm Lam đi qua, vẻ mặt thần bí nói:
"Trảm Yêu đao vốn bị phong ấn ở địa giới, mấy ngày trước, địa giới Địa Ngục Vô Gián có trọng phạm trốn ngục, trộm Trảm Yêu đao đi. Diêm La điện hạ nghiêm lệnh phong tỏa tin tức, phái đặc cảnh binh bộ bí mật truy nã, không ngờ, yêu quái này lại chạy trốn đến nhân giới."Thanh Loan thượng thần hạ thấp thanh âm: "Người trông coi Trảm Yêu Đao là em ruột của Diêm La tiền nhiệm của địa giới, Diêm La điện hạ vừa mới gửi tin tức, đặc biệt dặn dò tôi nhờ chư vị mong chư vị đè việc này xuống."
Phạm Lam:"...... Hả..."
"Diêm La điện hạ còn nói, tất cả tổn thất đều do địa giới chịu. Sau đó, tổng cục xây dựng số một sẽ phái địa giới sửa chữa khu dân cư Bạch Hổ, không quá ba canh giờ đã có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Dung Mộc: "Rất tốt."
"Còn nữa." Thanh Loan thượng thần nhìn về phía Phạm Lam: "Lần này Trảm Yêu Đao không tạo thành thương vong phạm vi lớn, toàn bộ dựa vào Bà Phạm Lam ngăn cơn sóng dữ, Diêm La điện hạ rất cảm kích, đã đặc biệt nhờ tôi chuyển món quà này này cho bà."
Phạm Lam: "Hể?"
Điện thoại "ting" một tiếng, sau đó nhảy ra khỏi một phong bì màu đỏ, số tiền: 200.000 hộc pháp lực.
Mẹ nó?!
Đây có phải là phí bịt miệng không?
Phạm Lam nhìn về phía mấy vị đồng liêu, hai thần gật mạnh đầu.
"Chỉ là tiện tay thôi, Diêm La điện hạ khách sáo rồi." Phạm Lam nói.
Dung Mộc: "Vậy việc Xuân thành xin thành lập Tam Giới hài hòa Thành Hoàng Thuộc..."
Thanh Loan thượng thần thẳng lưng, nụ cười trở nên lịch sự mà xa cách.
"Tất nhiên là xử lý công bằng rồi."
Dung Mộc: "..."
Phạm Lam cảm thấy, phủ Xuân Thành Thành Hoàng Thuộc ước chừng một trăm tám mươi năm sau sẽ tiếp tục cố gắng.
Hai mươi phút sau, nhân viên thần chức của tổng cục xây dựng số một địa giới đến, ước chừng hơn một ngàn người, đều mặc đặc chiến phục màu đen, đầu đội mũ giáp đen, thủ phù của bọn họ rất đặc biệt, giống như máy tính bảng 12 Inch, còn được trang bị thêm một cây bút lông màu đen. Họ nhanh chóng vẽ một đường sáng rực rỡ trên màn hình, đồng bộ hóa giữa không trung để tạo ra một bản thiết kế phức tạp mờ ảo, rơi trên mặt đất tạo thành một thực thể. Đường phố, nhà cửa, sân vườn, thậm chí đồ đạc, đèn lồng giấy trên cửa, nồi niêu xoong thìa, từng cái một lần lượt tái sinh, không ít yêu tộc nhân cơ hội trang trí lại nhà cửa, nhất là hai vợ chồng Thương hai vợ chồng, xây thêm hai kiện phòng ngủ lớn, nghe nói là phu nhân chuột lại mang thai.
Dung Mộc tuyên bố có công văn cần xử lý gấp, vội vàng trở về khu Thanh Long, Kế Ngỗi nói còn có hàng phải đi giáo, cũng bỏ chạy.
Phạm Lam ngồi trên Tường Vân, Ly Trạch nằm trên đùi cô ngủ thiếp đi, ba cái đuôi lắc la lắc lư. Cô nhìn khu dân cư Yêu tộc dưới bóng đêm khôi phục từng chút từng chút như cũ, nhìn đám Yêu tộc hoan hô về nhà, trong cửa sổ từng ngọn đèn sáng lên, chỉ cảm thấy trong lòng dường bị thứ gì đó trướng đầy, hơi muốn khóc.
"Pà, pà Phạm Lam!" Thương Thiên Nhai ngậm núm vú giả nhảy lên nóc nhà, khom lưng hành đại lễ không chuẩn mực cho lắm: "Cảm ơn pà ạ!"
Phạm Lam bật cười vẫy vẫy tay, ôm Ly Trạch nhảy xuống Tường Vân, giẫm lên nóc nhà đi ra khỏi khu dân cư Yêu tộc, trở về ngõ Hương Qua.
Khí nhân loại phiêu đãng xung quanh, đèn xe lướt qua như nước chảy, bước chân Phạm Lam nhẹ nhàng băng qua đường, mua một cái bánh phô mai ở cửa hàng bánh ngọt ở ngã tư.
Đột nhiên, một chiếc xe đạp Nhị Bát lao tới, phanh gấp nửa mét trước mặt cô.
Phạm Lam: "Mẹ ơi, Kế Ngỗi, anh làm gì vậy?"
Kế Ngỗi túm lấy Ly Trạch nhét vào thùng đồ ăn, lại xách cổ Phạm Lam dúi cô vào ghế sau.
Phạm Lam: "Này... này này này này?!"
Chiếc xe đạp như bay ra ngoài, tốc độ vượt qua 100km/h, bóng đêm và đèn xe bay qua trước mắt, Phạm Lam cảm thấy cô như hòa vào ánh sáng của thành phố, nhịp tim và hơi thở chìm vào trong gió, các tế bào não đều bị thổi bay đi.
Ước chừng qua vài phút, hoặc là mười mấy phút, Phạm Lam đã không còn khái niệm thời gian nữa rồi, khi Kế Ngỗi dừng xe, cô lập tức nhào xuống đất, nôn ọe nửa ngày.
"Kế Ngỗi, anh trúng gió gì thế hả ..."
Phạm Lam ngây người, đứng trước cửa một biệt thự nhỏ ba tầng tinh xảo, vách tường màu trắng, mái nhà màu xám tro, dưới ánh đèn đường trong suốt có thể nhìn thấy thảm thực vật trong vườn cực kỳ rậm rạp, từng sợi dây leo xanh mướt bám bên ngoài mặt tường.
Ánh đèn ấm áp sáng lên trong ngồi biệt thự, cánh cửa mở ra, bên trong có một người đàn ông bước ra.
"Tại sao lại trễ như vậy?"
"Giao hàng xong mới có thời gian đến đón cô ta." Kế Ngỗi khiêng xe đạp đi vào sân, thuận tiện ném Ly Trạch trong thùng đồ ăn vào cửa.
Phạm Lam choáng váng.
Kế Ngỗi quay đầu lại: "Sao không vào?
10.3.2022