Cết tuổi
thơ của người khác ra sao, có thể đầy ắp tiếng cười vui vẻ nhưng tuổi
thơ của cô tràn ngập ưu thương. Lúc nào cô cũng cảm thấy mình mắc phải
chứng bệnh trầm cảm.
“Mỹ Lệ! Anh van xin em, đừng đi!” Cha nắm chặt lấy túi hành lý xách tay của mẹ, cất giọng cầu khẩn.
Mẹ cô có một cái tên rất đẹp: Mỹ Lệ.
“Anh Hùng! Anh cũng biết rồi đó, giữa chúng ta không có cách nào sống chung
được nữa.” Mẹ hoàn toàn phớt lờ những giọt nước mắt của cha đang rơi
xuống, quyết liệt đẩy tay cha ra.
Cha cô có cái một cái tên rất oai phong: Anh Hùng.
Anh Hùng – Mỹ Lệ, thật là một sự kết hợp hài hòa nhưng cha mẹ cô không có
hạnh phúc. Không đúng! Bọn họ từng có những tháng ngày hạnh phúc, có
điều dấu vết của những ngày tháng đó cô chưa kịp tham gia vào.
Duy Duy chỉ nhìn thấy hai người luôn cãi nhau, rồi van xin bỏ qua, lại cãi nhau rồi van xin bỏ qua…
Mỹ Lệ – mẹ cô thật xinh đẹp, cao 1m70 dáng người chuẩn như một người mẫu,
tóc dài uốn quăn nhìn rất lãng mạn và đôi mắt to như biết nói. Một người phụ nữ sắp ba mươi tuổi, nhưng trông vẫn như một con búp bê Barbie tinh xảo. Nếu không phải mẹ thích nở nụ cười tươi như hoa đối với những
người đàn ông xa lạ khác, thì Duy Duy cũng sẽ yêu mẹ như yêu thích con
búp bê Barbie.
“Mỹ Lệ, anh yêu em, xin đừng vứt bỏ anh như thế.” Cha bật khóc, tiếp tục những lời cầu xin đau khổ.
Anh Hùng – cha của cô, tướng mạo không uy phong lẫm liệt. Cao chỉ có 1m62, bị cận thị nặng, bờ vai mong manh yếu đuối.
“Anh cút đi, đừng có bám theo tôi nữa.” Mẹ hét lên, vung tay ra tát tới tấp lên mặt cha.
Có lẽ do thua kém về chiều cao nên cha cô yếu thế. Duy Duy không thể nhắm
mắt làm ngơ, liếc nhìn thì đã thấy cha mình sắp bị mẹ đá văng vào vách
tường rồi.
“Nếu em bỏ anh… anh sẽ chết cho em vừa lòng.” Cuối cùng cha cô vừa khóc vừa hùng hồn tuyên bố.
“Vậy anh đi chết đi! Anh dám nói thì phải dám làm đó!” Mẹ nắm lấy cổ cha lôi đến bên cửa sổ, phía dưới đó là con đường
“Á!” Cha rất sợ độ cao, vừa bị mẹ kéo đến đã ngồi thụp người xuống, khóc lóc nỉ non.
Haiz, than ôi! Nhìn đến cảnh này, Duy Duy không còn quan tâm nữa, đem ánh mắt trở lại tiếp tục xem phim chú mèo máy ‘Đôrêmon’.
Nếu Duy Duy có thể làm chú mèo máy Đôrêmon, cô sẽ biến cha mình cao hơn,
lớn thêm, để cha không còn bị nắm tay của mẹ làm cho run rẩy nữa. Cô sẽ
truyền cho cha nhiều sức mạnh, có thể làm một người nắm quyền. Thế nhưng loại tưởng tượng này, Duy Duy đã quyết định từ bỏ lâu lắm rồi.
“Em không nhất thiết phải rời đi, phải chăng em muốn đi theo gã đàn ông
khốn nạn kia? Anh ta tốt lành gì đâu? Anh ta là người đã có vợ rồi, anh
ta chỉ muốn vui đùa với em mà thôi.” Cha sụp đổ hét lớn.
Những
lời nói sắc sảo như thế nhưng chỉ làm cho Duy Duy nhăn mày, cô mở tiếng
TV lớn hơn. Người đàn ông khốn nạn trong miệng cha vừa thốt ra, chính là chú Tiêu.
Mẹ là tình nhân của ông ấy. Chú Tiêu cao lớn, đẹp
trai, mạnh mẽ nam tính lại giàu có. Hai người quen nhau không bao lâu đã hãm sâu trong bể tình say đắm, dường như muốn lập tức biến thành một
đôi chim liền cánh, một thân cây liền cành.
Thậm chí mẹ còn vụng trộm dắt cô cùng đi ăn cơm với chú Tiêu vài lần. Duy Duy không cảm thấy bất ngờ, thật sự không có bất ngờ, bởi vì chú Tiêu chẳng phải là người
đàn ông thứ nhất mà cô từng gặp qua.
“Tôi yêu anh ấy.” Mẹ cô biện hộ cho bản thân mình.
“Em yêu anh ta sao? Em yêu anh ta cái gì? Không phải là em chỉ yêu tiền của anh ta ư?” Trái tim cha tan nát, khó chấp nhận được vấn đề.
“Không, tôi còn yêu sự cường tráng của anh ấy nữa! Anh ấy không như anh, chỉ
cảm lạnh bình thương thôi cũng kéo dài cả tháng. Anh yếu đến mức độ,
người đàn bà sống chung với anh cũng xem như một góa phụ!” Mẹ cô lạnh
lẽo, nhấn mạnh hai chữ ‘cường tráng’.
Sắc mặt của cha cô xám lại như tro.
Năm tuổi bé bỏng như Duy Duy thật sự không hiểu hết ý nghĩa của hai chữ
‘cường tráng’, cô cũng không hiểu hàm nghĩa của hai chữ ‘góa phụ’ ra
sao. Cô chỉ biết rằng, nếu một người đàn ông không mạnh mẽ, phụ nữ sẽ
không yêu. Nếu có say mê thì sau nà cũng sẽ giống như mẹ cô, đi tìm một
ông chú cao to, mạnh mẽ để bù lại sự thiếu hụt này.
Thật ra cha
mẹ cô đã từng yêu nhau thắm thiết. Cha hay nói rằng, khi mẹ ngồi sau yên xe đạp ông chở, mẹ luôn nở nụ cười tươi như đóa hoa. Duy Duy không dám
tàn nhẫn mở miệng nói cho cha mình biết, mẹ ngồi sau chiếc xe hơi nhập
khẩu sang trọng của chú Tiêu cũng nở nụ cười đến thật xinh đẹp, thoải
mái.
Tình yêu đẹp đẽ của người phụ nữ chỉ có một thời kì, nếu
muốn được yêu thương che chở phải cần có một vòng tay đủ mạnh mẽ ôm ấp
mới có thể nở hoa. Đây chính là lời dạy của mẹ cô.
“Các người, các người…” Cha chua xót nói không ra tiếng, bởi vì mẹ cô nói thẳng không một chút xấu hổ.
Trong truyện ‘Đôrêmon’, nhân vật ‘Nôbita’ yếu đuối luôn bị bạn bè bắt nạt.
Duy Duy cảm giác giờ đây cha mình đáng thương giống nhân vật ấy. Ngồi
trong không gian yên tĩnh, cô nghĩ cô sẽ tuyệt đối không chọn làm
Nôbita. Nếu được quyền lựa chọn, cô sẽ lựa chọn làm người bắt nạt
Nôbita.
Tiểu Mỹ là hàng xóm cũng là bạn thân của cô, cha của
Tiểu Mỹ chính là người thích ‘bắt nạt Nobita’, khi cô cất tiếng gọi chú
bằng chú Khải, chú cười rộ lên rất dữ tợn, tính cách chú lỗ mãng như một con tinh tinh to lớn trong rừng sâu chạy xuống núi. Nhưng tình cảm giữa chú và dì Khải rất tốt, ở trước mặt bọn họ, chú Khải luôn tự động giảm
âm lượng giọng nói của mình xuống, tránh gây sợ hãi cho Tiểu Mỹ. Cô
thích một người đàn ông như chú Khải.
“Duy Duy! Chúng ta đi thôi con.” Mẹ ra quyết định thật nhanh.
Duy Duy tắt TV, vâng lời đứng lên.
“Không! Không thể được! Em… em… em còn dám bắt con của anh đi nữa sao?” Cha đã hoàn toàn suy sụp.
“Tôi có hỏi qua ý của Duy Duy rồi, nó đồng ý đi theo tôi.” Mẹ cô hừ lạnh.
“Không được, không được!” Cha lắc đầu liên tục.
“Duy Duy là tất cả những gì quý giá anh có.”
“Tất cả những gì quý giá anh có thì sao? Anh nuôi sống nó nổi không?” Mẹ thốt ra những lời nói sắc bén, khinh bỉ.
“Dựaấy đồng bạc cắc tiền nhuận bút hàng tháng không đủ nhét kín kẽ răng của
anh, anh lấy gì để nuôi sống con, để lo cho con đi học?”
Cha là
một nhà văn, dựa vào viết truyện để kiếm sống. Khi sáng tác một câu
truyện xúc động nào đó, cha hòa mình vào tác phẩm, cùng khóc, cùng cười. Thậm chí khi viết đến đoạn gây cấn làm cho người ta tức giận, cha cũng
đập phá luôn đồ trong phòng.
Duy Duy nhìn thấy rất sợ hãi, rồi sau đó mẹ bắt đầu nguyền rủa cha.
Bọn họ đã từng có tình yêu, thật sự đã từng yêu nhau. Mẹ xinh đẹp như thế,
nếu không yêu tài hoa của cha làm sao có thể tiến đến hôn nhân với cha
được? Nhưng tình yêu ấy không đủ mạnh, đôi vai bạc nhược của cha không
đủ để che chở, làm cho tình cảm ngày càng héo rũ.
Duy Duy ghét
cay ghét đắng những người đàn ông yếu đuối. Cho dù khi cha xuất bản
thành công một tác phẩm nào đó, luôn ôm cô vào lòng, hôn lên đôi má
phúng phính của cô và nói.
“Duy Duy! Duy Duy à! Cục cưng đáng yêu của cha! Trái tim của cha… Cha rất yêu con.”
Duy Duy không thích cuộc sống như thế. Cô muốn một người cha giống như chú
Khải, có đôi tay vững mạnh để hấp thu hết sự sung sướng chân thành của
mình.
“Đừng đi! Đừng đi, xin đừng đi mà.” Tiếng cha đau khổ phía sau hét to lên ngăn cản.
“Thứ đàn ông vô dụng.” Mẹ khinh thường phỉ nhổ cha.
Mẹ dùng sức đạp mạnh vào cánh cửa nhà. Cuối cùng Duy Duy cũng nhìn thoáng qua cha, đôi mắt ngây thơ to tròn đỏ ửng lên, nói.
“Cha ơi! Duy Duy cũng yêu cha lắm.”
Sau khi lưỡng lự vài giây, Duy Duy gạt nước mắt, cúi đầu bước theo mẹ. Mỗi
bước chân cô quay đầu lại nhìn cha một lần, nhưng vẫn phải dũng cảm đi
về phía trước.