Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Quyển 2 - Chương 11



Trên đời này có một loại người tựa như một miếng cao dán trên da chó, đá hoài cũng không đi.

“Duy Duy cưng ơi! Em mệt không hả? Uống ly sữa bổ sung thể lực nhé!” Bạn trai cũ lấy lòng, đưa tận tay cô một ly sữa nóng đã chuẩn bị sẵn.

Cô từng cảm thấy tên này rất biết cách săn sóc bạn gái của mình.“Duy Duy cưng ơi! Sữa còn nóng lắm, em uống từ từ nha.” Bạn trai cũ vẫn đang tìm kiếm một cơ hội được cô tha thứ.

Bây giờ cô mới biết, sự chu đáo của anh ta là thói quen có được từ kỹ xảo tán gái, không phải xuất phát từ tình yêu chân thật.

Nếu người đàn ông thật tình yêu thương mình, sao có thể lên giường với một cô gái khác dễ dãi như vậy? Khi ly sữa nóng vừa đưa đến đôi môi mọng kiều diễm của cô, thì bạn trai cũ nhìn chằm chằm vào nó mà nuốt nước miếng ừng ực.

Thật trơ trẽn!

Duy Duy nhớ lại lý do trước đây mình đã bị tên thối tha này đeo đuổi bằng cách nào? Lúc ấy, có lẽ cô đang ở trong những cơn sóng tình cảm yếu ớt lập lờ. Tên này đã nắm bắt được tâm tư đó, nên ra sức ân cần chăm sóc, cuối cùng làm cô cảm động chấp nhận hẹn hò. Bây giờ nghĩ lại, Duy Duy thấy mình quá dễ bị lừa gạt. May mắn thay, anh ta cũng không phải là một kẻ sành điệu trong việc lừa đảo người khác.

Môi Duy Duy từ từ nhếch lên, cô nở nụ cười lấp lánh như ngọc bích, nói:

“Sữa nóng phải không?”

Nhìn thấy vẻ mặt hồn nhiên của cô, bạn trai cũ từ từ thả lỏng trái tim và mỉm cười tự hào.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Bạn trai cũ gật đầu như gà con mổ thóc, tranh thủ tỏ vẻ chân thành.

Duy Duy mỉm cười nhận lấy ly sữa nóng.

Bên cạnh họ, có vài tốp người qua lại. Đa số là thành viên của phòng tập, trong đó có vài người nhận ra bạn trai cũ là một huấn luyện viên.

“Duy Duy cưng ơi…”

Bạn trai cũ rất phấn khích khi thấy thái độ mềm mỏng của cô. Hắn chu môi ra chờ đợi nụ hôn mà mấy ngày nay hắn đã cố sức mua chuộc, đặt dấu chấm hết cho tình hình căng thẳng hiện tại.

Gần một chút nữa! Gần một chút nữa! Duy Duy cười ma mãnh khi nhìn thân hình của anh ta từ từ tiến lại gần mình…

“A! Vô lễ!” Đột nhiên cô hét to lên.

Đũng quần bộ đồ thể thao bt người của bạn trai cũ nóng lên, hắn còn lơ mơ chưa kịp hiểu chuyện gì… Chỉ thấy Duy Duy nhăn nhó như bị sét đánh, nhanh chóng đem ly sữa trong tay quăng vào thùng rác.

“Huấn… luyện viên… anh… anh…”

Vẻ mặt cô hoảng hốt gần như thốt không nên lời, láo liên nhìn xung quanh bốn phía cầu cứu, miệng vẫn hét thất thanh:

“Vô… thật vô lễ quá.”

Sau tiếng hét, cô nhanh chóng thu dọn ly sữa đang nhỏ giọt bỏ gọn vào thùng rác, y như mình chạm phải thứ gì đó thật kinh tởm.

Chuyện gì vậy nhỉ? Hắn chưa đụng đến người cô mà? Bạn trai cũ cứng đờ khi cúi xuống thấy một thứ nước trắng ngà còn bốc hơi khói dính trên đũng quần của mình. Nóng quá! Hắn bối rối lấy tay che chỗ đó lại.

Đây là chuyện gì chứ? Những người đi qua lại đều dừng bước, chỉ trỏ về phía hắn với vẻ mặt khinh miệt…

“Trời ơi! Khiếp quá! Ban ngày ban mặt mà…” Không cần che dấu, đã thấy hết cả rồi!

“Đó không phải là huấn luyện viên họ Ngô sao? Ghê tởm chết đi, thấy gái đẹp trên đường thôi mà có thể phấn khởi đến thành như thế, quả thật chẳng khác một con chó hoang đang động tình.”

“Mai mốt tôi không bao giờ tìm huấn luyện viên này nữa, thấy đạo mạo thế kia nhưng đâu biết sẽ bị anh ta âm thầm bày ra những trò khiêu dâm gì…”

“Cậu nhìn cái thứ dính trên đũng quần của anh ta kìa… Chậc! Chậc! Chậc! Đúng là quá nhiều cho một ngày nha.”

Mọi người không chút lảng tránh thì thầm to nhỏ, bạn trai cũ cuối cùng cũng đã hiểu được tình hình diễn ra.

“Oan quá! Oan uổng quá!” Ông trời ơi, sau này làm sao hắn có mặt mũi nào đi gặp người khác và đi tán gái được?

“Đây là sữa, chỉ là sữa thôi.” Hắn nhìn đám người đang dòm ngó chỉ trỏ, hét to giải thích.

Hừ! Rành rành trước mắt còn muốn phân minh cái gì nữa?

“Cái này thật là sữa mà

Bây giờ liều chết giải thích nhiều lời cũng vô dụng, nên hắn vừa cố gắng dùng bàn tay lau đi những vết dính ướt sũng trên đũng quần của mình, vừa lẩm bẩm:

“Là sữa mà, tôi… tôi liếm cho mọi người xem!” Vì danh dự, hắn đành phải liều mạng!

Bạn trai cũ tuyệt vọng liếm những ngón tay của mình để chứng minh sự trong sạch.

“Ựa…” Những tiếng nôn mửa vang lên trong đám người đứng xem.

“Tin tôi đi! Tin tôi đi! Mọi người hãy ngửi thử xem!” Bạn trai cũ nỗ lực đem các ngón tay liều chết đưa lên mũi của những người đứng gần.

“Ựa…” Nếu biết sớm có việc điên rồ này, đánh chết họ cũng chẳng đứng nhìn.

Tránh ra!

Hắn chuyển động một chút…

Tránh ra!

Mọi người từ từ né ra cho đến khi tất cả đều lùi xa!

Duy Duy như một con sâu róm, lợi dụng lúc mọi người đang chết sống né tránh những ngón tay kinh tởm kia, thành công trốn thoát ra ngoài.

“Yay!” Vậy mới nói, đừng có bắt nạt cô. Hừ! Kẻ nào khi dễ cô, cô sẽ cắn chết kẻ đó!

“Két…”

Tiếng phanh của một chiếc xe Audi màu đen đỗ bên cạnh, trong xe hé ra một gương mặt tuấn tú, cất giọng lo lắng hỏi cô:

“Cô không sao chứ? Sợ lắm phải không?”

Lại thêm một tên lừa đảo xuất hiện ngay sau khi cô gặp phải chuyện sỉ nhục lớn nhất của phụ nữ. Duy Duy từ từ ngước lên, ánh mắt định bắn ra tia tinh nghịch thì vội thu lại…

Chúa ơi! Hôm nay là một ngày thật sự may mắn, bởi vì cái ‘người lừa đảo’ này, chính là món quà mà trời già muốn ban tặng cho cô. Ngay tức thì, những giọt nước mắt của cô rơi xuống:

“Không, không c gì cả… Tôi… tôi vẫn tốt lắm.”

Cô hít mũi một cái. Đúng là trời cao trợ giúp cô rồi!

Thấy bờ vai yếu đuối của cô run rẩy, khuôn mặt khóc như một em bé khiến người ta thương cảm.

“Lên xe đi, tôi tiễn cô một đoạn đường.” Thật ra Triệu Nhân Thành không có ý định này, nhưng anh là một người đàn ông phong độ, không thể thấy chết mà làm ngơ.

Duy Duy hơi ngập ngừng do dự.

“Chúng ta đã gặp nhau rồi.” Không phải anh có ý định tán tỉnh, chỉ nói sự thật.

“Tôi còn nhớ lần đó nhờ có anh giúp đỡ tôi.” Duy Duy cảm kích nói.

Sau đó vì muốn lấy lòng tin, cô không chờ anh mời một lần nữa, mở cửa xe bước vào, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

“Bây giờ lại làm phiền anh nữa rồi.” Duy Duy nhỏ giọng nói địa chỉ nhà mình.

Thật là một cô bé đơn thuần, dễ dàng tin tưởng người khác.

“Đừng khách sáo.” Triệu Nhân Thành thản nhiên trả lời, chờ cô thắt dây an toàn xong, lái xe đi.

Đã lâu rồi anh chưa gặp qua một người con gái đơn thuần như thế. Trên radio đang phát ra một bản nhạc Pop dễ nghe, nhưng bầu không khí trong xe thật ngột ngạt.

“Tôi họ Chu, tên Duy Duy, anh có thể gọi tôi là Duy Duy như các bạn của tôi.” Duy Duy bắt lấy thời cơ, tự giới thiệu về mình.

Bước thứ nhất diễn ra khá thuận lợi. Sao vận may của cô lại tốt đến thế?

Chẳng biết anh có nghe lời giới thiệu của cô hay không, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Vài giây sau, anh đột nhiên mở miệng nói:

“Tôi cứ nghĩ cô sẽ gọi điện thoại cho tôi.”

Duy Duy hơi giật mình. Chẳng lẽ sự ngưỡng mộ và tình yêu sét đánh của cô biểu hiện lộ liễu như vậy sao?

“Thật ra, lần đầu tiên khi gã huấn luyện viên kia quấy nhiễu, cô đừng nên quá lịch sự, thì chắc sẽ không có chuyện đáng tiếc xảy ra như hôm nay.” Một cô gái trong sáng bị một kẻ dâm dật làm phiền, quả thật khốn khổ.

Duy Duy thở một hơi nhẹ nhõm, hóa ra là cô hiểu lầm.

“Thật ra thì…”

Duy Duy lưỡng lự một hồi nhưng cũng nói thật.

“Anh ta là bạn trai cũ của tôi.”

Không nằm ngoài dự đoán của anh. Trên thực tế, ngày đó anh thấy sự việc hơi là lạ, nếu không phải cô lên tiếng xin giúp đỡ, anh cũng chẳng nhúng tay vào. Anh hơi bất ngờ khi thấy cô thẳng thắn thành thật, vì vậy âm thầm liếc nhẹ cô một cái.

“Nếu là ‘bạn cũ’, có nghĩa mọi thứ trước kia nên cho vào quá khứ. Nhưng bây giờ anh ta đeo bám không tha, hành vi này đủ cấu thành tội quấy rối. Nếu cô dễ dàng bỏ qua, chỉ làm cho sự việc càng thêm nghiêm trọng hơn. Thậm chí hậu quả khủng khiếp có thể ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của cô mai này.”

Sao lời góp ý nghe cứ như là lời tâm huyết truyền thụ kinh nghiệm sống vậy? Cô – Chu Duy Duy đâu có dễ bị người ta leo lên đầu chứ!

“Anh nói chính xác lắm.” Cô thở dài phụ họa.

Cô dịu dàng đằm thắm như thế, khiến người đàn ông có cảm giác muốn nâng đỡ thương yêu.

“Tôi sẽ đem sự việc ngày hôm đó nói hết với người quản lý câu lạc bộ VIP, để họ tăng cường bồi dưỡng cách hành xử của nhân viên, cũng như nâng cao tính an toàn cho khách VIP ở phòng tập như chúng ta.” Anh nói cho cô biết ý định của mình.

“Xin cảm ơn.” Cô không có ý kiến nào khác.

Amen! Cô cầu nguyện thay cho bạn trai cũ.

“Vậy… Mấy ngày sắp tới tôi có thể tập thể dục cùng anh không?” Duy Duy lưỡng lự một chút, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.

Triệu Nhân Thành hơi bất ngờ sửng sốt…

“Bỏ đi, bỏ đi… coi như tôi chưa nói gì. Mặc dù thẻ VIP vừa mới mở, nhưng tôi có thể đổi chỗ khác cũng được.” Cô tỏ vẻ tiếc rẻ khi vứt bỏ chiếc thẻ này.

Triệu Nhân Thành suy nghĩ một chút rồi trả lời:

“Tính chất công việc của tôi hơi thất thường, nên thời gian đi tập thể dục cũng không ổn định. Thế này đi, tôi sẽ nhắn tin cho cô giờ giấc khi tôi rảnh nhé.”

Thật vậy ư? Nghe nói thế, khuôn mặt xinh đẹp của cô bỗng chốc nở nụ cười tươi tắn.

“Không sao đâu! Giờ giấc của tôi cũng lộn xộn lắm, nếu có thể tôi cũng sẽ nhắn tin trước cho anh biết nha.”

Việc này hơi là lạ! Triệu Nhân Thành vừa lái xe, vừa miên man suy nghĩ nhưng vẫn chưa nắm chắc được sự kì lạ nằm ở đâu.

Anh có bị ảo giác không nhỉ? Làm thế nào mà hai người chẳng quen biết, khi thỏa thuận giờ giấc tập thể dục lại như biến thành chuyện hẹn hò nam nữ?

Cho dù Duy Duy ngàn cầu vạn khẩn tốc độ xe chạy chậm một chút, nhưng thành phố Ôn Châu không quá lớn… Hơn hai mươi phút sau, xe của anh đã dừng trước khu phố nơi cô sinh sống.

“Cảm ơn anh, bác sĩ Triệu Nhân Thành, hẹn gặp lại lần sau.” Cô chỉnh đốn trang phục, duyên dáng xuống xe, mỉm cười tươi tắn nói lời tạm biệt.

Cô gọi tên anh một cách lịch sự, nhưng làm người ta cảm thấy không xa lạ cũng chẳng đường đột. Đây là một cô gái dễ gây ấn tượng với người khác.

Triệu Nhân Thành nhếch nhẹ khóe môi, nói:

“Hẹn gặp lại cô lần sau.”

Trong khi đó, ở trạm xe buýt đối diện có một thân ảnh cao gầy vừa bước xuống, trên đôi môi tao nhã phun ra hai chữ:

“Mẹ nó!”

Anh sắp nghẹt thở chết giấc vì đi xe buýt công cộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.