Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Quyển 2 - Chương 21



Trong màn đêm yên tĩnh, ánh đèn đường làm bóng của người đi kéo dài ra thêm. Chỉ thấy hai bóng dáng của một người đi trước và một người theo sau.

Người đàn ông khuôn mặt nhăn nhó đi đằng trước, một cô gái nhấp nhỏm theo phía sau. Bởi vì… vừa chia làm đôi tiệc gặp mặt, vừa bị đuổi ra khỏi nhà, vừa chia đôi vé xem phim, còn có… chia làm đôi cảm xúc đắng cay của trái tim cô đơn.

* * *

Cả buổi tối, Tiêu Đồ cảm thấy mình rất mất tự nhiên, bởi vì có ba đôi mắt đang dõi theo anh không chớp.

Trước giờ anh luôn tự cho mình có năng lực thừa nhận vô địch thiên hạ, hiện tại cả người đều phát ra chút sợ hãi.

* * *

“Thỏ Thỏ à! Anh thật sự không nhận ra cô ấy hả?” Duy Duy hỏi lại một lần nữa.

Cô ngước mắt, cẩn thận nhìn thật kĩ người trước mặt một cái.

Vừa vào nhà, Duy Duy đã tiến lên ôm nồng nhiệt một cô gái. Vóc dáng cô ta nhìn khá, toàn bộ khuôn mặt toát ra vẻ rất khí khái mạnh mẽ. Tuy không thể gọi là đẹp, nhưng cũng coi là đáng yêu.

Quan trọng là anh không quen cô ta. Nhưng nghe cách nói chuyện của bọn họ, như thể anh chắc chắn phải biết cô ta từ trước.

“Ồ!” Duy Duy thấy sau lưng anh có một bóng người theo sát, thì trên mặ nụ cười ngạc nhiên, sung sướng.

“Sao hai người lại đi cùng nhau vậy? Thật có duyên phận nha!”

Duyên phận? Chỉ đi cùng đường, về cùng hướng một lần thì được xem là duyên phận? Cô cho rằng anh và người con gái khác rất hữu duyên sao? Cứ cái đà này, khiến anh cảm thấy ngày càng chán nản. Duy Duy không hiểu, còn cố tình nháy mắt với người sau lưng anh như rất quen thuộc.

“Hóa ra duyên phận của cậu chính là anh ấy.”

Nhìn ‘đối tượng’ của mình bị trêu chọc, anh nheo mắt lại. Thế mà cô gái kia còn lộ ra nụ cười e thẹn và xấu hổ.

“Thỏ Thỏ! Cô ấy là người em muốn giới thiệu cho anh làm quen đó.” Duy Duy long trọng nói, trên mặt thật vui vẻ, vui đến mức làm người ta cảm thấy có một cái bẫy quỷ dị đã được cài sẵn.

Tại sao cô muốn anh làm quen với bạn mình? Được rồi! Mặc dù, anh cũng rất muốn biết tình hình kết bạn của cô, nhưng cách Duy Duy cười khiến anh nổi hết da gà lên.

Rất gian xảo! Lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm quen biết Duy Duy, anh mới phát hiện… thì ra cô cũng có kiểu cười rất gian manh.

“Anh đoán xem, cô ấy là ai?” Duy Duy đem bạn thân đẩy đến trước mặt, để anh nhìn cho kĩ.

“Anh không biết.” Tiêu Đồ lưu loát trả lời.

Làm sao anh biết cô gái này là A Miêu hay A Cẩu? Đoán tới đoán lui chỉ phí thời gian! Hơn nữa thành thật mà nói, anh rất ít khi chú ý đến con gái để có thể nhớ nổi diện mạo của cô ta… Cả bây giờ cũng không thay đổi.

Thấy anh trả lời gọn gẽ như vậy, cô gái xấu hổ cúi đầu. Vì thế Duy Duy trừng mắt cảnh cáo, lại nhìn thấy bộ dạng ác ôn của anh rũ xuống như bị sét đánh.

“Cố nghĩ kĩ lại đi.” Duy Duy nghiến răng.

Tên vô lại này!

Anh suy nghĩ lại rồi nói:

“Bạn học cùng trường hoặc là bạn cùng lớp học của anh?” Trên thực tế, đối với việc đoán tới đoán lui này, khiến anh mất hết hứng thú.

Bữa cơm chiều này có thêm người ngoài, làm anh ăn thật không còn ý nghĩa. Mặc khác, tài nghệ nấu nướng của Duy Duy quá kém. Ngay cả đồ ăn trong căn tin cũng dễ nuốt hơn so với tiệc mà cô chuẩn bị để đãi khách.

Bị Duy Duy đẩy đến trước mặt Tiêu Đồ, cô gái lộ vẻ lúng túng vì anh không nhớ ra mình. Cô ta nhìn anh bằng cặp mắt dò xét.

“Triệu Dung Hoa! Cô ấy là Triệu Dung Hoa, anh còn nhớ không?” Duy Duy sợ cứ tiếp tục trò đoán mò này sẽ phá hư bầu không khí thân mật, nên dùng giọng nói hưng phấn như trúng số độc đắc tuyên bố.

Triệu Dung Hoa? Con ‘King Kong’ khó phân biệt nam hay nữ đây sao?

Anh hơi bất ngờ. Trong ký ức mơ hồ, cái người có bả vai to bờ lưng rộng, vóc dáng nặng nề, ngay cả phía trên nhân trung cũng có hàm râu rậm đen như đàn ông… Triệu Trung Hoa đây sao? Bây giờ nhìn cô gái trước mặt, tuy làn da không trắng mịn nhưng cũng không đen xạm. Càng không có thân hình to khỏe như xưa, thậm chí với mắt thường cũng chẳng thấy đám lông tơ như trước nữa… Cô ta làm cách nào để được như thế này?

“Vâng.” Cô ta đã thay đổi rất nhiều. Chỉ đáng tiếc, anh chẳng hỏi người ta có phải đi qua Hàn Quốc làm thẩm mỹ hay không.

Cô ta căng thẳng nhìn anh như bị bệnh, trên mặt chứa một sự ngưỡng mộ sâu sắc.

“Anh trai! Anh không tò mò, tại sao chị Dung Hoa lại đến nhà chúng ta hả?” Vẻ mặt Hi Hi thần bí, hỏi thăm dò.

Trò đùa này rất hay! Có người cũng bị bán đi rồi!

Nụ cười Duy Duy nở rộng trên môi, chờ đợi anh đặt câu hỏi. Chỉ khi anh hỏi, cô mới có thể thay Dung Hoa nói tốt vài câu. Thời đại bây giờ, con gái chung thủy, si tình đã hiếm hoi lắm rồi. Mặc dù Thỏ Thỏ đã nói qua lí do vì sao mình không muốn có bạn gái, nhưng cô đã kể sơ với Dung Hoa tình hình sức khỏe của anh… Ngay cả Dung Hoa cũng cảm động, không muốn từ bỏ.

Lần đầu tiên Tiêu Đồ cảm thấy chân tóc mình dựng đứng hết lên. Anh tuyệt đối không muốn biết, chính xác mà nói, anh từ chối có quen nhau.

“Anh trai! Chị Dung Hoa vì anh mà giảm cân, vì anh mà chiếu laser rụng lông, vì anh mà điều trị trẻ hóa…” Hi Hi cố tình

Tuy cô còn ít tuổi, nhưng tốt xấu gì cũng nghe qua một số chuyện quá khứ của mọi người.

“Không, không phải thế đâu…” Triệu Dung Hoa nghe vậy, hoảng hốt thành thật trả lời.

“Không phải như thế! Là Duy Duy nói con gái nên coi trọng bề ngoài một chút, cho nên em mới…” Dù trước kia cô có vóc dáng to cao, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một người phụ nữ với trái tim yếu đuối.

Trong quá khứ, cô luôn nhìn mọi thứ bằng ánh mắt tự ti. Thậm chí khi được bầu làm một ‘đàn chị’, nửa đêm ngủ vẫn luôn giật mình thức giấc, vì cứ luôn lo lắng mình làm chuyện xấu sẽ gặp quả báo. Hiện tại mọi việc rất tốt. Từ ngày có Duy Duy giúp đỡ, cô dần dần trở nên nữ tính hơn…

“Không phải bây giờ đã thành công rực rỡ sao?” Duy Duy nhướng cong chân mày, ôm lấy vai bạn thân cổ cũ nhiệt liệt.

Tiêu Đồ nhìn tình hình trước mắt, càng cảm thấy có gì đó bất ổn.

“Heo con! Thì ra em thật là người đồng tính.” Anh gượng cười, cười đến cả người đều nổi cả da gà. Xem ra anh sắp bị cưa ra làm đôi rồi.

“Đồng tính?” Nghe tới hai chữ này, ánh mắt sắc bén của Duy Duy giống như Tiểu Lý Phi Đao [1] bắn xuyên qua người anh.

Anh có một cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy…

“Thưa ông Thỏ Thỏ! Ông có muốn tôi nhắc cho nhớ một chút không? Trước kia ông đã lừa gạt cô gái nhỏ này như thế nào, đã đồng ý với người ta những gì?” Duy Duy dùng giọng nói ngọt ngào nhắc lại.

Ngay tức khắc, Tiêu Đồ muốn chết! Đúng thế, anh muốn chết, giả vờ chết giấc đi!

~*~

[1] Tiểu Lý Phi Đao: Anh Tiểu Lý phóng đao bách phát bách trúng, trong một bộ phim cùng tên của HK (Tiêu Ân Tuấn thủ diễn? lâu quá ko nhớ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.