Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Quyển 3 - Chương 15



“Đây là bệnh nhân thứ mười ba xuất hiện hai gien nhiễm sắc thể bất thường, có quá nhiều điện tích đồng kết tủa trong gan và não, mới xảy ra hiện tượng hệ thần kinh hoạt động bất ổn…” Bên trong phòng khám, bác sĩ khoa Nhi đang nói về tình trạng bệnh tật của bệnh nhân.

“Nếu bệnh chuyển biến xấu, cảm xúc người bệnh càng thêm bất định. Bệnh nhân có thể sẽ mắc chứng rối loạn căng thẳng vì biết mình mắc bệnh. Tuy nhiên vẫn còn hy vọng khống chế được, nếu bây giờ chúng ta dùng thuốc để điều trị ngay. Nhưng nếu việc điều trị không có hiệu quả, sẽ sinh ra hiện tượng suy gan, thì gia đình nên xem xét đến vấn đề ghép gan.”

Sắc mặc Triệu Nhân Thành càng lúc càng tái nhợt.

“Cha ơi, có phải con ngã bệnh không?” Tiểu Vũ chưa hiểu gì, chỉ mở to hai mắt ra hỏi.

Bé mơ hồ cảm giác được hình như bệnh của mình rất nghiêm trọng. Chú vừa nói, có thể trong tương lai bé phải nằm trong bệnh viện. Mặc dù bé thường chạy nhảy ở đây, nhưng bé không thích cái nơi toàn mùi thuốc khử trùng và mùi kháng sinh. Bé rất sợ hãi.

Nhìn thấy đứa cháu gái vô tư, cố tỏ vẻ kiên cường lại che đậy không hết nét sợ sệt, làm bà Triệu nghẹn ngào rơi nước mắt.

Dung Hoa vừa chạy đến, nhìn thấy tình cảnh bi thảm này, cô bối rối im lặng không biết dùng cách nào để an ủi anh trai.

Nhìn thấy nước mắt mẹ rơi, sự hoảng loạn của em gái, đầu óc Triệu Nhân Thành vẫn trống trơn. Vẻ mặt anh mờ mịt, đưa tay kéo con ôm chặt vào lòng, chặt đến nổi Tiểu Vũ suýt chút ngộp thở.

Trái tim anh nặng trĩu, nặng đến mức muốn nổ tung. Lần đầu tiên anh mới có cảm giác hoang mang, sợ hãi như thế.

Ai có thể giúp anh đây? 30000 ngàn người mới có một người phù hợp, Tiểu Vũ con gái anh làm sao gặp được?

Duy Duy chậm rãi vươn tay, ngập ngừng trên không trung khoảng mười giây, sau đó vẫn làm theo lương tâm, đặt tay trên vai anh, nhẹ nhàng an ủi.

Bây giờ nói gì cũng vô ích. Ban nãy anh an ủi cô, nhưng lúc này cô không biết phải nói gì, làm gì…

Vừa rồi thấy bác sĩ Triệu nghe điện thoại xong thì sắc mặt tái mét, nên cô cũng theo đến đây, mới biết được bệnh trạng của Tiểu Vũ nghiêm trọng như thế.

Cảm giác được bàn tay mềm mại đặt trên vai mình, Triệu Nhân Thành mới giật mình thức tỉnh. Anh từ từ quay đầu, thật chậm chạp nhìn rõ những người đứng trước mắt mình.

Vốn là kẻ xa lạ, nhưng bây giờ cô lại cùng người nhà đứng bên cạnh an ủi cho anh, chứng kiến cảnh cuộc sống của người khác đang bị bão táp cuốn trôi.

Đây là lần thứ hai anh có cảm giác tan nát.

Lần cuối cùng có cảm giác này là khi nào? Đó là lúc anh vì Nhã Vi và đứa con chưa sinh mà liều mạng phấn đấu, mỗi ngày mệt nhọc như một con chó hoang. Kết quả anh tận mắt thấy vợ mình và một gã đàn ông quay cuồng hôn hít trên chính chiếc giường của họ, và anh là kẻ cuối cùng trên đời này biết đến.

Gương mặt bình tĩnh của anh, rốt cuộc cũng rạn nứt. Tại sao phải là con anh? Tiểu Vũ là nguồn sống, à hy vọng, là hạnh phúc của người khác mà!

Duy Duy vỗ nhẹ trên vai anh từng chút từng chút một.

“Không sau đâu, Tiểu Vũ nhất định sẽ khôi phục khỏe mạnh!” Duy Duy thì thào an ủi.

Tiếng nói dịu dàng êm ái của cô xuyên vào trái tim anh, làm anh lấy lại được tinh thần.

“Anh cả à, anh hai có một ca khám gấp phải đi. Trước khi về, anh ấy có dặn qua, nếu có thể thì cả nhà chúng ta hãy ở bệnh viện làm xét nghiệm máu trước.” Lúc ở đây anh hai đã lấy máu làm xét nghiệm rồi.

Lấy máu làm xét nghiệm?

“Anh ấy nói làm trước các biện pháp phòng ngừa…” Mọi việc nên có sự chuẩn bị sẵn sàng.

Nghe vậy, tâm trạng của Triệu Nhân Thành căng lên như dây đàn. Anh nắm chặt tay lại, thậm chí các ngón tay đều trở nên trắng bệch. Anh rất sợ nghe những thứ này, nhưng anh hiểu được mình phải đối mặt với sự thật tàn khốc đó.

“Anh hai nói gan của anh không tốt, nếu kết quả xét nghiệm của anh ấy phù hợp, thì anh ấy sẽ quyên gan.” Dung Hoa nói.

Quyên gan gặp nguy hiểm rất lớn. Trong tích tắc, lòng Triệu Nhân Thành rung cảm vì đứa em nhân ái của mình.

Em trai anh bình thường rất kiệm lời, hai anh em cũng không phải thân thiết lắm, nhưng khi anh gặp chuyện chẳng may, em trai luôn là người đầu tiên tình nguyện đứng ra giúp đỡ.

“Anh cả, em cũng đi xét nghiệm. Đừng sợ, cả nhà chúng ta đều ở bên cạnh anh!” Dung Hoa khích lệ.

Không chỉ có anh hai, mà cô cũng tình nguyện!

“Cảm ơn em.” Triệu Nhân Thành không muốn bộc lộ sự yếu đuối, nhưng ngăn không được hốc mắt ẩm ướt.

“Anh cả, có cần báo cho… chị Nhã Vi không?” Dung Hoa do dự, nhưng vẫn phải hỏi.

“Báo cho nó làm gì?” Dung Hoa vừa dứt lời, bà Triệu đã gắt gỏng lên tiếng.

Báo cho cô ta biết, thì chẳng phải tự tìm kẻ về hành hạ con trai mình s

Triệu Nhân Thành vừa giật mình vừa lưỡng lự.

“Càng nhiều người, càng thêm nhiều hy vọng! Nếu bệnh tình Tiểu Vũ…” Dung Hoa ngập ngừng.

“Dù sao cũng là máu chảy ruột mềm. Nếu chị Nhã Vi biết, chắc chị ấy cũng không nhẫn tâm bỏ mặc, nhất định sẽ về cứu con gái mình!”

Đây là việc hệ trọng, chị dâu nên có quyền được tham dự.

“Nếu cô ta chịu để ý đến Tiểu Vũ, thì sao có thể hai – ba năm mới về thăm con một lần? Nếu lòng cô ta có hai chữ ‘thân tình’, thì sao có thể đối với người nhà chúng ta như thế?” Bà Triệu bất bình chỉ trích.

“Trước kia mẹ vẫn không ưa chị Nhã Vi rồi…” Dung Hoa nói nhỏ.

Giữa con nuôi và con ruột luôn có sự phân biệt. Có rất nhiều chuyện mẹ luôn thiên vị, mới có thể tạo nên tích cách ích kỉ của chị Nhã Vi ngày hôm nay. Mọi chuyện đều có nhân – quả.

Bà Triệu đột nhiên im lặng.

“Hơn nữa, chẳng phải mấy ngày trước chị Nhã Vi gọi điện nói muốn quay về bên anh cả và Tiểu Vũ sao? Điều đó cũng đủ chứng minh chị ấy vẫn là người trong nhà chúng ta.”

Thấy ý nghĩ thiện lương ngây thơ của con gái, bà Triệu cười lạnh, nói:

“Con không biết tính nết của cô ta sao? Mỗi lần bị gã đàn ông đồi bại nào hất cẳng, thì cô ta luôn nghĩ trở về bên cạnh anh trai con! Huống chi giờ đây anh con đã làm tới chức phó viện trưởng rồi, chẳng còn là một bác sĩ quèn nữa, cô ta dĩ nhiên phải kính nể vài phần?”

“Đừng nói nữa!” Triệu Nhân Thành cắt sự tranh chấp giữa mẹ và em gái.

Anh nhắm mắt lại, im lặng một lát rồi đưa ra quyết định.

“Con sẽ thông báo cho Nhã Vi.”

Sau ba lần vợ cũ dùng cách cám dỗ anh để quay trở về, anh vì muốn chặt đứt ý niệm của cô ta nên một năm trước đã thay đổi số điện thoại và chuyển luôn nhà đi nơi khác. Anh nghĩ cả đời này cũng không mong gặp lại. Ít nhất giữa anh và c là như thế.

Anh tuyệt đối không muốn gặp lại vợ cũ. Chỉ vừa nghe đến hai chữ ‘Nhã Vi’, anh như có một cảm giác lạnh lẽo bao quanh, nhắc nhở anh nhớ mình đã từng yêu mù quáng một người ra sao, tin tưởng một người như thế nào… cuối cùng tất cả đều biến thành trò cười lớn nhất thế gian. Loại cảm giác này đau đớn không thở nổi.

Mặc dù anh yêu sai người, tin lầm đối tượng, nhưng em gái anh nói rất đúng. Cô ta là một người mẹ, cô ta có quyền được biết bệnh tình của con gái mình. Nếu kết quả xét nghiệm phù hợp, cô ta có nghĩa vụ phải đi cứu sống con!

Anh vừa dứt lời, ánh mắt Tiểu Vũ đã sáng ngời, thật cẩn thận hỏi lại:

“Cha ơi, con thật sự có thể gặp mẹ hả…?” Mắt bé lóe lên những tia sáng nhấp nháy reo vui.

“Ừ.” Anh sờ đầu con gái, tự nói với chính mình quyết định này là đúng.

Bây giờ anh không muốn gì cả, cứ đi xét nghiệm trước là được rồi! Anh vội vàng đứng dậy, ai ngờ sau lưng có tiếng nói vang lên:

“Tôi cũng đi!” Duy Duy đưa tay lên điểm danh.

Triệu Nhân Thành ngơ ngác, nói:

“Cô Chu, chuyện này chẳng phải giỡn chơi đâu.” Anh hơi bực tức gắt giọng.

Xin đừng có mang phiền hà đến cho anh nữa, được không?

Giống như đi hiến tủy xương, có rất nhiều người để lại hồ sơ trong cơ sở dữ liệu tại bệnh viên, nhưng kết quả có bao nhiêu người đủ can đảm? Loại chuyện này không phải chỉ có ba phút là làm ấm lên được. Huống chi mối quan hệ giữa anh và cô cũng chưa đến mức khiến người kia phải hiến một nửa lá gan!

“Có lẽ anh cảm thấy tôi giả tạo và không chân thành, có lẽ ngay cả khi có kết quả so sánh phù hợp, tôi cũng sợ hãi mà rút lui… Nhưng ít nhất trong giây phút này, lòng tôi có một sự thôi thúc cần phải đi thử máu!” Duy Duy rất chân thành nói.

“Vì vậy bác sĩ Triệu hãy mang tôi đi chung.” Lòng nhiệt tình của cô dâng lên cuồn cuộn.

Đối với sự thẳng thắn của cô, Triệu Nhân Thành bất giác nhíu mày, cảm thấy động gian dối phản cảm trước kia bỗng chốc tiêu tan.

“Được rồi, cùng đi thôi!” Anh giơ tay về phía cô.

Khi Duy Duy đi vào bệnh viện một lần nữa, thì có Tiêu Đồ đi chung. Không phải cô kêu Thỏ Thỏ thành tinh này đi, mà mấy ngày nay anh cảm thấy rất vui khi ở cùng với người bạn nhỏ dễ thương. Lúc biết Tiểu Vũ mang bệnh, anh ngẩn cả người. Vì thế khi Duy Duy ra cửa, anh cũng mặc áo khoác theo sau.

Bọn họ đi vào, phát hiện trong phòng bệnh có một người phụ nữ rất xinh đẹp. Cô ta mặc trên người bộ đồng phục giống y như bộ đồ Duy Duy treo trong tủ quần áo, và mái tóc cũng thế.

Mái tóc dài rất đẹp, cũng giống tóc cô khi chưa bị cắt nham nhở.

Lúc rời khỏi nhà, Duy Duy đã lấy hết can đảm tìm một nhà tạo mẫu tốt để họ chỉnh trang lại mái tóc của mình. Mặc dù kiểu tóc mới hơi thiếu nữ tính, nhưng so với mái tóc ‘ổ gà’ lúc trước thì nhẹ nhàng hơn và không làm mất vẻ duyên dáng cùng cá tính.

Người phụ nữ đang gọt vỏ táo, động tác rất tao nhã và thành thục, như thường phục vụ người khác.

“Chị ơi!” Vừa thấy cô, Tiểu Vũ đã nở nụ cười thật tươi.

Nụ cười này thể hiện một niềm sương sướng vô hạn, nhưng Duy Duy biết nó không phải vì cô.

“Tiểu Vũ, hôm nay em có khá hơn chút nào không?” Duy Duy mỉm cười bước vào phòng.

Nghe được tiếng của cô, người phụ nữ nghi ngờ quay lại. Đó là một khuôn mặt đẹp như một đóa hoa bách hợp thuần khiết.

“Tiểu Vũ, cô ấy là…” Ấn đường chị ta nhăn lại, nhìn thật đẹp, rất đẹp.

Một vẻ đẹp u sầu, chỉ nhìn thấy mà hồn điên đảo. Tiểu Vũ không giống cha, cô bé nhìn giống mẹ hơn.

“Mẹ, chị ấy là… chị ấy là…”

Tiếng của Tiểu Vũ bỗng trùng xuống, dường như sợ mẹ mình hiểu lầm, bé cố tình làm điều thừa thãi, vội vàng trịnh trọng nói: “Đó là anh trai…”

Có thể thấy được, cô bé thật vui sướng vì có m bầu bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.