Ngồi trong xe của Triệu Nhân Thành, Duy Duy vẫn còn
hoảng hốt. Cô có cảm giác với Thỏ Thỏ sao? Cô thừa nhận, tới lúc này
mình bị kiểu câu nói khẳng định ấy làm chấn động.
Bắt đầu từ khi nào anh ở trong mắt, trong lòng cô trở nên kì lạ thiếu tự nhiên như
vậy? A, đúng rồi! Chính là đêm đó, cái đêm mà cô phát hiện mình bỗng sản sinh những phản ứng hóa học! Tuy nhiên, đó là yêu thích sao? Duy Duy
muốn cự tuyệt nó.
“Nhân Thành à! Anh vì lá gan mà cưới em, em vì lá gan có thể hiến mà lấy anh. Chuyện của chúng ta dường như thực sự
rất buồn cười, đúng không?” Cô quay sang người đàn ông đang chăm chú lái xe, lần đầu tiên hỏi một vấn đề ngu ngốc, do cô thiếu tự tin.
Không phải là khẳng định, nhưng vì sao lại có cảm giác dao động này? Bây giờ
suy nghĩ nghiêm chỉnh, thì giữa cô và bác sĩ Triệu giống hai người xa
lạ. Từ sau khi quyết định đính hôn, anh đối với cô lịch sự thủ lễ, nhưng hai người vẫn chẳng có bất kì hành động thân mật nào. Có phải như Thỏ
Thỏ nói, khởi đầu cuộc hôn nhân của họ đã là một trò đùa hoang đường?
Triệu Nhân Thành sửng sốt vì câu hỏi đó. Chẳng phải đã xác định sẽ đính hôn
rồi ư? Vì sao cô lại đột nhiên hỏi như vậy? Mới nửa tiếng ngắn ngủi
không gặp, dường như lòng cô có một sự dao động nào đó. Sắp tới nhà cô,
anh đem xe dừng trước cửa. Duy Duy nghĩ anh sẽ không trả lời thì…
“Có một chút.” Anh rốt cuộc vẫn thành thật.
Khi anh đề nghị cô lấy anh, hoàn toàn trong lúc kích động mất chủ trương
mới nảy sinh ý nghĩ kết hôn. Thế nhưng cô nói muốn đính hôn trước, khiến anh bất ngờ và cũng cho anh hy vọng. Vì vậy bàn tay vận mệnh vô tình
đẩy hai người đến sát bên nhau. Anh tin rằng, nếu có thể đi đến bước
này, âu cũng là duyên số.
Vẻ mặt Duy Duy ưu sầu hiếm thấy. Nó thật sự rất buồn cười sao?
“Tiểu Vũ không nhất thiết phải thay gan.” Anh không mong đến mức này.
“Vậy anh lấy em, chẳng phải càng mệt mỏi hơn?” Duy Duy cười khổ.
Cô có ý định để hiến lá gan của mình, phải chăng do… lợi ích của cuộc hôn
nhân này? Cô khó xác định, tuy nhiên cô biết lúc mình gật đầu yêu cầu
đính hôn thì đã làm trước tính toán. Nếu lỡ có gì, thì cũng vì cô quyên
gan cứu Tiểu Vũ. Cô là người biết gi chữ tín.
“Đừng nghĩ tới những điều này nữa…” Triệu Nhân Thành khoát tay lên vô lăng, nghiêng qua vỗ nhẹ vào tay cô an ủi.
Duy Duy thuận thế dũng cảm nắm tay anh, lòng bàn tay ấm áp dán vào nhau an
ủi. Triệu Nhân Thành ngơ ngác cứng đờ, mất tự nhiên vài giây, nhưng tóm
lại là không cự tuyệt.
Điều này khiến Duy Duy càng thêm can đảm. Vì vậy cô đưa tay quàng lên cổ anh, gợi tinh thần hăng hái hôn lên bờ
môi ấy. Đôi môi nhợt nhạt ấm nóng như con người anh. Chẳng có bất kì
tình cảm mãnh liệt nào, nhưng rất an toàn.
Ban đầu anh hơi giật
mình lùi lại, chỉ là một động tác nhỏ nhưng Duy Duy cũng phát hiện ra,
vì thế cô càng giữ chặt anh hơn, như đang tìm một tia hy vọng.
Một giây, hai giây, rồi ba giây…
Rốt cuộc anh rút tay mình từ trong tay cô ra.
Duy Duy thất vọng não nề. Không được sao? Lẽ nào thật sự không được? Hãy để cô chứng minh, trong tương lai hai người có thể hạnh phúc, vậy cũng
không được?
Tuy nhiên ngoài dự liệu của Duy Duy, Triệu Nhân
Thành không rời khỏi, ngược lại anh đưa một tay đặt trên cổ cô, một tay
đặt sau lưng cô rồi khẽ nghiêng mặt xuống đặt nụ hôn.
Môi và môi dán lại với nhau, khít chặt. Chẳng có tiến thêm, chỉ đơn giản là dán lại, cả hai người đều tê cứng.
Không có tình cảm mãnh liệt, chỉ có sự ấm áp nhạt nhòa. Một thứ ấm áp khi
được người cứu vớt. Nửa phút sau Duy Duy rời khỏi, cô nheo nheo mắt cười trêu chọc.
“Triệu Nhân Thành, kỹ thuật hôn của anh còn kém hơn cả em nữa đấy.”
Mặt anh trông rất mất tự nhiên.
Duy Duy nhìn từng sự thay đổi ấy, khóe môi khẽ nhếch. Thật ra trong lòng cô hiểu, chẳng phải kỹ thuật hôn của anh tệ mà vì anh không có ham muốn
đối với cô.
Duy Duy không muốn nhụt chí, mặc dù cảm giác mất mát nặng trĩu trong lòng. Tuy nhiên, cô cố cổ vũ mình sẽ hạnh phúc…
Ít nhất giờ phút này, cô thấy được thành ý của anh – Vậy là
Ít nhất để cô đủ can đảm, không đắn đo, không tìm kiếm, mạnh dạn đi về phía trước – Vậy là tốt rồi.
Triệu Nhân Thành giật mình. Trực giác mách bảo, đêm nay đã xảy ra chuyện gì
đó khổ sở với cô. Trong nhiều trường hợp, tổn thương người cũng chính là tổn thương mình.
“Duy Duy à, Dung Hoa không có việc gì chứ?”
Thật ra lúc anh vừa dừng xe, đã nhìn thấy vẻ uể oải của em gái từ trong
khách sạn leo lên taxi.
Mặc dù hình hình trông hơi tệ, nhưng anh chắc chắn không có việc nghiêm trọng nào.
“Không có việc gì, tuy khổ sở một chút, nhưng chắn sẽ đứng lên nhanh thôi.”
Cô thực sự ghen tị với Dung Hoa? Không, cô chỉ là không muốn bạn tốt bị mắc lừa, bị người đùa bỡn!
Tuy nhiên đáy lòng cô có một giọng chất vấn: Sao mày biết Dung Hoa bị lừa
gạt? Nếu không có gì, sao mày lại độc đoán như thế? Có thể khi Tiêu Đồ
và Dung Hoa ở bên nhau, anh đã bị Dung Hoa cảm hóa?
“Nhân Thành, em có thể bắt đầu sửa soạn hành lí chuyển tới nhà anh không?”
Yêu cầu của cô, khiến Triệu Nhân Thành bất ngờ. Dựa theo tập tục vùng này,
nam nữ chỉ cần xác định ngày kết hôn sẽ chuyển tới ở nhà gái hoặc nhà
trai. Mặc dù sống chung, nhưng không ngủ cùng giường, thật có phần kì
lạ. Anh chẳng ngờ cô vội vã phát triển tình cảm giữa hai người nhanh như vậy.
“Được! Vậy tối nay em cứ sửa soạn hành lí đi, sớm ngày
mai anh sẽ tới đón em.” Cuối cùng anh cũng gật đầu. Nếu đã quyết định
lấy nhau, thì cứ dựa theo tập tục thôi.
Duy Duy thở phào một
hơi. Mấy ngày nay sống cùng nhà với ai đó khiến cô quá ngột ngạt. Dường
như thực sự có gì đó đang thay đổi, khác biệt. Nếu cứ tiếp tục, cô sợ
mình sẽ ngăn không nổi! Vì thế hãy chặt đứt trước khi nó kịp lan tràn.
“Quyết định vậy nhé, gặp anh sau.” Duy Duy mỉm cười ngọt ngào thoải mái.
Anh cũng cười
“Em vào trước, rồi anh sẽ đi.”
Đã lâu chưa quen bạn gái, thật có chút lúng túng, chẳng biết nên làm sao để cử xử tốt với một người.
“Vâng.” Duy Duy gật đầu, xoay người.
“Duy Duy.” Anh gọi giật lại.
“Vâng?” Cô quay đầu.
“Chuyện gì ạ?”
“…” Thật ra cũng chẳng có gì, anh chỉ định nói, anh sẽ cố gắng không khiến cô khó chịu bù đắp lại sự thiếu hụt giữa họ.
“Không mời anh lên ngồi chơi à?” Anh cười nhẹ.
Lên ngồi chơi? Anh muốn lên nhà? Lỡ Tiêu Đồ bất chợt trở về thì phải làm
sao? Theo bản năng, ý niệm này bỗng lủi lên trong đầu Duy Duy.
Thế nhưng nghĩ thôi thì làm được gì? Thiệt lộn xộn như tô xà lách trộn!
Triệu Nhân Thành sắp thành chồng sắp cưới của cô rồi, lên nhà chơi việc
gì phải kì lạ? Nếu có thể, ngủ lại cũng là chuyện thường!
“Được!” Cô gật đầu, tươi cười rạng rỡ.
Triệu Nhân Thành tháo dây an toàn, bước xuống. Lúc khoá cửa xe, anh đột nhiên hỏi:
“Đúng rồi, kinh nguyệt tháng này của em hết rồi chứ?”
Phốc! Duy Duy bị dọa đơ người. Anh… sao anh mạnh mẽ quá vậy? Khác xa với
tưởng tượng của cô nhiều. Thấy cô kinh ngạc, Triệu Nhân Thành sửng sốt
rồi lập tức phân trần:
“Ồ, bỗng dưng anh nhớ tới lần trước em
nói tuyến vú bị đau, nên mới hỏi thăm vậy mà.” Hoàn toàn chỉ là bệnh
nghề nghiệp, tuyệt đối không nghĩ lung tung.
Quả nhiên thế giới
tưởng tượng của cô thái quá rồi! Duy Duy cười cười suy nghĩ, bây giờ cô
có nên giả vờ làm một hoàng hoa khuê nữ xấu hổ, trêu chọc chồng sắp cưới của mình không nhỉ?
Ôi chao, sắp đính hôn rồi mà, mai mốt cũng là người của anh thôi. Nếu hỏi một chút, cũng chẳng có gì đáng hết!
Duy Duy đang sắp xếp câu chữ, chuẩn bị tìm một phương pháp trả lời tương
đối ổn thỏa, thì… phía trước có chiếc xe taxi dừng lại, và một bóng dáng hoang vắng xuống xe. Khi nhìn rõ là ai, Duy Duy theo bản năng lập tức
níu lấy tay Triệu Nhân Thành.
Đêm nay thật nhiều bất ngờ, vì cô
quá sức chủ động. Triệu Nhân Thành cúi đầu nhìn thoáng qua mười ngón tay hai người đang quấn lấy nhau, chỉ im lặng, không đẩy ra.
Tiêu
Đồ xoay người thì thấy bọn họ đang tay trong tay quấn quít. Duy Duy vờ
như chẳng phát hiện điều gì, kéo Triệu Nhân Thành đi lướt qua.
“Anh vừa hỏi kinh nguyệt của em hết chưa hả? Hết rồi! Ngày hôm trước đã sạch sẽ.”
“Còn bị đau không?” Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, toàn bộ lực chú ý của Triệu Nhân Thành đều bị di dời.
“Có, mấy ngày nay vẫn đau âm ỉ.” Hay thật, anh vừa hỏi hình như đã thấy hơi đau đau.
Triệu Nhân Thành nhíu mày, nói:
“Hay là anh khám qua cho em, để được an tâm hơn.” Chuyện sức khỏe, không phải chuyện đùa.
Anh khám cho cô? Duy Duy nhướng nhướng lông mày, cố ý cười xấu xa.
“Bác sĩ Triệu! Xin hỏi, anh lên lầu là muốn khám tuyến vú cho em?” Đây là động cơ gì chứ?
Trong nháy mắt, mang tai Triệu Nhân Thành đỏ hồng.
Tiếng cô không cao không thấp, âm lượng vừa đủ để Tiêu Đồ nghe được. Cô không quay đầu, nên không thấy đằng sau có đôi mắt cô đơn đang nhìn theo họ.
Sự mệt mỏi não nề hiện rõ trên ấn đường giữa đôi chân mày.
“Ngày mai đến bệnh viện kiểm tra, anh giữ một số cho em!”
“Chết thôi, em vẫn phải phí công đăng kí à! Chán ghê, em là vợ tương lai của
anh đó!” Duy Duy cố ý lắc đầu thương xót, đấm vào vai Triệu Nhân Thành.
Bóng lưng của hai người càng ngày càng xa. Tiêu Đồ đứng sừng sững một mình giữa gió lạnh.
Cô là bệnh nhân của anh, không được cướp đoạt! Những lời này, nghẹn trong
cổ họng. Bởi vì rõ ràng, nói ra chỉ tự rước lấy nhục nhã.
Cô đang… cố ý!
Cố ý làm anh thấy rõ, cô rất hạnh phúc.
Cố ý làm anh hiểu rõ, thế giới của cô không có anh.
Tiêu Đồ ôm bờ ngực trái đau đớn đã lâu mãnh liệt càn quét một nỗi tuyệt vọng ùa đến, trong khoảng khắc tình yêu và lòng tự trọng của anh đều bị
nghiền nát.
Rồi giống tám năm trước, anh bắt đầu ho khan dữ dội… Một ngụm máu tươi búng trên mặt đất, tựa như đóa hoa hồng nở rộ rực rỡ.