“Tiểu Vũ, sao con chạy lung tung vậy?” Tuy rằng giọng
bác sĩ Triệu kém vui, nhưng rõ ràng mang theo âm điệu của người cha lo
lắng cho con.
Lúc này Duy Duy đành phải thừa nhận: Tiểu Vũ quả thật là con gái của bác sĩ Triệu.
Nhìn thấy vẻ hoảng hốt của con gái, bác sĩ Triệu nhẹ giọng, ngồi xổm trước mặt nói:
“Tiểu Vũ à, không phải cha trách con đâu. Vừa rồi cha khám bệnh xong, quay lại chẳng thấy bóng dáng con, nên mới lo lắng đó.”
Anh chưa bao giờ lơ đễnh bỏ quên con mình. Nên lúc mở cửa ra, chẳng thấy
con đâu mà chỉ thấy sót lại gói bánh quy cùng hộp sữa. Vì thế, lần đầu
tiên anh không sợ mích lòng khách, vội vã nói nguời sắp xếp ngừng nhận
thêm bệnh nhân, lật đật chạy đi tìm.
Với tâm trạng hoảng hốt đó, khó tránh khỏi giọng anh gắt gỏng khi tìm được cô bé.
Thật quá dịu dàng! Đây là lần đầu Duy Duy nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng đến
thế của bác sĩ Triệu, nó khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
“Cha
ơi! Vừa rồi con trợt té bị thương, nhưng có chị này giúp con bôi thuốc.” Sợ về nhà sẽ bị phát hiện, nên Tiểu Vũ phải chọn cách thú nhận trước.
“Té bị thương sao? Đưa cha xem!” Bác sĩ Triệu nóng vội kéo ống quần con gái lên xem xét.
Thật là một người cha tốt
Ai làm con gái của anh nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc. Giống như người chú hàng xóm – cha của Tiểu Mỹ mà cô rất hâm mộ trước đây. Chú ấy đối với
vợ con đều đặc biệt cưng chiều, đúng tiêu chuẩn người cha tốt một trăm
phần trăm.
Hơn nữa, ánh mắt của bác sĩ Triệu điềm tĩnh thật thà, cái nhìn chứa sự kiềm chế, rộng lượng – điển hình của mẫu người đàn ông tốt.
Mẫu người đàn ông này thật tuyệt vời. Chẳng lẽ chỉ vì một
khuyết điểm nhỏ mà cô phải từ bỏ sao? Mặc khác sau vài lần nhìn lại, Duy Duy cảm thấy cô bé ấy thật đáng yêu…
Ánh mắt Duy Duy phát ra những tia sáng say mê. Tâm trạng bị đả kích ban nãy đã tan thành mây khói.
“Cha, chị này vì con mà cũng bị thương đó.” Tiểu Vũ kéo tay áo cha mình nói.
Chị…? Lúc này Triệu Nhân Thành mới chú ý thấy Duy Duy đang ngồi một bên.
Tiểu Vũ nhỏ giọng đem câu chuyện kể sơ qua cha nghe, bao gồm việc mình bỏ chạy mới làm chị bị thương.
Triệu Nhân Thành nhíu mày.
“Cô khỏe chứ?” Anh vốn không muốn hỏi, nhưng con gái rất nhát gan, lại hành động hoang man hấp tấp. Quả thật trong chuyện này, lỗi đều do cha con
họ.
Nghe hỏi, Duy Duy lập tức cúi đầu, đem mặt mình nhăn thành một cục.
“Cũng không khỏe lắm…” Phải tận dụng thời cơ tới bất ngờ này!
“Chân bị trật, có lẽ không đi được nữa…” Duy Duy giả vờ hơi nhăn mày, khổ sở nói.
Bác sĩ Triệu là một người đàn ông sống có nguyên tắc. Mặc dù anh không muốn ai dính dấp đến việc riêng của mình, nhưng cô rất hiểu anh… Đây là một
cơ hội lớn!
“Có cần tôi mang cô đi bệnh viện chỉnh hình khám xem không?” Mặc dù anh vẫn đúng ở chỗ cũ, nhưng không quên trách nhiệm, lo
lắng hỏi.
Không muốn dính dấp và trốn tránh trách nhiệm là hai
việc khác nhau. Nếu con gái làm cô bị thương, thì với tư cách làm cha
mẹ, anh phải gách lấy
Bingo! Cô chờ anh nói những lời này!
“Cũng được, xin làm phiền anh vậy, cảm ơn anh.” Duy Duy nở nụ cười cảm kích.
“Không phiền đâu, nên như vậy mà! Cô lên xe đi, tôi đưa cô đến bệnh viện.” Bác sĩ Triệu lấy chìa khóa xe trong túi, bước ra phía ngoài.
Thật tốt quá! Ngay tức thì, sắc mặt Duy Duy tươi tắn như đóa hoa hé nở.
Bác sĩ Triệu đi vài bước rồi phát hiện có gì đó là lạ, xoay người lại mới thấy cô vẫn đứng bất động tại chỗ.
Duy Duy nhanh chóng kết thúc nụ cười, thay đổi bằng một vẻ mặt thật rầu rĩ.
“Bác sĩ Triệu, tôi nghĩ chân mình bị thương rất nghiêm trọng…” Duy Duy cố tình ngại ngùng nói.
“Nghiêm trọng đến không thể đi được sao?” Bác sĩ Triệu nhíu chặt chân mày, không dám vọng tưởng đi xác định thật hay giả.
Duy Duy tích cực hỏi lại:
“Bác sĩ Triệu, anh có thể dìu tôi không?” Cô làm vẻ mặt mình trông rất yếu đuối.
Tuy không muốn, nhưng sau khi lưỡng lự vài giây, bác sĩ Triệu vẫn vươn tay ra:
“Được, tôi dìu cô!”
Đáy lòng Duy Duy bật tiếng cười to. Trúng kế, trúng kế! Quả nhiên đàn ông là loại động vật rất dễ bị lừa!
“Cảm ơn anh.” Duy Duy xấu hổ nói lời cảm ơn.
Cô cẩn thận ôm lấy cánh tay bác sĩ Triệu, kề sát mình vào người anh. Wow!
Cơ bắp thật săn chắc, giống như trong tưởng tượng của cô. Tốt lắm! Đã
đến lúc con nhền nhện tinh là cô phải rời khỏi động đi bắt mồi rồi!
Cô kề quá sát làm bác sĩ Triệu giật mình, mất tự nhiên. Bởi vì, cánh tay
mơ hồ có thể chạm đến cái gì đó mềm mại hoàn mỹ cúp C hoặc cúp D.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Duy Duy hoàn toàn vô tội.
“Chị, em cũng giúp chị nhé!” Tiểu Vũ vội vàng đi lên đỡ lấy cánh tay kia của Duy Duy.
Cảm động quá! Có con gái thật có lợi, đúng là một chiếc áo bông nhỏ tri kỉ.
Mới vài phút trôi qua, mà Duy Duy đã xác định: Làm mẹ kế cũng chẳng sao, cha và con gái đều có giá trị!
“Có phải rất nghiêm trọng không?” Rốt cuộc bác sĩ Triệu vẫn hỏi, tỏ ra thái độ quan tâm mơ hồ.
“Vâng, thật nghiêm trọng! Mỗi bước đi đều thấy nhói đau.” Duy Duy đau khổ nói.
Đến đây đi, ôm một cái sẽ hết đau! Vòng tay ấm áp, rất ấm áp! Khoảng cách
gần gũi như vậy, ngay cả tốc độ mạch đập của bác sĩ Triệu ra sao cũng có thể cảm thụ được. Ôi! Thế gian này thật là diệu kỳ!
Cô muốn làm chân trật khớp hoài!
Một nhà ba người giống quả địa cầu lớn, hòa thành một đoàn chuẩn bị đi ra ngoài…
“Có muốn anh thay em đánh cho tàn phế, rồi ngồi trên xe lăn luôn không?” Phía sau có tiếng nói chế giễu cất lên.
Con nhền nhện tinh này, dám làm càng dụ dỗ người khác? Anh không sợ phiền toái, cắt luôn cái chân nhện của cô!
Tiêu Đồ vừa tan tầm, thì gặp ngay được trò hay này.
Duy Duy không ngoái đầu nhìn, nhưng toàn thân nổi hết lông tơ.
Bác sĩ Triệu xoay người, chào hỏi:
“Bác sĩ Tiêu.”
Tiêu Đồ im lìm, trực tiếp xăn tay áo đi về phía Duy Duy. Dùng giọng điệu vô
cùng thân thiết, vô cùng nhiệt tình và vô cùng căng thẳng hỏi:
“Bị thương ra sao vậy? Đưa anh nhìn trộm một tí đi!”
Cái người sau N ngày không nói chuyện với cô, bây giờ bỗng dưng ‘nhiệt tình như lửa’ thế kia, làm Duy Duy cảm thấy khó tiêu.
“Thỏ Thỏ, không cần đâu!” Cô vội vàng đem chân mình rút
Bác sĩ Triệu thấy hành vi nhanh nhẹn của cô thì trong lòng nổi lên nghi
ngờ, vội vàng buông lỏng cô ra, và dùng ánh mắt dò xét nhìn cô.
Da đầu Duy Duy run lên. Câu không được con cá lớn, ngược lại còn bị giảm hình tượng? Sao cô xui xẻo thế chứ?
“Đến đây đi, mình là anh em một nhà mà sợ gì hả? Để anh trai nhìn em bị
thương đến cỡ nào?” Tiêu Đồ đỡ lấy cô, tiếp tục dùng nụ cười quan tâm
nói.
Duy Duy cảm thấy bốn bề gió lạnh nổi lên cuồn cuộn.
“Ha ha, anh là bác sĩ phụ sản, nhưng em bị thương ở chân mà. Chắc không
thuận tiện lắm đâu.” Duy Duy cười gượng, lịch sự từ chối khéo.
“Chẳng lẽ anh quên nói cho em biết, vốn dĩ chuyên ngành của anh không phải là
khoa phụ sản à?” Anh bất chấp tất cả, ấn Duy Duy xuống chiếc ghế dựa,
rồi ngồi xổm trước mặt cô.
Cô tuyệt đối không muốn biết! Duy Duy khóc không ra nước mắt.
Vừa rồi cô còn cảm hứng với ý tưởng ‘bẫy’ người, giờ đây toàn bộ kế hoạch đã chìm trong nước nóng!
“Lúc ở Mỹ, chuyên ngành của anh là khám nghiệm pháp y, kiểm tra thi thể, bất cứ có biểu hiện bệnh tật gì anh đều biết hết!” Anh nói lộ ra chiếc răng nanh sáng choang.
“Trong đó bao gồm những thương tích ở xương cốt đấy.” Cho nên cô đừng mong giả bộ què quặt để qua mặt được anh!
Anh về văn phòng tiếp tục ‘nhìn đắm đuối’ vào trò game của mình đi! Sao lại để ý đến cô chứ? Vì sao? Vì sao? Duy Duy kêu trời trong bụng.
Cô ảo não muốn chết vì mình đã quên mất, lúc này là giờ tan tầm, mà người
nào đó tới giờ tan tầm thì rất tích cực. Cho nên anh đến kịp lúc, chả có gì đáng ngạc nhiên.
Duy Duy đành miễn cưỡng cởi giày, giơ cái
chân nhỏ nhắn trắng trẻo với những ngón chân mềm mại mảnh mai, gợi cảm
ra. Nhưng có người hoàn toàn mất suy nghĩ và không thương hương tiếc
ngọc, dùng năm ngón tay thon thả xoa bóp thật mạnh lên chân cô.
“A…” Trong chớp mắt, toàn bộ đại sảnh của bệnh viện vang lên tiếng kêu thảm thiết thấu tận trời xanh.
o0o
Màn đêm càng lúc càng đậm hơn, một chiếc xe màu đen lặng lẽ lướt êm trên
mặt đường. Bên trong xe rất yên tĩnh, ngay cả tiếng nhạc nho nhỏ cũng
chẳng có.
Phía trước xe có hai gương mặt thật nghiêm túc, và
phía sau xe có một lớn một nhỏ. Người lớn bên chân phải bó bột trắng
phếu, người nhỏ bất an quay đi quay lại xem xét.
Rõ ràng Duy Duy muốn làm chân mình bị thương, nhưng cô đâu ngờ nặng tới mức nứt xương
mắc cá chân như thế? Cô chỉ dám âm thầm nuốt nước mắt xuống bụng.
Dù sao, đối tượng hiềm nghi số một làm cô thê thảm đang nhíu chặt lông mày, im lìm ngồi bên ghế trái của tài xế.
Duy Duy biết chắc vừa rồi anh không ngờ chân cô bị thương thật, nên mới cố tình nhào nặn nó đau khiến cô kêu gào thảm thiết.
“Chị ơi, chị còn đau không?” Tiểu Vũ nơm nớp lo sợ, áy náy hỏi.
Ban nãy Tiểu Vũ thấy chân chị bị bó bột, đau đến chảy nước mắt. Nếu biết
vậy, bé sẽ gọi cha mình đưa chị đến bệnh viện sớm hơn. Đã thế, bé còn
lấy túi chườm đá đắp lên chân chị nữa, đây hoàn toàn là lỗi của bé!
“Rất tốt, không đau lắm.” Duy Duy đau tới xanh xám mặt mày, đôi môi đỏ mọng
vẫn còn khẽ run. Nhưng chỉ vì muốn xây dựng hình tượng ‘người mẹ kế’ tốt của cô bé, mà phải miễn cưỡng cười an ủi.
Tiêu Đồ liếc xéo cô một cái trong kính chiếu hậu, Triệu Nhân Thành cũng vậy.
“Hai ngày sau là tới ngày tái khám và đổi thuốc, tôi sẽ mang xe đến đón cô.” Hiếm thấy Triệu Nhân Thành chịu mở miệng.
Vì con gái mình làm cô bị thương, nên ngoài chuyện anh khăng khăng trả
tiền thuốc men và thiệt hại giờ nghỉ việc, thì những thứ linh tinh khác
như: đổi thuốc, tái khám… anh đều nhận trách nhiệm.
“Vâng.” Từ tối đến giờ này mới có chút thu hoạch, nên trên mặt Duy Duy khó nén sự vui mừng.
Tiêu Đồ nhìn thấy, chỉ khẽ nhếch môi, im lặng.
Cuối cùng cũng đã về tới nhà.
“Tiểu Vũ ngoan ngoãn ngồi chờ trong xe nhé, cha bế chị con lên lầu rồi xuống
ngay.” Triệu Nhân Thành dừng xe, tháo dây an toàn rồi mở cửa ra, dặn dò
con gái.
Biết được ý của anh, trên mặt Duy Duy thấp thoáng nét xấu hổ.
Thật là một sự kinh ngạc bất ngờ nha! Ha ha, cô sẽ mau chóng dựa vào vòng
ngực rắn chắc kia, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong đó. Mặt khác còn
được quang minh chính đại nép chặt người vào đấy! Xấu hổ chết đi thôi!
Nghĩ đến đó, Duy Duy mừng rỡ thiếu điều chảy nước dãi.
Giá trị, giá trị, giá trị! Nếu mỗi ngày đều hưởng được những tiện ích này, thì dù bị té gãy chân, cô vẫn cảm thấy giá trị!
“Tôi đến đây!” Ai ngờ từ đâu lòi ra một Trình Giảo Kim [1], đưa cánh tay ngáng đường.
Khóe môi Duy Duy đang rung như điệu nhạc, bỗng chốc cứng đờ.
“Bác sĩ Triệu, hãy để đấy cho tôi. Nhã ý của anh tôi xin thay em gái mình
nhận lấy, nhưng nam nữ nên phân biệt rõ một chút thì hay hơn.” Tiêu Đồ
tiến lên, ngăn lại hành động khom người của bác sĩ Triệu.
Dẹp
cái kiểu nam nữ phân biệt, thông thái rởm ấy đi! Đồ vô lại, ghen tị xấu
xa! Chẳng những bóp nát chân cô, mà còn muốn phá hỏng luôn chuyện tốt
của cô nữa!
Mũi Duy Duy thở ra đầy khí nóng, nhưng chỉ có thể duy trì hình tượng rụt rè mỉm cười, cất giọng nói êm ái:
“Anh trai à, anh suy nghĩ nhiều quá.” Dám phá nhân duyên của cô, cô sẽ trù
cho anh ‘vận động trên giường’ chỉ tới một phút! (^0^)
“Em gái! Em vẫn là hoàng hoa khuê nữ, mọi người tốt hơn nên bảo trì khoảng cách.” Tiêu Đồ thật lịch sự giải thích.
Em gái? Hoàng hoa khuê nữ? Duy Duy nổi hết da gà… Tốt lắm! Mò ra vài từ
văn vẻ để chặn họng, nhưng đấy đâu phải là lời khen ngợi? Được rồi, cô
chả thèm tính toán với anh. Tuy nhiên, cái quái gì gọi là bảo trì khoảng cách? Dẹp qua một bên đi! Cô muốn tấn công quyết liệt, ok?
Vừa nghe bác sĩ Tiêu nói xong, bác sĩ Triệu vốn dĩ không có ý nghĩ quá đà, nên cảm thấy xấu hổ.
“Vâng, vậy việc của Duy Duy xin làm phiền anh. Con gái tôi làm cô ấy bị thương như thế, tôi thật tình xin lỗi.” Bác sĩ Triệu nói lời xin lỗi xong, mở
cửa xe ngồi vào chỗ cũ.
Đừng đi, đừng đi! Nhìn chiếc xe màu đen càng lúc càng xa, Duy Duy suýt chút rơi nước mắt.
Ơ hay, bây giờ cô đang ở đâu? Lúc này Duy Duy mới phát hiện ra, mình đang nép trong lòng của Tiêu Đồ.
Hai người gần đến nỗi, cô có thể nghe được tiếng tim đập rộn ràng của anh, và anh có thể nghe thấy nhịp thở gấp gáp của cô.
“Anh… xin lỗi em…” Tiêu Đồ cúi đầu nhìn cô chăm chú, rồi cất tiếng xin lỗi nhẹ nhàng.
Anh cho rằng tại mình, nên vết thương của cô mới nghiêm trọng thêm. Rất
hiếm khi thấy anh nghiêm túc như vậy, khiến trái tim Duy Duy đập lỗi
nhịp.
“Bỏ đi, em tha lỗi cho anh.” Cả đêm đều nặng nề và mất vui, làm cô cũng bực mình.
Nghe thế, anh thở phào một hơi, thậm chí trên môi dương lên nụ cười thật tươi.
“Yên tâm, em là người ‘đại nhân đại lượng’, dù anh có nắn cho em gãy một
chân khác, em cũng sẽ không giận anh!” Duy Duy lấy tay vỗ nhẹ lên bờ vai anh như một sự an ủi.
Đều là anh em tốt của nhau, đâu thể dễ dàng tức giận! Anh nghĩ cô giả vờ bị thương, chứ không phải cố ý!
Anh cau mày lại.
“Cho nên chúng ta giảng hòa nhé?” Duy Duy bất an dò hỏi.
Trên thực tế, cô không thể xác định được mình rốt cuộc đã mắc tội với anh
khi nào? Chỉ biết mấy ngày nay, anh có thèm để ý gì đến cô đâu?
“Ừ.” Anh gật đầu.
Duy Duy nhẹ nhàng thở ra. Tốt quá! Gia đình hòa thuận, cuộc sống trên đời này mới thật tuyệt vời!
Mộtam một nữ ôm lấy nhau, từ từ di chuyển… thật tình tứ, thật lãng mạn…
“Thỏ Thỏ à, anh đỡ em nổi không? Em nặng tới bốn mươi lăm kí đấy!” [2] Vừa đi, Duy Duy đã hoảng hốt lo lắng hỏi.
Thật ra cô muốn nhắc khéo, có thể nào anh đừng dùng tay đỡ lấy mông của cô
được không? Việc này, việc này làm cô rất mất tự nhiên!
“Ừ, anh chịu được.” Anh gật đầu.
Nhiều năm nay chưa có được cơ hội ‘biểu hiện’, anh sẽ không dễ dàng buông tay.
“Đỡ không nổi thì cứ nói ra nhé!” Duy Duy cười gượng.
Đi thong thả như đang ngắm trăng thế kia, có phải do không đủ thể lực? Cơ
thể anh mảnh mai thì đừng cố sức, nếu anh cứ gắng gượng, cô e rằng mình
ngã gãy luôn cái chân còn lại!
“Im miệng đi!” Anh không vui khi nghe thấy sự xúc phạm ấy!
Rốt cuộc hai người cũng đi đến thang máy. Duy Duy vội vàng chủ động phối hợp ấn nút mở cửa, để anh bế cô đi vào trong.
“Đặt em dựa vào thành thang máy đi, hay thả cái chân kia của em xuống để tự
em đứng. Anh nghỉ ngơi một tí nhé.” Duy Duy săn sóc nói.
“Im đi!” Còn ầm ĩ nữa, anh sẽ hôn cô!
Anh đặt cô dựa vào thành thang máy, nhưng toàn bộ thân thể đều vây chặt lấy cô.
Duy Duy có một cảm giác ngột ngạt khó hiểu. Bởi vì anh không giống chàng thiếu niên như trong kí ức của cô nữa.
Trong cái kí ức xa xưa ấy, anh gầy yếu đến nổi chỉ đi hai bước thôi đã thở
gấp như đang hấp hối. Thế nhưng hiện giờ, anh bế lấy cô đi cả một đoạn
đường dài mà khuôn mặt không hề biến sắc.
Thật kì diệu, kì diệu tới mức làm cô đỏ mặt.
Đặc biệt, tại sao anh ép cô sát vào ngực mình quá vậy? Vì sao cái mũi và bờ môi hai người chạm vào nhau mờ ám thế kia
Duy Duy căng thẳng như cô gái đang được chải tóc về nhà chồng.
May mắn thay, tiếng ‘đinh đong’ của thang máy đã vang lên.
Mông của cô lại bị bàn tay lạnh toát của anh nâng lên. Lúc này, cả người Duy Duy đều cứng đờ.
“Lấy chìa khóa ra mở cửa đi.” Anh lên tiếng nhắc nhở.
“Vâng, vâng, vâng.” Duy Duy vội vàng tra chìa khóa vào mở cửa.
Cuối cùng, cửa cũng được mở ra.
“Bế em về phòng là được rồi.” Duy Duy cười gượng nói.
Tuy nhiên vừa đi được vài bước, Duy Duy đã phát hiện ra sự lệch hướng của anh, nên kêu lên đầy sợ hãi.
“Anh đưa em đi đâu đấy?”
Tiêu Đồ thản nhiên nhíu mày, nói:
“Heo con, em không định tắm rửa à?”
Tắm rửa á? Cô tắm rửa bằng cách nào đây?
“Bác sĩ khuyên em không nên chạm nước, tốt nhất phải có người nhà giúp đỡ lau người cho em.” Anh có lòng tốt cẩn thận nói.
“Anh sẽ giúp em tắm rửa!” (^_^)
~*~
[1] Trình Giảo Kim: Một vị tướng danh tiếng thời Đường.