Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Quyển 4 - Chương 12



Duy Duy thật hoài nghi, thứ thuốc bổ này gọi là… Cứ nghĩ đến khả năng ấy, cả người Duy Duy nổi hết da gà, muốn nôn lại nôn không được. Vì vậy chắc mình hiểu lầm mà thôi!

“Ha ha, đồ ăn của phụ nữ, đàn ông bọn anh uống gì chứ!” Tiêu Đồ vòng vo né tránh, vỗ vỗ bờ ngực gầy, cường điệu coi mình khỏe mạnh.

Càng làm thế, càng khiến cô hoài nghi hơn.

“Thỏ Thỏ, tay anh có mùi gì vậy?” Cô bắt lấy tay anh, đưa lên mũi ngửi.

Tanh mùi máu! Hôm qua cô cũng ngửi được mùi lạ này, nhưng không để trong lòng mà thôi.

“Còn có thể là mùi gì nữa? Mùi thuốc bổ đó!” Anh chột dạ vội vàng rút tay ra, trả lời lập lờ.

Chết tiệt! Thứ quỷ này thiệt khó tẩy, anh dùng tinh bột và muối rửa đi rửa lại suốt cả tiếng đồng hồ, sau đó còn dùng thuốc khử chà sát thêm vài lần nữa mà vẫn chẳng hết mùi.

Đây mà gọi là mùi thuốc bổ? Phải không đó? Duy Duy nheo mắt, anh tốt nhất đừng nói cho cô biết, đó chỉ là bong bóng cá!

“Anh uống rồi em mới uống!” Duy Duy kiên quyết.

“Đồ của phụ nữ, anh uống hết thì chẳng phải em bị thiệt thòi sao?” Toàn lời nói dối, anh kiên trì không uống.

Đừng nói chuyện phiếm nữa! Cứ tiếp tục sẽ đi vào chủ đề xấu hổ mất!

Anh càng vòng vo, càng làm Duy Duy có ý định chặn đầu, cô rất muốn biết đáp án. Cô đem chén canh kề tới môi anh, nói chắc nịch:

“Thỏ Thỏ, anh không uống em cũng không uống!” Nói xong, cô làm bộ đem cái thứ đáng ngờ ấy đẩy ra.

Anh phải uống để chứng minh với cô chứ! Chứng minh rằng đây là thuốc bổ bình thường!

Gương mặt đẹp của Tiêu Đồ hiện nét não nề. Con heo nhỏ này, cô dám bắt anh uống đồ của người đàn bà khác… (???) Nhưng nếu anh không uống, thì cô cũng không. Mà nếu như vậy thì sức khỏe cô rất lâu mới hồi phục lại sinh khí.

“Uống thì uống chứ sợ ai!” Anh nhắm kín mắt, bưng chén canh lên, nín thở há miệng uống một hơi.

Cái thứ kia mới chạm vào đầu lưỡi, anh mém chút nôn sạch.

Tuy anh cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng Duy Duy đã lập tức nhìn thấy sự biến chuyển, và cũng biết được điều mình suy đoán là đúng.

Cô nên nhảy dựng hoặc bằm anh ra làm tám khúc, thế mà ngược lại cô chỉ muốn bật cười lớn. Vì mặt ai đó biểu hiện méo mó, vì sự cố gắng chứng minh, vì lừa trên gạt dưới… Gạt cô chén canh này không phải ‘thịt người’, tự mình phải uống vào.

Cái này và trên bàn cơm đều sinh ra ruồi, quản lí nhà hàng muốn tiêu diệt chứng cớ đành đứng tại chỗ nuốt luôn con ruồi. Tuy nhiên người ta là vì công việc, còn anh vì cái gì?

“Thỏ Thỏ à, anh mà nhổ ra thì em sẽ chẳng bao giờ… uống nữa đâu!” Cô ngước mắt lên ẩn dấu ý cười, lộ vẻ mặt hung hãn uy hiếp anh.

Bỗng dưng cô cảm thấy bệnh tình giảm hẳn, những phiền muộn bất chợt tan biến. Qủa nhiên yêu thương là phương thuốc chữa đau đớn tốt nhất trên đời này!

Tiêu Đồ tức giận, ngụm canh này không thể nhả ra, nhưng chẳng có cách nào nuốt xuống.

Trong tình cảm anh rất sạch sẽ, anh không chạm vào người con gái nào. Tự nhiên sao lại đi nuốt thứ đồ đến từ một bộ phận cơ thể của phụ nữ khác được nấu thành canh?

Thấy hai má anh phồng lên như con ếch, gương mặt điển trai méo mó dồn cục, khó coi hiếm thấy. Duy Duy che miệng cười, đầu tiên chỉ cười khẽ, sau đó cười điên cuồng.

Nhìn anh như con ếch bị nấu trong nồi nước nóng, tâm trạng cô sảng khoải hết chỗ nói. Ha ha ha! Rất thú vị, rốt cuộc cô cũng sửa lưng được anh rồi!

Cô cười thật vui vẻ, trông như một con mèo đi trộm cá.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Đồ mất hết hình tượng trước mặt cô, phiền não rất muốn bùng nổ. Nếu thứ trong miệng không thể nhả cũng không thể nuốt, vậy thì… Đôi mắt anh tối sầm, nghiêng người xuống môi cô.

Duy Duy ngơ ngác… Trong lúc cô đang phỗng ra, thì một ngụm vị canh ngai ngái chui tọt vào vòm miệng.

Duy Duy cứng đờ như ngừng thở. Một mùi nồng đậm vào miệng, vừa nhanh gọn vừa độc đoán cướp lấy mọi hoạt động. Theo bản năng, Duy Duy muốn giãy dụa, nhưng thắt lưng đã bị anh quấn chặt vào lòng không thể nhúc nhích.

Miếng canh thành công đi vào miệng rồi chạy xuống cổ họng cô, lưỡi của anh vẫn xoay chuyển đảo chiều, như thể muốn đem hết những gì còn dính lại trên lưỡi truyền qua cho cô, không chịu từ bỏ.

Lưỡi cùng lưỡi quấn quít keo sơn. Ban đầu anh là người mãnh liệt tấn công, sau đó cô chính là người chủ động liếm mút. Rồi tiếp theo không biết ra sao, cả hai dính sát vào nhau như thể củi khô gặp lửa cháy, nóng bỏng thiêu rụi mọi thứ.

Anh muốn cô, và cô cũng vậy!

“Duy Duy, hãy nghe anh nói! Mấy thứ này anh đều đem đến phòng thí nghiệm kiểm tra hết rồi, tất cả đều khỏe mạnh. Nó bồi bổ rất tốt cho cơ thể của em, dù khó ăn đến đâu, em cũng cố nuốt xuống.” Nới lỏng cô ra, anh tựa vào trán cô thở hổn hển thừa nhận.

Thân thể đã nghỉ dưỡng sức, bây giờ rất ham muốn, nhưng địa điểm không thích hợp và sức khỏe cô càng không được.

“Nó… cũng tráng dương…” Duy Duy đỏ mặt trả lời.

Một câu thôi đã đánh tan tành lý trí của anh. Là cô nói! Là cô nói!

Khí huyết toàn thân anh xộc thẳng xuống hạ thể. Thứ dục vọng này thật kì diệu, trước kia cái gì cũng không có, cho dù lắm lúc mong chờ nhưng cũng bị lí trí áp chế. Thế mà một khi đã mở toang cánh cửa, dù không muốn nhưng các giác quan đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.

Anh cũng thế mà cô cũng vậy.

Đặc biệt khi tay anh không yên phận rong ruổi khắp nơi, chạm đến vùng đất bí ẩn mềm mại đã sớm nóng bỏng ướt át chờ đợi.

“Anh sẽ rất nhẹ nhàng.” Thở lạnh một hơi, anh bị sự nhiệt tình của cô đánh bại, đưa tay cởi đồ cô ra.

“Thỏ Thỏ, đừng…” Cô ngăn bàn tay anh lại.

Đừng? Chỉ một chữ đã khiến thân xác vốn dĩ đang sôi trào của anh giá lạnh vài phần.

Cô không cần nữa! Về phản ứng sinh lý, cô muốn thủ thân như ngọc với chồng sắp cưới của mình? Mà anh chỉ mang tiếng ‘gian phu’, nhưng chẳng được hành động dâm đãng thực sự như Tây Môn Khánh.

“Đừng… đừng ở trong nhà người khác làm… Em… chúng ta đi xuống lầu thuê khách sạn…” Cô ấp úng nói.

Có lẽ cô là người dâm dật, nhưng ít nhất cô cũng không thể ở trong nhà người khác làm ra loại chuyện này.

Phía dưới lầu có một nhà trọ, rất thích hợp để yêu đương vụng trộm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.