Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Quyển 4 - Chương 14



Duy Duy mở cửa, thấy Triệu Nhân Thành đang cầm chìa khóa trong tay.

“Có việc tìm anh hả?” Anh dừng bước, dịu dàng nhìn cô.

Duy Duy mất tự nhiên nói:

“À, cũng có chút việc…” Cô cảm thấy khó mở miệng.

“Bây giờ anh đi thăm Tiểu Vũ.” Có vẻ anh không muốn nghe.

Đi thăm Tiểu Vũ?

“Chúng ta đi cùng nhé? Vừa đi vừa tán gẫu.” Duy Duy chủ động nói.

Triệu Nhân Thành nghĩ để một người mới hết sốt ở trong nhà cũng hơi bất an.

“Được.” Anh gật đầu.

Suốt dọc đường đi, anh chỉ tập trung lái xe. Anh làm chuyện gì cũng đều trong im lặng. Vì thế cô mới thích anh, nhưng bây giờ cô không biết nên bắt đầu từ đâu. Duy Duy có cảm giác anh biết cô muốn nói gì, nhưng vẫn im lìm như mọi ngày.

Giờ đang là mùa xuân mà Duy Duy thấy trong xe thật oi bức, cô mở cửa sổ vươn tay ra ngoài, cảm thụ làn gió thổi qua. Cô bỗng nhớ đến chiếc Porsche màu đen lạnh lùng dừng dưới lầu nhà mình. 

Hai người ngồi trong xe, không nói lời nào thật như hai quả dưa hấu buồn chán. Cô nhấn nút, mở nhạc.

Khó tìm được một người tri kỉ cùng mình hàn huyên.

Nhất là khi đọc thấy rất nhiều điều phản bội.

Luôn bất an, nhưng đành phải mạnh mẽ.

Ai là người giết chết sự lãng mạn của tôi.

Khó có thể yêu hoàn toàn không cần suy nghĩ.

Trở nên thực tế, có lẽ tốt, có lẽ xấu… mỗi bên một nửa.



Sau những tình yêu mơ ước, tha thiết đắm say không bằng bình tĩnh.

Hạnh phúc không dễ dàng có, mới khiến người ta mê muội kiếm tìm.



Cô như chìm vào cơn mê. Tht sự đúng vậy: Khó tìm được một người tri kỉ cùng mình hàn huyên. Khó có thể yêu hoàn toàn không cần suy nghĩ.

Người còn sống, những nỗi dằn vặt luôn tồn tại rất nhiều.

Thấy cô im lặng, Triệu Nhân Thành quay đầu nhìn cô cười nhẹ.

“Bài nhạc rất êm tai, lần trước em nói thích Hoàng Tiểu Hổ hát phải không?” Anh ghi nhớ trong lòng.

Duy Duy tiếp tục ngẩn ngơ. Đúng thế, cô từng nói qua.

Người đàn ông trước mặt thật kiên cường, dường như chẳng việc gì có thể phiền nhiễu đến anh ta. Khi anh ta cười, cúi đầu nhìn bạn, ánh mắt thật dịu dàng, anh ta ghi nhớ các sở thích của bạn, nhưng bạn chẳng bao giờ vào được tim anh ta.

Thỉnh thoảng cô tò mò muốn biết, trái tim của người đàn ông như anh có khi nào gợn sóng với cô không? Lúc tâm trạng bất an cũng đối xử đều đều như vậy? Hoặc có lẽ anh chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của cô? Trái lại, cô dễ dàng khuấy động trước tình cảm, nhưng cũng mau chóng lạnh nhạt.

Cô đang cố sắp xếp các câu nói cho gọn gàng, quan sát thấy sự yên lặng của anh, khiến cô vô cùng bối rối.

“Em có việc muốn nói với anh…” Duy Duy ổn định tinh thần, lấy hết can đảm bắt đầu câu chuyện.

“Duy Duy à! Em đừng nói hết, nghe anh nói trước được không?” Anh nhẹ nhàng ngắt lời.

Anh quay sang nhìn cô bằng gương mặt hiền hòa, làm tim Duy Duy bất giác chậm đi mấy nhịp.

“Em còn bảy lần xạ trị nữa, chờ khi em xạ trị xong, chúng ta kết hôn đi.” Anh nói êm ái.

“Đại khái khoảng sáu tháng cuối năm, đến lễ quốc khánh nhé?”

Duy Duy hoảng sợ, không ngờ mình lại được cầu hôn.

“Vốn dĩ anh không thích em mà!” Duy Duy vội vã nói.

“Anh đâu có thích em, miễn cưỡng làm chi?”

Cô chuẩn bị nói chia tay với anh, sao sự việc bỗng đi ngược lại thế?

Anh suy nghĩ thật lâu, vì bất ngờ trước câu trả lời của cô.

“Duy Duy à, anh có tình cảm với em mà.”

Duy Duy ngơ ngác, cái này so với bị cầu hôn càng khiến cô cảm thấy kinh ngạc hơn.

“Hôm đi gặp mặt người lớn giữa hai nhà, anh nhớ em mặc bộ váy tơ tằm… nhìn rất đẹp.” Có thể cảm giác ấy không phải là yêu, nhưng giây phút đó làm anh xao xuyến.

Cả người Duy Duy đều ngốc nghếch. Tuy biết ngày đó anh sửng sốt, ánh mắt có biến đổi, nhưng biểu hiện vẫn bình thường, rồi cô cũng gạt qua.

“Thật ra, anh không thích các cô gái xinh đẹp.” Anh cười nhẹ.

“Tuy nhiên, sau khi bác sĩ Tiêu sắp đặt lừa em đi… Anh hơi căng thẳng và mất thoải mái.”

Aaaaaaaaaaaa.

“Lúc trước anh đưa em về nhà, thấy hai người vội vã phất tay chạy đi… Giây phút đó anh tự hỏi, có nên đặt tình cảm của mình vào đó?” Không phải chỉ phụ nữ mới sợ tổn thương, mà đàn ông cũng vậy.

Trực giác mách bảo cho anh biết, bác sĩ Tiêu sẽ chẳng từ bỏ, mà cô và anh ta có sự mờ ám khó giải thích.

“Rồi trước đêm đã xảy ra một việc…” Có những chuyện anh không muốn nói, nhưng bắt buộc phải nói.

Anh cúi đầu im lặng hơn mười giây, mới tiếp tục.

“Hôm đính hôn Tiểu Vũ phát bệnh là thật, và anh đột nhiên do dự muốn cùng em kết hôn hay không cũng là thật.” Anh nói thẳng thắn. Vì trước đó một ngày mới biết rõ chân tướng, làm anh mất hết niềm tin với cuộc hôn nhân kế tiếp.

Vì vậy hôm ấy anh thật sự cố tình tắt máy!

Rốt cuộc đẩy được đám mây mù, chiếm được đáp án cô hằng chờ mong. Nhưng lòng Duy Duy không một chút thoải mái vui vẻ.

“Nhưng anh không gạt em, sau đó anh có tới.” Gặp em trai anh nói rằng, cô và gia đình vẫn còn sốt ruột ở buổi lễ.

Anh đồng ý tới, đồng nghĩa với việc đánh cuộc một lần, tình nguyện tin tưởng thêm một lần.

“Có thể em thấy anh chưa đủ yêu em, nhưng anh muốn tìm chính là một người không gây cho anh đau đớn, không cần yêu đương tha thiết, hai người yên lặng sống hết cả cuộc đời.” Có yêu, có hận qua nên trái tim đã khô cạn, bây giờ anh chỉ tìm một người bạn thôi.

Duy Duy giật mình. Anh đi tìm một nửa, nhưng không phải tình yêu tha thiết, không phải ngọt ngào đắm say.

Có lẽ trong tương lai cuộc sống rất yên ổn, nhưng là hai kẻ ‘đồng sàng dị mộng’. Đây là điều cô mong chờ ư? Đây là thứ cô theo đuổi à? Rõ ràng cô không muốn, nhưng sao lồng ngực lại đau xót?

“Em…”

“Đừng vội ra quyết định, cứ suy nghĩ kĩ đi.” Anh lại ngắt lời cô.

“Nếu câu trả lời của em là có thể, vậy chúng ta sẽ định ngày kết hôn. Em phải nói rõ với bác sĩ Tiêu, đừng vướng víu nhau nữa, được không?”

Xe vừa đúng lúc đến bệnh viện. Vì vậy, Duy Duy cũng chưa kịp nói gì.

Trước tiên là đi thăm Tiểu Vũ, thật ra cô rất thích cô bé đó. Tuy cô bé đã cắt hỏng đầu tóc vì ghét cô, nhưng bây giờ cô cũng thích nghi với kiểu tóc mới rồi. Hơn nữa thỉnh thoảng còn an ủi mình, tốt thôi… Dù sao sau vài lần xạ trị, tóc cô cũng phải cắt bỏ và cầnóc giả.

“Có thể do cảm xúc bất ổn, nên hiệu quả điều trị của bệnh nhân rất kém. Bây giờ đã xảy ra hiện tượng suy gan rồi. Nếu có người hiến gan, chúng ta cần phẫu thuật sớm.”

Trong phòng bệnh, vị bác sĩ trưởng khoa vừa nói xong thì nhìn thấy Triệu Nhân Thành, liền lập tức chào hỏi ngay.

“Anh Triệu, anh đến văn phòng tôi bàn bạc về chuyện người hiến gan.”

Sắc mặt Triệu Nhân Thành bỗng trở nên nặng nề. Anh biết chắc chắn người đó lại xảy ra vấn đề. Đây không phải lần đầu.

Trên giường bệnh, nhìn thấy chú bác sĩ đưa cha mình đi, mặt mày Tiểu Vũ bất giác tái nhợt, gầy yếu khiếp người.

Duy Duy ngồi trên đầu giường, dịu dàng hỏi:

“Tiểu Vũ, em có đau không?” Nghe y tá nói, bây giờ cả lúc ngủ Tiểu Vũ cũng khổ sở không yên.

Họ là hai kẻ cùng mang bệnh, lúc này cả người cô cũng đều đau nhức.

Tiểu Vũ cúi đầu im lặng.

“Tiểu Vũ à, em đừng thù địch với chị nữa.” Duy Duy thở dài.

Ai dè, chỉ một câu đã làm Tiểu Vũ hoảng sợ mở to hai mắt, vội vàng ngẩng đầu, lắp bắp nói:

“Chị ơi, chị ơi… Không, không… Mẹ, mẹ… con, con làm sao đối với mẹ có ý thù địch được? Tiểu Vũ sẽ thật ngoan!”

Khóe mắt Duy Duy co rút lại. Hai chữ ‘mẹ ơi’ Tiểu Vũ gọi quá gian nan, cô nghe rất mất tự nhiên. Nhưng Tiểu Vũ bị sao vậy? Cô chỉ nói một câu, thế mà cô bé đã muốn khóc. Hơn nữa trong ánh mắt nó có thể nhìn thấy rất nhiều nỗi hoang mang buồn bã.

“Chị… mẹ… mẹ, mẹ cùng cha kết hôn rồi, đừng bỏ Tiểu Vũ được không?” Tiểu Vũ nắm chặt tay áo cô, căng thẳng hỏi.

“Tiểu Vũ phải làm gì đây? Mẹ bỏ con rồi, mẹ nói nếu cha không cần, thì đem con bỏ vào cô nhi viện…”

Bé lo sợ cha có gia đình mới rồi sẽ vứt b

“Cha em làm sao có thể vứt bỏ em?” Duy Duy kinh ngạc.

Có phải khi trẻ con mang bệnh sẽ rất nhạy cảm? Nhưng vợ cũ của anh nói cái thứ khốn kiếp gì thế? Vì muốn giữ chồng mà dọa một đứa bé như vậy sao? Cô tin tưởng, bác sĩ Triệu thà rằng mất hết mọi người đàn bà nào trên đời, cũng sẽ lựa chọn con gái của mình!

“Nhưng… nhưng các chú bác sĩ và các chị y tá nói, em không phải là con ruột của cha…. Cha cũng biết rồi… Cha muốn ba ruột em phải hiến gan, nên hôm đính hôn với chị bọn họ đã tranh cãi dữ dội… Cha còn đánh người nữa, cha nói sẽ làm ba ruột em có trách nhiệm… phải… phải nuôi dưỡng em…” Vì quá kích động, lúc ấy bé ngất xỉu.

Con nít thường không biết nói dối, nhưng khi nghe xong, đầu óc Duy Duy đều tê dại.

Không phải cha ruột…. cha cũng biết? Để ba ruột phải có trách nhiệm nuôi dưỡng Tiểu Vũ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Tiểu Vũ, đừng khóc… Chị, chị đi tìm cha em!” Nói xong, Duy Duy chạy ra khỏi phòng.

Từ nhỏ tới lớn, cô chẳng thích nghe bí mật của ai hết. Vì cô biết bí mật của mẹ, nên cha thầm oán trách cô không khai báo. Đến khi cha chết, lòng cô luôn hối hận ám ảnh.

Năm đó tìm về bái lạy cha, cô cảm thấy dưới suối vàng mình không còn mặt mũi để gặp ông.

Bây giờ cô cũng không muốn biết bí mật của người khác, phớt lờ luôn việc Thỏ Thỏ thực lòng yêu cô. Bởi vì cô không muốn sống với anh.

Cô càng muốn chạy trốn bí mật đáy lòng mình, nhưng bí mật của Triệu Nhân Thành…

“Anh Triệu, lần trước anh đã liên hệ với anh Trương rồi, nhưng hôm nay chúng tôi hẹn anh ta tới lấy sinh thiết làm kiểm tra lần cuối thì anh ta bỗng dưng nói không giúp.” Tiếng vị bác sĩ vang lên.

“Anh Triệu à! Tôi biết tâm trạng anh rất khổ sở, nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, nếu anh hy vọng con mình còn sống thì vẫn nên khẩn cầu đối phương một chút, được không? Nếu anh bỏ mặc, thì thật sự chẳng còn ai để cứu mạng nó cả.”

Cô chạy tốc hành đến cửa văn phòng, lại kịp lúc nghe được câu chuyện như trên. Chẳng lẽ anh thật sự không cần Rốt cuộc là gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.