Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Quyển 4 - Chương 3



Rượu – quả nhiên là thứ cực phẩm, uống nó vào giống bay trên mây, cả người đều quay cuồng choáng váng. Ngủ ngon như đứa trẻ vô tư, sẽ không vì sự bê bối của ngày mai mà mất ngủ cả đêm.

Tuy nhiên sáng hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện có một cánh tay trần vòng ngang hông mình. Bên cạnh là anh chàng ‘tiểu thụ’ [1] với gương mặt đẹp không tả xiết, dựa hẳn vào bộ ngực trắng ngần mềm mại của cô.

Điều này nghĩa là gì đây?

Hiểu lầm, hiểu lầm, hiểu lầm.

Duy Duy vội an ủi mình, chắc chắn đêm qua hai người đều say rượu mới có thể bất cẩn! Chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi mà thôi…

Cô trợn mắt nhìn chung quanh bốn phía… Hiện giờ bọn họ đang ở trong khách sạn, hơn nữa nếu có vấn đề gì quan trọng thì phải là: Hai – người – bọn – họ – đều – trần – truồng!

Đối với đêm tân hôn của mình, cô cố tình tìm một bộ nội y mang phong cách khêu gợi, nó được trang trí với hoa văn da báo tự nhiên và đắt đến đứt ruột. Nhưng bây giờ bộ nội y da báo kia giống miếng giẻ rách quăng trên nền nhà. Đáng sợ hơn, đè lên nó là chiếc quần lót tam giác của đàn ông.

Vì thế, vì thế… đêm qua rốt cuộc đã diễn ra chuyện gì?

Duy Duy cố gắng nhớ lại, ban đầu cô bước ra khỏi buổi lễ đính hôn ở khách sạn, gặp Thỏ Thỏ ngoài cửa chờ mình, rồi cô đề nghị đi uống rư

Thỏ Thỏ chưa nói năng gì đã gật đầu đồng ý.

Tại quán bar dưới tầng hầm của khách sạn, cô đã uống liên tục rất nhiều rượu. Cô vừa uống vừa cười ngốc nghếch, nói liên khúc, nào là mất mặt, nào là uất hận, nào là chẳng muốn sống nữa, linh tinh đủ thứ…

Hoàn toàn mất hết hình tượng rồi! Tệ nhất là câu chuyện diễn ra phía sau, cô dường như say khướt, cuối cùng nôn đến lòi mật xanh mật vàng, rồi gặp người nào cắn người đó, quả thật cuồng nộ như một cơn thiên tai…

Ấn tượng cuối cùng là Thỏ Thỏ bị cô nôn hết lên quần áo, vì vậy anh trai cô chỉ mặc độc chiếc quần lót màu đen đi tới đi lui trước mặt mình. Mà hình ảnh ấy cộng thêm say rượu khiến cô bị kích thích, làm cô điên cuồng hét lên câu:

“Triệu Nhân Thành! Tôi muốn trả thù anh, tôi sẽ cưỡng hiếp Thỏ Thỏ, tôi muốn anh bị cắm sừng!”

Sau đó Thỏ Thỏ chưa kịp giãy dụa, đã bị cô như cầm thú đè lên hạ gục.

Aaaa… Trí nhớ chỉ tới đây là hết! Nhưng cũng đủ sức đánh mạnh vào lòng cô. Thật vô cùng, vô cùng đánh sâu vào.

Duy Duy cử động người, kề sát bộ ngực lõa lồ của cô là gương mặt tuấn tú với đôi mắt dài và rèm mi cong vút hút hồn. Duy Duy ngừng thở, thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Ngoài khẩn trương ra, còn có một sức hấp dẫn cô sâu sắc. Người đàn ông này, sao lại có đôi mắt đẹp đến nhường ấy?

“Em khát hả? Để anh đi lấy nước.” Anh bất động nhìn gương mặt còn mơ màng của cô, cất tiếng nói khàn khàn.

“Vâng, được ạ…” Cả người Duy Duy cứng ngắc. Yết hầu khô rang làm tiếng nói cô cũng bị khản đặc.

“Ừ.” Anh im lặng ngồi dậy, sau đó trườn xuống giường.

Chiếc giường đặt sát cửa sổ, anh muốn đi xuống thì trước hết phải bò qua người cô.

Cô rõ ràng cảm giác được khi hai chân anh lướt qua, thì có một vật ‘nong nóng cưng cứng’ ma sát giữa bắp đùi mình. Toàn thân Duy Duy càng thêm căng thẳng với cơn kích thích dữ dội, đó là… đó là…

Vậy là đêm qua bọn họ đã ‘làm’ với nhau rồi? Trách không được, bây giờ xương sống lẫn thắt lưng cô đau như bị rút gân!

Anh trần truồng xuống giường rót ly nước xong, lấy chăn trùm kín người cô rồi nhẹ nhàng nâng cô dậy uống nước.

Duy Duy vừa uống vừa ngẩn ngơ nhìn trên cần cổ tràn ngập những dấu răng hồng hồng đỏ đỏ… Thậm chí trên bờ ngực sạch sẽ của anh cũng toàn vết ấy.

Còn nữa, chết tiệt! Sao anh không mặc quần lót vào, mà cứ đem ‘vật trang sức’ thả rong ra thế? Mặc dù trong tâm trí của một cô nàng háo sắc như cô, thì ‘cây gậy cứng ngắc’ trên dáng người mảnh khảnh của anh thật quá đẹp mắt. Chẳng nhẽ đêm qua cô hoang dại tới mức không còn phân biệt được mức độ?

“Tối qua… chúng ta, chúng ta…” Tuy rất khó mở miệng, nhưng rốt cuộc Duy Duy đành phải hỏi.

“Làm chuyện đó sao…?”

Tiêu Đồ cau trán hỏi: “Làm chuyện đó? Em muốn nói tới chuyện nào?”

Rồi không đợi cô trả lời, anh dõi theo ánh mắt cô cúi xuống nhìn ngực mình:

“Ồ, cái này hả? Đúng vậy, là do em ban tặng đó.” Câu trả lời thẳng thắn như sự chấp nhận số mệnh.

Duy Duy than thầm trong bụng. Qủa nhiên, hai người đã ‘làm’ với nhau rồi.

“Anh… anh có bị đau hay không?” Dù rất xấu hổ, nhưng Duy Duy vẫn cố hỏi.

Anh có bệnh tim, nhưng may mắn sáng nay khi thức dậy với đầy rẫy các vết thương trên người, anh vẫn là một ‘vật thể sống’. Cơ mà tại sao anh không chịu mặc quần áo vào trước nhỉ? Trong khi cô được bao bọc trong chăn kín mít.

Ngay tức khắc, Tiêu Đồ lộ vẻ thú vị: “Có chút thôi, đêm qua em thật sự…”

Thật sự gì chứ? Mắt cô đứng tròng…

“Lúc thú tính bộc phát, em quá thô lỗ.” Suy nghĩ một lát, anh mới tìm ra từ ngữ thích hợp để hình dung.

Thú tính bộc phát? Thô lỗ… Cô liếc thoáng qua anh, ngoài các vết thương do cào cấu trên cổ, trên ngực, trên xương quai đò còn có rất nhiều vết bầm đỏ. Nói như vậy, cô tạo ra rất nhiều dấu ‘dâu tây đỏ’ khắp người anh. Điều này chứng tỏ, cô dùng bạo lực mà cắn nuốt!

Cô đã ‘làm’ với anh rồi, thật sự đã ‘làm’! Trời ơi trời, cô phải làm gì bây giờ? Sao bọn họ có thể phát triển câu chuyện phức tạp tới độ này? Thật là khóc không ra nước mắt!

“Ha ha, ha ha, em nói nè Thỏ Thỏ! Em là người đại nhân đại lượng, coi như tình một đêm nhé. Hãy quên nó đi…” Cô cười gượng nói.

Lúc này cô không thể rơi nước mắt, rõ ràng người phạm sai lầm chính là cô!

Anh cúi mặt xuống im lặng, chỉ nhìn cô đăm đăm. Cô biết vậy nên rất chột dạ. Một hồi lâu, anh mới trả lời:

“Chuyện xảy ra tối qua, anh đều chụp hình cả rồi.”

Chụp – chụp hình hết rồi? Duy Duy hoàn toàn cứng lưỡi.

Sao anh lại chụp hết? Không có chuyện gì vui, nên lén lút quay lại để thưởng thức? Con mẹ nó, anh thật sự là tên Trần Quán Hy thứ hai, cái gì cũng đều chụp lại!

“Anh có thể tố cáo em tội xâm phạm tình dục.”

Câu nói ngay sau đó của anh, khiến Duy Duy thiếu điều té xỉu.

“Thỏ Thỏ, đừng làm như vậy mà, chúng ta huề nhau đi!” Duy Duy lập tức thay đổi sắc mặt, lấy lòng kéo kéo tay anh.

Anh lạnh lùng nhìn cô.

“Hơn nữa anh xem đi, dù có làm lớn chuyện thì em cũng đâu có tài sản, đất đai gì để bồi thường cho anh!” Vậy anh hãy đại nhân đại lượng tha cho cô đi!

Anh vẫn cứ dùng loại ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, đó nghĩa là không hòa giải được? Vì vậy cô bắt đầu trở nên chây lì.

“Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, anh để em ngủ chung một chút thì cũng có thiệt thòi gì đâu?” Cô bắt đầu trốn tránh trách nhiệm.

“Đêm qua do em uống quá say, đâu còn nhớ gì!” Cô muốn phủ nhận là mình không cắn anh?

Anh chẳng nhiều lời, vòng tay lên ngực, lạnh nhạt nói:

“Chu Duy Duy, em nghe đây! Trước mắt có hai con đường cho em lựa chọn…”

Có hai con đường? Duy Duy chờ đợi theo dõi anh. Có hy vọng rồi, có hy vọng rồi! Miễn là còn hai con đường để lựa chọn thì cuộc đời đã có màu xanh!

“Thứ nhất phải kết giao, thứ hai là đi tới sở cảnh sát!” Anh nhấn mạnh như đinh đóng cột.

Nếu anh ngủ với bạn gái thì chẳng việc gì để bàn cãi, nhưng nếu bị kẻ ngang ngược ‘nuốt’ sạch, thì anh sẽ không bỏ qua dễ dàng!

~*~

[1] Tiểu Thụ: chỉ những đồng tính nam yếu ớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.