Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Quyển 4 - Chương 5



Lần thứ ba.

Người đàn ông trần truồng lười biếng vuốt ve cô gái bên dưới một cách lưu luyến.

Sau khi trải qua cơn cuồng nhiệt, bây giờ anh để cơ thể mình nghỉ ngơi. Tiết tấu bắt đầu trở nên thỏng thả, nhàn hạ, chậm rãi hưởng thụ, tinh tế nhấm nháp. Duy Duy nằm dưới người anh, bị thứ cọ sát khó chịu này làm thở dốc liên tục.

“Thỏ Thỏ… mau một chút đi…” Cô rên rỉ.

Trong khoảng hai tiếng đồng hồ, họ đã ân ái với nhau hai lần, chỉ dưỡng sức một lát. Anh cứ chôn chặt mình nghỉ ngơi trong cơ thể cô, nhưng thật ngạc nhiên, cô tuyệt đối không mệt mà anh cũng như thế.

“Đau hả?” Anh vừa đặt câu hỏi, đồng thời bất ngờ tiến lên hai cáị anh bất ngờ đột kích, Duy Duy chỉ biết thở gấp liên tục. Không đau, rất thoải mái, đặc biệt thoải mái, thoải mái đến mức ngay cả các ngón chân đều quíu lại thành một cụm.

Ngoài lần giao hoan trong nhà tắm bị đau tê dại ra, các lần tiếp theo cô chỉ thấy như bay trên mây. Nhưng bây giờ anh chẳng chịu dùng sức, mới tiến lên hai cái, anh lại lười biếng dừng lại.

“Đừng như vậy mà…” Cô ăn chưa đủ no, nghiêm trọng chưa đủ no, vì thế quấn quít lấy anh!

Thế mà anh chẳng thèm nể mặt, động tác chậm rãi thảnh thơi, cố tình giày vò cô. Vốn dĩ không chiếm được sự thỏa mãn, cô càng thêm động dục.

“Không!”

Anh vẫn kéo dài thời gian, rút vật đàn ông cương cứng ra khỏi người cô, rồi lại thong thả đi vào. Mới tiến vào một nửa, thấy cô lộ sự hưng phấn, anh lại vô cùng đáng giận đem của mình rút ra, khiến cô mới lên máu được một chút đành phải cai nghiện.

Cái dáng vẻ thảnh thơi này, như đang đùa cợt người ta, làm cô tức giận. Tính tình cô nóng nảy, ghét nhất kẻ chậm chạp, vì vậy cô dứt khoát đứng dậy bỏ cuộc. Ai dè anh phát hiện được ý đồ ấy, vội tách hai chân cô ra quấn chặt vào eo mình, rồi dùng sức đâm thật sâu vài lần để cho cô hưởng cảm giác ngon ngọt.

Tuy nhiên cô mới ngửa đầu, run rẩy với những cảm xúc vừa trở về, thì anh lại duy trì nhịp điệu thong thả.

Đại gia à, anh muốn làm sao đây? Đừng có gãi không trúng chỗ ngứa nữa mà!

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Duy Duy bực tức hỏi.

Cô mới sảng khoái được hai lần, nhưng cái tên khỉ đáng giận này đã khôi phục lại động tác chậm rãi! Tuy thế sự tức giận của cô hoàn toàn chẳng đủ lực, ngược lại mềm nhũn như đang nũng nịu.

“Xin anh đi.” Anh đưa ra yêu cầu, lại đâm vào hơi mạnh một chút.

Xin anh? Cả đêm nay cô van xin anh chưa đủ sao? Cứ luôn xin anh nhanh một chút, hoặc chậm một chút…

Anh lại ra vào nhẹ nhàng, giọng điệu lười biếng.

“Xin anh và em ở cùng một nơi!” Anh đưa ra yêu cầu, chỉ cần cô van xin, anh sẽ dùng sức.

Nghe vậy, Duy Duy lập tức đưa hai tay ôm chặt thắt lưng anh, khổ sở lấy móng tay cào cấu vài đường trên tấm lưng trần ấy.

“Xin anh, xin anh với em ở cùng một chỗ…” Cái này có gì khó? Thân thể họ đã dính chặt với nhau rồi! Vì vậy đừng tra tấn cô nữa!

Cô hổn hển không ngừng, cả người bị anh kẹp chặt mất hết ý thức, tự mình tiến vào cạm bẫy do anh giăng ra.

Mắt anh lóe lên sáng ngời, khóe môi nhếch lên nụ cười hài lòng.

“Như em mong muốn, chúng ta sẽ ở cạnh nhau!” Rốt cuộc cô cũng đồng ý ở bên anh!

Anh sảng khoái dồn sức nâng mông mình lên cao, rồi đi mạnh mẽ vào người cô, liên tiếp tấn công kịch liệt.

Gió mưa thét gào, trời đất lay chuyển, toàn thân Duy Duy đều bị kích thích run rẩy tới tận tâm hồn.

Anh càng lúc càng tăng tốc, cô càng ngày càng thở dốc… Cuối cùng hai người mất hết nhẫn nại, không thể kiềm niềm vui thích mãnh liệt, cùng nhau bùng nổ đạt tới cao trào…

Hoan lạc đi qua, anh đổ gục trên người cô, nhưng hai bộ phận vẫn dính liền một chỗ chẳng dời đi.

Duy Duy trợn tròn mắt, để mặc anh đem cả trọng lượng cơ thể nặng trịch đè lên người mình. Bởi vì khi đạt tới cao trào, cô quá chao động. Toàn thân cô mềm nhũn như sợi bún, thoải mái muốn ngất xỉu.

Hóa ra làm tình lại là một việc tuyệt vời như thế!

Mấy năm trước, cô thật sự từng vọng tưởng qua. Hay tận sâu trong đáy lòng, cô là người quá háo sắc? Đêm nay, cảm giác duy nhất của cô chính là: Đáng lẽ bọn họ phải làm từ lâu, không nên kéo dài nhiều năm nay như vậy!

Vì cơ thể thay đổi, một bộ phận của anh rời khỏi cô. Anh ôm lấy cô nằm ngủ, trong khi mắt cô vẫn mở to không hề buồn ngủ, tinh thần vẫn hưng phấn dõi theo anh như hổ rình mồi.

“Chưa buồn ngủ sao?” Anh mỉm cười.

Duy Duy của anh tinh thần quá tốt, đêm nay chỉ sợ anh không thể đi

“Phía dưới có đau không?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Ngôn ngữ thể hiện tình yêu thầm lặng, thật lãng mạn. Anh chờ suốt hai mươi năm, cuối cùng đã đợi được.

Cô lắc đầu rồi lại gật đầu.

“Đau nhưng không đau…” Có đau nhức, nhưng loại đau nhức đến điên đảo.

Anh kinh ngạc, thấy cô thật đáng yêu.

“Còn muốn nữa sao?” Anh thuận miệng hỏi.

Ai dè…

“Muốn!” Cô lập tức gật đầu.

Tiêu Đồ trong nháy mắt bị sét đánh. Chẳng qua là anh buột miệng chọc ghẹo cô thôi…

Dựa theo người bình thường, đêm nay bất kể là thể lực hay tiến độ, bọn họ cũng từ lớp sơ cấp nhảy đến lớp cao cấp. Vì cô, trước đó anh đã tham khảo rất nhiều sách {Tình ái một thế hệ}, nhưng với tiến độ này thì đã sắp tới đỉnh cao rồi.

Nhìn sắc mặt yêu cầu vô độ của cô, vừa dâm đãng vừa dễ thương, thiếu chút làm anh bật cười.

“Muốn lên ngồi trên không?”

Mới đầu cô chưa hiểu ý, nên ngẩn ngơ. Sau đó anh giãn người, nằm thẳng xuống giường.

“Em ngồi trên đi, anh cho em đùa thoải mái.”

Cô lập tức hiểu ngay ý của anh. Đợi một phút nào…

Thấy cô vẫn bất động, anh kì lạ hỏi: “Em không muốn ngồi trên anh à?”

Không muốn ngồi trên anh? Thật là một câu hỏi vô vị.

Duy Duy nuốt nước miếng hỏi lại:

“Em… em muốn ngồi trên anh!” Không phải muốn, mà vô cùng muốn!

Sự thành thật của cô, khiến anh bật cười

“Vậy sao em còn chưa lên đi.” Anh thành toàn cho ý nguyện của cô.

“Em… em sẽ nuốt hết xương cốt của anh. Em… em sợ anh không chịu nổi…” Duy Duy ấp úng.

Cô sợ mình thô bạo. Cô xem rất nhiều phim người lớn, có nhiều kiểu này nọ, cô muốn nếm thử…

Tiêu Đồ nhíu mày, đưa tay ra ngoài sờ một vật lạnh như đá, mỉm cười nói:

“Nếu anh chịu không nổi, thì em khóa trái anh lại!”

Duy Duy tập trung nhìn vào, tức thời cả người hưng phấn đến phun máu mũi. Cái còng này không phải dùng để khóa tay cô à? Sao bây giờ đổi ngược lại là anh? Chiêu để vợ dùng sức! Lần đầu tiên cô phát hiện ra, Thỏ Thỏ cũng rất đáng yêu.

“Nói trước nha, chịu không nổi thì yêu cầu bỏ qua nhé…” Cần phải cảnh cáo anh trước, cô sẽ thô bạo – thật thô bạo.

“Bớt nói nhảm đi!” Mắt anh đầy ý cười, như đang viết: Được chào đón tới chà đạp.

Anh thích bị người mình yêu ở trên giường hung hăng giẫm lên.

“Em tới đây!” Duy Duy nằm úp sấp trên người anh.

Thấy anh bình tĩnh như thường, khiến Duy Duy chịu hết nổi, lòng dâng lên một sự cuồng nhiệt chinh phục và hủy diệt dục vọng. Cô nhất định phải làm cho anh cầu xin tha thứ như khi cô ở bên dưới anh, chốc chốc xin anh nhanh lên, chốc chốc xin anh chậm lại. Cô phải san bằng sự vô sỉ này.

Hừ, cô phải nhìn anh ở dưới thân mình khóc lóc van xin! Duy Duy học theo phim người lớn, ghé xuống dưới, đưa hết vật đàn ông của anh vào trong miệng.

Tiêu Đồ run rẩy, anh không ngờ cô lớn mật đến thế. Lần đầu tiên khi anh đi vào cơ thể cô, thấy nơi ấy bó khít, thì anh biết chưa có người đàn ông nào từng khai phá, nếu không chắc anh sẽ nghi ngờ cô đã sành sõi lắm rồi!

Miệng cô ngậm chặt nó, còn cố tình phát ra vài tiếng ‘tanh tách’ làm các giác quan của anh sôi lên, vật nam tính trong miệng cô cũng nhanh chóng phình to, cứng rắn.

Được rồi! Duy Duy xoay người lênngựa.

Cô từ từ đem mình chôn vào cơ thể anh, chậm rãi thong thả, khiến Tiêu Đồ sôi máu. Sau đó… khi đã ngồi vào đúng vị trí, Duy Duy nhắm mắt lại, bắt đầu cưỡi…

Cô thấy mình cưỡi lên con bạch mã, phi trên thảo nguyên mênh mông bát ngát. Con ngựa thật ngoan ngoãn, nên cô rất muốn được ăn hiếp.

Cô kẹp chặt hai chân, nghe được ‘con ngựa’ phía dưới điên cuồng la hét. Vì vậy cô nâng người lên, lại bắt đầu thư giãn trên đồng cỏ…

Thật mở mang tầm mắt! ‘Con ngựa’ thoải mái rên rỉ.

Tuy nhiên, cô đâu dễ để cho nó vui thích như thế? Chân cô kẹp lại càng lúc càng gấp, cả người vặn vẹo càng lúc càng nhanh, nhanh tới mức ‘con ngựa’ chịu không nổi, thậm chí thở cũng hổn hển. Nhưng cô chẳng buông tha, hết lần này sang lần khác vặn vẹo tăng tốc, khiến ‘con ngựa’ khổ sở rên riết. Mà cô vẫn tiếp tục trèo đèo lội suối, gập ghềnh đối diện với sơn động như một đấu sĩ thô lỗ, chẳng chút thương hương tiếc ngọc, tận hết sức phân tranh vị trí đứng đầu.

“Duy Duy…” Tiêu Đồ vật lộn, khốn khổ muốn lấy lại thế chủ quyền.

Anh sắp đạt đỉnh rồi! Anh hết chịu nổi, nhưng… bỗng dưng có tiếng ‘cạch cạch’ vang lên, đôi tay anh bị còng luôn trên đầu giường, không thể động đậy.

Cô vẫn vô cùng khoái trá, vô cùng vui thích tận tình rong ruổi. Cho nên anh đừng làm cô mất hứng!

Anh bị dày vò sung sướng mặt lúc trắng lúc đỏ, khí huyết quay cuồng nghiêng ngả. Rốt cuộc hét vang lên một tiếng, ‘con ngựa’ là anh kéo theo chủ nhân hóa thành ‘nhân – mã hợp nhất’ xông thẳng tới thiên đàng.

Sau cao trào, toàn thân anh đều xụi lơ.

“Duy Duy, thả anh ra.” Anh giơ hai tay, khua khua chiếc còng.

Thật sự mệt mỏi đến ngay cả giơ tay ra cũng không đủ sức. Nhưng ai ngờ đâu…

“Em… em còn muốn cưỡi!” Cô thành nghiện, đè lên thắt lưng anh.

Má ơi! Cô còn muốn cưỡi tiếp sao? Anh sai rồi, anh chịu hết nổi, thật sự chịu hết nổi rồi!

Cô gái này, vốn dĩ là một con nhóc lưu manh!

“Đừng…” Tiếng hét thảm thiết vang lên trong phòng.

“Đừng làm nhanh quá, đừng mà…”

“Đừng làm chậm quá, đừng mà…”

Tiếng thì thào mâu thuẫn, rên rỉ lộn xộn. Nhưng bất kể anh hò hét ra sao, cũng chẳng ảnh hưởng đến động tác độc ác của chủ nhân đang ‘giục giã’ con ngựa suốt đêm dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.