Dứt lời ông Tần và bà Hoa đều cười ha ha. Bọn họ mong ngày này đã lâu. Cuối cùng con trai cũng chín chắn hoàn toàn, thành gia lập thất. Nghĩ lại những ngày khổ sở và buồn bã vì con trai đi lầm lỗi mà ông càng xúc động, trong mắt lấp lánh nước mắt. Có câu, phải nếm vị đắng mới biết vị ngọt là thế nào. Phải có nước mắt mới biết niềm vui đáng giá ra sao. Lúc này đây, ông thấm thía cảm giác đó. Nhờ những ngày đau buồn đó mà bây giờ bọn họ mới quý trọng những giây phút hạnh phúc này. Lúc đó, là một người bố, một người chồng, là trụ cột của gia đình, ông Tần vẫn luôn canh cánh trong lòng, giấu diếm tâm tư của riêng mình trong sâu thẳm tâm hồn vì không biết cách dạy dỗ con trai, nhìn thấy nó đi sai đường mà không có cách nào kéo nó về đúng chỗ. Nhìn vợ mình đau buồn vì con trai, ông cảm thấy mình là một người bố, một người chồng thất bại. Cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào và rất khó quên. Cũng may ông trời thương xót, đau đớn qua đi hạnh phúc lại đến với gia đình ông.
Ông Tần đưa mắt nhìn vợ, trong mắt bà Hoa cũng là sự xúc động khó nén. Dường như bà cũng hiểu suy nghĩ của ông bởi chính bà cũng đang hồi tưởng lại mọi chuyện. Hai người nắm chặt tay nhau, lặng lẽ an ủi, động viên nhau, nở nụ cười xua đi tất cả những gì không vui. Sau đó họ ăn ý nhìn về phía ghế rồi lặng lẽ lui ra, nhường lại không gian cho người trẻ tâm tình.
Đợi “bố mẹ chồng” đi rồi, Hân mới ló đầu ra khỏi ngực ĐM, sau đó trừng mắt nhìn người anh run lên vì nhịn cười, tức giận véo thật mạnh vào đùi anh.
ĐM kêu lên thảm thiết, xoa xoa chỗ bị véo đau, ấm ức hỏi:
- Sao lại véo anh?
- Anh còn hỏi? Dám trêu trọc em trước mặt bố mẹ anh, làm em ngượng chết. – Hân hừ nhẹ, khoanh tay trước ngực, quay đi không thèm nhìn anh. Thấy vậy ĐM xun xoe đến gần, ôm eo cô cười nói:
- Sao lại là bố mẹ anh, phải là bố mẹ chúng mình chứ?
- Hứ, em vẫn chưa chính thức làm vợ anh đâu. Vẫn còn thời gian thay đổi mà. Chẳng may anh bỗng dưng làm chuyện gì có lỗi với em thì sao? Ai biết trước được tương lai. – Hân lạnh lùng nói.
Nghe xong ĐM giận tái mặt, quay người cô lại bắt nhìn thẳng vào mắt mình, giọng hằm hè:
- Em dàm nói vậy? Để bố mẹ nghe thấy lại buồn. Đây là chuyện nghiêm túc, không được lôi ra đùa.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của ĐM, Hân phụng phịu, mắt ươn ướt đầy ủy khuất. Mặc dù không nói gì nhưng lại tỏ ý phản kháng rõ rệt trong im lặng. Cái miệng nhỏ nhắn chu ra đầy ngang ngạnh. ĐM kiềm lòng không được liền cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng của người yêu. Hân tức giận, đưa tay đẩy anh, nghiêng người tránh, nhìn anh hừ lạnh:
- Anh đừng coi em là trẻ con mà vừa dọa vừa dỗ. Em vẫn đang bực bội đó.
Hân hậm hực, chống tay trên ngực ĐM, không cho anh chiếm tiện nghi. Thấy vậy ĐM phì cười, nắm lấy bàn tay đang ở trên ngực anh rồi nhéo nhẹ lên mũi người yêu đáp:
- Còn không phải trẻ con sao? Nhìn bộ dáng của em hiện tại xem, có khác gì AD không? Vừa hờn rỗi còn nũng nịu nữa.
Không thể phản kháng được, Hân đỏ mặt cúi xuống tiếp tục công việc viết thiệp mời, tỏ vẻ không để ý đến ĐM. Cõ lẽ đây là tâm lý của mỗi cô gái khi yêu chăng? Hân không thể ngờ được mình từng rất ghét kiểu nũng nịu của mấy cô gái, nhìn họ ẻo lả, nhõng nhẹo với người yêu mà nổi cả ra gà. Vậy mà bây giờ chính bản thân mình lại như vậy. Đúng là xấu hổ đến chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống. Nhưng bên cạnh đó cũng là cảm giác hạnh phúc, khoái trí vì được yêu thương và che chở như trẻ con.
Trong lúc Hân còn suy nghĩ vẩn vơ thì một bàn tay sói ở trên eo cô đang từ từ di chuyển, muốn thác loạn. Không chút lưu tình đánh mạnh vào móng vuốt của ĐM, cô vẫn thản nhiên lia bút trên tay không bị gián đoạn chút nào. Còn kẻ tấn công “đồn địch” không thành xấu hổ cười khan hai tiếng, đưa tay xoa mũi, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn vợ yêu làm việc.
Dáng vẻ hăng say, chuyên chú của cô gái trước mặt làm ĐM bị cuốn theo. Vài sợi tóc buông xuống trước mặt cô do lực hút của trái đất, vẻ mặt đăm chiêu, cẩn thận viết từng nét chữ trên tấm thiệp màu đỏ cho thấy Hân trân trọng công việc này như thế nào. Cuộc hôn nhân này có ý nghĩa với cô ra sao. ĐM biết Hân không phải là một cô gái quyến rũ, hay xinh đẹp, có thể hút hồn đàn ông trong cái nhìn đầu tiên. Thậm chí nếu chỉ xét dáng người thì chắc chắn cô không thể lưu lại dấu ấn trong lòng người khác phái, nhất là những người đàn ông yêu bằng mắt. Hân là một cô gái với vẻ ngoài bình thường, thậm chí là hơi béo theo tiêu chuẩn của các cô gái hiện nay. Nhưng ai biết tính cách và tâm hồn cô lại phong phú và độc đáo đến vậy. Chính điều đó làm ĐM bị lún sâu vào cạm bẫy của cô và không bao giờ thoát ra được. Anh không phải là người trong mắt mình người yêu là Tây Thi, nhưng giờ phút này quả thực anh thấy Hân rất đẹp và cuốn hút. Anh thấy mình thật vinh hạnh và kiêu ngạo khi có được cô, chỉ muốn được ôm cô và bao bọc cô suốt đời.
Nhờ cảm tình dẫn dắt, ĐM liền cúi xuống hôn lên môi Hân một nụ hôn say đắm. Hai người ngây ngất trong nụ hôn tình yêu thật lâu.
Mãi sau ĐM mới buông Hân ra, thâm tình ôm lấy cô từ phía sau, nói nhỏ vào tai cô:
- Vợ ơi.
Nghe tiếng anh gọi, Hân đỏ mặt không trả lời nhưng tay lại nắm chặt đôi tay đang đặt trước bụng mình, nở nụ cười mãn nguyện, trong mắt cũng lấp lánh niềm vui.
Những tia nắng đầu hè bắt đầu xuất hiện, không khí nóng lên theo từng ngày. NT vừa được tháo bột ở tay, đang sung sướng ngồi trên xe lăn vung vẩy. Mặc dù mới tháo bột vẫn chưa được cử động nhiều nhưng cô rất vui. Xem ra ngày thoát khỏi ngục tù không còn xa nữa.
Trong phòng bệnh có hai bệnh nhân mới, thế chỗ của bé Hùng và cô Xuân. Bọn họ đã xuất viện ngày hôm qua.
Những ngày ở bệnh viện, nhìn cảnh người tới người đi, NT bỗng suy nghĩ và ngộ ra nhiều điều. Cuộc sống của con người rất mong manh, trong bệnh viện nó lại càng dễ vỡ hơn bao giờ hết. Chứng kiến biết bao cảnh đau đớn của người nhà bệnh nhân, cảnh chia ly của vợ chồng bởi cái chết mà NT thấy sợ hãi và trân quý mạng sống của mình hơn. Qua đó cũng thấy rõ được thời gian quý báu như thế nào. Có lẽ không nên dày vò người ta nữa bởi đó cũng là dày vò chính bản thân mình.
Nhắc đến người đó, NT dần nhận ra anh đã hiện diện khắp nơi trong cuộc sống của cô. Anh chăm sóc cô từng ngày, kề cận bên người cô trong những lúc cô cần. Bây giờ dường như có chuyện gì, người đầu tiên NT nghĩ đến lại là MV, xem ra anh đã tạo cho cô thói quen dựa dẫm. Điều đó khiến NT không biết nên vui hay buồn? Thói quen có thể hại chết người, bởi nó sẽ theo mình như hình với bóng.
Dần dần, NT cảm thấy hình như mình cũng bắt đầu biết nhớ đến kẻ đó rồi.
Từ lúc được tháo tay, NT đã yêu cầu MV quay lại làm việc, chỉ buổi tối được đến thăm cô, vì vậy mặc dù MV rất không tình nguyện nhưng vẫn phải ấm ức chấp nhận. Nghĩ lại vẻ mặt ủy khuất của anh lúc đó, NT cười thầm, không phát hiện ra mình ngày càng cười nhiều, mang dáng vẻ ngây thơ của thiếu nữ mới yêu.
Những tia nắng chói chang vờn quanh người nhưng NT không cảm thấy khó chịu. Ở lâu trong lồng khiến cô yêu cái nắng mùa hè và cảm thấy nó dễ chịu một cách lạ thường, bỗng thấy yêu đời và được trẻ lại vài tuổi.
Nhớ đến mọi người đang ở nhà chuẩn bị lễ cưới cho anh trai mà quên luôn cả mình khiến NT nở nụ cười, pha chút bực bội, chỉ hận không thể được tham gia cùng. Đây là lễ cưới quan trọng nhất của anh mình vậy mà NT lại không thể đích thân thực hiện. Nhìn mọi người nhộn nhịp chuẩn bị mọi thứ, mình chỉ có thể đứng ngoài xem xét thực sự hơi buồn. Anh trai của cô lấy vợ, cô lại không thể làm gì cho anh khiến NT khó chịu. Anh thương yêu cô như vậy, cô cũng vô cùng yêu quý anh.