Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 9: Chương 9



CHƯƠNG VIII: PHÁ VỠ PHONG ẤN.
Không khí của một chiều mùa đông thật yên tĩnh. Những cơn gió lạnh làm cành cây lay động mạnh. Khung cảnh vừa đượm chút hiu quạnh, nuối tiếc vừa mang chút sôi nổi, vui mừng vì mọi chuyện vẫn yên ổn.
Mấy hôm nay NT lại xin nghỉ tạm thời ở khách sạn, chỉ đi dạy, cô chưa cần đối mặt với hắn ta. Cảm giác chờ đợi kết quả sau cùng thật không dễ chịu, bất lực, như chỉ có thể nhờ may mắn, đánh cuộc với ông trời. Thật may là ngày hôm sau hắn ta không cho người đến đạp phá hay gây rắc rối với anh Minh. Mặc dù vẫn thấp thỏm, lo sợ nhưng cũng đã tạm yên phần nào. Những ngày này trôi qua thật yên bình và thoải mái, nhờ nghỉ làm buổi tối mà NT có nhiều thời gian bên AD, quan tâm con bé, cho nó đi chơi một vài nơi, lại có thể giúp đỡ bố mẹ, nói chuyện nhiều với Hân. Như hiện tại, cô đang ở trên đồng cùng mẹ tưới rau.
Ngoài đồng toàn một màu xanh của cây cỏ, gió thổi mạnh, không khí lại thoáng đãng, bao la khiến cho con người cảm thấy mình thật nhỏ bé lại đầy thư thái và tự do. Mặc dù trời lạnh, hai mẹ con gánh nước cũng thấy nóng nực, toát mồ hôi. Làm nông luôn là vậy, mùa đông hay mùa hè đều như nhau, nhưng NT lại rất thích đồng ruộng vào mùa đông, cô thích cảm giác và bầu không khí trên cánh đồng bao la.
Bà Hoa gánh đôi thùng đầy nước, vừa tưới rau vừa nói:
- Mệt không con? nếu mệt thì gánh nhẹ thôi, đừng cố quá.
NT cũng hạ thùng xuống, đưa gáo tưới, nghe mẹ nói liền cười tươi:
- Không mệt ạ. Mẹ biết con thích ra đồng vào thời tiết này mà. Con là người trẻ tuổi, sức dài vai rộng làm sao không gánh nổi hai thùng nước? Có câu "gái mười tám bẻ gãy sừng trâu" vậy thì gái hai tư phải là đấu với tê giác ý chứ? hì Hì.
- Con bé này, lúc nào cũng như trẻ con vậy, chẳng ra dáng người mẹ chút nào, con nó cười cho đấy. - Bà Hoa cười hiền, mắng yêu con gái.
- Trời, tưởng gì chứ cháu của mẹ thừa biết rồi, có lúc còn ra điều người lớn hơn con cơ.
Thấy con gái nói vậy bà Hoa chỉ biết lắc đầu cười bất đắc dĩ:
- Mà này, sao dạo này con lại nghỉ làm ở khách sạn? Có chuyện gì sao?
- Mẹ chỉ được cái suy nghĩ linh tinh, làm gì có chuyện ạ. Chẳng qua con muốn nghỉ một thời gian để chăm sóc AD hơn, rồi giúp đỡ bố mẹ, đồng thời cũng nghỉ ngơi chút ít. Thế mẹ không vui khi con gái có nhiều thời gian bên cạnh hơn sao? - NT vội vàng nói, nhân tiện nũng nịu một chút, nhanh chóng chuyển đề tài.
- Tất nhiên là vui, thấy mệt thì con cứ nghỉ, chứ mải làm việc rồi ảnh hưởng đến sức khỏe là không được. Còn AD bố mẹ lo chu đáo, con bé cũng ngoan, con không phải lo. - Có người mẹ nào mà không muốn con mình ở bên nhiều? Bà Hoa cũng vậy, mỗi ngày thấy con gái vất vả đi làm từ sớm đến tối khuya mà đau xót, nhưng biết con rất ngang bướng lại kiên định, việc nó muốn làm thì khó ai can ngăn, vì vậy đành cố gắng nấu cho con những bữa cơm bồi bổ, chứa đựng tình thương yêu vô vàn của người mẹ.
Nhìn ánh mắt yêu thương, trìu mến của bà Hoa, NT xúc động liền chạy đến ôm mẹ, vừa bày tỏ tình yêu của mình vừa giấu đi giọt lệ cảm động nơi khóe mắt, sao cô không hiểu những gì mẹ suy nghĩ và lo lắng chứ? Do vậy cô luôn luôn cố gắng làm mẹ vui lòng:
- Chỉ có mẹ là hiểu con. Mẹ đúng là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời.
Con gái bà là vậy, rất hay bày tỏ tình yêu thương trực tiếp với bố mẹ.
Đột nhiên được con gái ôm làm bà giật mình, đánh vào tay nó một cái nhưng miệng lại toe toét cười:
- Thật là, đang tưới rau ốm ấp cái gì? Đổ hết bây giờ, làm mẹ người ta rồi mà lúc nào cũng như đứa bé mấy tuổi. Thế này thì ai thèm dòm ngó tới?
- Chẳng phải trong mắt người mẹ con cái lúc nào cũng nhỏ bé sao? Vì vậy con luôn luôn là đứa trẻ to đầu của mẹ mà. Con không cần ai để ý hết, ở với mẹ đến già luôn. Hì hì. - Cô cười ngây thơ, đúng vậy trong mắt mẹ cô không bao giờ lớn, cô cũng chẳng muốn mình lớn vì như vậy mẹ sẽ già đi.
- Thôi được rồi, mặc kệ cô nhưng tôi nói trước là tôi không gánh nổi cái cục nợ này đến già đâu. Tưới nốt rồi còn về, tối rồi. - Hiểu con gái không muốn nên bà cũng không ép nữa, chỉ cần nó hạnh phúc là được.
Nghe mẹ nói, NT vội ôm chặt mẹ một cái rồi nhiêm nghị giơ tay lên trán:
- Yes, mardam.
Hành động uy nghiêm như kiểu bà là cảnh sát trưởng của con gái khiến bà phì cười, sau đó hai mẹ con lại tiếp tục hoàn thiện nốt công việc.
Trên con đường mòn nhỏ, hai người phụ nữ đang cưỡi trên chiếc Honda màu đỏ ngó nghiêng ngả như đang tìm kiếm thứ gì. Rồi người phụ nữ ở phía sau cất tiếng hỏi:
- Trời ạ, sao ở đây lắm ngõ ngách thế, tìm mệt chết được. Sao bảo nhà nó dễ tìm lắm mà?
- Ừ, biết làm sao được? Đã ai đến nhà nó bao giờ đâu. Mà con này cũng lạ cơ, dám cãi nhau ầm ĩ với boss ngay cửa khách sạn rồi lặn mất tăm mấy ngày, chẳng bảo chị em lấy một câu, đợt này nhất định phải xử nghiêm mới được. - Giọng nói trẻ trung của người con gái đang cầm lái vang lên, có vẻ bực bội, khó chịu lẫn lo lắng.

- Chắc rồi, biết chị em mình vốn tò mò lại quan tâm đến nó còn dám giấu chuyện tầy đình như vậy , giờ tìm đến tận nhà quyết không tha. Thôi đi nhanh lên, xem có gặp ai để hỏi thăm không.
Nói rồi hai người phóng đi luôn. Sau một hồi đi gặp được người hỏi thăm mới biết thì ra nhà cần tìm ở ngay đầu làng, trong khi họ đã đi lung tung nãy giờ khắp làng.
Cuối cùng cũng đến nơi, dừng lại trước cánh cổng gỗ màu nâu, người phụ nữ ngồi sau xe liền bước xuống gõ cổng. Một lát sau cổng được mở ra, tưởng là có người nào ngờ chẳng thấy ai, người phụ nữ liền quay lại nhìn người trên xe, thấy vậy hai người liền nghi hoặc ngó vào trong cổng xem có ai không.
Nghe tiếng gõ cổng, AD chạy vội ra mở, thấy hai người phụ nữ bịt khẩu trang ngó nghiêng vào trong nhà nhưng mãi không nhìn xuống bé, vì vậy đành lên tiếng, kéo sự chú ý của họ về phía mình:
- Cháu chào hai cô ạ.
Đến lúc này hai người mới giật mình nhìn xuống, trong cổng là một đứa bé gái tầm năm tuổi, xinh xắn với đôi mắt to tròn, mặc quần áo ấm, họ còn tưởng không có ai, đang lo sợ ma mở cổng.
Người phụ nữ nhìn nhìn đứa bé từ trên xuống, thấy có vài phần giống "nó", liền đoán là em út, vì vậy cởi khẩu trang, cười nói với đứa bé:
- Bé cưng, có chị Tuyết ở nhà không? Cô và chị đây là bạn làm cùng chị cháu.
Nghe vậy AD ngơ ngác một lát nhìn họ, mặc dù bé đã từng một lần đi làm cùng mẹ nhưng chẳng được biết mặt người nào, mẹ chỉ hay kể cho mọi người về bác Huệ và cô Tuyết Nhi, đặc biệt là cô TN vì mẹ muốn gán ghét cô ấy cho bác Minh mà, chẳng lẽ đây là hai người đó? Nghĩ vậy bé liền cười tươi lễ phép trả lời:
- Dạ, cháu chào bác và cô ạ. Mẹ và bà cháu đi tưới rau chắc sắp về rồi ạ. Mời bác với cô vào nhà đợi mẹ cháu một lúc được không ạ?
Nói xong AD ngước mắt nhìn hai người thì thấy họ trợn tròn mắt, miệng há to như có thể nhét vừa một chiếc bánh rán. AD thật không hiểu phản ứng mạnh mẽ của họ, kiểu như bị chấn động mạnh hoặc có vật nặng vừa đập vào đầu, bé chỉ biết nhìn họ chăm chú với ánh mắt thơ ngây.
Mãi sau họ mới trấn tĩnh, đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn bé:
- Có lẽ bọn mình nhầm rồi, này bé cưng bọn cô tìm người tên Nguyễn Như Tuyết cơ. Xin lỗi cháu nhé, bọn cô nhầm. Tạm biệt.
Hai người quay đi đang định lên xe thì lại nghe giọng nói trong veo của đứa bé:
- Không đâu, bác và cô tìm đúng rồi, đó là mẹ cháu ạ.
Hai người phụ nữ lại bị một cú sốc đấm thẳng vào đầu, đơ toàn tập, đang chẳng hiểu mô tê gì thì lại thấy một người đàn ông khoảng hơn sáu mươi, tóc bạc gần hết đi ra, bắt gặp hai cô liền hỏi:
- Chào hai cháu, có chuện gì sao? Hai cháu tìm ai?
Giọng nói ồm ồm, trầm ấm cuả ông cất lên, kéo hai cô về hiện tại:
- Dạ, chào bác. Bác cho cháu hỏi đây có phải nhà em Nguyễn Như Tuyết mà làm phục vụ ở khách sạn MV không ạ? - Người phụ nữ lễ phép trả lời, dù sao đây cũng là một bác trông rất đẹp lão, lại thân thiện.
- Ừ, đúng rồi đó. Các cháu là bạn cùng làm với nó hả. Nhưng con bé ra đồng với mẹ chắc sắp về rồi, hai cháu vào đợi một lát nha.
Nói rồi ông liền nhiệt tình mở cổng, tươi cười bảo hai cô dắt xe vào nhà uống nước. Hai người thấy vậy liền " vâng ạ ", dắt xe vào trong.
Ngồi trong nhà, hai người đưa mắt quan sát, đánh giá ngôi nhà. Đây là một căn nhà ngói ba gian, đơn sơ nhưng rất ấm cúng. Họ đang ngồi trên chiếc ghế mộc mạc bằng tre, uống chè. Rồi bố NT cất tiếng hỏi:
- Nhà bác chẳng có gì, hai cháu uống tạm nước chè vậy. Thế hai cháu đi đường có xa không?
- Dạ, thưa bác uống chè ấm bụng mà tốt cho sức khỏe. Bọn cháu đi xe máy cũng không vất vả, mỗi tội lần đầu mới đến cho nên tìm hơi lâu ạ. - Chị Huệ nhanh nhẹn trả lời.
- Ừ, nhà bác ngay đầu ngõ dễ tìm mà, hỏi ai đó là họ chỉ cho ngay.
- Vâng ạ. Cháu xin giới thiệu với bác cháu tên là Huệ, còn đây là Tuyết Nhi, bọn cháu làm ở khách sạn MV cùng NT ạ. - Chị Huệ giới thiệu tên của hai người.
- À thì ra là hai cháu, Tuyết nó cùng cũng hay nhắc đến hai cháu với cả nhà, cảm ơn hai cháu giúp đỡ và chiếu cố em nó nhiều. Nhân tiện đến đây, hai cháu ở lại ăn cơm với gia đình bác nha. - Ông Tần vui vẻ mời hai người ở lại ăn cơm.

Hai cô cười không nói, TN thấy dưới sàn nhà có những lát tre đang chẻ dở vì vậy liền hỏi:
- Bác đang chẻ tre đan rổ ạ? Vậy bác tiếp tục làm, cứ để bọn cháu tự nhiên ạ.
- Ừ, bác chẻ tre đan rổ bán, rồi cũng sửa chữa cào cuốc cho bà con kiếm thêm chút tiền, nhưng bây giờ đô thị hóa, nhiều người bán ruộng, không được như trước nữa. Làm nông sao đủ sống, bác lại già rồi nên chẳng làm được gì. Thôi hai cháu cứ ngồi chơi đợi em nó về nhé, bác chẻ nốt số tre này đã.
Nói xong ông Tần lại ngồi xuống nền nhà tiếp tục công việc của mình. Tuyết Nhi và chị Huệ ngồi uống chè đợi Như Tuyết.
Bất chợt hai người nhìn thấy ở góc trái nhà, trên tường treo rất nhiều giấy khen, với bản tính tò mò liền đi về phía đó xem xét. Trên tường gạch màu xanh treo toàn là giấy khen đã ngả màu của học sinh xuất sắc từ lớp một đến lớp mười hai, bên cạnh còn có vài bằng khen cấp thành phố, mà trên mỗi tờ đều là tên của duy nhất một người - Nguyễn Như Tuyết. Thấy vậy hai người liền hỏi:
- Như Tuyết nhà mình hồi trước học giỏi thật bác nhỉ? Vậy sao không học tiếp đại học mà lại nghỉ vậy bác?
Ông Tần đang chẻ tre, ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi xuống tiếp tục, nói:
- Ừ, có gì đâu, lâu rồi mà. - Ông chỉ trả lời qua loa như vậy vì biết con gái mình không muốn nói nếu không nó đã kể cho hai người này rồi, cho nên ông cũng giấu dùm con.
Nghe bố NT nói vậy, hai người cũng hiểu là mình động đến chuyện không nên hỏi, vì vậy thấy ái ngại. Không khí đang im lặng ngượng ngùng thì có một giọng nói thánh thót của trẻ con cất lên:
- Đúng vậy ạ, mẹ cháu hồi trước đi học rất giỏi, luôn được giấy khen.
Đến lúc này hai cô mới để ý đến đứa bé khi nãy, mải nói chuyện với ông Tần mà quên béng chuyện này. Hai người quan sát con bé cẩn thận, thật là một đứa bé xinh xắn, đáng yêu, rất giống NT:
- Bác ơi NT có con rồi ạ?- Hai người thắc mắc nhìn ông Tần.
Ông Tần chỉ ậm ừ cho xong.
- Tất nhiên cháu là con gái của mẹ rồi. Cháu xinh đẹp, đáng yêu lại thông minh, ngoan ngoãn giống mẹ mà. Cháu tên là Nguyễn Ánh Dương- là ánh mặt trời của mẹ cháu, năm nay cháu năm tuổi rồi ạ.
Nghe con bé rành mạch nói rõ về bản thân, lại rất tự tin mà hai người phì cười. Đúng là đứ bé người gặp người thích. Không thể ngờ được NT trẻ như vậy mà đã có con lớn thế này. Hai cô âu yếm vuốt má AD, có rất nhiều điều bất ngờ và hàng trăm câu hỏi cần giải đáp. Đung là đáng tiếc khi hai người không đến đây sớm.
Chị Huệ và TN với AD đang giúp ông Tần sắp xếp và bó những đoạn tre đã chẻ xong thì NT về đến nhà. Vừa thấy cổng mở, biết mẹ về AD liền chạy ra đón như mọi khi, miệng tíu tít nói:
- A, bà với mẹ về rồi. Mẹ ơi, có bác Huệ và cô TN đến nhà mình chơi mẹ ạ. Hai người còn mang rất nhiều quà nữa.
Nghe con nói NT giật mình nhìn vào trong nhà, quả nhiên là hai người, không ngờ lại đến tận đây tìm cô, chắc chắn họ rất lo cho cô, hôm đó họ cũng chứng kiến tận mắt cảnh cô và hắn ta cãi nhau. Biết không thể giấu được hai người nữa, NT thở dài vuốt má con nói:
- Ừ, mẹ biết rồi, con giúp bà nấu cơm nhé.- Rồi lại quay sang mẹ - Xem ra con không giấu được mọi chuyện nữa rồi, mẹ chuẩn bị bữa tối giúp con nhé, con đi nói chuyện riêng với họ.
- Ừ, con lên gặp bạn đi, nhưng không sao chứ?
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ NT hiểu mẹ lo sợ điều gì, vội trấn an:
- Mẹ an tâm, con không sao. Dù gì cũng chẳng giấu được mãi, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, con quen rồi, sẽ không xúc động mạnh nữa đâu- Cô cười cho mẹ yên tâm.
Sau đó bà Hoa nắm tay AD xuống bếp chuẩn bị bữa tối tiếp khách còn NT thì lên nhà gặp hai người bạn.
Vừa nhìn thấy NT hai người vội vàng mở miệng nhưng đã bị NT ngăn lại, cô quay sang nói với bố:
- Bố à, đây là chị Huệ với TN mà con hay kể, hiện tại con muốn ra ngoài sân nói chuyện với hai người một lát. Bao giờ được cơm, bố bảo AD ra gọi bọn con vào ăn cơm ạ.

- Ừ, bố biết rồi, con nói chuyện với hai bạn đi, họ chờ con cũng khá lâu rồi đấy.
Nói xong ông Tần lại cúi xuống tiếp tục làm, ông hiểu con gái muốn nói chuyện đó, cần một không gian yên tĩnh, vì vậy đồng ý ngay.
Ngoài sân, ba người ngồi trên chiếc phản gỗ nơi mà mọi người trong nhà thường ngồi thư giãn, AD rất thích ngồi đây vẽ tranh hay học bài. NT chọn chỗ này là vì cô muốn nói chuyện đó trong không gian yên tĩnh, rộng rãi, đặc biệt là những cơn gió mùa đông lạnh lẽo sẽ giúp cô đóng băng bớt sự đau đớn, xúc động trong lòng.
Nhìn ánh mắt của chị Huệ và TN là biết họ đang rất thắc mắc, có cả nghìn câu hỏi cần giải đáp, vì vậy sau một lúc lắng đọng NT mới nói:
- Hai người tìm tới tận đây thì em cũng biết mình không còn đường chạy nữa rồi. Xin lỗi vì bắt hai người ngồi đây, lạnh một chút nhưng em cần đến nó để giải đáp mọi thắc mắc tron đầu hai người. - Cô cười áy náy, hít sâu một hơi rồi tiếp tục - Được rồi, hai người muốn hỏi gì thì hỏi đi, em sẽ trả lời hết, không giấu giếm một chút gì nữa.
Giọng nói của cô tuy nhẹ nhàng, được gió thổi bay đi nhưng rất kiên định, Chị Huệ và TN đều nghe thấy rõ ràng, liền thể hiện sự nóng vội của mình, hỏi ngay:
- Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Sao ông chủ lại mắng **** cậu thậm tệ như vậy? Sao cậu lại cãi nhau rồi thậm chí là tát MV và đánh thuộc hạ của anh ta? Còn nữa AD là thế nào? Cậu kết hôn rồi sao? Chồng cậu là ai?....
- Dừng, dừng đã, hỏi liền như vậy thì mình biết trả lời thế nào? từng câu một thôi, rồi hai người sẽ được biết hết, có nóng vội cũng không cần đến mức ấy chứ? - NT cười giơ tay ngăn họ lại.
Nghe vậy, chị Huệ và TN liền hít một hơi, kiềm chế lại, sau đó chị Huệ hỏi:
- OK, câu hỏi đầu tiên. Mày kết hôn khi nào? Chồng mày là ai?
- Em chưa kết hôn và cũng không có ý định kết hôn vì vậy cũng không có chồng. - NT bình tĩnh nhìn hai người trả lời.
- Nói như vậy tức là AD là con nuôi của cậu? - TN liền nhanh nhẹn đưa ra khả năng đáng tin nhất nào ngờ NT liền bác bỏ:
- Không, AD là con ruột, do chính mình sinh ra.
Chị Huệ và TN cùng trố mắt há mồm nhìn NT, như vậy có nghĩa là cô không kết hôn mà có con, chẳng trách không muốn nhắc đến bố nó, có lẽ đó là một cuộc tình buồn? Nghĩ thế hai người không muốn gợi lại chuện buồn của NT đành vứt vấn đề này sang một bên, hỏi đến chuyện bức bách hơn:
- Tại sao ông chủ lại cãi nhau với mày to như vậy? Hai người quen nhau sao? Mày làm mọi người lo chết đi được, đã vậy lại còn biến mất. Thật là tức chết đi mà, nói mau không chị mày với TN liền xé xác.
Chị Huệ gầm gè đe dọa, TN cũng phung mang trợn má uy hiếp gật đầu lia lịa làm NT phì cười:
- Em biết đã làm mọi người lo lắng, cho em xin lỗi. Còn về Trần MV e xin khẳng định là không quen hắn ta, nhưng em và hắn ta có khúc mắc lớn về 1 chuyện. Còn về việc tại sao hắn ta lại xúc phạm e như vậy thì chắc là do hắn ta nghĩ e làm gái, vì vậy em mới không kiềm chế được mà đánh hắn.
- CÁI GÌ? - Chị Huệ và TN đồng thanh hét lên như gặp phải động đất. NT liền bịt chặt tai lại, nhăn nhó nói:
-Trời, hai người có cần hét to như vậy không? Muốn em điếc luôn à? Hay muốn mọi người tưởng có cướp mà chạy lại?
Thông tin nhận được quá chấn động, hai người không còn thời gian đâu mà đôi co với mấy câu ai oán của NT, mỗi người liền kéo một bên tay của cô quát:
- Sao lại vậy? Nói rõ xem nào? Anh ta điên sao mà nghĩ cậu / mày là gái điếm? Nhanh lên, mày muốn bọn chị tò mò đến chết hả?
- Được rồi, được rồi em nói, trước hết buông tay ra đã, hai người muốn bẻ gãy tay em sao? Làm như e là phạm nhân bị áp giải không bằng, yên tâm đi em không trốn đâu mà sợ. - NT giãy tay ra khỏi hai người, hít sâu mấy cái lấy hơi, nhìn vẻ nóng vội, chỉ hận không thể rạch to miệng cô ra mà không dám chần chừ nữa- Chuyện là vậy.... Vào một buổi tối sáu nắm trước.... em đến khách sạn MV tìm anh trai đang đánh bài ở sòng bạc, chẳng may va phải Trần MV....rồi có người chủ động giúp em tìm anh trai... ngào ngờ bị lừa vào một căn phòng nhốt lại... sau đó Trần MV mở cửa vào và...và... - Thấy chị Huệ với TN đang nhìn cô chăm chú, NT hít một hơi cho không khí căng đầy phổi rồi quay đi, nhắm mắt lại kết thúc câu nói- Và... cưỡng bức em...- Cô mím chặt môi không để nước mắt rơi xuống, hai tay nắm lại, người run run.
Sau khi nghe câu nói cuối cùng của NT tuy rất bé nhưng chị Huệ và TN vẫn nghe rõ mồn một, hai người ngồi vật ra phản, người như mất hồn, ánh mắt không còn tiêu cự, im lặng không nói được gì. Mãi một lúc sau chị Huệ mới run run hỏi:
- Mày... mày nói là...là..là... Trần VM...ông chủ của bọn mình....cư..ữ...ơ..ơ..ng bức mày hả? - Lưỡi như bị líu lại khi chị nói từ " cưỡng bức".
NT chỉ gật đầu rồi quay đi không nói nữa.
- Vậy...vậy...vậy tức là..là...Á..a..nh...D..ư..ơ..ng là...là...là...co..o..on...của.... - Lần này chị Huệ còn lắp bắp nhiều hơn, dường như là người bị tật ở lưỡi, không nói ra hồn, thậm chí không thể kết thúc được câu hỏi.
Lại một lần nữa NT gật đầu không nói, tuy chỉ gật nhẹ nhưng hai người kia đều biết rõ câu trả lời, vì vậy lần này hai người đơ như tượng thật.
Không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng, dường nhưu để cho thông tin từ từ ngấm vào đầu hai người kia để chấp nhận sự thật và hồi phục, còn đối với NT cũng để kiềm nén lại cảm xúc của mình. Bỗng dưng " bộp" một tiếng, TN nhảy dựng lên, hai tay chống hông, mắt tóe lửa làm hai người còn lại thót tim quát:
- Lão khốn, đúng là không bằng chó lợn mà, lại còn dám vênh mặt lên sỉ nhục cậu, bị ăn hai cái tát là may, phải mình thì đấy đã là hai nhát dao chém rồi. Vậy mà mình còn từng bị mê hoặc bởi sắc đẹp và khí thế của hắn ta chứ, đúng là thú đội lốt người, ngu si tứ chi phát triển thì mới thích hắn. Bây giờ mình sáng mắt, não thông IQ trở về mức bình thường, nhất định thực hiện cuộc cách mạng đại nhảy vọt chuyển từ fan sang anti-fan cỡ cực đại của hắn. Thật là tức chết mà. Hừ hừ. - Vừa nói TN vừa thở phì phò, răng nghiến ken két, dường như trong miệng cô chính là thân thể của tên Trần MV đó.
Chị Huệ thấy thế cũng đứng phắt dậy:
- Đúng, nói rất đúng, chị sẽ là thành viên thứ hai tiên phong, tích cực của hội đó. Hắn ta đúng không bằng súc vật, vẻ đẹp thiên sứ đã che hết tâm địa rắn rếp của hắn ta. Đúng là đồ vừa ăn cướp vừa la làng, chị mà biết sớm thì hôm đấy đã song kiếm hợp bích với mày cho hắn ta ăn đủ rồi, đặc biệt là phải cho hắn một chiêu đoạn tự tuyệt tôn. Nguyền rủa hắn ta ăn cơm sặc chết, uống nước sặc chết, hít ôxi nghẹn chết, đi vệ sinh bị rớt vào bồn cầu chết, ngủ không tỉnh dậy luôn, ra đường gặp xe nào xe đấy tông, chơi gái thì đến lúc cao trào không ra được cho tắc chết....Bla...bla.

Thấy hai người nguyền rủa, mắng **** hăng say, NT vừa buồn cười vừa chẳng biết nói gì, đúng là chỉ có hai người mới nghĩ ra được như vậy. Đang định ngăn lại thì bỗng nghe thấy tiếng Hân ở đằng sau:
- Hai người mắng **** ai mà hăng say vậy?
Đang khua chân múa tay thấy người lạ chị Huệ và TN mới dừng lại, nhìn NT thắc mắc, NT liền giới thiệu:
- Đây là Hân, bạn thân của em từ nhỏ, sống gần đây. Còn đây là chị Huệ và Tuyết Nhi hai người bạn tốt làm cùng khách sạn với mình.- Rồi quay qua Hân hỏi- Sang bao giờ vậy?
Nghe NT giới thiệu như vậy, ba người liền làm quen, rồi Hân quay ra hỏi:
- Vừa sàn thôi. Ai làm gì hai người sao mà mắng **** khiếp thế?
- Thì là tên Trần MV, tổng giám độc khách sạn của bọn mình, tên ********, mình ức chế mắng thay NT mà. - TN trả lời.
- À thì ra là con cẩu đấy hả, tưởng con gì. Mình biết lâu rồi, mỗi tội vẫn chưa biết mặt hắn, tớ mà gặp được thì tớ sẽ cho hắn sống không bằng chết. - Hân tức giận hươ hươ nắm đấm.
Lại thêm Hân vào nguyền rủa tiếp, ba người vì chung một đề tài, chung một kẻ thù liền nhanh chóng thân nhau, hăng say thảo luận xem cách nào trừng trị hắn dã man nhất, bỏ mặc NT ngồi một bên, nghe mà đau cả đầu.
- Hừ, nếu được tớ sẽ cho trói ngược hắn lên cao rồi từ từ thả xuống vạc dầu sôi, thời xưa bọn địch có nhiều cách tra tấn dã man lắm. Hay có thể xẻo từng miếng thịt của hắn ta mỗi ngày, cho nếm trải mùi vị của cái chết đến từ từ.- Hân nói, ánh mắt lóe lên niềm vui sướng như đang được chứng kiến tận mắt điều đó.
- Không, tớ nghĩ hay tạt a xít vào mặt hắn, hủy dung nhan cho hắn không thể phẫu thuật được luôn, cho hết đường dụ dỗ, lừa phỉnh làm hại con gái.- Tuyết Nhi lại nêu ra cách khác.
- Không, không, bọn mày biết đàn ông được gọi là gì không? Là động vật sống bằng nửa thân dưới, vì vậy đau nhất chính là việc hành hạ thứ mà bọn họ luôn kiêu ngạo nhưng lại rất dễ bị tổn thương đó. - Chị Huệ cười hắc hắc âm hiểm - Theo chị thấy thì nên nhốt hắn vào một phòng, khóa lại, cho hắn uống chục viên viagra rồi mở cho hắn xem phim XXX. Đến lúc đó thì có mà hắn còn tình nguyện chết luôn ý chứ. Haha.- Chị Huệ cười sung sướng như chuyện đó đã xảy ra rồi chứ không phải chỉ là tưởng tượng.
Bỗng dưng TN lại đập phản một cái làm mọi người thót tim lần nữa, hai mắt sáng lên như nghĩ ra diệu kế thật sự:
- Không được, những biện pháp này chỉ làm đau thể xác của hắn thôi, trong khi NT bị hắn hành hạ cả thể xác lẫn tâm hồn vì vậy cách trả thù tốt nhất và khiến hắn đau nhất chính là hành hạ hắn về mặt tâm hồn. Chúng ta phải làm thế nào cho hắn yêu NT điên dại, quỳ dưới váy của cô ấy rồi không chút lưu tình đá hắn như đá một con chó. NT phải nắm được trái tim của hắn rồi từ từ bóp nát trên tay, như vậy mới đúng. Haha. - Vừa nói TN vừa vừa nắm tay lại như đang cầm trên tay mình quả tim của Trần MV bóp, ánh mắt âm ngoan, đáng sợ đến nỗi NT phải rùng mình. Hai người kia ngược lại còn vỗ tay tán thưởng. Sau đó ba người đồng loạt như máy xoay qua nhìn cô làm NT liền sởn gai ốc, xua xua tay:
- Thôi, thôi, em xim ba chị tha cho. Mọi người bày mưu tính kế trả thù hắn làm gì? Dù sao hắn cũng không biết, không nghe thấy, chỉ có mình tự **** rồi tự nghe, tự tức thôi. Mặc kệ hắn đi. Em chỉ muốn một cuộc sống yên bình, coi như hắn không tồn tại trong thế giới của mình. Em không muốn trả thù hay dây dưa bất cứ điều gì với hắn nữa, chỉ mong hắn không bao giờ phát hiện ra AD rồi cướp nó khỏi tay e, em không thể sống thiếu con bé. Đó cũng là lí do em giấu mọi người về con bé. - NT nói chắc nịch.
Thấy vậy ba người im lặng suy nghĩ, rồi sau đó chị Huệ lên tiếng:
- Ừ, NT nói cũng phải, hắn ta giàu có lại là xã hội đen làm sao chúng ta động được đến một sợi lông chân của hắn? Đành nhịn đắng nuốt cay, chỉ mong yên phận sống qua ngày.- Bỗng dưng chị Huệ sụt sùi, khí thế mất hết, hai người kia cũng như quả bóng bị xì hơi. Rồi TN nhớ ra điều kì lạ liền hỏi:
- Vậy tại sao hắn ta lại hiểu lầm cậu? Mà sao cậu không giải thích?
- Mình làm sao biết được hắn ta lấy lý lẽ, chứng cứ ở đâu mà vu cho mình là **** chứ? Giải thích với hắn để làm gì? Mọi chuyện đề xảy ra rồi, có thay đổi được gì khi làm vậy không? Mà càng giải thích thì sự an toàn của AD càng yếu đi, vì vậy mình để cho hắn hiểu lầm luôn.
Nghe NT nói vậy ba người kia chỉ còn biết im lặng, không nói gì nữa. Bốn người ngồi lặng lẽ trên chiếc phản ngoài sân, nhìn bầu trời đang tối dần, mỗi người một tâm trạng, theo đuổi một ý nghĩ khác nhau.
NT thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nói ra sự thật kìm nén lâu nay. Cô không muốn giấu giếm chị Huệ và TN hay những người bạn cùng làm vì họ đều rất quan tâm và yêu quí cô.
Cuối cùng thì sự kiện đó cũng không còn là bí mật của riêng gia đình cô. Bao lâu nay nó luôn là điều NT không muốn nhắc đến nhưng lại không thể nào xóa sạch được, vì vậy cô chỉ còn cách phong ấn nó lại nơi sâu nhất của trái tim. Hôm nay phong ấn đã bị phá bỏ, cô cũng lo sợ nó sẽ dẫn đến việc tan nát hoặc chảy một lượng máu lớn trong tim rồi đánh sâu vào thần kinh của cô, thật may là không tệ hại như vậy, chỉ chảy một chút máu đọng màu đen rồi trái tim laị được khai thông, dòng máu đỏ tươi tuôn trào, đập những nhịp đập mạnh mẽ của sức sống nhờ sự giúp đỡ của mọi người xung quanh. Có lẽ đã đến lúc NT có thể khép lại miệng vết thương, nhẹ nhàng nhớ lại những kí ức đau khổ mà coi nó như một cơn gió thoảng.
Sáu năm trước, vào một ngày bình thường như bao ngày khác của mọi người thì đó lại là ngày hạnh phúc nhất của NT cũng như gia đình cô- Ngày cô biết mình đỗ đại học. Niềm hạnh phúc lớn lao ập tới nhanh chóng khiến trái tim cô không chứa đựng nổi, máu như bỗng tăng gấp đôi trong cơ thể khiến trái tim phải làm việc điên cuồng mới có thể tải nổi, tim cô như phình to ra vì những nhịp đập mãnh liệt, sôi nổi chỉ sợ không chịu được mà nổ tung. Nước mắt cô trào ra nơi khóe mắt nhưng không phải đau đớn hay buồn tủi mà là hạnh phúc. Dường như niềm hạnh phúc quá lớn đến mức nó phải tạo thành vật chất rơi xuống, chứng tỏ sự tồn tại của mình. Người ta nói " khóc không có nghĩ là buồn, cười chưa chắc đã là vui". Đúng vậy, cảnh giới cao nhất của hạnh phúc không phải là cười mà là những giọt tinh khiết chảy ra từ mắt, đó mới là lời thật lòng từ con tim diễn tả niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất. NT đã đạt được đến niềm hạnh phúc đó. Một cuộc sống mới đang mở ra trước mắt cô với bao ước muốn và hào bão của tuổi trẻ. Mười tám tuổi, cuộc sống sinh viên, những giờ lên lớp, giảng đường rộng lớn, các bạn bè từ khắp mọi miền của tổ quốc, bao suy nghĩ, viễn cảnh hiện ra trong đầu NT khiến mạch máu sôi trào, ý chí càng mạnh mẽ hơn. Bao tháng ngày học tập lại ùa về nhanh chóng nhưng không còn thấy mệt mỏi, chán chường mà là niềm vui, đáng nhớ những kỉ niệm đẹp của thời áo trắng tiếp theo sẽ là thời sinh viên.
Những tưởng niềm hạnh phúc đó sẽ lâu bền, vĩnh cửu ai ngờ được nó chỉ thoảng qua như một cái chớp mắt. Khi con người ta vui sướng nhất cũng đồng nghĩa với việc họ lơ là và dễ bị tổn thương nhất. Khi đó, bão tố ập đến sẽ dễ dàng giết chết niềm vui và niềm tin vững chắc của họ.Trường hợp của NT chính là như vậy.
Buổi tối kinh hoàng đó khi NT mang trong mình niềm vui sướng đi tìm anh trai để báo tin và chia sẻ nó với anh mình, đáng tiếc lại biến thành thảm kịch, là sự chấm hết cho tương lai tươi sáng, cũng mang tất cả mọi niềm vui, hạnh phúc và ý nghĩa tồn tại của cô đi.
Trong giây phút nhìn thấy Trần MV bước vào căn phòng đó, NT đã thở phào và hi vọng biết bao, cứ ngỡ rằng anh là vị cứu tinh của cô nào ngờ bỗng chốc đã biến thành ác quỷ, chính anh mới là kẻ hủy diệt thế giới của cô. Nhìn vẻ ngoài thâm trầm, đầy nam tính, ăn mặc chỉnh tề, cao quý NT làm sao có thể nghĩ anh là một con quỷ? Bấy giờ cô mới hiểu rõ chỉ có những kẻ ngu ngốc, non nớt, ngây thơ mới dễ bị bề ngoài của một con người đánh lừa. Và rồi dĩ nhiễn sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả tàn khốc nhất, trừng phạt cho sự nhẹ dạ, cả tin của mình.
Thời khắc Trần MV chà đạp, phá hủy sự trong trắng của NT, khi cái đau xé người truyền đến, cô tin chắc rằng sinh mạng mình đã chấm dứt, có lẽ điều đó còn dễ chịu hạy nhẹ nhàng hơn là cô vẫn còn thở mà trái tim không đập. Nhưng đó chỉ là đối với riêng cô, còn gia đình cô làm sao chịu nổi được? Mọi chuyện vẫn tiếp diễn, mặt trời vẫn mọc lên, mọi người vẫn đi lại trên đường bình thản như bao ngày, NT vẫn tiếp tục sống nhưng sâu trong trái tim cô thì đã mất đi tất cả niềm tin và tình yêu đối với "một nửa còn lại của thế giới".
Sau khi trời sáng, NT tỉnh lại không còn biết gì nữa, lạc vào thế giới vô hồn. Bước loạng choạng ra khỏi cái "địa ngục trần gian" đó, NT đi lang thang trên hành lang, cô không hề cảm nhận được cái đau của thể xác bởi cô đã mất hết cảm giác, thế giới đã sụp đổ, trước mắt cô chỉ duy nhất một màu đen đáng sợ. Cô không thể nhớ nổi mình đã ra khỏi đó bằng cách nào? Ai đưa cô về? Cô chỉ luôn nhớ rõ cảm giác trống rỗng, cô độc trong suốt nửa năm ngớ ngẩn. NT ghê sợ tất cả, không muốn động chạm vào bất cứ cái gì. Quanh quẩn cô vẫn là hơi thở lạnh lẽo, nồng nặc mùi rượu của người đàn ông đáng sợ đó. Sự điên cuồng, cắn mút dã man của hắn ta trên từng tấc da thịt mà cô cọ rửa thế nào cũng không sạch. Ánh mắt sắc bén đầy nhục dục đó vẫn luôn ám ảnh trong từng giấc mơ của cô. Cứ nhắm mắt sự việc lại tái diễn trong đầu, dần dần cô chỉ ước gì mình không bao giờ ngủ. Cô luôn mơ mình bị những bàn tay bẩn thỉu đụng chạm, xé quần áo của cô mà cô cố gắng chống cự, níu kéo thế nào cũng không được.... Cô mơ có rất nhiều kẻ xấu đuổi theo, NT chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước, nhưng không thể chạy được càng chạy lại càng thụt lùi trong khi những kẻ đó cứ ngày một tiến đến gần. Hoảng loạn, sợ hãi cô điên cuồng kêu gọi bố mẹ, anh trai,Hân... tất cả mọi người mà cô biết nhưng không một ai xuất hiện cứu cô khỏi những đôi tay ghê tởm đó... Rồi cô ghê tởm chính bản thân, cô thấy thân thể mình thật nhơ nhuốc, bẩn thỉu và hôi thối, nó không còn thuần khiết như trước, cô như ngửi thấy mùi của người đàn ông đó quanh mình, dường như nó đã hòa vào cả hơi thở của cô làm cho ngay cả nó cũng không còn tinh khiết, dễ chịu đối với cô. NT điên cuồng tắm rửa, kì cọ đến tróc ra chảy máu cũng không sạch. Hồi đó, cứ hễ trời mưa là cô lại chạy ra ngoài, không kể sấm chớp, để cho những giọt mưa thấm ướt đẫm người , mong sự tinh khiết của thiên nhiên có thể rửa trôi những dơ bẩn trên người cô. Từ đó NT lại càng yêu thích mưa hơn.
Có ai hiểu hết được nỗi đau trong lòng NT? Đối với con người thói quen rất đáng sợ. Bạn có thể dễ dàng chấp nhận đau khổ lâu ngày rồi bỗng dưng trở thành cuộc sống hạnh phúc. Lúc đó bạn sẽ vui vẻ đón nhận vì bạn đã nếm qua mùi vị của đau khổ, bạn sẽ thấm thía và trân trọng hạnh phúc. Nếu chẳng may có một ngày quay lại đau khổ bạn sẽ không bối rối, hoảng sợ bởi bạn đã có tâm lý chuẩn bị, đã biết được đau khổ là như thế nào. Nó không còn là điều gì xa lạ và khủng khiếp đối với bạn. Nhưng một người đang sống trong hạnh phúc bỗng dưng mọi thứ biến mất, chuyển thành đau khổ thì điều đó là vô cùng khủng khiếp và kinh hoàng, nỗi đau sẽ to hơn gấp bội. Khi bạn chưa sẵn sàng hay chuẩn bị bất cứ thứ gì thì đau khổ đã ập đến, nó giết chết niềm hạnh phúc của bạn chính trong lúc bạn hạnh phúc nhất. Bạn lâm vào khổ đau với sự bỡ ngỡ và cô đơn, nhưng điều tồi tệ nhất chính là tư vị, cảm xúc của hạnh phúc cứ vây quanh, dằn vặt bạn khi bạn trở về với thực tại đầy phũ phàng và nghiệp ngã của những vết thương lòng. Bạn sẽ luôn ám ảnh, không quên những ngày hạnh phúc và đem đối chiếu với nỗi đau hiện tại. Do vậy nỗi đau càng nhân rộng ra hơn. Đây mới là điều đáng sợ nhất. Bị hành hạ bởi chính những niềm hạnh phúc của mình. Hãy tưởng tượng điều đó đáng sợ đến mức nào?
NT đã trải qua những ngày như vậy đó, vì vậy cô đã quá quen với nó, giờ đây khi cô quyết định xé rách lá bùa phong ấn thì cũng chính là lúc cô tiêu diệt nó, không cho phép nó làm mình sợ hãi nữa. Cô đã thoát khỏi bóng đen đó nhờ có AD chiếu sáng và những người thân yêu bên cạnh dẫn đường chỉ lối. Tạm biệt bóng đen đáng sợ.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.