Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Chương 27: Diệt giàu cứu nghèo, lấy thân nuôi hổ



Trong diễn đàn có một câu nói kinh điển... Muốn kết thúc một cuộc tình, hãy sống thử cùng anh ta; muốn bắt đầu một cuộc tình, hãy cùng anh ta đi du lịch!


“Có phải lần đầu tiên đi máy bay đâu, trông em phấn khích chưa kìa.”

“Nhưng là lần đầu tiên em ngồi khoang hạng nhất”, Tâm My nhìn trái ngó phải, “Phúc lợi ở An Thành tốt đến thế sao? Bay nội địa cũng phải đặt ngồi khoang hạng nhất?”.

“Chịu, ai bảo anh chân dài”, để tăng thêm vẻ biểu cảm, Tống Thư Ngu lười biếng duỗi thẳng đôi chân.

Dạo này anh hiếm khi được ăn bận thoải mái, chiếc quần jean ôm chặt cặp đùi rắn chắc. Tâm My thấy vậy chợt nghĩ tới đôi chân của anh mà mặt thoáng ửng đỏ, mặt mũi đờ đẫn rồi tiếp tục liếc ngang ngó dọc: “Nghe nói tiếp viên ở khoang hạng nhất và các khoang khác không giống nhau, chắc chắn xinh hơn. Tống cá trê, anh hay đi máy bay, đã bao giờ từng thử cảm giác trên máy bay...”.

Tống Thư Ngu nhướng mày, đợi cô nói tiếp.

“Hi hi, thì là cái đó đó. Chẳng phải nói ở độ cao ba vạn feet với cô nàng tiếp viên, kích thích lắm sao?”

Tống Thư Ngu đưa tay ấn cô ngồi xuống, thắt dây an toàn thật chặt bây giờ mới nói: “Ngồi cho chắc, đầu óc lúc nào cũng nghĩ bậy bạ!”.

Cô cự nự: “Nhưng em còn chưa biết cảm giác đó, để em tìm xem có ai trẻ đẹp tài sắc, hoặc kiểu như Murdoch”. [i][James Murdoch, con trai nhà tài phiệt Rupert Murdoch, một trong những người đàn ông trẻ thành đạt và giàu có nhất trên thế giới.][/i]

“Chẳng trách hôm nay ăn mặc thế này”, anh khinh khi nhìn chiếc áo hai dây nhỏ phía dưới áo khoác cộc tay màu hồng đào điểm hoa, viền xanh bên mép được thiết kế theo phong cách Trung Hoa, chiếc cổ chữ V mở rộng bên trong là khoảng mỡ trắng ngần như ngọc.

Tâm My lấy che lấy ngực, cảnh cáo: “Mắt không được nhìn lung tung”.

Anh tỏ vẻ khinh khỉnh: “Anh miễn cưỡng lắm mới phải làm anh hùng xả thân một lần, người khác á đừng có mà mơ. Tưởng bở!”.

Nửa túi xoài sấy vàng đang ở trên tay cô.

Lúc đợi hành lý, Tống Thư Ngu cằn nhằn: “Em tưởng Tiểu My ở đó là dân tị nạn à? Có cần phải mang nhiều đồ thế này không?”.

“Mấy thứ này đều do mẹ em mua, nói hơn nửa năm không gặp Tiểu My, hằng ngày phải khổ sở sống trong hẻm núi nghèo. Anh đủ can đảm thì về lao vào mẹ em mà xả.”

Tống Thư Ngu đưa tay: “Oẳn tù tì”.

“Sợ gì?”, cô đếm một hai ba, “Lá, a ha ha, mình thắng rồi, đồ đạc thuộc hết về anh, cẩn thận kẻo để sót”.

Tống Thư Ngu nhìn theo bóng núng nính của cô mà lắc đầu: Quả thực rất ngốc, lần nào cũng ra lá đầu tiên, chẳng đổi được một lần sao?

Lúc ra khỏi sân bay, tài xế của Diệp Thận Huy đã đợi bên ngoài khá lâu, trông thấy Tâm My liền cười tít cả mắt.

“Tâm My béo giờ cũng ra dáng người đẹp nhỉ?”

Trước đây Tâm My từng ngồi xe nhà Tiểu My không biết bao lần, có thể nói biết quá rõ chú lái xe. Cô chun mũi: “Chú Vu, có thể bỏ hộ cháu ba từ cuối được không?”. Đoạn liền phá lên cười, không ngừng hỏi Tiểu My có khỏe không, Tiểu My gầy hay béo, giờ Tiểu My và cô ai xinh hơn.

Tống Thư Ngu cười nhưng không thành tiếng, đầu ngóc lên, tay xách nách mang các thứ mà vứt hết lên xe.

Chiếc xe còn chưa ra khỏi thành phố, thế mà Tâm My bô lô ba la đã được nửa tiếng đồng hồ, đến mức lông mi chớp điên đảo, yên lặng một lúc, uể oải nói: “Buồn ngủ quá, cả đêm không ngủ được”.

“Tựa vào vai anh mà ngủ một lát”, Tống Thư Ngu kéo đầu cô lại.

Chú Vu tài xế nhìn qua tâm gương chiếu hậu rồi mỉm cười: “Tính vẫn hệt ngày xưa, chẳng thay đổi tẹo nào”.

Tống Thư Ngu cũng nhìn mái đầu trên vai mình, khẽ nói: “Không đâu, ai được như cô ấy là hạnh phúc nhất đây ạ”.

Xe đi vào chỉ giới huyện Vân Lương không lâu, Tâm My đã tỉnh dậy. Tống Thư Ngu hỏi tại sao không ngủ thêm, cô nhíu mày rồi lắc đầu.

“Ngồi lâu quá ê mông hả?”

Mặt cô mếu máo, không chỉ mông ê ẩm mà ngực cũng đau. Đường xóc quá.

“Tại sao nhà không ở trong thị trấn nhỉ?”

“Tiểu My ở vùng núi Thanh Vân cũng được mấy năm rồi, nên rất có cảm tình với lũ trẻ vì thế chẳng nỡ xuống núi. Trụ sở chính vẫn ở thị trấn, vùng núi Thanh Vân chỉ là nơi làm việc thôi. Yên tâm, tới đó có cái để chơi đây, phong cảnh chỗ nào cũng đẹp”, chú Vu vượt lên một chiếc xe trước mặt, giọng nói sang sảng.

Hai bên đường núi thì một là vách đá cheo leo dựng đứng, một là tựa con dốc thẳng tắp, nhìn xuống chẳng thấy đáy. Tống Thư Ngu nói con đường này hai năm nay vẫn đang sửa chữa, Tâm My tưởng tượng hình ảnh Tiểu My men theo con đường này mà leo lên mấy năm về trước thì thầm tỏ vẻ thán phục. Tiếp tục đi lên trên, từng dải mây trắng lững lờ trôi, giữa núi non trùng điệp là ngôi làng Thanh Vân. Cái gọi là nhà, nơi thường ở cũng chính là trạm liên lạc gần Tây Hương, chính là nhà khách kiểu cổ ngay cổng thôn.

Xe còn chưa đến gần đã thấy mấy bóng người áo xanh bé xíu đứng trước cột gỗ của nhà khách, gần thêm chút nữa thì thấy từ trong nhà gỗ có người bước ra, chẳng phải cặp đôi nhà họ Diệp thì là ai. Tâm My không đợi xe dừng hẳn đã nhảy xuống, Tiểu My đã sớm lao ra, miệng oang oang kêu tên cô.

“Nha đầu chết tiệt, không cần bạn bè nữa phải không?”, miệng tuy cười, nhưng sống mũi thấy cay cay.

“Là cậu vô lương tâm, chẳng bao giờ tới thăm tớ.”

“Tớ không đến thăm cậu, cậu vẫn rạng rỡ thế này sao? Để tớ véo thử cái nào”, nói đoạn liền vuốt má Tiểu My.

“Hai người ngừng tay một lát, bao nhiêu người đang nhìn kìa.”

Lúc này Tâm My mới phát hiện đám trẻ đang đứng cạnh nhà khách, đứa thấp đứa cao trốn ở bức tường ngoài. Lại nhìn sang người bên cạnh, miệng mở lớn nhưng không thốt nên lời, “Diệp...” nên gọi thế nào, chú Diệp?

Diệp Thận Huy cũng không để tâm, liền nói: “Vào trong nói chuyện nào”.

“Bộ này đẹp thật.” Hình như Tiểu My mặc bộ đồ của dân tộc thiểu số ở địa phương, cổ tay áo màu xanh dày đặc họa tiết màu vàng và màu xanh lục, Tâm My rớt nước miếng: “Phong cách tầng lớp chất chồng trong tuân lễ thời trang Paris cũng học ở đây mà ra có phải không? Làm cho mình một bộ”.

“Được, mai tìm người làm cho cậu. Chắc mất khoảng hai trăm”, Tiểu My vừa xắn tay áo vừa nói.

“Cậu cũng chuyển hướng sang hành nghề ăn cướp hả?”, cô gân cổ hét lên.

Hai người đi trước cứ thấy hai cô bước phía sau hết khóc lại cười, hai mắt nhìn nhau, mỉm cười lắc đầu.

Tối đến, tự nhiên như gánh hàng rong tụm thành một nhóm ngồi buôn chuyện, gió trên núi mát lạnh. Buổi sáng tham quan trường học bên cạnh, rồi cùng lũ trẻ tan trường tới thung lũng sau núi bắt ếch, Tâm My cũng mệt, nhưng chẳng thấy buồn ngủ.

Trong nhà khách rất đông, có mấy người bọn họ, có người làm việc, còn có cả thầy cô thực tập, lợi dụng kỳ nghỉ hè vừa tới vùng này làm trợ giảng vừa để nghỉ ngơi thư giãn. Dưới nhà vọng lên tiếng cười nói ầm ĩ của đám học sinh đang chơi bài, Tâm My nghe bên tai hơi thở nhẹ nhàng của Tiểu My, cô chẳng nói gì.

“Tâm My, cậu ngủ chưa?”

“Chưa”, cô trở mình, “Tớ biết cô công chúa nhỏ nhà họ Diệp không thể chịu khổ được, nhưng chẳng ngờ không khí ở nhà khách hệt như khách sạn vậy, chiếc giường này còn thích hơn cả giường nhà tớ”.

Tiểu My khẽ cười: “Là anh ấy thích hưởng thụ. Mấy năm trước tớ cũng ngủ giường gỗ mà”.

Họ đều biết anh ấy là ai, Tâm My lặng đi một lúc rồi hỏi: “Cứ thế này sao?”.

“Um... tốt lắm, công việc của quỹ tài trợ đã có người lo, đồ dùng trung tâm chuyển tới thì mình phụ trách phân phát tới vùng lân cận, thêm nữa còn lên lớp dạy lũ trẻ, cuộc sống giản dị. Tớ từng nói với cậu chưa, học sinh tớ dạy là trọng điểm của huyện, năm sau là phải vào cấp ba”.

“Biết rồi, cậu kể tới mấy lần rồi.”

“Ha ha, phải đưa từng đứa một ra khỏi núi, sau này chứng kiến từng đứa trở về thay đổi cuộc sống nơi đây, cảm giác đó thật tuyệt.”

“Cậu nghĩ người ta tốt thế sao, những người đi rồi có mấy ai muốn trở về?”

“... Mười người chỉ cần có một người cũng được.”

“Chủ nghĩa lý tưởng.”

“Anh ấy cũng nói vậy, nhưng tớ thấy việc đó cũng rất có ích.” Dưới ánh trăng, đôi mắt Tiểu My sáng long lanh.

“Nhưng cậu cứ như vậy để trốn tránh cuộc đời sao, định trốn cả đời sao?”

“Bà mất rồi, tó cũng chẳng còn gì níu kéo, ở đâu cũng vậy cả. Tâm My, cậu có thấy bọn mình quá xấu xa không?”

Tâm My không nói gì, thở dài rồi vỗ vai cô, “Ngốc ạ, sao nói những lời đó. Tớ là ai? Là bạn Tâm My của cậu, làm sao có thể ghét bỏ bạn thân của mình? Trước có thể phần nào đó chưa chấp nhận được. Nhưng hai người đâu gây tổn thương cho ai phải không?”.

“Cậu chẳng bao giờ tới thăm tớ, làm tớ cứ ngỡ...”

“Tớ, tớ không phải ngày nào cũng cố gắng giành giải nhất trong cuộc đua coi mặt đó sao?”

Tiểu My cười khúc khích: “Vẫn đi? Lão Tống không ý kiến gì?”.

“Anh ta? Liên quan gì đến anh ta.” Tâm My lén kéo chăn lên che mặt, con cá muối đáng ghét, mồm loe ra, chưa chi đã báo cáo với thiên hạ.

“Đừng đỏ mặt, có ai không biết chứ? Mỗi lần thầy Tống đến chỉ cần tớ nhắc đến cậu là anh ấy thao thao bất tuyệt nửa tiếng đồng hồ. Nào là học không giỏi, mặc áo hai dây để đi bar; dùng máy tính anh ấy tải tài liệu, báo hại phải cài lại hệ thống; moi bằng được của anh ấy nửa tháng lương để ăn món trứng cá hồi ở khách sạn Gia Thành; tòa soạn quyên góp cứu đói, kết quả là cậu dọn luôn cả bộ Armani của anh ấy; nhiều nhiều lắm nhưng mình không nhớ nổi.”

Tâm My có vẻ khó xử, bưng mặt khẽ nói: “Cái đó gọi là cướp của người giàu chia cho dân nghèo”.

“Vậy cậu cho dân nghèo là mình đi, nếu không trái tim anh ấy, một người ấm áp dịu dàng như thầy Tống liệu có đi nhớ mấy chuyện phá hoại của cậu không?”

“Đó là anh ta cười nhạo chế giễu châm chọc đả kích tớ thôi, cậu đừng nói giúp hắn.”

“Người như thầy Tống có cần tớ phải nói giúp không? Cậu thật chẳng có lương tâm, tớ là muốn tốt cho cậu thôi. Nếu không yêu sao tất cả mọi thứ tâm tư suy nghĩ trong đầu đều chỉ có mình cậu? Đầu cậu bằng đất hả?”

Tâm My trốn trong chăn tự hỏi bản thân. Nếu nói phá hoại, việc phá hoại của tên Tống cá trê đó cô có thể kể lể một ngày một đêm. Cái này gọi là phải lòng, chẳng phải cả trái tim đã trao trọn cho kẻ địch rồi sao?

Trong lòng có tiếng nhắc nhở yếu ớt, Hà Tâm My, làm người hãy công bằng một chút. Tống cá trê rõ ràng cố tình tóm gáy để cậu đau đầu, nhưng cậu nói anh ta cười nhạo chế giễu mình mười mấy năm cũng không công bằng cho lắm, lúc nào cậu gặp nạn mà anh ta không xuất hiện lao đầu cứu giúp? Sau này chẳng phải coi anh ta như bác sĩ Umeda vậy sao lúc nào đau đầu là tới gặp anh để xả? Dùng xong người ta liền phủi tay chùi mép quay đầu bỏ đi, mày mới là...

Umeda? Tâm My mếu máo, thảm hại như anh ta sao?

“Tâm My à, có thật hai người tới đây để chơi không mau nói thật đi.”

“Hơ hơ”, Tâm My vùi mặt vào chăn nói.

Tiểu My liền kéo chăn bắt cô chui ra: “Hơ hơ là cái gì? Phải? Hay không phải?”.

Tâm My sống chết bảo vệ, dùng phần chăn còn lại cố kéo lên che mặt, chỉ để lộ hai con mắt, ấp a ấp úng: “Đại loại bọn tớ, có khả năng, hình như là phải kết hôn”.

Tiểu My chết lặng, sau đó kinh hãi thét lên.

“Đừng, đừng mừng vội. Cậu phải làm rõ xem anh ta có bao nhiêu tiền, nếu không sau này ly hôn được chia ít thì thiệt lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.