Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Chương 30: Lạnh quá



“Giường sập đấy, đừng chen sang đây”, Tâm My dựa lưng vào tường chẳng còn chỗ ních, “Anh cẩn thận chút đi... Hơ...”.

Anh vừa hôn lên môi cô vừa làu bàu: “Cho hôn một cái thôi”. Bàn tay theo đó cũng chẳng nghe lời đặt ngay trước ngực cô.

Đầu óc cô quay cuồng, đầu lưỡi chạm nhẹ cảm giác lâng lâng như lần dò tìm lưỡi anh, bị anh nút lại, ngón tay anh mơn trớn khiến toàn thân cô mềm nhũn. Cô ư ư không phát ra tiếng, một lúc lâu sau...

“Tống cá trê...” Cô hít thật sâu, rồi bỗng khựng lại, có vật gì đó cứng đơ như củ cải đang chà vào đùi cô.

Đôi mắt anh cách cô chỉ vài ly, rạo rực nhìn cô: “Thái giám?”.

“Em, em biết anh không phải thái giám, anh rất khỏe rất mạnh, anh là ‘đấu sĩ Viagra’ vô địch siêu năng lực vũ trụ, anh, có anh rồi, có thể coi như có được rượu thuốc rượu tiên, anh chính là tráng dương bổ thận trị bất lực, trông thấy anh là trông thấy niềm hy vọng của sự hưng phấn...”

Anh gục đầu vào vai cô rồi cười. “Tha cho em.”

Tâm My thở phào.

Anh nói thêm: “Ở đây cách âm không tốt, không thể phát huy được hết sở trường thế mạnh, đợi về nhà...”.

Tâm My hít sâu.

“Ngủ thôi”, anh đưa tay kéo cô vào lòng.

“Nóng quá, chật ních.”

“Mình anh nóng hả?”, anh nắm tay cô ép vào chỗ đang nóng hầm hập kia.

Tâm My như bị phỏng tay, vội vàng rụt lại.

“Em vẫn không ngủ được. Lão Tống, anh ngủ chưa?”

Cô như con sâu mềm nhũn núng nính thịt lăn lộn không thôi trong tay anh, anh ngủ được mới lạ!

“Em lạnh.”

Anh mở mắt nhìn bộ dạng đáng thương của cô.

Trên núi nhiệt độ chênh lệch lớn, đêm gió thổi ù ù. Tống Thư Ngu kéo chăn lên đắp, cô tiếp tục cuộn người trong vòng tay anh. Toàn thân anh cứng đơ, ôm chặt lấy cô.

“Anh bắt nạt em, đã đau chân anh lại còn đè lên.”

“Em đừng ngọ nguậy như heo con nữa, anh đảm bảo sẽ bỏ chân xuống”, anh cáu kỉnh nói.

Cô nghe thấy cảnh cáo, lập tức ngoan ngoãn nằm im.

“Tống cá trê...”

“Ừ.”

“Sao anh không đưa Tiểu Sơn về? Tìm thầy nào giỏi dạy cậu bé mấy năm, không chừng lại là một Monet, Van Gogh.” [Monet, Van Gogh: Hai họa sĩ nổi tiếng trên thế giới.]

“Hỏi rồi, cậu bé không nỡ xa mẹ và em gái. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sông của mình, người khác không có cách nào can thiệp.”

“... Thật đáng tiếc”, cô thở dài.

Anh cũng thở dài: “Ngủ đi!”.

“Tống cá trê...”

Anh ngán ngẩm: Hôm nay em bị tăng động và dùng dolping hay sao?

Hai họa sĩ nổi tiếng trên thế giới.

“Tống cá trê?”

“Ừ.”

“Em thích mùi trên người anh.”

Anh cười không thành tiếng.

Cô tiếp tục chun mũi hít hà: “Thật đấy”.

Anh cúi đầu hôn lên mắt cô: “Anh cũng thích em, nhưng đừng chọc anh nữa, định khí làm hòa thượng của anh thấp lắm”.

Cô giơ nắm đấm: “Làm hòa thượng? He he, trước đây anh từng có bạn gái, làm hòa thượng cũng là hòa thượng rượu thịt. Có mấy người? Nói cho em nghe”.

“Chuyện cũ rồi nhắc lại làm gì.”

“Lại nói dối rồi! Anh biết mọi chuyện của em nhưng em chẳng biết gì về anh cả, thế không công bằng.”

“Muốn biết điều gì?”

Muốn biết nhiều thứ lắm, tim Tâm My đập thình thịch, điểm mấu chốt, phải tìm điểm mấu chốt!

“Người anh thực sự yêu có mấy người?”

“Hai người.”

Tâm My rón rén xác nhận: “Có em không?”.

Anh đưa tay vuốt mái tóc cô: “Trong đầu chứa cái gì thế? Nếu không yêu em thì giờ chúng ta đang làm gì đây? Anh tuy là đàn ông nhưng cũng có trinh tiết của đàn ông”.

Tâm My vã mồ hôi, không cam tâm hỏi còn người nữa là ai.

“Người đó...”

Sau khi mẹ Tống Thư Ngu ly hôn liền bỏ anh lại để ra nước ngoài, lứa lưu học sinh đầu tiên cuối những năm bảy mươi được cử đi học, những khó khăn và hoàn cảnh bấy giờ người thời nay khó mà hình dung được. Bôn ba lưu lạc, từ Mỹ tới Anh, sau khi tái giá liền trở về nước đón con, khi ấy Tống Thư Ngu đã mặc nhiên trở thành một thiếu niên mới lớn. Trước khi đi có tới thành phố thăm bố, nhân tiện thay mặt ông ngoại tới thăm người bạn học cũ của ông, cũng chính là ông nội Tâm My. Đó là lần đầu tiên anh được gặp Tâm My béo ú. Nghĩ lại hoàn cảnh khi ấy, anh vẫn không nhịn nổi cười.

“Anh đã từng thấy người dùng ngón áp út để ngoáy mũi, ngón út cũng có, nhưng lần đầu tiên có người dùng ngón cái. Để anh nhìn xem nào, coi lỗ mũi to đến đâu.”

“Anh biến đi! Lại lấy em ra làm trò cười, nói tiếp xem nào”, Tâm My bực mình.

“Rồi rồi”, anh đầu hàng, “Ngày đầu sang bên đó anh đã muốn về nhà, ngôn ngữ bất đồng, ăn uống không quen, điều quan trọng nhất là sau bao năm không gặp mẹ, mà mẹ khách sáo như với người ngoài. Cha dượng cũng tốt lắm, dáng người cao ráo, ăn to nói lớn, mặt mũi phương phi, cách nhìn rất thực tế. Nhưng anh vẫn muốn về nhà, mặc dù ngày nào cũng bị Tiểu Ngũ béo đấm đá còn hơn là ăn sung mặc sướng trong căn biệt thự xa lạ đó”.

Nói cho cùng đó cũng là nhà của mẹ và cha dượng chứ đâu phải của mình, từ năm mười tám tuổi Tống Thư Ngu đã không hề dùng một xu của cha dượng. Đi nhặt bóng ở sân golf, chạy bàn ở quán ăn, tiết kiệm đủ tiền vé máy bay và chi phí ăn ở rồi lẳng lặng về nước, sau đó quen người con gái đầu tiên trong đời khiến anh phát sốt phát rét.

“... Rồi sao?”

“Chả sao cả. Cái cô ấy muốn anh không đáp ứng được, tình yêu như lá cây trên rừng, tiền như nước ngoài đại dương anh đều không có, mà chỉ là cậu học trò nghèo. Đi ngủ thôi.”

Anh thậm thụt ra vẻ bí mật thế mà chỉ có chuyện đon giản này thôi sao? Tâm My không tin: “Đã bắt đầu đâu?”.

Anh ngừng một lúc lâu rồi mới nói: “Cô ấy đi tìm vật chất ở chỗ người khác, ở bên anh chỉ thỏa mãn được tinh thần... Điều không thể chấp nhận ở chỗ, anh nhẫn nhục để cô ấy đồng thời với hai người, mãi cho tới một ngày không thể nhịn được nữa”.

“Ngủ rồi à?”

“Chưa. Không thoải mái, hơi bực mình.”

“Lúc không biết thì hỏi không ngừng nghỉ, đến lúc biết rồi trong lòng lại không yên, không phải tự mang buồn phiền vào người là gì?”

“Ngủ đi. Chuyện mười năm về trước, đừng nhắc nữa”, bàn tay anh nhẹ nhàng xoa khắp lưng cô.

“Lòng không yên là anh, mười năm vì người ta mà định thủ tiết.”

Tống Thư Ngu đau đầu: “Nên bình thường, lúc nào anh cũng có thể cảm nhận được mấy năm nay hình bóng trong tim anh là ai”.

“Tại sao em không cảm nhận được?”, cô có vẻ phấn khởi.

“Não em có cấu tạo kẻ sọc không giống người khác. Á á, nói không lại là cắn người sao?”

Tâm My nhả ra, hùng hổ nói: “Lần sau không được mắng em thế biết chưa? Không được nói em béo nói em đần, không được đả kích em lung tung. Yêu nhau như cái kiểu anh chỉ có thất bại!”.

“Được, từ giờ ngày nào anh cũng rót vào tai những lời đường mật”, anh gật đầu lia lịa.

Tuy vẫn còn thắc mắc, nhưng thành tích hôm nay rất được. Tâm My khá hài lòng.

“Tâm My”, Tống Thư Ngu nhìn cô thâm tình sâu xa, “Đôi mắt em như những vì sao trên trời”.

Hà Tâm My mếu hẳn, trợn mắt nhìn: “Anh nghe được câu này ở đâu?”.

Anh nhướng mày, “Những lời yêu đương ở cấp độ mẫu giáo này anh còn cần ai phải dạy? Tiếp tục, anh còn chưa nói hết. Gương mặt em như vầng trăng mới nhú...”, Tâm My muốn ói.

“Đôi môi chúm chím của em như nụ anh đào tháng Năm, cánh tay em như củ sen rửa sạch sẽ…”

“Thôi! Thôi ngay! Không nói linh tinh nữa, đi ngủ.”

Ngày Tâm My rời khỏi Quý Tây, nước mắt chứa chan nhìn Tiểu My nói: “Hay cậu và lão Tống kết hôn với nhau được không? Tớ đưa anh ấy cho cậu, anh ấy trông nham nhở thế thôi, thực ra cũng được lắm. Có vậy cậu mới chuyển về thành phố được”.

Tiểu My lừ mắt: “Nói gì thế?”.

“Vậy sau này hai người chúng ta mỗi người một nơi như thế này ư?”

Tiểu My vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Tớ về thành phố nhất định sẽ đi thăm cậu, còn nữa, định ngày cưới xong phải gọi cho tớ, chắc chắn tớ sẽ tới”.

Tâm My bặm môi, cúi đầu cùng Tống Thư Ngu lên xe, ngồi lên ghế sau ngoái nhìn Tiểu My cùng Diệp Thận Huy mỗi lúc một xa, nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất chẳng thấy.

Tống Thư Ngu hắng giọng, nhưng cô chẳng còn bụng dạ để ý.

“Định đưa anh cho ai?” Đợi xong việc anh bắt đầu tính sổ.

“Anh nghe thấy rồi à?”

Anh nhướng mày, “Không chỉ có anh, cả Diệp cũng nghe thấy, suýt thì ăn đấm nhé”.

“Hi hi”, Tâm My cười trừ, bắt đầu ngúng nguẩy, “Tống cá trê, đó là vì anh tốt mà, em với Tiểu My mười mấy năm bạn bè, có thứ tốt mà không nhường nhau được hay sao?”.

Anh ừ một tiếng lạnh băng, cô giúp anh vuốt tóc: “Có anh sức khỏe phi phàm, làm gì cũng giỏi, người bình thường em không cho đâu”.

“Có em rồi anh chẳng để ý đến ai, thịt thà nẫn nẫn thơm ngon như bánh bao nóng hổi vừa ra lò, ríu ra ríu rít như chim trụi đuôi trên mái hiên, đừng bịt miệng anh, từ ngày hôm nay những lời đường mật chính thức bắt đầu.”

“Tống cá trê, anh dỗ nịnh làm em vui phải không?”

“Đồ ngốc, chỉ có thông minh được mỗi lần.”

Hơn tám giờ tối đã đến thành phố. Mưa bão vừa dứt, sân bay đầy người. Mặt mũi bơ phờ đứng bên băng chuyền đưa hành lý, mặt Tâm My bỗng trắng bệch, trốn sau lưng Tống Thư Ngu, kéo vạt áo anh thì thụt: “Đừng quay lại, đừng quay lại. Anh nhìn kỹ kìa, thẳng góc 45 độ, người đàn ông đang lén lén lút lút ngó lại...”.

Tống Thư Ngu nhìn theo.

“Có phải bố em không?”, Tâm My không dám ngó đầu nhìn.

“Chuẩn.”

Tâm My luống cuống bịt miệng: “Anh yểm trợ để em trốn đã, hành lý quay lại lấy sau được không?”.

“Không kịp nữa rồi...”

“Tiểu Tống.”

“Thầy Hà.”

Tâm My thật thà bước lại: “Bố”.

“Con gái, con cũng ra sân bay à?”, ông Hà giọng nói tuy có chút kinh ngạc nhưng vẻ mặt chẳng kinh ngạc chút nào, đưa mắt nhìn hai người.

Tâm My ngửa mặt oán thán: Cụ khốt trông mù mờ nhưng mấy trăm con mắt, mẹ bị lừa bịp mấy chục năm rồi!

“Hai người là...” Tia lazer vẫn tiếp tục càn quét, Tống Thư Ngu còn đang cười vẻ ngờ nghệch.

Giả vờ! Anh còn giả vờ! Tâm My ngô nghê nháy mắt: “Bố, chúng con vừa từ Quý Tây chỗ Tiểu My về. Không phải hôm qua bố về đến nhà rồi sao?”. Trước khi cô đi Quý Tây, ông phải đi tỉnh họp.

“Có việc phải ở lại một ngày”, ông Hà ánh mắt sáng quắc, “Mẹ nói con đi một mình đến Quý Tây”.

“Vâng ạ, không ngờ thầy Tống cũng ở đó. Ha ha”, cô lén kéo vạt áo Tống Thư Ngu, “Trùng hợp thật”.

“Vâng ạ, không ngờ thầy Hà cũng ở đây. Ha ha.”

“Không ngờ chuyện trùng hợp thế này tôi cũng gặp được, ha ha ha.”

Lạnh lẽo.

“Con gái, ra đây.”

“Con đang thay quần áo.”

“Đang lúc không có mẹ ra nói chuyện với bố chút.”

“Mẹ đi đâu rồi ạ?”

“Chắc tới nhà cậu. Ra đây!”

“Con đang thu dọn hành lý.”

“Con à...”

Tâm My lườm mắt, càng lớn càng nhỏ, bố còn biết làm nũng?

“Bố đi nghe điện thoại, lát nữa ra chủ động nói chuyện với bố.”

Kiên quyết không dính dáng!

“Tiểu Tống hả...”

Ông Hà rõ ràng đang cố tình cao giọng, vừa nghe thấy cái tên đó đầu tóc Tâm My dựng hết cả. Có điện thoại sao không gọi, gọi điện thoại nhà có ý gì?!

“Ừ, về nhà rồi về nhà rồi. Hành lý không nhiều, còn phiền cậu đưa về cho chúng tôi... Không cần khách sáo, người nhà cả mà!”

Người nhà? Tâm My quệt mồ hôi.

“Tâm My? Ừ, cậu đợi nhé. Cục cưng ra nghe điện thoại.”

Cô gồng mình đi ra, cầm điện thoại lên rồi quay sang một bên: “A lô”.

“Cục cưng”, tiếng cười chòng ghẹo vọng ra. Tâm My thoáng sợ hãi, nhìn ra sau lưng, bố vẫn đang đứng phía sau vểnh tai lên nghe lại càng khiến cô hoảng hốt.

“Chúng tôi về nhà rồi, tất cả đều thuận lợi, cảm ơn anh dọc đường đã giúp đỡ, bố tôi nói cảm ơn anh đã đưa chúng tôi về, trong nhà không có người nấu cơm, chúng tôi ăn ở nhà rồi hôm khác sẽ mời anh ra ngoài dùng cơm. Thế nhé, hết rồi.”

Dập máy.

Ông Hà cuối cùng cũng thẳng lưng.

“Bố cười trông như yêu râu xanh ý!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.