Lúc Kiều Tiểu Tuyết bước
vào phòng, Hà Tâm My vẫn đang chiến đấu cật lực với chiếc máy vi tính.
Nhà chỉ có ba gian, phòng sách lớn kê thêm một chiếc giường nhỏ cho dì Mã ngủ,
con gái dì Mã và Tâm My bị “ép gả” cho nhau.
“Tâm My không đi tắm à?”
“Lát nữa mới đi”, cô trả lời xong mới ngoái lại. Mái tóc Tiểu Tuyết óng mượt
như làn mây, đôi má đỏ hồng, trong bộ váy ngủ cơ thể càng lộ rõ vẻ lung linh,
một tay cầm máy sấy dáng vẻ vô cùng tự nhiên.
Cứ đứng trước người nào đẹp, Hà Tâm My thường cố ý muốn giấu mình. Lúc này đây
cô đang cố ưỡn ngực hóp bụng, nhưng vì ngồi nên hai lớp mỡ bụng vẫn không tài
nào giấu được. Quá nản!
“Ở nhà cậu mấy hôm chắc cũng đã làm phiền nhiều, thứ Tư phỏng vấn xong mẹ con
mình sẽ về ngay.”
“Đừng khách sáo, mẹ mình nói bà với dì Mã giống như chị em, vậy chẳng phải cậu
cũng như chị của mình sao? Ơ, phỏng vấn xong cậu không đợi kết quả? Cũng không
ở chơi mấy hôm rồi về sao?”
“Làm phiền mọi người cũng ngại lắm. Hơn nữa sau này tới thành phố làm việc,
không tránh được phải ở nhà cậu một thời gian, đến lúc đó đừng chê mình phiền
phức nhé.”
“Sao thế được!”, Hà Tâm My cười ha ha, “Nghe nói thi công chức khó lắm, nhưng
nhìn cậu thấy sao đơn giản như xuống nhà mua báo vậy.”
“Khó hay không cũng còn tùy, nhưng mình tự tin vì đã loại trừ được tất cả những
yếu tố ngoài lề. Thi viết đầu tiên, dung mạo nổi bật, năm đầu đại học đã vào
Đảng, năm nào cũng giành được học bổng, lại là cán bộ trong Hội sinh viên, kiểm
tra chính trị có thể nói không tìm nổi cái gì để bới móc. Điều quan trọng nhất
là tất cả những thứ có liên quan tớ đều đã được chuẩn bị. Còn có cái gì được
nữa?”
Tự tin tới mức này sao, Hà Tâm My mồ hôi túa ra không ngừng, miệng lưỡi cứng đờ
chẳng thể nói gì.
“Nhắc đến phải cảm ơn nhiều nhất chính là dì Thường, bố mẹ mình chẳng phải ông
to bà lớn gì, lăn lộn bao nhiêu năm cũng chỉ là nhân viên quèn”, Tiểu Tuyết
ngồi xuống phía cuối giường, cầm lọ kem dưỡng trên bàn Tâm My đọc kỹ tên hãng
tiếng Anh rồi thoa từng lớp lên, “Ngày đầu tiên mình đã định hỏi, thứ đắt tiền
thế này cậu cũng nỡ mua sao?”.
“Bạn mình tặng.” Thứ không thể thiếu của Khinh My và Trần Uyển, cô gần như cũng
được hưởng chung.
“Mẹ mình cũng nói con gái phải biết chăm sóc vẻ đẹp của mình, nhưng chăm sóc
cũng phải có tài chính chứ. Với một hãng tên tuổi thế này, con gái hai mươi lăm
tuổi trở lên đều cần, nhưng cần không có nghĩa sẽ có được. Những việc khác cũng
như vậy thôi, hồi đầu ba mẹ mình cũng khởi điểm như bạn bè cùng trang lứa,
nhưng sau cùng người dẫn đầu có được mấy ai? Nhưng mẹ cậu rất giỏi, lần này
không nhờ mối quan hệ của dì Thường, mình cũng chỉ yên tâm được năm sáu phần.”
Bí thư đảng ủy Đại học Đông Nam. Lệ tuôn rơi, Hà Tâm My chỉ mong mẹ cô là người
phụ nữ gia đình.
“Mới gặp mấy hôm mình thấy cậu rất độ lượng. Nếu mình nhận dì Thường làm mẹ
nuôi cậu sẽ không để bụng chứ, Tâm My?”, Kiều Tiểu Tuyết lém lỉnh hỏi, nhưng
sâu trong đáy mắt hiện rõ vẻ thành thật khác hoàn toàn với giọng nói nhẹ nhàng
kia.
Một cái mũ quá to chụp xuống đầu, có thể nói không thích, không muốn để thấy
cậu không vui sao?
Hà Tâm My toét miệng cười lớn: “Thêm chị thêm em mình vui mừng còn không kịp
nữa là, mẹ mình chắc càng thích hơn, có cô con gái nuôi thế này có thể nở mày
nở mặt rồi”.
Sự giả dối của người lớn! Hà Tâm My, chúc mừng, mày “trưởng thành” rồi.
Cuối cùng cũng đến thứ Tư, Tâm My hứng khởi đứng vẫy tay chào tạm biệt phía sau
đuôi xe taxi. Mẹ cô đứng bên cạnh lại bắt đầu ân cần dạy dỗ, “Con gái phải như
Tiểu Tuyết ấy, phấn đấu học hành, hoạt bát lanh lợi, hơn nữa còn tích cực phấn
đấu, biết nắm bắt cơ hội. Tâm My, lần sau Tiểu Tuyết đến, con phải học tập chị
nhiều hơn đấy”.
Luôn biết nắm bắt cơ hội, giống như mẹ hồi đó, xuất thân nông thôn lấy được bố,
người rất được kính nể trong giới toán học? Rồi học xong tiếp tục học chuyên
sâu? Hoặc giống như Kiều Tiểu Tuyết kia, bao nhiêu lâu chẳng quan hệ, thấy quan
hệ có thể lợi dụng được là thân thân thiết thiết đến một tiếng mẹ nuôi cũng mở
miệng ra gọi được?
Dừng lại dừng lại, Hà Tâm My, oán trách mẹ mình không công bằng.
“Ai biết có đỗ được hay không”, cô lí nhí làu bàu.
“Mẹ không thích thái độ của con, con mắc cái thói chợ búa đó từ bao giờ thế?
Ghen tị đố kỵ là biểu hiện của sự thiếu năng lực…” Lỗ tai lập tức ngừng hoạt
động.
“… Nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.”
Mẹ à, mẹ biến con thành một đống phân đi, có thế mãi mãi sẽ không có ai giẫm
được lên đầu con.
Thang máy từ dưới tầng một đi lên.
“Cô ạ”, Tống Thư Ngu đứng trong thang máy, lễ phép lùi một bước.
“Tiểu Tống, hôm nay sao về sớm vậy?”
“Vâng. Hai người đang…”
“Tiễn khách nhà cô…”
Hà Tâm My bực bội nhìn lão Tống. Trông khác hẳn với vẻ mặt hiền hòa thường
ngày, thoáng thấy nụ cười trên khóe miệng nhưng nhạt như nước ốc, hơn nữa anh
ta còn không hề có ý định nhìn lại.
Người này rốt cuộc có mấy bộ mặt vậy trời?
Trong lòng khó chịu, lỗ tai lại ngừng hoạt động để ngoài tai tất cả những lời
hỏi han giữa họ.
Nhưng lúc bước ra khỏi
thang máy, cô thề, rõ ràng lão Tống đang trợn mắt nhìn cô.
Trúng gió?!
“Thầy Tống của con cũng kén chọn thật, mẹ chỉ mong đến khi nào cậu ta kết hôn
để xem cô gái ấy sẽ thần tiên thế nào.”
Tâm My nghe thấy trong câu nói ấy của mẹ có vẻ ấm ức và chán nản, cô đứng hóa
thạch luôn ở cửa. Không phải chứ…
“Mẹ với bạn ở học viện giới thiệu cho cậu ta không biết bao nhiêu người, hết
chọn người này đến lựa người kia, chẳng hiểu cậu ta muốn người như thế nào nữa.
Người quá kỹ tính rất dễ ảnh hưởng đến tâm lý và cuộc sống…”
Cuối cùng cô cũng không chịu được nữa: “Mẹ, sao lại nói người ta như vậy, ít
nhất cũng đừng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác chứ, phải không? Lựa
chọn cũng là một quyền tự do mà”.
“Cái này gọi là quan tâm, hơn ba mươi tuổi chưa kết hôn sẽ ảnh hưởng không tốt,
hơn nữa…”
“Đàn ông ngoài ba mươi chưa kết hôn đầy ra đấy.” Sấc, bao biện cho anh ta làm
cái gì? Cũng thấy có cái gì tử tế đâu.
“Con về phòng đây.”
“Vừa vào nhà đã trốn ngay trong phòng, mau ra ngoài giúp mẹ dọn dẹp phòng
sách.”
Cô đi vào giúp mẹ xếp chiếc giường nhỏ lại, vẻ mặt phụng phịu lọt vào mắt mẹ:
“Mặt mày sưng sỉa, con đang làm cho mẹ đấy à? Bố con mấy ngày rồi không dùng
được phòng sách đấy, biết không?”.
Nhắc đến bố, Tâm My dài giọng phản bác: “Có ai sưng sỉa đâu”.
“Mấy hôm tới ăn in ít thôi, cô Hồ bên Sở giáo dục sẽ giới thiệu cho con một
anh, nghe nói được lắm.”
Trời! Lại nữa rồi…
“Là con trai của cấp trên anh rể chồng cô Hồ, bố cậu ta làm Cục trưởng Cục vệ
sinh, hoàn cảnh gia đình rất khá…” Con trai của cấp trên anh rể chồng cô Hồ, Hà
Tâm My còn chưa hình dung nổi quan hệ đó như thế nào nữa.
“Làm việc tại khoa Cấp cứu Bệnh viện thành phố, giữa năm chắc sẽ chuyển tới
phòng Hành chính, tuổi hình như hơn con…”
“Đợi đã, mẹ, mẹ vừa nói khoa Cấp cứu Bệnh viện thành phố?” Thấy mẹ cô gật đầu,
Tâm My cuống cuồng hỏi tiếp: “Tên gì vậy?”.
“Tên Tôn…”
“Ui da… Mẹ…”
“Sao con bất cẩn thế, gấp giường xếp thôi cũng để kẹp vào tay?”
[Thực sự không chịu được nữa rồi, phải hét
lên thôi: Chủ nhật sắp được coi mặt đại nhân Umeda mình hằng ái mộ rồi] by Gấu
hung bạo
… Ôm gấu cái nào, chúc mừng chúc mừng, xin chúc mã đáo
thành công, mọi thứ trong tầm tay.
… Mặc đẹp chút nhé, phải hạ gục anh ta trong chớp mắt.
… Ngày nay con gái không được ngờ nghệch, phải tranh đàn ông với con gái khác,
còn phải tranh cả đàn ông với đàn ông, cẩn thận Umeda là Umeda thật.
Bình luận cuối cùng:
… Chúc mừng.
97L Shin mũi dài
Chỉ có hai chữ? Thôi vậy, mất tăm mất tích bao lâu lần đầu trở lại đã xa giá
đến thăm bài post của mình, thôi không thèm chấp.
Tâm My gọi admin trên QQ: Xin lỗi nhé, đại ca, buổi offline Chủ nhật tôi không
đi được rồi.
Café Latte: Thấy rồi, coi mặt. Tôi biết thừa cậu là đồ trọng sắc khinh bạn.
Gấu hung bạo: Hi hi, thật ra cũng không định đi. Leo núi… Thế không phải lấy
mạng tui sao?
Café Latte: Đấm cho phát giờ! Trước có thấy cậu kêu lấy mạng đâu? Đây là lần
thứ mấy rồi? Lần đầu tiên thấy cậu ỏm tỏi chuyện coi mặt như cắt tiết gà.
Gấu hung bạo: 囧… Chỉ
là tôi nghĩ thông rồi, coi mặt cũng có cái hay, sau này không hạnh phúc có thể
đổ hết trách nhiệm lên bà mối, ví dụ như thái hậu nhà tôi chẳng hạn.
Café Latte: Ọe… Đừng có giả nai, chẳng phải thấy có nhan sắc rồi nảy sinh tà ý
sao? Cả thế giới này đều biết.
Gấu hung bạo: ⊙﹏⊙ *Túa mồ hôi*
Café Latte: Thấy bảo offline Chủ nhật này Shin cũng đi đấy.
Gấu hung bạo: Hả?… %>_
Café Latte: Hi hi, đám đông hung hãn nghe thấy tin này liền sôi sùng sục.
Gấu hung bạo: … Mình tò mò quá làm thế nào bây giờ? Cậu chụp ảnh cho thỏa lòng
mình có được không? Ding ding…, xin chị đấy, chị Latte!
Café Latte: Tôi rỗi hơi đến thế à?
Gấu hung bạo: %>_
Chủ nhật, đứng ở tiệm tạp
hóa đối diện quán cà phê Thượng Đảo, trông thấy bóng người áo trắng ngồi phía
bên kia cửa kính, tay Tâm My run rẩy nghe điện thoại.
“Đến rồi”, cô nói.
Trần Uyển nói: “Đến rồi mà cậu vẫn nói chuyện với mình được à? Mình tắt máy
đây, Đậu Đinh đang tìm mình”.
“Đừng, đợi chút, bây giờ mình vẫn đang ở ngoài, vào thật à? Lần này lại kiểu
‘Xin chào, tạm biệt’ thì mình biết ăn nói thế nào với thái hậu đây?”
“Hà Tâm My, cậu làu bàu cái gì đấy hả, lấy lại khí thế đi. Dù thế nào con gái
của thái hậu cũng vẫn thuộc đẳng cấp công chúa, lao đến hỏi anh ta ‘Tôi thế này
đấy, có muốn không tùy anh’, cũng còn hơn làm con rùa rụt đầu thế này.”
“Vậy mình đi đây.” Cô hít một hơi thật sâu, vừa nhắc nhở bản thân cho đôi giày
năm phân dưới chân đứng thật vững, vừa xắn tay áo kéo ống quần để sang đường,
đẩy cánh cửa kính.
Giây phút quyết định đã đến.
“Hà tiểu thư bình thường có sở thích hay thú vui nào không?”
“Hả?” Hà Tâm My hoang mang, còn đang chìm đắm trong đòn đả kích của đối phương
hoàn toàn xa lạ kia.
“Hà tiểu thư còn có sở thích gì, bình thường cô thư giãn bằng cách gì?”
“Ừm”, khi nãy vừa nhắc tới bóng rổ, đổi hướng rồi? Có động có tĩnh ấy mới là
câu trả lời tuyệt nhất, “Đọc sách, tôi thích đọc sách.” Lên mạng đọc tiểu
thuyết.
Trong mắt bác sĩ Umeda Tôn Gia Hạo sự thích thú hiện lên thấy rõ, “Thích mảng
nào? Thể loại gì?”.
Danh sách mười đầu sách bán chạy nhất trên phụ san tuần trước là những gì ấy
nhỉ? Nhờ
bác sĩ chẳng thà tự cứu lấy bản thân? Không
được, chẳng phải sẽ bị ăn chửi sao? Harry Potter? Ấu trĩ quá.
“Thích nhiều lắm. Kiệt tác văn học, tiểu sử các nhân vật. Bác sĩ Tôn, còn
anh?”, cô đẩy câu hỏi sang phía đối phương.
“Tôi? Tôi lại thích các thể loại lịch sử, nhưng công việc bận rộn, một năm nay
chẳng có thời gian rỗi cho thú vui đọc truyện.”
“Vâng, lần trước tôi thấy anh bận đến…”, cô ngậm ngay miệng, chỉ muốn vả cho
mình một phát.
“Cô đã từng gặp tôi?”, đối phương kinh ngạc.
“Vâng, chính là tuần trước. Đau bụng, anh còn kê thuốc cho đấy.”
Tôn Gia Hạo cười thích thú: “Trùng hợp thật đấy, không ngờ cô còn nhận ra tôi”.
“Thường thì anh nào đẹp trai…” Thôi xong, tự dưng nhục mặt.
Hà Tâm My lúng túng mặt nóng ran, lần nữa muốn vả cho mình vài phát vì cái tội
nhanh nhảu.
Xong hẳn. Chỉ cần nhìn sự kinh hãi thoáng hiện trong mắt đối phương đang ngồi
đối diện là biết, tuy thái độ vô cùng lịch sự nhưng cũng có phần khách khí
không khiến cô thấy sự miễn cưỡng của anh đối với người coi mặt, nhưng nếu vẫn
ôm hy vọng cho buổi gặp gỡ hôm nay thì quả thật quá ngốc nghếch. Cũng phải
thôi, người như anh đâu cần phải đi coi mặt?
Hà Tâm My, xong hẳn rồi.
Hai mươi phút liền phải thẳng lưng hóp bụng là chuyện không phải ai cũng có thể
làm được, cuối cùng cô cũng thả lỏng, hít thở trong sung sướng.
“Bác sĩ Tôn, tôi muốn hỏi anh một chút, anh nghĩ thế nào về việc đi coi mặt?”
Xem ra Tôn Gia Hạo kinh ngạc thật: “… Có thêm một cơ hội”.
“Tôi lại thấy nó giống như đi chợ. Gia thế, học lực, công việc, nhân phẩm, tất
cả đều mang lên bàn cân, rồi được bày ra như cải trắng, cải củ, thấy ai vừa mắt
thì chọn người đó.”
Tôn Gia Hạo hơi lặng người, kế đó dần lộ ra vẻ mặt thú vị: “Tôi tò mò không
biết trong mắt em, tôi là cải củ hay cải trắng”.
Anh là vầng thái dương, là ánh sáng, là tất cả…
Xì, lại dở hơi rồi. Hà Tâm My tự coi thường mình.
Không phải lỗi của tôi, là anh ấy, nụ cười của anh ấy khiến tôi chao đảo. Hà
Tâm My ngốc nghếch đang cố ngụy biện.
“Còn nữa, nếu cô đã phản đối chuyện coi mặt, vậy sao hôm nay còn tới?”
Hà Tâm My cố gắng giữ cho giọng nói bình thường nhất, “Dù là cải củ hay cải
trắng, tóm lại không giống tôi là được rồi. Hai mươi phút trước thật ra đều là
những lời nói nhảm, sự thực tôi không thích vận động, hoạt động thể thao duy
nhất mà tôi tham gia ở trường là ngồi trên khán đài nhiệt tình cổ vũ cho mọi
người. Anh nghĩ xem, tôi mà năng vận động thì đã không đồ sộ thế này. Còn nữa,
đọc sách gì đó tôi cũng chỉ đọc tiểu thuyết, sách chuyên ngành phải hơn năm nay
chưa động tới. Kiệt tác văn học chẳng thích xem, cuốn Đời nhẹ khôn
kham [Cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn người Séc Milan Kundera] tôi cũng có biết, nhưng hoàn toàn không hiểu gì, chỉ
giở từ đầu đến cuối coi như đã đọc qua. Còn về cuộc sống, đừng nghe người giới
thiệu thổi phồng giúp tôi. Tôi á, cầm kỳ thi họa chẳng biết, thổi cơm nấu nước
cũng dở. Nhưng giả sử nếu gặp được người mình yêu, tôi nghĩ mình sẽ học cách
rửa tay hầm canh”, cô thấy mình thao thao bất tuyệt một cách ngu xuẩn, thôi kệ,
chết thì chết, chết sớm đầu thai sớm, “Anh nói coi mặt là có thêm một cơ hội,
tôi cũng biết cơ hội quý báu như trinh nữ, hơn nữa chỉ có một lần, nhưng đối
mặt nhau rồi lại giả bộ nói những lời về bản thân mình cũng thật mệt. Bác sĩ
Tôn, đại để tôi là người như vậy, chẳng biết giả dối là gì, thật tâm tôi thấy
anh rất tuyệt, anh về cân nhắc nếu thấy tôi cũng được thì gọi điện cho tôi”.
Cô nói hết một tràng dài, như trút được gánh nặng.
“Nói ra được thật thoải mái!”
Từ trong quán Thượng Đảo bước ra, trong đầu Tâm My vẫn còn vẻ mặt bối rối của
Tôn Gia Hạo.
Ngu chết mất, ngu chết mất.
Con người ta đều do ép buộc mà thành. Ép mãi ép mãi, nói tử tế lịch sự là mưa
dầm sẽ thấm được lâu.
Tại sao mình lại trở nên lỗ mãng thế này chứ, máu lên não chậm hả?
Cô nhắm mắt, vừa nghĩ vừa gõ mạnh lên đầu mình, bỗng chân hụt một bước, lảo đảo
rồi đang trên vỉa hè ngã chúi xuống lòng đường.
“Á á, giày vừa mới mua.”
Ra quân chưa thắng thân đà thác, mãi khiến anh hùng lệ xót xa [Trích bài
‘Thục tướng’ của Đỗ Phủ]. Căm hận…
Điện thoại kêu, cô bực bội lần túi tìm điện thoại. Kẻ nào phá đám đúng lúc này?
Câm lặng, Hà Tâm My nhìn màn hình điện thoại, suýt nữa lệ rớt hai hàng. Mẹ
kiếp! Cái tên luôn xuất hiện sau mỗi lần ra quân nhưng thất bại của cô. Bấm quẻ
à?
Một chân đi đất, tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm chiếc giày mất gót chống
nạnh đứng ngay giữa đường, Hà Tâm My gào lên trong điện thoại: “Lão Tống, nếu
anh còn có một chút, à không phải, một tí ti nhân tính thì hãy ngậm miệng rồi
tắt máy ngay cho tôi, chỉ cần thêm một câu chọc tức nữa, cả thành phố này sẽ
không tha cho anh đâu!”.
“… Nhưng tôi định hỏi”, Tống Thư Ngu thong thả nói, “Từ lúc ra khỏi Thanh Đảo
đến giờ tôi ở phía sau gọi cô mãi, tai cô bị điếc à?”.