Giữa tháng, cuối cùng Mẹ
Tống Thư Ngu cũng đến Tế Thành.
Lúc hai người đến sân bay, lòng bàn tay cô ướt đẫm mổ hôi. Ôi ngày cuối thu!
Tống Thư Ngu miệng cười suốt, kể từ sau hôm thứ Hai đến ủy ban đăng ký anh giữ
điệu bộ này mãi không đổi. Tâm My bực mình: “Này, chúng ta đúng là châu chấu
trên dây thừng, anh đừng giữ suốt bộ mặt như đang xem phim hay thế được không?
Mẹ anh mà không thích em, anh thành bánh kẹp Orion đấy!”.
“Yên tâm”, anh chỉ nói đúng hai từ.
Đã nhìn qua ảnh, nhưng trông thấy người thật lại càng... Tâm My không thể tìm
được tính từ nào thích hợp cả.
Mẹ chồng tương lai không cao bằng cô, cơ thể nhỏ bé này sao có thể sinh được
hai anh em Tống cá trê? Cô tự hỏi. Còn người đi phía sau mẹ chồng, bộ râu đỏ
quạch, ít cũng phải cao một mét chín mươi hai, trời lạnh như cắt chỉ mặc đúng
chiếc áo caro, ông tay xắn cao để lộ đôi tay đầy lông lá.
Nhìn thấy bộ đôi từ xa, Tâm My rớt luôn cằm: Phiên bản người thật của Tarzan
sao?
“Bác gái.”
Mẹ chồng tương lai hơn mẹ cô mấy tuổi, tóc bạc nửa đầu nhưng chưa từng nhuộm,
gương mặt giữ gìn rất tốt, chỉ có đuôi mắt có mấy vết chân chim, miệng cười mắt
nhìn cô cẩn thận như thăm dò giống hệt Tống Thư Ngu. Tâm My thở phào một hơi,
yên tâm.
“My My, có phải nên gọi mẹ rồi không nào”, câu nói vừa dứt, mặt Tâm My đỏ bừng,
liếc mắt nhìn Tống cá trê, như thể anh em chiến hữu đang bá vai bá cổ cùng
Tarzan mỉm cười nhìn cô.
Tâm My còn mải nghĩ tại sao ông râu đỏ này lại gọi mình là con dâu, cách xưng
hô đó có nhầm lẫn? Một giây sau, tay Tarzan kéo cô vào lòng, khiến cô loạng
choạng, trợn mắt không nói gì nhìn Tống cá trê đứng bên đang cười ngặt nghẽo để
kêu cứu, cũng may mẹ chồng tương lai giải thoát: “Đứng chật cả sân bay rồi, về
nhà”.
“Mẹ vẫn lo lắm, mẹ Tiểu Tống nỡ để mặc hai đứa con mà ly hôn, nhất định là nhân
vật nhẫn tâm dã man. Mẹ nghĩ tốt nhất lấy nhau xong đừng ở cùng mẹ chồng, một
năm gặp mặt mấy lần hỏi thăm là được. Xem ra trước đây đã lo thừa rồi.”
Tâm My nhớ đến câu nói của mẹ mà mướt mải lau mồ hôi.
Sau khi gặp mẹ chồng sẽ là màn gặp mặt của hai nhà, trước đó Tâm My thấp thỏm
không yên, ai ngờ cũng chỉ là lo thừa.
Mẹ chồng tương lai tuy ra ngoài đã lâu, nhưng không hề bắt bẻ xoi mói như cô
tưởng tượng, ngược lại, rất hiểu và tôn trọng nhau. Họ nói căn nhà của Tống Thư
Ngu là nhà mới của cô và anh, thế là kiên quyết ở khách sạn, điều này khiến Tâm
My rất cảm kích. Còn bố dượng của Tống Thư Ngu vô cùng thú vị, tiếng Trung nửa
câu không biết nên gây ra cả đống trò cười.
Lần đầu tiên phụ huynh hai bên gặp mặt, ai nấy đều vô cùng phấn khởi, hào hứng.
Mẹ cô và mẹ chồng đều là người miệng lưỡi giảo hoạt, một người nói: “Tâm My nhà
tôi từ nhỏ đến lớn được nuông chiều, nhân tình thế thái không hiểu hết, nếu có
chỗ nào thất lễ mong bên thông gia đừng trách, mong hãy hết lòng dạy dỗ cháu”.
Người kia nói: “Thư Ngu sống tự lập nhiều năm, mọi cái đều nhờ anh em bạn bè
chăm sóc, nghe nó kể không biết bao lần trong điện thoại về ông bà, tôi phải vô
cùng cảm ơn ông bà mới phải. Nhắc đến mới nói tính khí nó lì lợm, cũng may My
My tốt tính, nếu không tôi còn tưởng con trai mình cả đời phải chịu kiếp hòa
thượng”. Người kia lại nói: “Đâu có, đâu có, bà thông gia khách sáo rồi. Có
được con rể như Tiểu Tống là cái phúc của gia đình tôi”. Người kia không tán thành:
“Không đâu không đâu, là Thư Ngu với cao”.
…
Trên bàn ăn một bên là hai người phụ nữ cố lấy thân già giẫm đạp con mình hòng
tâng bốc đối phương, bên kia là bố Tâm My và bố dượng Tống cá trê “bất đồng
ngôn ngữ”. Tâm My và Thư Ngu ngơ ngác nhìn nhau, cả hai gạt mồ hôi cúi mặt tiếp
tục ăn cơm.
“Mệt không?”, nghĩ đến đây cô há miệng cười ha ha, anh liền vòng hai tay từ sau
lên trước, “Ngồi trên đất cho mát”.
“Không sao. Đồng nghiệp ở tòa soạn coi như còn tình người, công việc họ đều
giành hết đi làm rồi.” Cô ngoái đầu, không kịp phòng vệ liền bị anh hôn một
cái. Bận tới tối tăm mặt mũi, nụ hôn lâu ngày gặp lại của anh dù thế nào cũng
không đủ.
“Đừng làm em phân tâm, em còn cả đống việc chưa làm xong.”
Tống Thư Ngu dẩu môi, nũng nịu: “Vợ ơi...”.
Cô vùi đầu trong vòng tay anh, mặt nóng bỏng, vẫn chưa quen cách xưng hô này.
Miệng cứ gọi cứ gọi, còn tay cứ chầm chậm lấn lên, cô đập tay: “Anh có thời
gian thì giúp em treo quần áo đi”.
Vật dụng cá nhân cùng những thứ đồ nho nhỏ mà cô cất giữ bao năm tất cả chuyển
hết đến nhà mới bên hồ, cảm giác còn có ý nghĩa tượng trưng hơn việc đi đăng
ký.
Vốn dĩ muốn được chung sống cùng người đứng trước mặt lúc này, lại còn muốn
sống chung cả mấy chục năm nữa, cho tới khi tóc rụng trụi tới khi răng móm sạch
chỉ còn mỗi nướu. Tâm My nhìn dáng anh đứng dậy lưu luyến không dời, vừa muốn
khóc vừa muốn cười, tay gạt sống mũi cay cay lẩm bẩm một mình: “Biết mình sắp
kết hôn có khác, chuẩn bị căn phòng thay đồ lớn thế”.
Tống Thư Ngu nghe thấy, tay cầm mắc áo dừng một giây, quay lưng lại, Tâm My
không thấy nụ cười của anh.
“Tiểu My điện thoại nói tuần này về. Đúng rồi, khi nãy thấy lọ thuốc ở đầu
giường. Tống cá trê, không phải ông Diệp về rồi sao? Công ty còn có việc phải
lo à? Tối đến không ngủ được? Hay đi bác sĩ xem sao, mẹ em quen mấy bác sĩ Đông
y nghe nói rất giỏi.”
“Quên mất”, anh cứng người ngoái đầu lại nhìn, ranh con đang cúi đầu sắp xếp tủ
giày, buông một câu: “Còn quên một chuyện, đám cưới phải mời bố anh, mẹ anh
không có ý kiến, nhưng anh nghĩ hay thôi, hẹn ông hôm sau đi ăn, báo cáo một
tiếng là được”.
Tâm My nghển cổ, ngước nhìn khuôn mặt cứng như đá của anh: “Tống cá trê...”
đứng lên toan ôm anh, anh liền cười trước, đoạn nói: “Lần này có em đi, chúng
ta ăn cho ông khánh kiệt!”.
Ông bố hư hỏng của Tống Thư Ngu không có vẻ hèn hạ xấu xa như Tâm My tưởng
tượng, ngược lại gầy guộc, rất có phong thái người xưa.
Mấy ngày nay, loáng một cái cô bước chân vào thế giới của anh nên có phần chưa
thích ứng kịp. Bố mẹ đã ly dị của anh, người anh lạnh lùng như hòn đá, còn cả
gia đình mới xây dựng sau ly hôn của bố mẹ anh...
Cô vốn nghĩ rằng khi bố mẹ ly hôn có lẽ con cái sẽ mang trong lòng nỗi day dứt,
giống như mẹ chồng cô vì có nhiều thời gian ở bên Thư Ngu, bố dượng của anh lại
mang tính khí trẻ con, hai người họ còn hòa hợp, nhưng khi mẹ chồng đối diện
với anh trai của Thư Ngu, hình như luôn có nỗi thương tâm khó nói thành lời,
đến nụ cười cũng thấy gượng ép.
Thế nhưng, trước mặt ông bố chồng thế này, cô cũng chẳng thể cảm nhận được thứ
tình cảm nên có giữa con người với con người dù chỉ chút ít.
Lúc dùng cơm, cô chỉ nhớ không khí ầm ĩ ở đó. Em trai em gái cùng cha khác mẹ
của Tống Thư Ngu đều đã kết hôn sinh con. Mấy đứa tiểu yêu chạy quanh bàn ăn,
ầm ầm náo loạn, tiếng người lớn quát mắng, Tâm My cảm thấy hình như Tống Thư
Ngu và bố anh không hề nói với nhau dù chỉ một câu chân tình.
Chẳng trách khi cô nói cảm giác đường đột khi bước vào thế giới của anh, anh
mím chặt môi, một lúc sau mới bảo đó cũng chẳng phải thế giới của anh.
Anh đối với bố của anh chỉ như một người qua đường.
Bà Hà sau hôm tâm sự hết những chuyện đã qua cho Tâm My nghe, mấy lần cứ nhắc
đi nhắc lại bố cô là người tốt. Mẹ nói bố là đàn ông, từng phạm sai lầm, nhưng
là một người bố tốt nhất trên đời.
Tâm My không phải người hồ đồ. Mẹ nhẫn nhịn bao nhiêu năm không nói, trừ phi sợ
cô còn quá nhỏ, không có cái nhìn và đầu óc chín chắn để xử lý vấn đề của gia
đình. Nếu không vì cô và mẹ xích mích, không vì bệnh của mẹ cô, thì có lẽ cô
mãi mãi không có cơ hội biết được giai đoạn lịch sử đó.
Cô phận làm con, không có tư cách đánh giá lựa chọn của mẹ cô là đúng hay sai.
Tai ương ngày ấy nếu đổi lại là cô, ly hôn là điều chắc chắn. Cô luôn tin rằng
người mạnh mẽ thực sự phải như bà mẹ chồng mình, dũng cảm đối diện với cuộc hôn
nhân thất bại... Quan điểm này cô đã nói không biết bao nhiêu lần trên diễn
đàn. Nhưng sau cuộc tụ họp gia đình không ra đầu cuối kia, những điều cô vốn
tin bắt đầu rạn nứt.
Hoặc giả phải
đợi sau khi cô làm mẹ, mới hiểu được ý nghĩa của việc hy sinh vì con.
Lặng ngắt như tờ, xe chạy trong đêm phồn hoa của Tế
Thành.
Tâm My nhìn mãi sang bên cạnh người sắp gắn với mình cả cuộc đời, từng gang tấc
góc cạnh, ánh mắt sắc bén hơn thường ngày...
“Tống cá trê, em dựa vào anh chút được không?”, giọng cô đến bản thân nghe còn
thấy lạ, dịu dàng chưa từng có.
Anh dịch ra phía ngoài xe, xoay đầu lại, ánh mắt sắc lẹm không còn thấy nữa,
chỉ còn sự quan tâm: “Không khỏe à?”.
Cô phụng phịu lắc đầu, dang đôi tay hướng về phía anh.
Sắc mặt anh như dò hỏi.
“Từ lúc đi ra không thấy anh nói câu nào. Buồn lắm phải không? Để em ôm cái
nào.”
Anh như lặng đi trước sự nghiêm trọng hóa vấn đề của cô, mang vẻ tươi tắn, anh
nói: “Đột nhiên dịu dàng thế không giống phong cách của em”.
Tâm My không nói gì, không khí trong xe tĩnh lặng đến mức nghe thấy cả tiếng
gió lùa qua. Anh thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm.
“Tống cá trê, sau này em có chuyện gì không vui, anh giúp em vơi đi nỗi buồn,
anh có chuyện gì, em cũng như vậy.”
Anh cười, giọng nói khản đi, tiếp đó, khóe môi hơi ran: “Ranh con”.
“Ranh con”, anh vùi mặt vào mái tóc trên vai cô, tiếp tục cười mắng. Cánh tay
dang rộng ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Tiếng tuýt tuýt, có người đứng ngoài xe.
Cả hai cùng ngẩng đầu, Tống Thư Ngu kéo cửa xe, bên ngoài lộ ra gương mặt to
đen: “Cái gì thế này? Không hiểu biển cấm đỗ là gì hả?”.
Lúc này anh vẫn đang ôm cô! Tâm My đẩy Tống Thư Ngu ra, người đàn ông đứng
ngoài vẫn đang lầm bầm về hành vi không đẹp giữa đường.
Tống Thư Ngu lập tức quay người, mở cửa bước xuống, vội cúi đầu nói chỉ là hiểu
nhầm với người đàn ông.
Dưới ánh đèn đường khiến cô trông thấy rõ, lòng thầm rủa: Ôi trời! Vận đen đã
đến. Cô và Tống Thư Ngu bốn mắt nhìn nhau, có vẻ như anh cũng nhận ra, chính là
chú cảnh sát giao thông lần trước bắt họ phất cờ!
“Thanh niên về nhà mà ân ái, có phải lại muốn bổ túc kiến thức giao thông nữa
không? Giấy tờ đâu đưa đây, à, lại là hai người.”
Trời ơi, xin đừng bắt chúng con cầm cờ lần nữa.
Tâm My thầm than, rối rít mở miệng cùng Tống Thư Ngu...
“Chúng cháu sắp kết hôn rồi, chú tha cho chúng cháu lần này được không?”