Tống Thư Ngu gỡ đôi móng vuốt đang bấu chặt trên chân anh, vẻ mặt phấn khích
cúi xuống ngay phía trước cửa nhà.
Hà Tâm My ngồi một góc trong bóng tối, mặc bộ đồ ngủ nền xanh có in hình con
gấu, chân đi đôi dép xù bông bẩn thỉu nhem nhuốc trông không hiểu dép của động
vật gì, cuộn tròn lại hệt một ụ thịt. Mắt ngấn nước, trông thấy anh như trông
thấy mẹ đẻ, lệ như vỡ òa.
Tống Thư Ngu xoa xoa cằm rồi cẩn thận đánh giá, nghe thấy tiếng cô nức nở:
“Tống cá trê, hu hu, tôi muốn bỏ nhà ra đi”, anh không nhịn được, cười phì ra
một tiếng.
“Vụ này là thế nào đây?” Tống Thư Ngu nhớ lại năm cô học lớp Mười một, hồi ông
nội cô bị trúng gió, cả nhà bận tối mắt tối mũi, có một đứa nhỏ mặt mũi như chú
sâu đáng thương tới trước cửa nhà anh xin ăn. Anh đề cao cảnh giác, “Ở nhà
không còn mỳ hả? Siêu thị dưới nhà đóng cửa rồi à? Máy tính bị mẹ cô đập vỡ
không lên mạng được à?”.
“Không phải, tôi bỏ nhà đi thật mà”, Tâm My bặm môi, tức tưởi như muốn thắt cổ,
“Mẹ tôi bênh người ngoài không bênh tôi, còn mắng tôi mất dạy, tôi sắp tức phát
điên lên đây, làm gì có người mẹ nào như thế, tôi có phải con bà đẻ ra không
hả, tôi không phục, rõ ràng người bị hại là tôi cơ mà, tại sao không nghe tôi
giải thích chỉ giúp người ngoài trách mắng tôi hả? Còn nói tôi trẻ con không
hiểu chuyện, tôi đã quá hiểu rồi nhá, túi xách của tôi đưa cô ta dùng, chì kẻ
mắt cũng đưa cô ta dùng, viên nang chống lão hóa cũng cho cô ta dùng, sau cùng
đến bạn trai cũng để cô ta dùng, nỗi oan ức này có ai hiểu thấu chứ…?”.
Tống Thư Ngu nghe một tràng hả hả hả hả, sau cùng mãi tới hai chữ “bạn trai”
mới hiểu ra vấn đề, anh từ tốn hỏi: “Từ chuyện đó mà ra nông nỗi này?”.
Cô gật lấy gật để, “Không coi tôi là con gái, tôi cũng không cần cái nhà đó
nữa, từ lúc ông nội ra đi, tôi cũng chẳng thiết sống nữa. Lão Tống, ông tôi mấy
lần báo mộng cho tôi nói nhớ tôi, anh có biết không?”.
“Cô có nói bao giờ đâu.”
“Thế à? Đấy là tôi quên chưa kể. Hức, khi nãy lúc ra khỏi nhà đầu óc trống
rỗng, chẳng mang theo thứ gì, không điện thoại, không một xu dính túi, tôi
chẳng có cách nào gọi điện cho anh, cho Tiểu Uyển.”
“…”
Đầu Tống Thư Ngu như muốn nổ tung, nhóc con này lần nào gặp chuyện phiền phức
là chập mạch, ăn nói rối rắm chẳng đâu vào đâu, nghĩ tới đâu tắc tới đó.
“Ngủ ở đây lạnh quá, giờ là tháng mấy mà tối lạnh thế. Thèm ăn bát miến tiết
canh ngan nóng hổi quá, nhà anh còn mỳ không?” Chắc do nghĩ tới canh miến, nước
trong mắt cô biến đâu mất tiêu, mếu máo nhìn anh, chỉ chờ anh trả lời một từ
“Có”.
“Cô đợi chút, chúng ta không thể quỳ ở đây nói chuyện đến sáng phải không nào?
Người trên gác, dưới nhà đi ra đi vào trông thấy sẽ không hay. Tâm My nghe lời
tôi, về trước đi, cãi nhau với cha mẹ làm gì có chuyện thù hận. Ngủ một giấc
rồi từ từ giải thích.”
Cô không nói nữa, đôi mắt lại mọng nước hờn tủi.
Tống Thư Ngu đứng dậy đỡ lấy cô: “Để tôi đưa cô về trước”.
Lòng bàn tay Tâm My đang chống trên đất bỗng rụt lại phía sau: “Không thèm anh
đưa. Không muốn chứa chấp tôi liền vứt bỏ hả? Từ nay chúng ta không bạn bè gì
hết, chấm dứt từ hôm nay”.
Tống Thư Ngu buông tay nhìn cô cười: “Được, là cô nói đấy nhé, đừng trách tôi
vô lương tâm không để ý tới cô”.
Anh quay người lấy chìa khóa mở cửa, Tâm My một bước nhào lên phía trước, vừa
chui được một chân đã bị anh hẩy ra ngoài, trong chớp mắt cánh cửa đóng chặt,
đập vào mũi cô.
Anh không quan tâm thật.
Tống Thư Ngu buông tay nhìn cô cười: “Được, là cô nói đấy nhé, đừng trách tôi
vô lương tâm không để ý tới cô”.
Anh quay người lấy chìa khóa mở cửa, Tâm My một bước nhào lên phía trước, vừa
chui được một chân đã bị anh hẩy ra ngoài, trong chớp mắt cánh cửa đóng chặt,
đập vào mũi cô.
Anh không quan tâm thật.
Tâm My tức tối lấy móng tay cào cửa, loẹt quẹt loẹt quẹt loẹt quẹt…
“Lão Tống chết tiệt, lười chảy thây chảy mủ, chỉ giỏi giả vờ giả vịt, chuyên
gia vô tình, giáo sư bất nghĩa, giương mắt nhìn tôi sa cơ lỡ bước cũng không
giúp một tay sao?”, giọng càng nói càng bé, “Anh cho tôi vay mười hai đồng đi
xe đến tìm Tiểu Uyển có được không, nếu không được, anh định để đêm hôm khuya
khoắt bắt tôi chân lê dép đi bộ đến Trung Sơn sao? Tôi mặc quần cạp chun đấy,
bị hiếp trước giết sau thì làm thế nào? Anh vô lương tâm thế hả, lão Tống, lão
Tống!”
Mẹ kiếp! Cái tên tim đen phổi tím dạ dày bảy màu này không thèm đếm xỉa đến cô!
Tâm My ngồi xuống đất tức tối gặm móng tay, đột nhiên bật cười hì hì, biết lão
Tống là giáo sư sợ ma: “Anh có bản lĩnh trốn trong nhà không ra đi. Cẩn thận
mấy con ma trong nhà anh, đặc biệt con ma tóc dài xõa xuống mặt, mặc áo choàng
ấy, lần trước nếu không có ông nội kéo tôi thì suýt chút nữa tôi đã bị cô ta
lôi đi. Còn cả mấy con ma thích nghịch hộp gia vị trong bếp…”.
Cánh cửa lập tức mở ra, cô ngồi không vững, hôn luôn một miếng vào dép anh. Ựa…
Cô lau miệng ngước lên nhìn, liền trông thấy một bộ mặt đần thộn to tướng. Mẹ
kiếp, người bực mình đáng ra là cô mới đúng. Đại lão gia nhà hắn tức tối cái
quái gì?
“Tôi gọi điện thoại cho bố cô rồi, nói đã đưa cô đến nhà Trần Uyển. Có biết cô
bỏ nhà ra đi mọi người lo lắng thế nào không?”
“Không biết, không cần biết”, cô bực bội nói.
“Đứng dậy.”
“Không dậy, tôi chả còn chỗ nào đi.”
“Ranh con, không đứng dậy làm sao tôi thay giày đưa cô đi tìm Trần Uyển được?
Cô định ngồi lên chân tôi đến sáng hả?”
“Tôi đói rồi”, cô chỉ dám cúi nhìn ngón tay mình.
“Tới nhà Trần Uyển bảo cô ấy cho cô ăn no”, anh nói vẻ tức giận.
“Tôi sợ mình chưa ăn no, tên chuột cống nhà cậu ấy đã ăn tươi nuốt sống tôi
rồi.”
…
“Tùy mỳ gì chẳng chẳng là mỳ, chỉ cần có cái cho vào bụng là được.”
Anh quay đầu xe, Tâm My cười toại nguyện.
“Da mặt cô còn dày hơn mọi khi, ăn mặc thế này mà dám ngông nghênh ngồi vào
đây.”
“Được ăn là sướng nhất trên đời”, cô đã thay chiếc quần ngủ, bộ dạng háo hức
thấy rõ trên mặt.
Trên chiếc bàn nhầy nhụa mỡ còn nguyên hai chiếc bát ăn dở chưa kịp dọn, tên ki
bo này, tốn thêm một đồng của hắn là ruột đau như cắt, có thật chỉ đưa cô đi ăn
bát mỳ không thôi?
“Đừng có nhìn tôi như thế, cũng đừng nhìn gì.”
Tống Thư Ngu sừng sộ, Tâm My không dám thậm chí đánh một phát rắm, chẳng còn
cách nào, được ăn quan trọng hơn hắn, cố nhịn.
Mỳ thịt bò đã tới, cô hớn hở cười tít mắt, múc hai thìa tương ớt liền. Ăn đến
mồ hôi đầm đìa, lúc này Tâm My mới ngẩng đầu, trong miệng còn nhai miếng thịt
bò cuối cùng, lơ ngơ hỏi: “Nhìn tôi làm gì? Đừng có nhìn, để tôi giúp anh giải
quyết nốt bát mỳ đấy nhé, tôi đang giảm cân mà”.
Anh đang nghĩ gì đó, đột nhiên bật cười: “Ranh con, khi nãy còn thút tha thút
thít, một bát mỳ đã dỗ được vui vẻ như thường”.
“Đương nhiên là vui rồi, tôi đây gọi là trong họa có phúc, cuối cùng cũng có
thể dọn ra ở riêng. Anh có biết năm ngoái tôi mè nheo mẹ tôi bao lâu không? Mẹ
nói bốn năm đại học để tôi ở trong ký túc xá rồi giờ không thể thả lỏng được.
Sau đó nếu không vì bị chuyển công tác khiến bà bực mình, tôi còn tiếp tục mè
nheo nữa. Đợi chút nữa gặp Tiểu Uyển là tôi hỏi vay tiền ngay, ngày mai sẽ đi
thuê nhà”, đôi mắt cô long lanh, “Những ngày tháng tự do của tôi sắp bắt đầu
rồi, khà khà”.
Tống Thư Ngu không nói gì, ngồi gảy đũa ăn như đang đếm từng sợi mỳ: “Định sống
thử với bác sĩ Tôn?”.
Tâm My không đề phòng, đột nhiên bị anh hỏi vấn đề này, lại bị một hạt ớt chui
tọt vào mũi, liền ôm mặt ho sù sụ hồi lâu mới lau nước mắt nói: “Chúng tôi đã
‘rõ như lòng bàn tay’ rồi”.
Đôi đũa trong tay lão Tống chống vào bát hồi lâu.
Tâm My không đề phòng, đột nhiên bị anh hỏi vấn đề này, lại bị một hạt ớt chui
tọt vào mũi, liền ôm mặt ho sù sụ hồi lâu mới lau nước mắt nói: “Chúng tôi đã
‘rõ như lòng bàn tay’ rồi”.
Đôi đũa trong tay lão Tống chống vào bát hồi lâu.
Tâm My thấy trên mặt vẫn đẫm mồ hôi, bèn quệt mu bàn tay lên mặt cười nói: “Cay
thật”.
“Hôm nay nói chia tay? Anh ta hả?”
“Hứ, làm gì có chuyện đó! Cũng phải cho tôi cơ hội một lần được đá chứ”, cô cố
hít thật sâu, biết mình cười rất khó coi, “Thực ra vẫn chưa nói, ngày mai”.
Anh hỏi cô đã ăn xong chưa, thấy cô gật đầu liền quẳng đũa đứng dậy, “Đưa cô về
sớm chút, còn phải ngủ”.
Cô cuộn mình trên ghế tựa, bực dọc hỏi: “Con gái bạn học cũ của mẹ tôi, chính
là người ở trong nhà tôi, anh đã nhìn thấy chưa?”.
“Mới nhìn thoáng.”
“Xinh lắm có phải không?”
“Cũng được.”
“Cái gì mà cũng được, anh chẳng biết nhìn gì cả.”
Tống Thư Ngu nhếch môi: “Trông mặt quá nhiều mưu mô”.
“Có gì đâu, bề ngoài ưa nhìn là có vốn rồi”, cô gục đầu, “Tôn Gia Hạo giống tôi
khi nãy, rõ ràng muốn ăn canh miến ngan, đến lúc ăn không được thì mỳ thịt bò
cũng xong. Đối với anh ta mà nói tôi giống như bát mỳ thịt bò, còn Kiều Tiểu
Tuyết giống như bát miến ngan. Chính là thế đấy”.
…
“Lão Tống, anh có đang nghe không?”
Anh không ngoái đầu, đưa một tay ra không chệch đi đâu đặt lên đầu cô xoa tung
mái tóc.
“Đầu óc tôi lúc này đang vô cùng bấn loạn, căm giận vì bị người khác ức hiếp,
bực mẹ tôi không công bằng, hận mình không có mắt đã nhìn lầm người. Nhưng chỉ
có tức thôi chứ không đau lòng. Liệu có đúng như lời Kiều Tiểu Tuyết nói, cái
mình yêu ở mối tình đầu là cảm giác khao khát tình yêu, chứ không phải con
người đó?”
Cô đợi câu trả lời của anh lâu tới mức thiu thiu ngủ rồi, anh mới nói: “Không
sao, chẳng qua cũng chỉ là ‘yêu thử’ thôi mà”.
“Đúng thế, nhưng đây là cuộc tình, hay chỉ là tình yêu từ một phía.” Cô gật
đầu, trầm ngâm mất một lúc mới nói: “Lão Tống, ngày mai có thể giúp tôi mang ít
quần áo đến không? Tôi không muốn về nhà. Còn cả điện thoại của tôi nữa, cả
vòng tay may mắn ở trên tủ đặt đầu giường… Còn cả chỗ tiền phòng thân hơn một
ngàn tôi cất trong áo khoác đen, đừng để mẹ tôi phát hiện nhé…”.
Anh trề môi: “Còn cái gì nữa?”.
Không thấy cô nói, anh ngoái đầu lại thì đã thấy ranh con gục đầu sang bên ngáy
khò khò từ bao giờ.
“Tiểu Uyển Uyển!”, Tâm My gục đầu vào vai Trần Uyển vẻ sắp khóc.
Tần chuột cống câm lặng hỏi trời xanh.
Tống Thư Ngu chẳng chào hỏi ai, đành tự mình vào bếp rót nước.
Cũng may Đậu Đinh đã ngủ rồi, nếu không lại thêm một con khỉ bù lu bù loa.
Trần Uyển vỗ vai Tâm My nói không có gì, yêu được chừng nào thì hay chừng đó,
hai ba năm nay hai đứa cũng không được ngủ chung giường tâm sự thâu đêm rồi.
Mắt Tần chuột cống trợn lồi.
“Cục diện rối rắm này cậu nhận, sao lại bắt tôi dọn hả?”, cậu ta lí nhí hỏi lão
Tống.
“Hai ngày nay tôi đã khuyên cô ấy về, hoặc tìm chỗ nào đó để cô ấy ở.”
Tần Hạo đột nhiên nghĩ ba mươi năm tình thân như thủ túc của hai người
thì chẳng có gì phải giấu giếm, liền khéo léo dẫn dắt: “Nhà cậu cạnh hồ chẳng
phải còn trống sao? Hay bây giờ…”.
Tống Thư Ngu quay ngoắt đầu: “Cậu có còn là anh em của tớ không hả?”.
“Cũng vì là anh em nên tôi mới nhắc cậu, thế này nhân…”
Tống Thư Ngu mắt như nổi xung, Tần Hạo nuốt gọn hai chữ “cơ hội” lại trong
miệng.
Ngoái nhìn thấy Hà Tâm My đang thề thốt với Trần Uyển: “Cậu yên tâm. Dù mình có
là đống phân, thì kiểu gì cũng phải có một con bọ hung rúc bên trong, đó là số
mệnh”.
Tống Thư Ngu run rẩy, mới rót được nửa ly nước thì bên tai nghe thấy
tiếng cười như điên dại của Tần Hạo.